• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên

Mọi người đều kinh sợ, rất tự giác không hỏi tiếp, để cứu phu nhân của ông Quản thúc nhất định sẽ phải lấy mạng của mình để đổi. Phu nhân của ông có lẽ là không muốn ông làm như vậy.

Mặc dù khoảng cách tới giữa sườn núi rất gần nhưng thời tiết lại quá ác liệt, trời từ từ tối dần rồi mà bọn họ vẫn còn chưa đến. Mắt thấy tuyết càng lúc càng lớn, gần như không thể mở được hai mắt, chỉ có thể giúp nhau đi đường.

Quản thúc đi tuốt ở đằng trước, thấy Quý Hựu Đồng và Linh nhi đi rất khó khăn, “Cứ đi như vậy cũng không phải là cách, sau khi trời tối đen thì đường cũng sẽ càng khó đi hơn.”

Lý Thiệu nửa ngồi xổm xuống, “Quý tiểu thư, ngài lên được không? Ta cõng ngài đi sẽ nhanh hơn một chút.”

Quý Hựu Đồng bị cóng đến run cả người, thật sự là cô và Linh nhi đã làm chậm tiến trình, cũng không nói nhiều thêm nữa, cô nằm úp sấp để Lý Thiệu cõng. Lại một người đi đến cõng Linh nhi theo.

Tốc độc đã nhanh hơn rất nhiều, lại đi thêm hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến cửa sơn động, tiếc là mọi người lại không phát hiện sơn động ở đâu. Quản thúc dùng bước chân để đo, sau khi xác định vị trí thì đá mạnh vào bên trong một cước, ở vị trí đó lộ ra một cái hố đen, thì ra sơn động đã bị tuyết chắn mất.

Mọi người đi vào trong động, Lý Thiệu dẫn người đi tìm chút vật để đốt, sau khi châm lửa rồi, mọi người mới cảm thấy cơ thể ấm áp được một chút.

“Đồng Đồng, chịu khổ rồi.” Quản thúc vươn tay sưởi ấm, “Vốn là ngươi nên ở lại phủ Tĩnh Vân chờ bọn ta tìm được huyết liên thì có thể mang về, nhưng chỉ sợ ngươi…”

Quý Hựu Đồng ôm cánh tay, răng nanh vẫn còn đang run lên, “Không, ta không có chuyện gì.”

Quản thúc nói: “Cái sơn động này rất lạnh, vài người chúng ta ở cũng không lâu lắm, chỉ làm nhân đêm nay tránh bão tuyết, ngày mai phải xuất phát sớm, ở phía khác của ngọn núi cũng có một sơn động lớn, chúng ta có thể ở đó.”

Để chịu đựng cơn rét, mọi người đều tựa vào cùng nhau ngủ. Thời tiết lúc gần sáng cũng khá tốt, đã có ánh mắt trời không còn tuyết rơi nữa, đường đi đã lâu, cuối cùng đi đến được một sơn động khác mà Quản thúc nói, lúc đi vào, chỉ có rét lạnh và tối đen như trước. Đi rồi lại đi, chợt có chút ấm áp hơn.

Nhi cả kinh nói: “Thật thần kỳ.”

Lý Thiệu cũng hiểu được sự kỳ quái ấy, “Tại sao lại trở nên ấm như vậy?”

Quý Hựu Đồng cởi áo khoác bên ngoài ra, cẩn thận nghe thì còn có cả tiếng nước chảy, xem ra đây là một hang núi lửa.

Quản thúc đáp: “Đồng Đồng và Linh nhi ở trong này, ta và Lý Thiệu sẽ dẫn người đi ra ngoài tìm huyết liên, buổi tối sẽ tái trở về.”

Nhiều ngày liên tục, bọn người Quản thúc đều đi sớm về trễ, đáng tiếc cũng không có tiến triển gì. Cơ thể Quý Hựu Đồng vẫn tốt, không có xuất hiện bệnh trạng gì.



Hôm nay, Quản thúc ra ngoài không bao lâu thì lại một mình quay trở lại, Quý Hựu Đồng muốn hỏi xem Lý Thiệu đã đi đâu thì lại nghe thấy động tĩnh phía cửa hang, đành đi ra xem, mới bước ra thì cơ thể lại được người ôm lấy, “Tử Ứng?”

Lý Dận dường như là ra roi thúc ngựa đến đây, đầu tiên là cẩn thận kiểm tra cô, xác định cô không sao cả mới hỏi Quản thúc, “Tra thế nào rồi?”

Quản thúc nói: “Bọn ta loại bỏ đủ các nơi, đã xác định được một chỗ, nếu chỗ đó không có, như vậy…”

Sắc mặt Lý Dận lạnh lẽo, “Ngày mai lên đường.”

“Đợi đã,” Quý Hựu Đồng ra bên ngoài kiểm tra, lại không thấy hình bóng của Quý Nguyên, “Cha ta đâu?”

Lý Dận đứng một mình phía sau đáp: “Chắc là ở khách điếm dưới chân núi.”

Thấy vẻ mặt Quý Hựu Đồng lộ nét lo lắng, Quản thúc vội vàng giải thích, “Tuy rằng đó là một hắc điếm, nhưng chỉ giựt tiền chứ không giết người, Đồng Đồng yên tâm.”

Lúc này Quý Hựu Đồng mới thở phào.

“Tình huống trong cung thế nào rồi?” Quý Hựu Đồng nhìn về phía miệng hang phía xa, Linh nhi đang nhìn bản đồ được Quản thúc dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất, thường thường nói chuyện với ông vài câu.

Lý Dận thấy cô đã gầy yếu đi rất nhiều, trong lòng lại đau lòng, nhưng cũng không nói ra, “Cơ bản là Lý Kỳ cầm quyền, phụ hoàng cũng chịu đựng không được bao lâu nữa, một khi phụ hoàng băng hà, Lý Kỳ sẽ thay thế tức vị.”

Lão Hoàng đế băng hà rồi Lý Dận chắc chắn phải tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nhưng Trần Nguyên Điệp đã chết, đã không thể khiến Biên Lương trợ giúp được nữa, tuy Bình Phong sơn trang có người tài giỏi nhưng lại không có binh lực, cũng không giúp được việc gì. Nghĩ đến lời Lý Dận nói trước đó, cô hỏi: “Đã hai lần từng có người đến điều tra phủ Tĩnh Vân, ngươi nói đó là diễn kịch nghĩa là sao?”

“Điểm chết hiện nay của Lý Kỳ chính là khó phục chúng, ta chỉ biểu lộ với bên ngoài rằng ta vẫn theo phe Lý Quyền mà thôi.”

“Nhưng không phải Lý Quyền bị biếm đi nơi khác sao?”

“Phụ hoàng chỉ sợ rất nhiều người theo phe Lý Quyền, mới biếm hắn đi. Triều đình đã sớm chia năm xẻ bảy, phụ hoàng bị bệnh đã lâu nên không thể xử lý chuyện triều chính, nhưng vẫn chưa thoái vị, rất nhiều chuyện đã đưa cho Lý Quyền hoặc người thân cận xử lý. Quyền lợi trước mắt, không ai có thể nhịn được việc bị hấp dẫn. Dần dà, hiện tượng phe phái trong triều càng nghiêm trọng, vì củng cố lợi ích bản thân, đề bạt thân thích lên nắm quyền, toàn bộ triều đình, không, nên nói là cả quốc gia đã đầy chướng khí mịt mù. Trong triều, người theo phe Lý Quyền là nhiều nhất, bởi vì hắn là dễ khống chế nhất, ta chỉ muốn nắm chắc đám người đó, Lý Kỳ cũng không có cách.”

So với Lý Kỳ, Lý Dận càng biết cách dùng người hơn. Một khi Lý Kỳ lên ngôi chắc chắn sẽ ép phủ Tĩnh Vân đến đường cùng, vì củng cố địa vị của mình nên đã sớm mưu tính sát hại Lý Dận. Quý Hựu Đồng cúi đầu xuống thấp, mặc dù Lý Kỳ âm hiểm, nhưng chẳng phải giống với Lý Dận sao?

Nhìn trạng thái của cô không tốt, còn tưởng độc của cô phát tác, Lý Dận chạm vào trán cô, lo lắng hỏi, “Không sao chứ?”

Quý Hựu Đồng không né tránh, “Không sao, hiện tại có lẽ cách nửa tháng sẽ phát tác một lần, cách lần sau còn ba ngày, ta cũng đã chuẩn bị rồi.”

“Đừng nói bậy!” Lý Dận miệng của cô, “Ta sẽ cứu ngươi, để ta đổi bằng thứ gì cũng được, cho dù là mạng của ta.”

Quý Hựu Đồng nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, “Tử Ứng, ta biết ngươi muốn thứ gì, ngươi thật sự cam lòng buông tha?”

“Đây là một cuộc đặt cược, mà ngươi, chính là lợi thế ta không thể mang ra ngoài.”

Không biết vì sao, trong lòng Quý Hựu Đồng có chút khó chịu, cô biết là mình không nên đồng cảm với Lý Dận, giống như lúc biết rằng sẽ mất đi Hà Hi và Giang Lạc Trạch vậy, trong lòng cô xuất hiện sự chua xót. Dường như thứ mất đi, không phải là Lý Dận tính toán chu đáo, giết hài tử thân sinh của ký chủ, mà là người quan trọng nhất của nàng.

Thấy trên mặt Quý Hựu Đồng lộ ra khổ sở, Lý Dận có chút kích động, “Ngươi không nỡ sao? Ngươi vẫn luyến tiếc ta đúng không?”

Sao cô có thể luyến tiếc được? Chỉ là khó chịu trong lòng mà thôi, đây là nhiệm vụ của cô, dù có luyến tiếc thì có thể làm gì được? Cô mở miệng, ngôn ngữ lại mắc lại nơi cổ họng, không nói ra được gì, ngược lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, dựa vào vai Lý Dận ngủ thiếp đi.

Thấy hai người bên trong, Quý Hựu Đồng dựa vào vai Lý Dận, khóe miệng Lý Dận mang theo nụ cười hưng phấn mà thoả mãn, Linh nhi không khỏi che miệng cười trộm.

Quản thúc gõ đầu nàng, “Cười cái gì mà cười? Còn không đi đắp mền cho Đồng Đồng?”

Linh nhi lại tiếp tục cười, “Dạ.”

Linh nhi vừa đi, khuôn mặt Quản thúc lập tức trở nên nghiêm túc, gắt gao nhìn bóng dáng của Linh nhi, không ai phát hiện ra cả.

Quý Hựu Đồng mơ mơ màng màng mà ngủ, nghe được có tiếng vang truyền đến, cô mở mắt ra, thấy mọi người đã thu dọn đồ đạc muốn lên đường. Cô đi về phía miệng hang kiểm tra, trời vẫn còn chưa sáng.

“Ngươi tỉnh rồi?” Lý Dận đã mặc đồ xong, áo khoác lông cáo bọc kín cả người lại.

Quý Hựu Đồng tính đứng lên, “Ta cũng đi.”

“Không, ngươi ở lại đây.” Lý Dận đắp mền lên thay cô, cầm tay cô rồi lại không muốn buông ra, đang định đứng dậy thì Quý Hựu Đồng trở tay giữ chặt hắn lại, có thể đây là lần cuối cùng gặp mặt, cho dù có tìm được huyết liên cho cô, mặc khắc trước lúc Lý Dận chết cô cũng phải trở về. Vì sao trong lòng lại thấy khổ sở? Chưa kịp nói ra vấn đề này thì cô phát hiện Linh nhi cũng đi theo Quản thúc ra ngoài.

“Bọn ta phải đi rồi.” Lý Dận cố ý chắn trước tầm mắt cô.

“Đợi đã,” Quý Hựu Đồng bỗng nhiên ngồi dậy, “Tại sao các người lại mang Linh nhi đi?”

Linh nhi nghe được giọng nói của cô thì dừng lại trước cửa hang, nước mắt rơi xuống, nàng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói một câu, “Tiểu thư, bảo trọng.”

“Lý Dận!” Không biết Quý Hựu Đồng có sức lực từ đâu, hung hăng đẩy Lý Dận ra, đứng lên lập tức chạy ra bên ngoài. Nhưng chưa chạy được hai bước, tầm mắt của cô bắt đầu mờ dần, cơ thể dần mất sức, chỉ cảm nhận được có người đỡ được cô, quay lại nói với ai đó, sau đó, ký ức của cô dừng lại.

Lần tiếp theo khi tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng chưng. Quý Hựu Đồng lao ra ngoài, một mảnh trắng xoá khiến cô không phân rõ được phương hướng, càng không biết bọn người Lý Dận dẫn Linh nhi đến nơi nào.

“Quý tiểu thư.” Một người đuổi theo ra ngoài, trong tay cầm theo một cái áo khoác, “Ngài sẽ bị cảm lạnh.”

Quý Hựu Đồng nhận ra hắn, là một thị vệ bên cạnh Lý Dận, tuổi cũng không cao lắm, vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Cô nắm chặt lấy cánh tay hắn như đang nắm một nhánh rơm rạ có thể cứu mình, “Nói cho ta biết, bọn họ đã đi đâu?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Nói dối!”

Lý Dận vẫn không thể nào bỏ được ngôi vị Hoàng đế mà hắn muốn, cho dù là Lý Kỳ lên làm Thái tử, hay là mất đi sự trợ giúp từ Biên Lương, hắn không nóng không vội, tất cả mọi chuyện trước mắt hắn, hắn đều có thể giải quyết được dễ dàng. Mỗi một bước đi, hắn đều vạch ra rất tỉ mỉ, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Luôn miệng nói để cứu nàng cũng không tiếc dùng mạng của hắn, nhưng thật ra từ lâu đã sắp xếp quân cờ bên mình.

Thấy Quý Hựu Đồng chạy càng lúc càng xa trong màn tuyết, thị vệ không còn cách nào khác, ngăn lại cũng không được, đã qua ba canh giờ rồi, Vương gia và Quản thúc đã sớm đến nơi đó từ lâu, liền nói: “Ta đưa ngài qua đó.”

Dọc theo đường đi khuôn mặt Quý Hựu Đồng luôn căng thẳng, cho dù có ngã xuống cũng không cần thị vệ đến đỡ, đi được hai canh giờ, thị vệ chỉ vào một ngọn núi phía trước nói, “Đây là nơi duy nhất chúng ta vẫn chưa tìm.”

Núi không cao, nhưng rất khó để leo lên, đến được đỉnh núi rồi thì Quý Hựu Đồng gần như muốn ngất đi. Không quan tâm bản thân tiêu hao nhiều năng lượng, nhìn quanh một chút, cô thấy bên trái có một cửa hang, cửa hang rất nhỏ, chỉ có một người có thể đi qua.

Thị vệ lại ngăn cô lại nói: “Quý tiểu thư, để ta vào trước.”

Hai người một trước một sau đi vào, động rất tối, chỉ có thể mò mẫm mà vào, phát hiện vách tường của chiếc hang này đều là nham thạch. Đi một đoạn vào sâu bên trong, phía trước có xuất hiện ánh sáng, hai người nhanh chân đi vào.

Cho đến khi phát hiện đó là ngọn đèn dầu, Quý Hựu Đồng mới nhìn rõ, thì ra bọn họ vẫn luôn đi xuống dưới, đường phía trước đen không thấy rõ được gì, càng đi sâu xuống dưới đường lại càng rộng ra, bên trong còn có một con sông. Nước sông chảy siết, từ thượng nguồn vẫn tiếp tục chảy, có lẽ là chảy xuống chân núi.

Đi khoảng mười lăm phút dọc theo bờ sông, ngọn đèn dầu càng sáng hơn, trong động đã giống như ban ngày. Xa xa có thể nhìn thấy Lý Dận đang ngồi trên bậc thang chờ người. Quý Hựu Đồng vội vàng chạy qua, “Linh nhi đâu?”

“Tiểu thư…” Linh nhi đứng lên, nước mắt lúc này đã che kín mặt, đôi mắt sưng đỏ.

Linh nhi không sao cả, Quý Hựu Đồng thở phào, lại nhìn về phía Lý Dận và Quản thúc, hai người đều không thấy được cô, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Đặc biệt là Lý Dận, khuôn mặt trắng bệch.

Quý Hựu Đồng tức giận trong lòng, lại hỏi: “Sao vậy?”

Linh nhi oà khóc, “Tiểu thư, huyết liên… Không có huyết liên…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK