Dường như hắn có ý bổ sung bối cảnh lai lịch của những môn phiệt thế gia này cho Thần Niên, những khúc mắc giữa đôi bên, ngay cả thế cục toàn thiên hạ hiện giờ cũng giải thích một cách tỉ mỉ cho nàng nghe, “Hai ba trăm năm gần đây, gia tộc họ Tiên mới nổi ở sâu bên trong Mạc Bắc không ngừng di chuyển về phía Nam, nên đã xâm chiếm được rất nhiều vùng đất ở phía Bắc. Hoàng thất Đại Hạ nhiều lần muốn tiến xuống phía Bắc tấn công họ Tiên, nhưng đành bất lực vì những trấn quân sự đều có những suy nghĩ khác nhau, không muốn dốc nhân lực ra, luôn tìm đủ mọi cách từ chối. Cho đến sự kiện loạn ở Thịnh Đô năm Vĩnh Bình thứ chín, các vương hầu họ Tề ở Giang Nam xảy ra hỗn chiến, hoàng thất Hạ Tề lại càng suy yếu, hoàn toàn mấy đi sức khống chế đối với các trấn quân sự ở Giang Bắc.”
Thần Niên nghe mà đầu váng mắt hoa, than: “Thế lực khắp nơi trong toàn thiên hạ người tranh ta đoạt cuốn lấy nhau còn hỗn loạn hơn cả hỗn loạn, may mà chàng nhớ rõ được như thế, chứ ta nghe mà thấy mơ hồ quá.”
Phong Quân Dương bất giác phá ra cười khẽ, nói: “Nàng không nhớ được thì tạm thời cứ bỏ qua đi, sau này ta sẽ từ từ nói lại cho nàng nghe.”
Nhưng Thần Niên lại không muốn nhận thua như vậy, nàng cúi đầu suy ngẫm một lát, tay tô tô vẽ vẽ lên tẩm thảm da hổ hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Quân Dương, nói: “Chàng nói nhiều như vậy, đại khái ta cũng hiểu được đôi chút, chàng nghe thử xem ta nói có đúng không nhé?”.
Phong Quân Dương hơi hơi gật đầu, khuyến khích nàng: “Nàng nói đi.”
Thần Niên lấy mấy chén trà trên kỷ trà giả làm thế lực các bên, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta sẽ lấy Uyển Giang làm ranh giới, chia thành Nam Bắc rồi nói nhé. Đây là phía Bắc Uyển Giang, gia tộc họ Tiên di chuyển từ sâu bên trong Đại Mạc ở cực Bắc tới, hiện giờ đã chiếm gần hết vùng đất nơi người Bắc Mạc từng sống. Đi về phía Nam chính là những trấn quân sự của các gia tộc khác, có họ Trương ở Tĩnh Dương, họ Hạ ở Thái Hưng, họ Dương ở Thanh Châu, còn cả họ Tiết ở Ký Châu dùng mắt thường cũng thấy sắp xong đời nữa. Các gia tộc này đều có liên hôn riêng, kiềm chế ràng buộc lẫn nhau, đúng không?”.
“Không sai.” Phong Quân Dương đáp.
Thần Niên lại lấy hai chén trà nữa rồi đặt xuống, nói: “Đây là Nam Uyển Giang, phía Tây là Vân Tây các chàng, sườn phía Đông là mấy vị vương gia họ Tề của hoàng thất nhà Hạ. Tuy Vân Tây là trấn quân sự, nhưng xét về thực lực lại lớn mạnh hơn cả hoàng thất nhà Hạ, đúng chưa?”.
Phong Quân Dương nghe nàng nói rõ ràng mạch lạc, bất giác cười khẽ nói: “Đúng.”
Thần Niên nhíu mày nhìn thế cục toàn thiên hạ mà mình dùng những chén trà bày ra hồi lâu, rồi bất chợt nhoẻn miệng cười, vỗ tay nói: “Có thể coi như ta đã hiểu ra rồi! Phong gia các chàng có liên kết đồng minh với Hạ gia của Thái Hưng, còn Trương gia của Tĩnh Dương lại cùng một phe với Dương Thành của Thanh Châu, cho nên Dương Thành mới dám nảy sinh dã tâm đoạt Ký Châu, đúng chứ? Phong gia của chàng và Hạ gia lại không muốn đứng nhìn để ông ta thôn tính Ký Châu bành trướng thế lực, nên đã phái đại quân tới, nói trên danh nghĩa là giúp Tiết Thịnh Anh tiễn phỉ, nhưng trên thực tế là muốn uy hiếp phía sau Dương Thành. Mà Dương Thành ở nơi này á, biết rõ dự tính của các chàng, nhưng hiện giờ lại không muốn trở mặt với bọn chàng, nên cũng không dám làm gì chàng. Ta nói đúng chứ? Trong khi đó, các chàng cũng có chút kiêng kỵ Trương gia ở Tĩnh Dương, nên cũng không dám thật sự ra tay đòi lại công bằng cho huynh đệ của Tiết gia. Cha của Vân Sinh phái đại quân tới, cũng là có ý muốn soi mói bắt bẻ phải không?”.
Trong ánh mắt của Phong Quân Dương có đôi chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng, cười gật đầu nói: “Nàng có thể hiểu ra những điều này đã rất không đơn giản rồi. Nàng chỉ cần nhớ, mối quan hệ giữa các trấn quân sự chồng chéo phức tạp, chẳng ai thật lòng với ai cả, chỉ có kiềm chế ràng buộc lẫn nhau mà thôi.”
Thần Niên thở dài, nói: “Chẳng trách bọn chàng lại phải liên hôn như vậy, coi như ta đã nhìn ra rồi, lúc hữu ích thì là anh rể em vợ, anh tốt tôi cũng tốt, nhưng một khi trở mặt rồi, thì chẳng ai thèm nhận nhau nữa!”.
Những lời nàng nói tuy rằng có hơi thô tục, nhưng miêu tả lại vô cùng chính xác, Phong Quân Dương cười cười nói: “Phàm là nhắc đến chuyện quyền thế, thì đa phần đều vậy cả. Hiện giờ hoàng thất nhà Hạ sa sút, thiên hạ này có ai là không có lòng tranh đoạt chứ?”.
Thần Niên nghe xong không khỏi thấy ngơ ngẩn, ngây người ra hồi lâu, mới rũ ánh mắt xuống nói: “Đại nhân vật đi tranh đoạt thiên hạ, nhưng những người xui xẻo lại là đám tiểu nhân vật bọn ta, hôm qua gia quyến trong trại Thanh Phong gần như đã chết sạch, thi thể lấp đầy rãnh núi.”
Phong Quân Dương thấy nàng như vậy, liền duỗi tay ra khẽ vỗ lên đỉnh đầu nàng, thở dài nói: “Thần Niên, ta biết nàng ôm nỗi bất bình cho trại Thanh Phong, cũng một lòng nghĩ tới chuyện báo thù cho mọi người. Nhưng nàng đã bao giờ nghĩ tới đầu sỏ gây ra những chuyện này là ai chưa? Không phải là đám quân Ký Châu giết người kia, không phải là Dương Quý, thậm chí cũng không phải là Dương Thành, mà chính là đại đương gia của trại Thanh Phong Trương Khuê Túc. Là ông ta đẩy trại Thanh Phong lao vào cuộc tranh giành quyền thế. Các nàng ở sâu bên trong núi Thái Hành, quả thật không nên tham gia vào cuộc tranh đoạt giữa các trấn quân sự.”
Thần Niên cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rồi mới chậm chạp nói: “Ta thật sự không nghĩ ra lý do tại sao ông ấy lại làm thế, Dương Thành đã cho ông ấy điều gì có lợi ư.”
“Đi thôi,” Phong Quân Dương đột nhiên nói, “Đi cùng với ta, đừng lo chuyện của trại Thanh Phong nữa. Nàng cũng đã từng nói nàng và nghĩa phụ đã rời khỏi trại Thanh Phong, trại Thanh Phong đã không còn quan hệ gì tới nàng nữa. Hôm qua nàng liều mình đi cứu tính mệnh của những người đó, vậy là đã trả hết tình cảm với trại Thanh Phong rồi.”
Thần Niên nhất thời sững người, tuy nàng rất thích Phong Quân Dương, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bỏ lại trại Thanh Phong để đi theo hắn. Nàng chần chừ hồi lâu, hỏi: “Nghĩa phụ ta thì sao? Nghĩa phụ ta phải làm thế nào?”.
Phong Quân Dương không khỏi mỉm cười: “Con gái lớn rồi thì phải gả chồng chứ, có là cha ruột đi nữa cũng phải rời xa, nàng không thể đi theo nghĩa phụ mình cả đời được.”
Thần Niên nghe vậy trầm mặc, từ nhỏ nàng và Mục Triển Việt hai người nương tựa vào nhau mà sống, Mục Triển Việt vừa là thầy vừa là cha của nàng, tình cảm vô cùng thân thiết gắn bó, quả thật nàng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình sẽ rời xa nghĩa phụ, sống một mình.
Phong Quân Dương cũng biết nhất thời nàng không thể bỏ được nghĩa phụ, nghĩ ngợi một lát, liền chuyển sang chủ đề khác hỏi nàng: “Nhắc tới nghĩa phụ nàng, nàng có có biết ông ấy đi đâu không? Lục Kiêu này là sao vậy? Hắn ta là người nghĩa phụ nàng nhờ cậy đến bảo vệ nàng à?”.
Thần Niên đáp: “Ta cũng chẳng biết nghĩa phụ hiện giờ đang ở đâu nữa, hỏi Lục Kiêu thì hắn không chịu nói, chỉ trả lời rằng đã hứa với nghĩa phụ sẽ bảo vệ cho ta, cho đến khi nghĩa phụ quay lại.”
Phong Quân Dương không khỏi nhíu mày, “Hình như tên Lục Kiêu này là người thuộc gia tộc họ Tiên ở phương Bắc, sao nghĩa phụ nàng lại quen biết hắn nhỉ?”.
Thần Niên gật đầu đáp: “Không phải giống, mà hắn chính là người phương Bắc. Ta nghĩ Lục Kiêu cũng không phải là họ tên thật sự của hắn, lúc ta hỏi tên, miệng hắn nói ra một từ, phát âm rất kỳ lạ, nhất thời ta nghe không rõ lắm.”
Phong Quân Dương trầm ngâm không nói năng gì, Thần Niên ngước mắt lên nhìn hắn, chần chừ một lúc rồi nói tiếp: “A Sách, không phải ta giấu giếm gì chàng dâu, mà là ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. Bản thân ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nghĩa phụ, nhưng lại không biết bây giờ ông đã đi đâu.”
Phong Quân Dương mỉm cười với nàng, khẽ nói: “Ta tin nàng.”
Tuy chỉ là ba chữ đơn giản vậy thôi, nhưng lại khiến Thần Niên sau khi nghe xong trong lòng ngập tràn niềm vui. Nàng ngắm Phong Quân Dương hồi lâu, nói: “A Sách, ta có thể đoán được chàng cũng là có chí lớn, trong lòng tất nhiên cũng có rất nhiều mưu đồ kế hoạch, những điều đó chỉ cần chàng không nói, thì ta cũng sẽ không hỏi. Nhưng nếu những điều đó có liên quan tới ta, thì chàng không được giấu ta, được không? Ta không thích cái cảm giác bị người ta che giấu lừa gạt, càng không muốn đi đoán tâm tư kẻ khác. Đoán tâm tư của người khác, đó là chuyện khi đã không còn cách nào nữa, nhưng là tâm tư của chàng, thì ta không muốn đoán gì hết, ta chỉ muốn nghe chàng nói thôi.”
Phong Quân Dương lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, thờ dài một tiếng khẽ khàng đến nỗi không thể nghe thấy được, “Được, ta đồng ý với nàng.”
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy lão Kiều ở bên ngoài xe nói: “Thế tử gia, phía sau có người đuổi tới.”