Hai người đi ra khỏi thang máy, Quý Hựu Đồng nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tên…”
“Quý Hựu Đồng.”
“Vậy anh…”
“Triệu Dập.”
…
Vào trong nhà rồi, Quý Hựu Đồng bình tĩnh rửa mặt xong, lại lướt weibo, đột nhiên nhớ ra có một người xa lạ ở bên cạnh phòng mình, kiên trì đưa mình về nhà, còn biết tên của mình, chẳng lẽ không phải là việc rất đáng sợ sao!?
Cô vẫn luôn duy trì tâm lý cảnh giác với Trần Vũ, tại sao lại có thể khoan dung với Triệu Dập? Cho dù anh ta làm ra chuyện không thể tưởng tượng nỗi, sao mình lại không cảm thấy bài xích chút nào?
Khi tỉnh lại, trên điện thoại cô có một tin nhắn chưa đọc cùng với một cuộc gọi chưa nghe. Đoạn thời gian trước nhà Triệu Dập rất ồn ào, cộng thêm tối hôm qua quá mệt nên ngủ rất sâu. Trong cái tin nhắn chưa đọc có nói là bạn của giám đốc Diêu, tối hôm qua cũng ở trong hội trường, mời cô đi làm người mẫu xe, không biết có được không.
Quý Hựu Đồng vội vàng gọi điện lại, “Xin chào, tôi là Quý Hựu Đồng.”
Giọng bên kia là một giọng nữ, “Cô đã đọc tin nhắn rồi đúng không? Tối hôm qua tôi thấy biểu hiện của cô cũng rất tốt, bạn của tôi có một buổi triễn lãm xe, hy vọng cô có thể đến. Tôi đã hỏi thử lão Diêu rồi, hình như cô vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào nhỉ? Chỗ tôi có một người bạn, đúng lúc đang tìm người mẫu, có hứng thú qua đây một chuyến không?”
Cơ hội bất ngờ đến khiến cho cô có hơi kinh hỉ, “Đương nhiên là có.”
Lúc ra ngoài ăn trưa, Quý Hựu Đồng thấy trước cửa nhà Triệu Dập có một người đang đứng, khuôn mặt nghiêm túc, cằm có một dúm lông nhỏ, trong tay xách theo một gói đồ ăn to. Thấy mình bị nhìn chằm chằm, anh ta không vui liếc nhìn một cái, lại không còn kiên nhẫn gõ cửa hai tiếng.
Không sao! Chính là cái tiếng này! Nửa đêm cô nghe được tiếng giầy ma xát mặt đất. Anh ta mang đôi giày da màu đen, đôi giày rất lớn, mỗi một bước chân đi gót chân đều bị kéo trên mặt đất. Cô hỏi: “Anh tới tìm Triệu Dập?”
“Đúng vậy, cậu ấy có ở nhà không?” Giọng nói của người đàn ông thô như quặng mỏ.
“Hình như buổi sáng anh ấy không có ở nhà…”
Cốc cốc cốc!
Người đàn ông không để ý đến lời Quý Hựu Đồng nói, lại nặng nề gõ cửa, đây chính là tiếng đập cửa mà cô nghe được…
Mới ba tiếng, cửa mở. Cho dù ở nhà, Triệu Dập cũng không có mặc quần áo ở nhà, mà lại mặc tây trang rất chỉnh tề, thấy ngoài cửa còn có Quý Hựu Đồng đang đứng, anh nói: “Vào đi.”
Không phải câu này nên dùng câu nghi vấn sao? Tại sao anh ta lại mang theo giọng mệnh lệnh cùng khẳng định vậy?
“Đừng đứng ở trước cửa.”
“À.” Bị ngữ khí của anh uy hiếp, Quý Hựu Đồng thật sự thay dép lê ở chỗ cửa, theo anh đi vào trong.
Nguyên căn phòng ở chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Sạch sẽ! Tường ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách được tháo bỏ, bố cục chợt lớn hơn rất nhiều, màu sắc các đồ vật trong nhà đều giống nhau, đều là gam màu lạnh, sách trên giá đều được xếp gọn gàng, ngay cả ly trên bàn trà đều được sắp xếp theo thứ tự.
“Cô cứ ngồi tuý ý đi.” Triệu Dập đưa cho cô một ly sữa, “Vẫn còn nóng.”
Quý Hựu Đồng nhận lấy cái ly, thấy anh ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Anh chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Không, nhưng chuẩn bị để có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.”
“Mỗi ngày anh đều rất bận hả? Tôi thấy anh thường nửa đêm mới về nhà.”
“Quầy rầy cô rồi.”
Quý Hựu Đồng không phủ nhận, nhưng giấc ngủ của cô không được sâu cũng là một nguyên nhân. Lúc này, Quý Hựu Đồng ngửi được mùi đồ ăn, người đàn ông có ria mép đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, thì ra là đến để nấu cơm?
Cô đứng lên định tạm biệt, chưa kịp mở miệng đã nghe Triệu Dập nói: “Ngồi xuống, cùng ăn cơm.”
“Hình như trước đây chúng ta cũng không có quen biết gì đúng không?” Quý Hựu Đồng hơi cảm thấy Triệu Dập đã tìm hiểu rất rõ về cô, nhưng về phần vì sao lại tiếp cận cô, thậm chí dọn đến ké bên thì cô không biết.
Sau khi hỏi xong câu đó, Triệu Dập lại trầm mặt, đương nhiên lúc trước bọn họ không quen biết, nhưng hành vi và lời nói của anh đã thoát khỏi sự khống chế của đại não, không thể tự điều khiển được giống như rơi vào đầm lầy sâu thẳm vậy. Quý Hựu Đồng… Anh lặp lại ba chữ ấy trong lòng, anh rất khẳng định, bọn họ không đơn giản là chị gặp mặt vài lần như vậy.
Người đàn ông có ria mép bưng thức ăn ra, mỗi một món ăn đều được trang trí rất tinh xảo, đến cả măng tây cũng được cắt miếng lớn miếng nhỏ đều bằng nhau. Quý Hựu Đồng chú ý thấy, người đàn ông mặc một bộ đồ đầu bếp màu trắng, đội mũ cao và khẩu trang, giống như đầu bếp của khách sạn vậy.
“Anh Triệu, tôi xin phép về trước.”
Quý Hựu Đồng thấy anh ra ngoài cũng đống cửa thật kĩ, mới thấy kỳ quái hỏi: “Bây giờ còn có đầu bếp chuyên biệt nữa sao?”
“Anh ta là đầu bếp riêng của tôi.”
“Mỗi ngày anh ra đều đến nấu cơm cho anh vào nửa đêm sao?” Quý Hựu Đồng bắt đầu khiếp sợ.
“Tôi không thích ăn ở bên ngoài.”
“Dù anh bị đói cũng muốn về nhà ăn?”
“Tôi không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”
“Mỗi ngày cũng có người dọn dẹp đến quét dọn phòng ở của anh?”
“Ừm.”
Tuy cảm thấy khó có thể mở miệng, Quý Hựu Đồng vẫn hỏi: “Có phải anh không có năng lực tự gánh vác sinh hoạt của mình không?”
Triệu Dập dừng một chút, nghiêm túc nói, “Tôi sẽ rửa chén.”
“…” Quý Hựu Đồng nghẹn cười, một người nói chuyện nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, năng lực lớn còn là kẻ thành công trong thương nghiệp, vậy mà lại không có khả năng tự gánh vác? A đúng rồi, anh ta nói sẽ tự rửa chén.
Ngoài cửa có người gõ cửa, sau đó người đi vào là một người đàn ông, Quý Hựu Đồng đã từng gặp cậu ra, chính là người phụ trách sửa nhà.
Lô Thiên Bình thấy Quý Hựu Đồng thì có hơi sững sờ, nói lắp liên tục, “Ngài… Ngài, cô Tô Mễ… Cô ấy…”
Triệu Dập không vui ngẩng đầu, “Chuyện gì?”
“Tô… Cô Tô Mễ nói, buổi tối này ngài cần phải đến nhà hàng ăn một bữa cơm.”
Ánh mắt Triệu Dập dừng lại trên sàn nhà, ngữ khí tức giận, “Loại chuyện này gọi điện nói cho tôi biết là được.”
Lô Thiên Bình còn chưa ý thức được mình làm sai chuyện, “Không phải ngài nói mấy việc nhỏ không cần gọi điện cho ngài sao? Dù sao cũng ở gần cô Tô Mễ, nên tôi tới đây nói với ngài.”
“Gọi điện cho quản lý nói hôm nay đến sớm một chút.”
Đối với Lô Thiên Bình còn đang lơ mơ, Quý Hựu Đồng tốt bụng chỉ chỉ dưới chân cậu ta, cậu ta cúi đầu vừa thấy lập tức giải thích, “Này… Trước cửa còn đang trong giai đoạn sửa chữa, đầy bùn cho nên mới…”
Thấy cậu ta bối rối cởi giày da ra, lấy khăn tay dùng sức lau sàn nhà, Quý Hựu Đồng nuốt nước miếng, không lẽ Triệu Dập còn có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng sao?
Lô Thiên Bình rửa chén ở phòng bếp, Quý Hựu Đồng cũng đến giúp, hỏi cậu ta, “Sao đột nhiên lại hoang mang vậy?”
“Có phải cảm thấy tôi với lúc bình thường giống như hai người đúng không?” Lô Thiên Bình thở dài, “Ngài ấy đúng thật là khủng khiếp.”
“Chắc không khoa trương tới vậy đâu hả?” Quý Hựu Đồng bật cười, ngữ khí lúc anh nói chuyện đúng là có hơi cương quyết một chút nhưng cũng không đến nỗi là đáng sợ.
“Đúng rồi, sao cô lại ăn cơm ở chỗ của ngài ấy?” Lô Thiên Bình nhíu mày nhìn chằm chằm cô, “Lúc ngài ấy ra ngoài nói chuyện làm ăn thì luôn dùng cơm Tây, chứ đừng nói đến ăn cơm với người khác ở nhà, còn ăn đồ ăn Trung Quốc, cô Tô Mễ mấy lần mời ngài ấy đi ngài ấy đều không đi.”
“Cô Tô Mễ?”
“Cô ấy…”
“Thiên Bình, đi xuống chuẩn bị xe đến công ty.”
Giọng nói của Triệu Dập đột nhiên xuất hiện khiến Lô Thiên Bình giật mình, thiếu chút nữa làm rớt cái chén, phản ứng của cậu ta cũng nhanh nhẹn, bật người rửa tay sạch sẽ chuẩn bị ra ngoài. Quý Hựu Đồng nhìn cái bồn nước đầy nước rửa chén, hỏi: “Vậy cái này phải làm sao đây?”
Lô Thiên Bình nói: “Người của công ty giúp việc sắp tới liền, cứ để bọn họ làm đi.”
“Cái chìa khoá đang dùng đâu?”
Lô Thiên Bình lấy chìa khoá ra, kỳ quái hỏi: “Ngài không tìm thấy chìa khoá của mình sao?”
Triệu Dập không trả lời cậu ta, đưa chìa khoá cho Quý Hựu Đồng, giọng nói thản nhiên, “Nhớ khoá cửa.”
Lô Thiên Bình nhìn khuôn mặt vẫn đạm bạc giống trước của Triệu Dập qua kính chiếu hậu, cũng không muốn nhiều lời. Gia thế của ngài ấy, năng lực, diện mạo, đều khiến rất nhiều người phụ nữa nghĩ hết mọi cách để tiếp cận cho được, tiếc là mỗi ngày ngài ấy đều bận làm việc gần như không có không gian riêng, khiến tính cách càng thêm lãnh đạm, trong sinh hoạt lại không thích bị người khác quấy rầy, dẫn đến việc tới giờ vẫn còn độc thân. Có lẽ ông Triệu cũng không nhìn được nữa, mới an bày cho ngài ấy đi xem mắt, sợ ngài ấy từ chối nên đặc biệt mời cô Tô Mễ đến nhà.
Cô Tô Mễ đúng thật sự là một đại mỹ nhân, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp cũng rất thành công. Trước kia ngài ấy chưa bao giờ khích lệ cô gái nào, nhưng với cô Tô Mễ thì ngài ấy lại không chút keo kiệt dùng lời trau chuốt. Lô Thiên Bình còn tưởng, ngài ấy còn có ý với cô Tô Mễ. Không ngờ hôm nay lại thấy Quý Hựu Đồng, nếu nói ngài ấy thân sĩ với Tô Mễ hơn với người khác, thì đối với Quý Hựu Đồng đã khiến ngài ấy nhường nhịn rất nhiều.
Cho tới buổi tối Quý Hựu Đồng vẫn còn hơi hoang mang, hàng xóm cách vách đúng là một người kỳ quái, cô cấm lấy cái chìa khoá, không biết tại sao trong lòng lại thấy có chút ngọt.
Đêm nay hiếm khi cô lại muốn tự làm cơm chiều, lúc ra ngoài lại gặp được một cô gái trông rất xinh đẹp ở cửa tiểu khu, là loại hình mà có thể khiến người khác không nhịn được lại nhìn thêm cái nữa. Vốn tưởng rằng là người cùng khu, không ngờ sau khi mua đồ ăn trở về lại thấy cô gái đó nhìn xung quanh trước cửa nhà, giống như đang tìm người nào đó.
…
Triển lãm xe cũng không lớn lắm, đến giữa buổi, người phụ trách dắt cô đến hậu trường, nói hôm nay có thể kết thúc được rồi.
Thấy cô gái đó chỉ liên hệ với mình, Quý Hựu Đồng khó hiểu hỏi: “Sao chỉ có một mình tôi kết thúc vậy?”
Đối phương cười nói: “Thật ra chúng tôi đã chọn xong người mẫu rồi, cũng không thiếu người, đúng lúc bạn tôi muốn tìm cô nói chuyện, đặc biệt đến nhờ tôi. Anh ấy đang ở khu nghỉ ngơi, qua nói chuyện một chút được không?”
Quý Hựu Đồng nghĩ nếu bạn của cô ta tìm người mẫu, cô đến gặp cũng chẳng sao, nói không chừng lại gặp may. Trăm triệu không ngờ rằng, cái người bạn này không ngờ lại là Trần Vũ.
“Đồng Đồng, cuối cùng cũng hẹn được cô.” Trần Vũ giúp cô kéo cái ghế nhựa ra, lại tự mình đưa cà phê cho cô, “Tôi cũng thật sự không còn cách nào mới dùng ra cách này.”
Lúc Quý Điềm nói kí chủ có bệnh tâm thần, anh ta lập tức buông tha kí chủ, cho dù là mánh lới dùng song sinh lớn hơn so với chỉ dùng một mình Quý Điềm, nhưng hiện tại anh ta lại biểu hiện hoàn toàn khác, Quý Hựu Đồng cảm thấy rất kì quái không biết cái gì có thể khiến anh ta thay đổi lớn đến vậy. Cô hỏi, “Giám đốc Trần tìm tôi có việc gì sao?”
“Cô rất ưu tú, thật sự,” Trần Vũ chân thành nói, “Tôi muốn mời cô gia nhập công ty của tôi, trở thành người phát ngôn chuyên thuộc của chúng tôi, tôi sẽ sắp xếp người đại diện cho cô, nhận công việc cho cô.”
Quý Hựu Đồng nhíu mày, “Việc này, chị của tôi biết sao?”
“Đương nhiên, cô ấy đã kí hợp đồng với tôi, tôi muốn tạo ra một cặp song sinh là hai người, đắp nặn hai người thành người nổi tiếng trên internet.”
“Chị của tôi nói thế nào?”
Trần Vũ có hơi bối rối, lập tức nói: “Tôi nghĩ cô ấy sẽ đồng ý.” Lúc mời Quý Điềm, anh đã cho thấy rằng mình muốn nâng đỡ cả hai chị em, ngay từ đầu Quý Điềm đã biểu hiện rất bình tĩnh, nói Quý Hựu Đồng ở dưới nông thôn lâu, sẽ không thích sinh hoạt chốn thành thị, tính cách cũng rất kì quái, không làm người vui. Sau đó khi biết được Quý Hựu Đồng mất tích, cô ta liền trở nên rất mẫn cảm, còn nói thần kinh Quý Hựu Đồng có vấn đề.
Nói vậy Quý Điềm đúng là từ chối, nhưng không biết vì sao Trần Vũ lại cứ bám riết không tha, Quý Hựu Đồng nói, “Bọn tôi đúng là song sinh, nhưng tôi lại thích làm việc một mình hơn.”
“Biểu hiện của Điềm Điềm đúng là rất tốt, nhưng khí chất của cô ấy lại không tốt.” Con người của anh ta lộ rõ sự khôn khéo, lập tức cười nói, “Tôi cũng không nhất thiết phải đưa hai người giống như như đúc nổi tiếng, tôi cảm thấy cô có năng lực, nếu cô nguyện ý kí hợp đồng với tôi, phía Điềm Điềm, tôi sẽ tự mình nói.”
Quý Hựu Đồng bị lời anh ta nói làm kinh ngạc, Trần Vũ không chút nương tay với người khác, kí chủ bị nói có bệnh tâm thần, thực lực không bằng Quý Điềm, đối với anh ta mà nói thì là người không có chút giá trị lợi dụng nào cả. Quý Hựu Đồng trào phúng nói: “Có nhiều người có thực lực hơn tôi lắm, nếu hiện tại tôi kí hợp đồng với anh, có một ngày anh phát hiện có người có giá trị lợi dụng hơn tôi bây giờ, có phải anh cũng vứt bỏ tôi giống như vậy không?”
Nghe cô nói như vậy, Trần Vũ có chút xấu hổ, cười nói, “Ý của tôi là sẽ an bài cho Điềm Điềm thứ khác, đương nhiên sẽ không vứt bỏ cô ấy.”
Quý Hựu Đồng đứng lên, lạnh lùng nói: “Giám đốc Trần, tôi cũng không muốn nói lòng vòng với anh, đề nghị của anh, tôi không tính nhận.”
Nói chuyện nửa tiếng, khiến Quý Hựu Đồng càng thêm khẳng định, lúc trước cô thay đổi sách lược là chính xác, người như Trần Vũ không thích hợp để quen thân, càng không thích hợp để làm người hợp tác.
Quý Điềm tức giận ném điện thoại di động xuống ghế sofa, tắt máy cả một ngày trời, là có ý gì, không phải nói có một nhà thiết kế có sản phẩm mới để cô đến chụp sao? Không biết rốt cục Trần Vũ xảy ra chuyện gì, gần đây cứ phê phán cô làm cái này không tốt, cái kia không tốt.
Lúc này, di động vang lên, người gọi tới là Trần Vũ. Cô vội vàng đứng lên, có hơi lấy lòng nói, “Anh đi đây vậy? Em gọi mãi cho anh mà không được, chỗ nhà thiết kế nói sao rồi? A?” Mới nói xong mấy câu đã bị cúp máy mất.
Mặt khác, Trần Vũ càng thấy Quý Điềm không có năng lực, suốt ngày chỉ biết nói với anh là muốn được giới thiệu, cần chụp ảnh, chưa bao giờ ngẫm lại mình có chỗ nào chưa được, cũng không để ý tới đề nghị của anh. Nghĩ đến Quý Hựu Đồng, đêm đó cô dứt khoát chọn Triệu Dập, rốt cục là vì sao? Rốt cục là anh có chỗ nào không bằng Triệu Dập? Anh có thể kiếm tiền, hài hước, biết cách nói chuyện, vì sao ở đâu cũng thua tên mặt than kia? Anh thật sự muốn xem thử, lúc Triệu Dập hai bàn tay trắng rồi sẽ có bộ dạng như thế nào, có thể vẫn giữ cái vẻ mặt đó được chứ?
Mơ mơ màng màng mà ngủ, chợt cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, là giọng nói của Lô Thiên Bình. Quý Hựu Đồng vừa nhìn vào di động lại thấy chỉ mới 0 giờ 58 phút. Cô mặc áo khoát vào, mở cửa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lô Thiên Bình ngẩng đầu đầy khó khăn nói, “Phiền cô quá… Cho tôi xin chìa khoá…”
Giúp Lô Thiên Bình đỡ Triệu Dập lên trên giường ở trong phòng, anh uống tới say khướt, tuy không nói mê sảng hay làm những chuyện gì kì quái, nhưng nhìn dáng vẻ của anh hình như rất khó chịu, ngủ không yên: “Cậu cứ vậy mà đưa anh ấy lên đây sao?” Lô Thiên Bình cao lắm cũng chỉ có một mét bảy, người lại gầy, vác một người một mét tám như Triệu Dập lên được cũng đúng là rất lợi hại.
Lô Thiên Bình thở hổn hển, “Ngài ấy mà biết tôi không dìu ngài ấy lên mà vứt ngài ấy xuống đất thì ngày mai chắc tôi sẽ bị đuổi việc mất.”
“Sao anh ấy lại uống nhiều rượu quá vậy?”
“Tôi cũng không biết, lúc tôi vừa vào tìm ngài ấy thì ngài ấy đã say rồi.” Lô Thiên Bình nói xong, liếc mắt nhìn Quý Hựu Đồng một cái, cười nói: “Sáng sớm ngày mai tôi phải đến đón ngài ấy, có thể phiền cô chăm sóc ngài ấy chút được không?”
“Tôi…”
“Thật sự cảm ơn cô, thẻ hội viên của trung tâm thương mại…”
“Tôi biết rồi, tôi không cần thẻ hội viên kia đâu…”
“Là thẻ hội viên cao cấp, mỗi tháng có thể nhận ưu đãi giảm giá 50% đó.”
“Không cần…”
Nhìn nụ cười tươi của cậu ta trước khi đi, Quý Hựu Đồng nói thầm, nhìn Triệu Dập ngơ ngác trước mắt, không phải bình thường rất thông minh sao, chuyện phiền toái như vậy lại giao cho cô.
Nấu nước nóng rồi, đổ ra một cái ly để nguội rồi cho anh uống, đắp chăn lên cho anh, chờ anh ta ngủ say là được rồi.
“Đồng Đồng…”
Quý Hựu Đồng ngây ngẩn cả người, Triệu Dập đang nói mớ?
“Đồng Đồng…”
Chưa kịp lấy lại tinh thần, tay của cô đã bị nắm chặt lấy, chỉ nghe Triệu Dập nói: “Tại sao em lại muốn đi? Anh… Anh tìm em khắp mọi nơi…”
“Triệu Dập, anh…” Quý Hựu Đồng bối rối tránh thoát khỏi tay anh, anh ta nhận nhầm người rồi sao? Bỗng nhiên, Triệu Dập ôm lấp cô, mặt Quý Hựu Đồng lập tức đỏ lên, cô làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Anh buông ra!” Trước khi ra khỏi cửa đúng là cô có mặc thêm một cái áo khoác rộng nữa, nhưng tiếp xúc gần gũi như vậy…
“Đi rồi anh cũng không trách em, tại sao em lại cùng cậu ta… Đồng Đồng… Tại sao lại chọn cậu ta…”
“Triệu Dập, anh nghe này, tôi không có ở cùng ai hết, hiện tại tôi đang ở bên cạnh anh, anh buông ra trước đi.”
“Ừm…” Triệu Dập giống như một đứa trẻ được dỗ dành, nghe lời buông tay ra.
Quý Hựu Đồng kéo tay anh ra rồi, ánh mắt giống như nhìn thấy gì đó, cô lật tay trái của anh ra, lòng bàn tay rõ ràng có một nốt ruồi đỏ!
Túc Ngôn, Giang Lạc Trạch, Lý Dận, Triệu Dập, bọn họ đều có thứ giống nhau, có thể Hà Hi cũng có, chỉ là cô chưa phát hiện. Mỗi người bọn họ đều phải trả giá vì cô, cho dù là đến thế giới nào, bọn họ đều có thể tìm được, đối xử tốt với cô không chút điều kiện.
Trong mắt Quý Hựu Đồng vừa có vui sướng vừa có phức tạp, vui vì dù cô ở chỗ nào Túc Ngôn cũng sẽ tìm được cô. Nhưng phức tạp là vì, cô càng cảm nhận được bản thân như rơi rất sâu vào trong một bàn cờ.
Lông mi nhỏ dài run run, dần dần anh cũng ngủ thật sâu.
Sáng sớm Lô Thiên Bình lại đúng giờ đến đây, thấy Quý Hựu Đồng nấu cháo, còn có đồ ăn sáng thanh đạm, cậu ta ngại ngùng nói: “Tối qua phiền cô rồi.”
Quý Hựu Tình tỏ vẻ cậu biết là tốt rồi, nói giỡn: “Tôi thật sự muốn xem thử vẻ mặt lúc Triệu Dập biết cậu bỏ anh ấy lại rồi trở về nhà ngủ.”
“Ấy đừng đừng đừng, mỗi buổi sáng tôi đều phải quay lại đây đón ngài ấy đi làm, nếu không ngủ đủ giấc…” Lô Thiên Bình nhìn xung quanh, “Ngài ấy đâu rồi?”
“Đang tắm.”
“Lúc ngài ấy tỉnh dậy có nói gì thêm không?”
Quý Hựu Đồng không trả lời cậu ta, đi tới phòng bếp lại bận rộn tiếp. Câu nói đầu tiên lúc Triệu Dập tỉnh lại lại dùng ngữ khí chất vấn, “Sao hôm qua cô lại đi?” Cô giống như cô vợ nhỏ làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Có một buổi triễn lảm xe, tôi đến làm người mẫu.”
Tiếp đó, Triệu Dập đột nhiên làm vẻ mặt rất kì quái, bỏ lại một câu muốn ăn cháo liền đi tắm rửa.
…
Lô Thiên Bình run rẩy đưa chén canh lên bên miệng, cậu… Cậu thế mà lại ở trong nhà của ngài ấy cùng đồ của ngài ấy để ăn cháo! Tuy vẻ mặt của ngài ấy rất không vui, nhưng lúc Quý Hựu Đồng mời cậu ăn chung, ngài ấy lại đồng ý…
Không biết rằng, hai ngày sau, lúc Lô Thiên Bình gặp lại bộ đồ dùng kia lại phát hiện hoa văn và màu sắc đã thay đổi rồi.
“Đã sắp xếp công việc của hôm nay chưa?”
Lô Thiên Bình báo cáo lại: “Buổi sáng có một cuộc họp hội nghị, buổi tối cô Tô Mễ có hẹn ngài qua ăn cơm chiều.”
“Buổi sáng có hội nghị tôi biết rồi, buổi tối tôi không rảnh.” Nói xong, ánh mắt Triệu Dập chuyển về phía Quý Hựu Đồng.
Quý Hựu Đồng lúng túng nói: “Không có, hiện tại tôi đánh cá một ngày, phơi lưới nửa tháng [1].”
[1] Đánh cá một ngày, phơi lưới nửa tháng 一天打渔, 半个月晒网: Ý chỉ làm việc một ngày, nghỉ mất nửa tháng.
“Em chưa kí hợp đồng với công ty nào sao?”
“Ừm, tôi không có kinh nghiệm về phương diện này, chắc cũng cần một khoảng thời gian nữa mới có công ty để kí hợp đồng.”
Xem ra là tối qua mình suy nghĩ nhiều, chạng vạng hôm qua từ xa nhìn thấy người cực kì giống Quý Hựu Đồng kéo Trần Vũ đi vào trung tâm mua sắm, đợi tới khi anh đuổi theo thì không thấy ai nữa, đầu óc anh lúc đó như muốn nổ tung, lúc này mới nhớ ra cô còn một người chị sinh đôi nữa.
Lúc xong hội nghị đi ra ngoài, người tới chào đón khiến Triệu Dập có chút phiền lòng, không thèm để ý cứ thế đi vào văn phòng, thuận miệng phân phó cho thư kí không cho người khác tới quấy rầy.
“Triệu Dập, anh có ý gì vậy hả?” Tô Mễ ngăn anh lại, hừ lạnh nói, “Nhìn thái độ của anh, có phải tối nay anh tính không đi đúng không?”
Triệu Dập bình tĩnh trả lời, “Đúng.”
“Nếu như em nói, ông ngoại cũng đến thì sao?”
Triệu Dập nhíu mày, “Tối nay tôi không có thời gian, Thiên Bình không nói với cô sao?”
Tô Mễ lấy tờ lịch trình công việc trong túi ra, “Đương nhiên cậu ta có nói, ngay cả lịch trình của anh cũng đưa cho em, trên đó anh không có ngày nào rảnh cả, anh đang đùa em sao?”
Triệu Dập không tính tiếp tục cải nhau với cô, nói với thư kí, “Đưa cô Tô xuống lầu đi.”
Thư kí rất biết nhìn sắc mặt, vội vàng cười nói: “Cô Tô, mời đi bên này.”
Tô Mễ không để ý tới cô ta, vội vàng cười nói, “Đừng quên, chuyện của chúng ta ông ngoại đã sắp xếp xong, em cũng biết anh giả vờ trước mặt ông ngoại, vậy anh ở sau lưng lại lãnh đạm với em như vậy, anh nghĩ ông ngoại thật sự không biết gì sao? Chuyện anh đến phía Bắc ở ông ngoại đã biết từ lâu rồi, anh cứ suy nghĩ xem nên giải thích với ông ấy thế nào đi.”
Lô Thiên Bình thấy Tô Mễ tức giận đến khó thở, cậu ta nghiêng nghiêng đầu, lúc ở nhà họ Triệu, ngài ấy đối xử với cô Tô rất tốt, sao ở bên ngoài hai người lại cải nhau không ngừng vậy nhỉ?
…
“A Dập, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại mà Tô Mễ khóc? Tốt xấu gì người ta cũng là con gái mà.”
“Ông ngoại, con thật sự không có thời gian.”
“Ông ngoại biết con bận, nhưng tuổi của con cũng không còn bé, ông ngoại già rồi, ngày sau còn phải dựa vào con, cũng đừng khiến ông ngoại lo lắng nhiều như vậy nữa.”
Cho dù chỉ nói qua điện thoại, Triệu Dập vẫn có thể cảm nhận được sự khôn khéo của ông ngoại, “Ông đừng lo, cũng không cần sắp xếp cho con và Tô Mễ.”
“Hả? Vì sao?”
“Con có bạn gái rồi.”
“Đây là nguyên nhân con đến phía Bắc sao? Có phòng tốt lại không ở, chạy tới chỗ xa như vậy.”
Trong đầu Triệu Dập hiện ra khuôn mặt Quý Hựu Đồng, đột nhiên có chút bối rối, “Ông ngoại, con còn có cuộc họp, không nói nữa.”
Triệu Dụ Tường đưa điện thoại cho người giúp việc, không hiểu nói: “Rõ ràng là một thằng bé luôn bình tĩnh, sao lại bỗng nhiên thiếu kiên nhẫn thế nhỉ?”
…
Trước gương có một cô gái đang trang điểm, cẩn thận chuốt lông mi cong, cuối cùng son lại đôi môi. Trên người cô gái mặc một cái áo lót lộ một bên vai. Cô gái mỉm cười với chiếc gương, vừa lòng quay người chậm rãi đi đến giường. Cô vòng tay ôm lấy một người đàn ông đang mặc quần áo ở đầu giường, ghé vào lỗ tai anh ta hỏi: “Gần đây anh sao vậy? Nhìn anh cứ rầu rĩ không vui.”
Trần Vũ ngừng động tác cài nút áo lại một chút, kéo tay cô gái ra, đứng lên tiếp tục cài nút áo, “Không có gì, bận chuyện công việc thôi.”
“Em biết anh bận chuyện gì, có phải AM tính quay quảng cáo phim không?”
“Ừm, AM đi con đường bình dân, muốn thật sự tạo tiếng vang cho nhãn hiệu thì chỉ có thể đi con đường cao cấp hơn.”
Trên khuôn mặt cô gái lộ ra chút yếu ớt, “Đã tính tìm nữ minh tinh nào đến chụp chưa?”
“Còn chưa chọn, bộ phận quan hệ công chúng còn chưa đưa phương án cho tôi,” Trần Vũ liếc nhìn cô một cái, mỉm cười tà mị, “Có thể, cũng không tính mời minh tinh, tôi tự chọn một người cũng được.”
Cô gái vui vẻ nói: “Lúc trước anh nói để em chụp poster, tiến hành được một nửa anh lại cho ngừng, em bảo chắc không tìm được em gái em đúng không?”
“Tôi thấy cô ấy rồi.”
Quý Điềm sửng sốt, “Anh thấy ở đâu?”
Trần Vũ cúi xuống, nhìn khuôn mặt cô nói: “Tôi gặp cô ấy ở hội nghị rượu đỏ, cô ấy cũng làm người mẫu, tôi đoán lần sau lúc cô gặp lại cô ấy chắc chắn sẽ không nhận ra đó là em gái mình.”
“Cái gì?” Vẻ mặt dần dần cứng ngắc, “Anh đang nói giỡn với em hả? Em gái em là loại người gì em không biết sao?”
“Tin hay không tuỳ cô, chờ cô thấy là sẽ biết.”
Quý Điềm vẫn không tin, “Không phải anh vẫn luôn tìm con bé đó sao? Nếu tìm được rồi sao không mang nó tới đây?”
Trần Vũ mỉm cười tự giễu, nghiêm túc nói: “Em gái cô tìm được người còn lợi hại hơn tôi, cô cho rằng cô ta sẽ ngoan ngoãn kí kết với tôi sao?”
“Sao thế được…” Câu nói tiếp theo của Quý Điềm muốn nói là, chỉ bằng vào nó? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trần Vũ mới nghẹn lại không nói ra, “Anh xác định đó là con bé?”
“Chính xác ngàn lần.”
Quý Đình cởi áo ngủ ren đen ra, thay một chiếc váy xanh nhạt, rồi mới chậm rì rì nói: “Nói đến em gái em anh lại không vui.”
“Có sao?”
Quý Điềm mỉm cười ngọt ngào: “Em là chị gái nó, em biết chuyện của nó rõ hơn ai khác, anh có hứng thú muốn nghe thử một chút không?”
Trần Vũ đưa tay ôm lấy eo cô, “Phần poster tiến hành được phân nửa cũng nên hoàn thành cho xong chứ.”
Gần đây Triệu Dập về nhà rất sớm, người đàn ông có ria mép cứ theo thường lệ mà đên gõ cửa mỗi buổi chiều, nói thật, tay nghề của người đàn ông có ria mép rất tốt. Cô học nấu ăn vì bản thân, mặc dù học được vài món, nhưng hương vị cũng chỉ có thể giới hạn trong phạm vi không khó ăn. Nghe thấy tiếng gõ của của người đàn ông, Quý Hựu Đồng giống như thú ngoan được nuôi, nghe thấy âm thanh đó liền đại diện cho có thể ăn cơm. Đáng tiếc, cô không ăn được.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa có tiết tấu hình như là vang lên trước cửa nhà mình, Quý Hựu Đồng hoài nghi không biết có phải do mình nghe lầm hay không, sau khi đối phương lại gõ thêm vài tiếng, cô mở cửa hỏi: “Anh gõ nhầm cửa hả?”
Người đàn ông hắng cổ họng, nói: “Hôm nay ngài Triệu không về, đồ ăn này cho cô.”
“Mấy ngày nay không phải hôm nào anh cũng đến nấu cơm sao?”
“Ngài ấy vừa mới nói cho tôi biết, tối nay không về, cô lại bạn gái ngài ấy nên tôi đưa đồ ăn cho cô.”
Quý Hựu Đồng không còn lời nào để nói, “… Ai nói tôi là bạn gái anh ấy?”
Người đàn ông làm vẻ quái dị nhìn cô, “Mấy ngày trước ông Triệu tới hỏi tôi bạn gái của ngài Triệu là người như thế nào, chẳng lẽ không phải là cô?”
Nhớ tới Lô Thiên Bình có nhắc tới cô Tô Mễ, Quý Hựu Đồng có chút thất vọng, “Không phải tôi.”
“Tôi làm việc ở khách sạn, bao ăn bao ở, đồ ăn mang về cũng thành lãng phí, vẫn nên để cho cô đi.”
“Anh để ngày mai làm cho Triệu Dập cũng được mà.”
“Hải sản để đến mai sẽ không còn tươi nữa, cô cứ để từ từ ăn.”
“…”
Phân loại hết bọc đồ ăn to bỏ vào tủ lạnh rồi, Quý Hựu Đồng lại cảm thán người có tiền đúng là xa xỉ, một bữa cơm thôi mà dùng nhiều loại đồ ăn đến vậy.
Quý Hựu Đồng xem show người mẫu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh có hơi khác với người đàn ông có ria mép, deciben cũng nhỏ hơn rất nhiều. Cô mở cửa, không ngờ là Triệu Dập, cô hỏi: “Không phải tối nay anh không về sao?”
Vẻ mặt Triệu Dập âm trầm, “Em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Quý Hựu Đồng mở cửa ra, “Không thì anh vào rồi nói?”
Nhìn anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salong, là chỗ cô ngồi để xem TV, vì thuận tiện cho việc ăn uống nên cô đặt thùng rác ở bên chân. Nhớ tới Triệu Dập có chứng thích sạch sẽ, Quý Hựu Đồng xấu hổ đá thùng rác ra xa một chút.
Triệu Dập không để ý tới động tác nhỏ của cô, nói thẳng: “Em nói gì với lão Mộc vậy?”
Quý Hựu Đồng nghiêng đầu hỏi: “Ai là lão Mộc?”
“Vị đầu bếp có ria mép.”
“Không có gì, ông ấy đưa đồ ăn của anh cho tôi, hơi nhiều, đủ để ăn trong hai ngày.” Quý Hựu Đồng cố gắng nhếch khoé miệng cười, “Cái đó… Buổi tối tôi chỉ làm có hai món, còn dư rất nhiều.” Có ai có thể nói cho cô biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?
Mặt Triệu Dập càng ngày càng âm trầm, con ngươi cũng càng sâu thăm thẳm, “Lúc ông ấy hỏi em có phải bạn gái của tôi không, em trả lời thế nào?”
“Tôi nói…”
“Làm bạn gái của tôi đi!” Triệu Dập nghĩ lại, lại bổ sung thêm một câu, “Tôi thật sự rất thích em, không, có lẽ là đã rất rất thích rồi.”
Quý Hựu Đồng có chút luống cuống, dù rằng anh ta có thể là Túc Ngôn, nhưng so với những người khác, cái thông báo này đến quá nhanh, cũng quá đột ngột. Cô ngăn lại cảm xúc kích động trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Nhìn anh nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, có phải anh từng tỏ tình rất nhiều rồi không?”
“Tôi chưa từng tỏ tình với bất kì ai, cũng không biết vì sao nhất định phải mặt đỏ tim đập nhanh, tôi chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình thôi.”
Triệu Dập nói rất nghiêm túc, Quý Hựu Đồng cũng không biết phải trả lời như thế nào, lại nghe anh nói tiếp: “Cho dù quen biết tôi chưa được bao lâu, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác chúng ta đã quen từ lâu lắm rồi.”
Quý Hựu Đồng cười lắc đầu, “Chỉ sợ sẽ có một ngày tôi khiến anh thất vọng mà thôi.”
“Chuyện này cũng giống như mạo hiểm đầu tư vậy, nếu đồng ý bỏ vốn, tôi còn sẽ sợ thất bại được sao?”
Sâu trong lòng Quý Hựu Đồng đã cảm thấy xúc động, cô sẽ ỷ lại vào Hà Hi, thích Giang Lạc Trạch, rơi nước mắt vì Lý Dận, có lẽ là bởi vì bọn họ đều là Túc Ngôn, Triệu Dập trước mặt bây giờ, cô biết bản thân mình chạy không thoát. Cô gật nhẹ đầu, “Có lẽ chúng ta cũng sẽ không có kết quả tốt.”
Triệu Dập cắt ngang, “Ai nói vậy chứ?”
Quý Hựu Đồng nắm ngón tay, cùng bốn mắt nhìn nhau với Triệu Dập gần mấy phút đồng hồ, đối với biểu cảm trước sau như một của anh, cô không biết hiện tại trong lòng anh đang nghĩ những gì. Vì phá tan sự trầm mặc, cô hỏi: “Anh ăn cơm chiều chưa?”
Triệu Dập đưa tay nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa, buổi tối tám giờ bốn mươi còn có một buổi hội nghị qua điện thoại.”
“Trễ vậy sao?” Quý Hựu Đồng vừa cầm di động nhìn, chỉ còn hơn một tiếng nữa, lái xe từ thành Bắc đến thành Trung cũng hơn nửa tiếng, cô hỏi: “Không thì tôi làm chút salat rau củ nhé? Rau dưa đều là lão Mộc đưa tới, đều mới cả.”
“Anh muốn ăn đồ Trung Quốc, ” Anh nghĩ lại, bổ sung một câu, “Em tự làm.”
Hai gò má Quý Hựu Đồng ửng đỏ, “Tay nghề tôi không được tốt, hơn nữa bây giờ làm không kịp, chỉ có đồ ăn dư lại lúc tối.”
“Cũng được.”
Quý Hựu Đồng giật mình hỏi: “Không sao chứ?” Mỗi ngày lão Mộc đều mang đồ ăn mới đến làm, huống chi lại là người giống như anh, chịu ăn đồ dư của người khác sao?
“Nóng một chút là được.”
Nhìn anh bình tĩnh mà ăn hết, toàn bộ quá trình không lộ ra chút biểu cảm nào là không hài lòng. Nhớ đến lúc anh tỏ tình cũng là vẻ mặt này, không biết có chuyện gì có thể khiến anh thay đổi sắc mặt được, hay trời sinh anh vốn đã có mặt than?
Trước khi đi, Triệu Dập lấy một tờ đơn ra đưa cho cô, “Kinh tế Tinh Tân, em đi xem thử đi.”
Quý Hựu Đồng nhận lấy, đúng là giấy đăng kí. Kinh tế Tinh Tân là công ty người mẫu nổi tiếng nhất thành phố H, kí hợp đồng với rất nhiều người mẫu, cũng có rất nhiều người sau khi nổi tiếng rồi thì chuyển sang làm người nổi tiếng. Triệu Dập nói: “Anh có thể trực tiếp giới thiệu em vào nhưng anh tin thực lực của em, anh không mong ngày sau khi em nổi tiếng lại bị người khác nói là dựa vào người khác.”
“Cảm ơn anh.” Phía dưới tờ đơn có địa chỉ email, bị bút gạch đi, tự viết một email mới khác, chữ viết rất đẹp. Cô cười cười, trên thực tế Triệu Dập đang giúp cô.
Điền địa chỉ email theo tờ đơn đăng kí, lại thêm bảng moka, sau khi gửi đến email của người kia, Quý Hựu Đồng mới hài lòng lên giường nghỉ ngơi, đáng tiếc trong đầu đều toàn là lời tỏ tình lúc đó của Triệu Dập, căn bản không ngủ được.
Lần thứ hai sau khi mở email, cô nhận được một bức thư, vừa mở ra liền thấy đúng là của kinh tế Tinh Tân. Trên đó còn viết hai bản cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung, người kia nói rất ngắn gọn, tỏ ý đồng ý nhận Quý Hựu Đồng đến phỏng vấn, thời gian được chọn là buổi sáng thứ sáu bảy giờ.
…
“Hựu Đồng thật sự còn ở thành phố H?” Kim Hương buông bát đũa xuống cái bốp, “Con quỷ này hại mẹ khổ như vậy. Điềm Điềm, con đưa địa chỉ cho mẹ, mẹ phải mang nó về.” Nhà họ Trương vốn nói phải mang người về không cần đưa tiền, sau không biết lại hỏi thăm được từ đâu biết chuyện lúc bà có thai từng đi xem bói, thay đổi nói không cần người chỉ cần tiền. Gần đây cũng luôn bị người nhà họ Trương đến đòi tiền, bốn ngàn đồng, nhà bọn họ lấy đâu ra chứ?
Quý Điềm vừa thử quần áo mới, vừa nói: “Đúng vậy, nghe nói bám được vào người giàu có nào đó, đúng là ở với đàn ông rồi liền thay đổi.”
“Người giàu? Điềm Điềm, đó là ý gì?”
Quý Huy vểnh tai nghe, nghe thấy người giàu thì ánh mắt sáng rỡ lên, giống như bị điện giật nói: “Em hai, em gái bám vào được người giàu sao?”
Quý Điềm cười nói: “Anh, em gái ở chỗ nào còn không biết, thời gian cũng đã lâu như vậy, cũng không thấy nó liên hệ với người nhà, một chút cũng không để chúng ta vào trong mắt, dù nó có tiền anh cảm thấy nó sẽ đưa ra đồng nào không?”
Quý Huy cười ngượng ngùng: “Em hai, nghe mẹ nói gần đây em có quay quảng cáo? Chắc cũng kiếm được không ít tiền đúng không?”
“Đừng có nói bậy!” Quý Điềm cắt lời gã, “Em không có tiền, hơn nữa mỗi tháng em đều gửi tiền về nhà, đã trích rất nhiều từ phí sinh hoạt của mình rồi.”
Quý Huy xem thường đáp: “Mỗi tháng chỉ có năm trăm đồng.”
“Năm trăm đồng không phải là tiền sao? Anh, không phải em nói anh, nhưng nếu anh ngại ít tiền vậy sao không ra ngoài tìm việc đi?”
Nói tới chỗ đau, Quý Huy lại nói, “Không phải do anh không tìm được việc sao.”
“Nếu anh quá thiếu tiền vậy anh có thể đi cùng mẹ đến tìm em bé kia, dù sao nó cũng không thiếu mấy ngàn, không phải nhà họ Trương tới đòi tiền sao? Em ba tự mình chạy ra ngoài, đương nhiên phải tự mình bỏ tiền trả nợ, dù nói thế nào cũng chưa tới lượt anh và mẹ trả, có đúng không?”
Quý Huy cảm thấy Quý Điềm nói rất có lí, lúc này nói: “Em hai nói đúng, mấy ngày nữa mẹ và anh sẽ lại tới đây.”
Quý Điềm nghĩ thầm muốn nhìn Quý Hựu Đồng lúc này phải làm thế nào, nghĩ xong lại suy xét, hai người đến đây cô cũng phải gánh vác rất nhiều chi tiêu, Kim Hương và Quý Huy đều là nông dân quê mùa, hiện tại cô cũng có thể xem như là có chút danh tiếng, cũng không thể để cho người khác biết người trong nhà cô lại là loại người như thế được, mất fan thì phải làm sao?
“Như vầy đi, con còn chưa tìm được nó, đợi sau khi tìm được con lại liên lạc với hai người.”
Cất kỹ điện thoại di động đi, Quý Điềm chỉ vào ba bộ quần áo mình mởi thử nói: “Đều lấy hết đi.”
Nhân viên bán mình vừa nghe mua ba bộ, vui vẻ cầm quần áo đi gõi kỹ, nịnh nọt nói: “Tổng cộng năm ngàn sáu, dáng người của chị đúng là tốt thật, còn tốt hơn rất nhiều minh tinh, không, em nhìn chị đã thấy giống như minh tinh rồi.”
Quý Điềm đắc ý nói: “Không lâu nữa các cô có thể xem được quảng cáo của tôi trên TV rồi, à, đôi giày kia bao nhiêu tiền?”
“Một ngàn mốt ạ.”
“Cũng bọc lại đi.”
Đợi gần một tiếng ở kinh tế Tinh Tân, mới tới lượt cô. Người phỏng vấn cô tên là Sabrina, cô ấy dưỡng da rất tốt, thực khó mà có thể nhìn ra được tuổi thật, hai mắt cô rất sắc bén, từ lúc vào cửa đã đánh giá Quý Hựu Đồng hết từ trên xuống dưới.
Gửi được mail đến địa chỉ thư của cô, chắc là có người tận lực đề cử. Nhìn hồ sơ xong, cô hỏi: “Thứ cho tôi nói thẳng, bằng cấp của cô không cao, phải nói là thấp, lại có thể nói rành tiếng Anh sao?”
Quý Hựu Đồng cười nói: “Bằng cấp cũng không thể hiện được tất cả.”
“Không ngại để tôi thử chứ?”
“Không ngại.”
Tiếp theo, sau khi cả hai dùng tiếng Anh giao tiếp với nhau, Sabrina giật mình nói: “Phát âm của cô rất tốt, tôi rất mong chờ, cô còn am hiểu gì khác không?”
“Múa ạ.”
Sabrina gật đầu vừa lòng, “Sau khi phỏng vấn cô, cô cũng biểu đạt rất rõ, tôi rất vừa lòng với đợt phỏng vấn này. Buổi chiều studio sẽ có buổi chụp hình, nếu cô có thời gian thì chờ đến buổi chiều sau khi người mẫu chụp hình xong tôi sẽ sắp xếp nhiếp ảnh gia chụp cho cô mấy tấm, chờ xem năng lực của cô.”
“Tôi có thời gian, lúc nào cũng được.”
Yêu cầu chờ người mẫu chụp xong mới đến phiên cô, thời gian xong việc là buổi chiều năm giờ. Quý Hựu Đồng vừa di chuyển, vừa tìm một quán cơm trưa gần đó. Ở đây chẳng những có công ty người mẫu, còn có công ty điện tử, tuỳ ý cũng có thể thấy toàn người đẹp. Đi một vòng, có khá nhiều nhà hàng, không thích hợp để cô ăn cơm một mình, ở chỗ khúc quẹo có cửa hàng bán đồ ăn nhanh, cô liền đi vào gọi một phần ăn.
Nhìn biển hiệu kinh tế Tinh Tân lớn phía đối diện, rất nhiều người mẫu nổi tiếng đều đi ra từ đó, cũng hâm mộ bọn họ thật. Quý Điềm cảm thán trong lòng, nhưng không sao cả, chờ tới khi cô chụp xong quảng cáo ở AM rồi phát lên TV, cô sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Không biết gần đây Trần Vũ làm sao, không liên lạc được với anh ấy, còn mình thì càng lúc càng tiêu nhiều tiền, chỉ có thể nhận một ít tạp chí trang phục để kiếm thêm thu nhập. Cô bĩu môi, nhưng sau đó lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô chớp mắt vài cái, đó là Quý Hựu Đồng? Em gái của cô, luôn luôn chỉ mặc quần áo cũ của cô, luôn luôn cúi đầu khi đi ngoài đường, luôn luôn không biết ăn diện, cô hiểu rất rõ. Nhưng khuôn mặt cực kì giống cô, sao lại thế này? Tóc được sửa soạn lại, cắt đi những chỗ bị hư, quần áo được phối hợp lý, trên mặt còn trang điểm rất tinh xảo. Nhưng mà, cô nhìn cái bọc bên cạnh, lại khinh thường nói: “Em gái à, sao lại ăn thức ăn ở chỗ này thế hả?”
Quý Hựu Đồng cứng người, sớm hay muộn gì cũng phải gặp, không bằng cứ đối mặt đi. Cô ngẩng đầu hô, “Chị.”
“Ngày hôm qua mẹ gọi điện nói rất nhớ em đấy, em hay rồi, không nói tiếng nào mà dám trốn nhà đi, em không suy nghĩ chút gì cho gia đình mình sao?”
“Em sẽ rút thời gian về nhà thăm.”
Quý Điềm cố tính đưa cái bọc về phía trước, “Nghe nói em bám vào được người giàu có nào đó, nhưng không ngờ em cũng không có mấy năng lực lắm, đến cả cái túi xách cũng tiếc không mua cho em. A, đừng nói túi, chắc em cũng chỉ có thể ăn đồ ăn nhanh mười đồng ở chỗ này thôi!”
“Làm thế nào để sống qua ngày là tự do của em, còn về cái tin vỉa hè người giàu có gì đó, mong chị đừng nói huyên thuyên bậy bạ.”
Không ngờ cô còn biết phản kích, Quý Điềm còn chưa lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn trừng trừng Quý Hựu Đồng ra ngoài, mới đuổi theo, “Em ở chỗ nào? Mẹ nói muốn tới thăm em.”
“Em sẽ bớt thời gian trở về, mẹ lớn tuổi rồi đừng bôn ba nhiều.”
Không ngờ cô vẫn cứ bị Quý Điềm bám theo, Quý Hựu Đồng cứ chạy chậm một được vào kinh tế Tinh Tân, quả nhiên vì Quý Điềm không có thẻ công tác nên bị ngăn ngoài cửa. Cô đi lên phòng nghỉ ở lầu hai, tính tìm chỗ nào đó lại đợi tiếp.
Quý Điềm khó tin nhìn bóng dáng Quý Hựu Đồng, tại sao nó có thể vào kinh tế Tinh Tân? Chẳng lẽ cái người giàu kia chính là người của kinh tế Tinh Tân?