Ngày thứ hai, ánh mắt của Quý Hựu Đồng khi nhìn Giang Lạc Trạch khác đi, kết cục đời trước của kí chủ khiến cô rất lo lắng, trong lòng cô có linh cảm lần thứ hai Sở Dao Dao và Giang Lạc Trạch gặp nhau, hai người sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Đồng Đồng, ánh mắt của cậu trông rất u oán đó.” Chu Tuấn Dung đi tới, nhìn theo ánh mắt của cô, “Cậu đang nhìn Giang Lạc Trạch à?”
Quý Hựu Đồng luống cuống phản bác, “Không có, tớ đang nghĩ về kịch bản.”
“Cô suy nghĩ cũng nghiêm túc thật đó!” Đạo diễn Trương nổi giận đùng đùng đi tới, “Tôi gọi cô bao nhiêu lần rồi? Cô có nghe không vậy?”
“A?” Quý Hựu Đồng vội vàng đứng dậy, lúc này, cô nhìn thấy Giang Lạc Trạch đang nhìn về phía cô nở nụ cười.
Sau chiều ngày hôm đó, Giang Lạc Trạch giống như biến mất, làm thế nào cũng không tìm được anh. Sở Dao Dao bĩu môi, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy dây đeo của balo, tìm khắp cả trường qua cũng không gặp được Giang Lạc Trạch. Ngày thứ ba, cô ta cũng tự cảm thấy rất buồn chán, chào hỏi một tiếng lập tức bỏ đi.
Không chỉ có Sở Dao Dao, đến cả Quý Hựu Đồng cũng thấy rất kì lạ, đang yên đang lành sao lại không thấy người đâu nữa?
Sở Dao Dao mới đi, đêm đó Phương Tử Khởi cũng trở về, cậu hỏi, “Không phải tôi nhờ mọi người quan tâm tới Dao Dao sao? Sao lúc đi cô ấy lại khóc dữ vậy?”
Chu Tuấn Dung chen vào nói, “Có ông trời trên cao làm chứng, cả đoàn phim chẳng có ai bắt nạt cô ta cả.”
Lúc đi có gì đâu, sao lại khóc? Quý Hựu Đồng nói: “Hay là cậu đi hỏi cô ấy thì tốt hơn đó.”
“Ừm, cô ta muốn thử vai mọi người cũng cho cô ta thử, lúc đi vẫn rất bình thường.” Chu Tuấn Dung gật đầu tán thành, lại nhẹ giọng nói bên tai Quý Hựu Đồng, “Cô ta cứ nhất định phải thử vai của cậu, diễn không được thì thử vai của tớ, hại tớ bị đạo diễn mắng.”
Tháng mười hai đến thì bộ phim cũng dần vào hồi kết, bọn họ lại di chuyển đến một thành phố khác.
Tình yêu của Khanh Đồng Đồng dành cho Sở Hoà gần như là bệnh hoạn, nàng điên cuồng đuổi theo Sở Hoà ở trong tuyết, mặc kệ thân phận Hoàng hậu của mình, mặc kệ cả nhi tử ba tuổi đang đứng bên cạnh. Tình yêu của Sở Hoà từ đầu đến cuối đều là âm thầm chịu đựng, trách nhiệm và tham vọng nói cho hắn biết, hắn và Khanh Đồng Đồng là chủ tớ, là người dưng.
Lý do duy nhất để Khanh Đồng Đồng sống tiếp, chính là chờ đợi Sở Hoà dẫn nàng xuất cung, nhưng Sở Hoà lại không làm thế. Hắn là tướng quân, có trách nhiệm bảo vệ quốc gia, đối với hắn tư tình với nữ nhân chỉ là một thứ gia vị, cuối cùng cũng không thể so với quốc gia.
Hoàng đế biết người Khanh Đồng Đồng nhớ thương là ai, một là tướng quân, một là Hoàng hậu, hắn xoa xoa long ỷ, từng câu từng chữ, bắt Sở tướng quân tự mình tham chiến.
Cách cuộc chiến lần trước còn chưa tới một tháng, Sở Hoà bị thương nặng, đến chiến trường chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Lòng Khanh Đồng Đồng vô cùng vặn vẹo, nàng không còn là nàng công chúa đơn thuần của ngày trước, vì Sở Hoà, nàng có thể làm bất cứ điều gì.
Vì chiến tranh với nước Tề, nàng đã không tiếc hại chết thanh mai trúc mã của mình Tử Nghiêu. Hiện tại, kiếm nhọn đâm thẳng vào trái tim của Hoàng đế, nàng cười thật lớn, chỉ có nàng có thể khiến Hoàng đế không phòng bị gì, cũng chỉ có nàng là thật lòng muốn cứu Sở Hoà. Trên thế giới này, không ai yêu Sở Hoà bằng nàng, chỉ cần Sở Hoà còn sống, sẽ có ngày hắn cưỡi ngựa đến dẫn nàng đi.
Thay áo bào đã dính máu, rửa hai tay thật sạch, Khanh Đồng Đồng quay về phía gương để trang điểm, giống như lần cuối cùng nàng ở nước Khanh, nàng quay về phía gương để trang điểm, chỉ khác bây giờ nàng xinh đẹp hơn nhiều.
Sở Hoà vọt vào cung điện, vội vàng đến mức còn chưa mặc áo giáp, tóc đen như mực dính đầy tuyết trắng. Khanh Đồng Đồng cười đi tới, đưa tay phủi đi bông tuyết, nàng hờn dỗi nói, “Kết thúc chiến tranh với nước Minh rồi sao? Chiến thắng trở về lập tức đến gặp muội à?”
Cuộc chiến với nước Minh, cũng vào một ngày tuyết lớn như vậy, cách đây sáu năm. Khanh Đồng Đồng dường như lại trở về với sáu năm trước, nàng nhào vào lòng Sở Hoà, “Hoàng thượng muốn muội tiến cung, muội rất sợ…”
“Đồng Đồng…” Sở Hoà nhìn nàng đầy yêu thương, kiếm đâm vào bụng nàng, “Ngài là Hoàng hậu nương nương…”
“Muội là Hoàng hậu?” Khanh Đồng Đồng nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt trong suốt không thấy đáy, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ. Khanh Đồng Đồng trốn trong lòng Sở Hoà, đôi mắt tinh khiết khiến người khác yêu thương, “Muội không muốn vào cung, huynh đến là để dẫn muội đi ư?”
“Ta sẽ đưa muội về nước Khanh.” Sở Hoà đau đớn nhắm chặt mắt, cuối cùng hắn cũng không thể trốn tránh đôi mắt này của nàng, lúc trước nếu không vì đôi mắt này hắn cũng sẽ không đưa nàng đến đây. Tâm của hắn, là thuộc về quốc gia này, dù là người nào cũng không thể cướp nó đi. Tình yêu của hắn, chỉ có thể đặt ở quốc gia này.
Khanh Đồng Đồng cười với hắn, nụ cười của nàng không còn xinh đẹp nữa, cũng không còn quyến rũ, đó là nụ cười của một đứa trẻ không rành thế sự. Nàng rất thoả mãn, “Chỉ cần huynh dẫn muội đi là được.” Cả đời của nàng, đều kính dâng cho tình yêu, yêu đến bệnh hoạn.
…
“Cuộc đời của Khanh Đồng Đồng thật bi thảm.” Quý Hựu Đồng ngồi trong góc tối nâng ly cà phê nóng lên, quét mắt nhìn mọi người đang ăn mừng vì đã có thể đóng máy.
“Từ đầu đến cuối, nàng chỉ đơn giản là một nàng công chúa tinh khiết.” Giang Lạc Trạch ngồi bên cạnh cô, nụ cười rất nhạt.
Quý Hựu Đồng nghiêng đầu hỏi anh, “Sao Sở Hoà lại là người coi trọng trách nhiệm đến vậy chứ?”
“Mỗi người đều có cái mà mình theo đuổi, cái Sở Hoà theo đuổi chính là quốc gia của mình, đối với anh ta mà nói tình yêu quá nhỏ bé, thứ anh ta theo đuổi là hạnh phúc của một quốc gia, nhưng lại không bao gồm cả mình. Anh ta coi trọng vua, coi trọng trách nhiệm, chỉ cần là thứ Hoàng thượng muốn, anh ta sẵn sàng chắp tay nhường cho, bao gồm cả người phụ nữ mình yêu. Anh ta là một vị tướng quân tốt, nhưng không phải là người mà ta có thể gửi gắm. Cả đời Khanh Đồng Đồng đều theo đuổi theo cái mà nàng cho rằng đó là tình yêu, sa vào quá sâu. Nàng không cho phép bất cứ ai làm hại Sở Hoà, ý niệm duy nhất chính là muốn Sở Hoà dẫn nàng đi, từ nhỏ nàng đã là một nàng công chúa muốn gì có đó. Vậy nên, nàng không suy nghĩ đến việc theo đuổi Sở Hoà, chỉ muốn có tình yêu vĩ đại của mình.”
Không ngờ Giang Lạc Trạch có thể nói ra nhiều lời trong một lúc như vậy, Quý Hựu Đồng hỏi anh, “Vậy thứ mà anh theo đuổi là gì?”
Ánh mắt Giang Lạc Trạch chợt trở nên mơ màng, “Tôi cũng không biết nữa.”
“Anh không muốn trở thành người nổi tiếng sao? Đó là ước mơ tha thiết nhất của mỗi người trong giới giải trí mà.”
“Mọi thứ cứ tuỳ duyên đi,” Anh cười yếu ớt nhìn cô, “Nghĩ càng nhiều, thứ có được lại càng ít.”
Trung tuần tháng giêng, tất cả mọi người đều trở về thành phố A, Quý Hựu Đồng không về nhà ngay, cô gọi điện thoại báo bình an cho nhà mình trước, sau đó nói, “Mẹ, con muốn dọn ra ngoài ở.”
“Cái con bé này, sao đi quay phim về thì lạ vậy?”
Quý Hựu Đồng cười nói: “Không phải lúc con ở nước ngoài cũng sống một mình đó sao? Con cũng không muốn ngày sau phóng viên bao vây trước cửa nhà mình đâu.”
Mẹ Quý nhấc điện thoại thương lượng với ba Quý một lúc, ba Quý rất đồng ý với đề nghị này của cô, từ nhỏ ba Quý đã rất nghiêm khắc với cô, có thể ra ngoài tự lập lại càng có thể học được nhiều thứ hơn, mẹ Quý cũng hết cách, đành phải đồng ý.
Về nhà thu dọn một số đồ vật, Quý Hựu Đồng cũng không ở lại lâu, vội vã rời đi. Lý do là cô không muốn bị phóng viên chụp được rồi trắng trợn tuyên dương thân phận của mình, nhưng quan trọng hơn là, cô không muốn sinh hoạt quá lâu với người nhà họ Quý. Tính cách của cô và kí chủ quá khác nhau, thân là cha mẹ, mặc dù dùng phương pháp giáo dục nuôi thả, những vẫn có thể nhận ra sự khác biệt giữa cô và kí chủ.
Tạm biệt xong, Khương Thanh giúp cô chuyển hành lý đến nhà mới. Chung cư là ba mẹ chọn giúp cô, hệ thống an toàn tốt, giao thông quanh đây cũng thuận lợi. Ba Quý cho cô một chiếc xe màu trắng có rèm che, Quý Hựu Đồng cảm thấy chưa cần dùng tới, thường thì Khương Thanh sẽ đến đón, với cả cô cũng không dám lái xe, mặc dù trong kí ức có ghi lại việc lái xe nhưng để thật sự chạm vào tay lái thì cần phải có thời gian để luyện tập.
Trước khi đi Khương Thanh nhắc nhở cô, “Đồng Đồng, hôm nay em dọn nhà rồi, tuần này cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, tuần sau phim sẽ chiếu trên TV phải bắt đầu đi tuyên truyền, đã chọn tạm được bốn địa điểm rồi.”
“Em biết rồi.” Quý Hựu Đồng chợt nhớ, hôm qua《 Sát thủ 》đã bắt đầu chiếu, mà mình thì còn chưa đi xem. Mở máy tính ra trước, vào weibo của Giang Lạc Trạch, số lượng fans hâm mộ doạ cho cô phải nhảy dựng, trong một đêm fans của anh không ngừng tăng lên cũng không hề có ý định dừng lại. Nhìn lại mình, ít tới đáng thương. Cô lại để ý đến Giang Lạc Trạch, nhìn kỹ weibo của anh.
Đầu tiên có một tấm hình, chụp hai chậu Tiên Nhân Chưởng [1], rèm cửa sổ màu trắng mở một nửa, lộ ra thế giới màu trắng bên ngoài. Câu chữ rất đơn giản, hai chữ, “Chào em”. Người share hơn vạn, bình luận hơn ba vạn. Anh rất ít khi post weibo, kéo xuống một chút đã hết. Post sớm nhất trên weibo là hai năm trước, chỉ có một cái bóng lưng của anh. Mở bình luận, toàn bộ bình luận đều là từ tối hôm qua đến hôm nay.
[1] Tiên Nhân Chưởng là một loại cây xương rồng.
Điện thoại vang lên, lại là Giang Lạc Trạch. Quý Hựu Đồng bấm nhận, “Có chuyện gì sao?”
“Em đang xem weibo của tôi.” Cho dù không nhìn thấy mặt anh, từ ngữ khí cũng có thể cho thấy anh đang mỉm cười.
“Sao anh biết vậy?”
“Em quan tâm tôi,” Giang Lạc Trạch cười khẽ, nói tiếp, “Ảnh đại diện là em, còn có… tên của em, giầy… em còn đi lặn nữa sao?”
Quý Hựu Đồng nhanh chóng đổi sang weibo của mình, kéo xuống, quả nhiên, những tấm hình cô tắm nắng, còn có hình cô lặn dưới biển. Cô xoá từng cái từng cái, nói: “Dù sao em cũng không có fans, mấy cái này chẳng ai xem cả.”
“Rất nhanh sẽ có thôi, tôi đề nghị em, mau xoá cả tấm ảnh tắm suối nước nóng đi.”
Kéo xuống chút nữa, quả nhiên có hình tắm suối nước nóng, cô trong hình ăn mặc rất gợi cảm, còn định vị cả địa chỉ. Quý Hựu Đồng cuống quýt xoá đi, nghiêm túc nói: “Anh đừng có nhìn.”
“Được, không nhìn.” Giang Lạc Trạch dừng một chút, “Em sang xem weibo của đạo diễn Trương đi.”
Quý Hựu Đồng thấy đã xoá gần hết rồi, mới tìm weibo của đạo diễn Trương, trên đầu là tuyên truyền cho phim điện ảnh 《 Sát thủ 》. Post sớm nhất trên weibo là hình Giang Lạc Trạch đỡ cái mão trên đầu cô, còn cô cũng đúng lúc đưa tay vịn lấy, tay dừng ở giữa không trung, đôi mắt nhìn anh đến xuất thần. Dòng chữ phía trên là, “Nam nữ chính vượt qua ngàn năm yêu nhau say đắm.”
“Này, này, cái này…” Quý Hựu Đồng khiếp sợ đến không nói thành lời, hình ảnh được xử lý rất tốt, sợi tóc của cô lay động, bốn mắt nhìn nhau với Giang Lạc Trạch, thâm tình nhìn người kia. Khung cảnh được tô màu đen, sau lưng hai người có ánh sáng hiện ra, tựa như đã vượt qua ngàn năm…
Mở phần bình luận, mọi người đều nhận ra nam chính là Giang Lạc Trạch, ồn ào suy đoán xem nữ chính là ai. Có người nói, cô quá đẹp, rất xứng với Giang Lạc Trạch. Cũng có người xem thường nói, chắc chắn là có phẫu thuật, cô làm Giang Lạc Trạch chướng mắt. Cũng có một số người hỏi về phim mới, chẳng lẽ là xuyên không?
Nghe thấy người kia đang cười, Quý Hựu Đồng bất mãn nói: “Anh cười cái gì?”
“Cảm thấy buồn cười thì cười thôi.”
“Anh đúng là tuỳ tiện.”
“Tôi đang xem tuyết,” Giang Lạc Trạch dừng cười, dịu dàng nói, “Dưới lầu có một đứa bé đang ném tuyết.”
Quý Hựu Đồng đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ, một vùng trắng tinh, cô ngạc nhiên nói, “Dưới lầu nhà em cũng có một đứa bé đang ném tuyết, thật trùng hợp.”
“Tôi thấy bên cạnh suối phun có một đôi tình nhân đang ôm nhau.”
“Bên em cũng có đó, sao chúng ta có thể cùng gặp một hình ảnh giống nhau được vậy nhỉ?”
“Ngốc.”
“Anh nói ai?”
“Nói em.”
“Sao lại nói em? Từ nhỏ em đã là trùm học tập đó, sao lại ngốc?” Lời này rõ ràng không vừa với sức lực của cô, dù là trùm học tập thì cũng là kí chủ, thành tích của cô đó giờ luôn không tốt, cũng không được xem là một người thông minh.
“Em còn chưa nhận ra à? Chúng ta ở chung một khu chung cư.”
“Hả?” Điều kiện lúc ấy của Quý Hựu Đồng chỉ có một, đó là thuận tiện. Giao thông thuận tiện, mua sắm thuận tiện, ăn cơm thuận tiện. Vậy nên đương nhiên ba mẹ tìm cho cô một căn hộ ở trung tâm nội thành, cô không ngờ là người yêu thích yên tĩnh như Giang Lạc Trạch cũng ở đây.
“Nếu chúng ta đều thấy giống như nhau, có lẽ chúng ta ở cùng một mặt, anh ở tầng mấy?”
“Tầng 15.”
“Em ở trên tầng của anh đó.”
Quý Hựu Đồng nhảy nhót hai cái, hỏi: “Anh có nghe được tiếng em không?”
“Chỗ này cách âm rất tốt, em không biết sao?”
“Vậy thì tiếc thật, nếu không mỗi lần muốn tìm anh chỉ cần dậm hai chân, không cần điện thoại, gọi hai tiếng là được.” Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác như được giẫm lên Giang Lạc Trạch vậy.