Mục lục
Giang Bắc Nữ Phỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám Ôn Đại Nha nhìn ra nàng thẹn quá hóa giận, cũng cười ầm lên vài tiếng rồi mới tản đi. Thần Niên không còn cách nào khác, trừng mắt nhìn họ vài lần rồi đi đến chỗ Triêu Dương Tử, không ngờ người còn chưa vào cửa đã nghe tiếng Triêu Dương Tử chứa đầy ý cười từ bên trong vọng ra: “Ối chà! Tạ tướng quân của chúng ta đã về rồi!”.

Thần Niên đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng chỉ có mình Triêu Dương Tử nên cũng không giả bộ nữa, biếng nhác ngồi xuống ghế ngẩng đầu lên, mặt đầy đau khổ kêu lên: “Đạo trưởng đừng giễu ta, ta bị rượu đốt váng đầu nên mới nổi điên như thế. Mau phối cho ta ít thuốc mỡ có thể dưỡng trắng da! Suốt cả ngày hôm nay, suýt nữa bị nắng thiêu cháy. Nếu cứ thế này vài hôm nữa, thế nào cũng đen như đít nồi cho xem”.

Triêu Dương Tử nhìn nàng, thấy trên mặt nàng chẳng qua chỉ cháy nắng đỏ lên, cứ kêu ca lải nhải bèn trừng mắt nhìn nàng, nói: “Đâu ra thứ tướng quân nghiệp dư như cô, nếu ai cũng như cô, ta thấy mọi người khỏi cần đi tập nữa, cứ trốn trong phòng là được”.

Thần Niên khoát tay, tự rót nước uống cho mình, nói: “Bọn họ là một đám đàn ông, đen thì cứ đen. Nếu ta mà thành ra như thế thì làm sao ra khỏi nhà? Hơn nữa, ta mới chừng đôi mươi, khó khăn lắm mới lớn được thành thế này, dù gì cũng phải quý trọng đúng không nào? Rõ ràng là mặt như hoa đào, môi hồng răng trắng, nếu thật sự để phơi nắng đen thui, thế thì chỉ còn lại mỗi hàm răng trắng rồi!”.

Triêu Dương Tử không khỏi bật cười, nói: “Con gái con đứa lớn thế này rồi mà còn không biết xấu hổ, làm gì có ai khoe khoang như thế chứ!”. Tuy ông nói thế song vẫn đứng dậy phối mấy túi thuốc cho Thần Niên, “Túi lớn dùng để tắm, túi nhỏ mài thành bột dùng với nước đắp mặt. Dù cô có bị nắng chiếu đen như hòn than cũng có thể trắng được như trước”.

Thần Niên đón bằng hai tay, vốn hết sức vui mừng, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn Triêu Dương Tử nói: “Đạo trưởng, có tác dụng không? Nếu thuốc này thực sự hữu hiệu, sao ta chưa từng thấy ngài trắng bao giờ?”.

Triêu Dương Tử ngây người, chờ khi kịp phản ứng, tức đến mức cầm cái chặn giấy trên bàn ném vào người nàng, miệng mắng: “Đừng dùng nữa, trả đây cho ta!”.

Thần Niên cố tình trêu ông, đã có đề phòng từ trước, thân mình né sang một bên, bắt lấy cái chặn giấy, cười hì hì nói: “Xin đạo trưởng mau bớt giận, dạo này trời khô vật hanh, đừng nóng mà bốc hỏa”.

Nàng lén dùng xảo kình, ném chặn giấy trở lại án thư, khi nó nghiêm chỉnh nằm trên bàn thì mới cầm mấy túi thuốc đứng dậy, cười nói: “Ta về trước đây, không quấy rầy đạo trưởng nữa”, nói xong đi ra ngoài chưa được hai bước lại dừng lại.

Triêu Dương Tử thấy nàng như vậy, bực tức hỏi: “Nói đi, còn muốn đòi cái gì nữa?”.

Thần Niên cười toe, nói: “Đạo trưởng, đột nhiên ta nghĩ ra một chuyện. Ngài có linh dược trị ngoại thương không? Hạ nhiệt giảm đau, không để lại sẹo”.

Triêu Dương Tử liếc xéo nàng một cái, cố tình nói: “Có, vết sẹo lớn mặc dù không xóa sạch được nhưng vết thương đòn roi cũng rất hữu hiệu”.

Thần Niên nghe ông nói thế, liền lên tiếng giải thích: “Tục ngữ có câu hiền từ không quản được binh, mấy trại binh kia chứng thực là vi phạm kỉ luật quân đội, dù ta không đành lòng nhưng nếu không giết, quân pháp quân lệnh đều sẽ trở nên vô nghĩa. Về phần Tống Diễm, hôm nay cậu ta dám dùng tâm nhãn với ta, ép ta ra mặt giết những người đó. Nhưng ta phạt cậu ta trước mặt mọi người, cậu ta cũng coi như cho ta chút mặt mũi. Đánh cũng đánh xong rồi, giờ phải cho ăn chút ngọt bùi chứ, vỗ về một tẹo”.

Triêu Dương Tử nghe vậy chậm rãi gật đầu, nói: “Cô làm việc cũng rất ổn, ta chỉ sợ cô quá lộ tài năng, sau này lại càng không dễ thoát thân”.

Nói đến đây, Thần Niên lại quay đầu lại, thấp giọng nói với Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng, nếu Phong Quân Dương muốn cột ta vào trong quân, ta dứt khoát sẽ tương kế tựu kế, nắm binh quyền trong tay, dùng cái này giúp mình thoát thân”.

Triêu Dương Tử ngạc nhiên: “Cô đã có kế thoát thân?”.

Thần Niên đáp: “Việc thoát thân, ta đã có sắp xếp. Mấy ngày nữa ngài và sư phụ ta đi trước, chờ khi đại quân Hạ Trạch đến, ta sẽ nhân lúc hỗn loạn đưa Ôn Đại Nha và Đại Ngốc đi luôn. Những người còn sót lại, Phong Quân Dương thấy ta bỏ mặc bọn họ thì sẽ biết ta và bọn họ không quá thân thiết, theo tính tình của hắn, ngược lại sẽ không làm khó bọn họ đâu”.

Triêu Dương Tử suy nghĩ một lát, nhưng lại nói: “Nha đầu, cô thường ngày thì thông minh lanh lợi, sao giờ lại nói ngốc thế? Cô tưởng các ám vệ Phong Quân Dương để lại cho cô đều là kẻ ngu sao? Mấy người chúng ta đi rồi, hắn có thể không đoán được suy nghĩ của cô chắc? Đến lúc đó nắm thóp cô rồi, xem cô thoát thân thế nào? Chi bằng ta và sư phụ cô ở lại, cũng dễ lừa gạt bọn chúng. Chờ khi cô đi rồi, chúng ta lại tính tiếp”.

“Thế sao mà được?” Thần Niên lập tức từ chối đề nghị này, lần này nếu nàng chạy trốn, tất sẽ hoàn toàn chọc tức Phong Quân Dương, nhất định không thể để Triêu Dương Tử và Tịnh Vũ Hiên mạo hiểm.

Triêu Dương Tử lại cười hì hì, nói: “Cô yên tâm, sư phụ cô võ công cao cường, tiểu tử họ Phong chưa chắc đã bắt được bà ta. Về phần ta, vướng trở sư môn ta và Kiều Vũ, hắn cũng không thể làm gì được ta”.

“Không được”, Thần Niên quả quyết cự tuyệt, “Mọi người không biết tính tình hắn, ngoài mặt có vẻ ôn hòa hiểu lễ nghĩa giống như một người bình tĩnh khắc chế. Nhưng nếu hắn thật sự nổi giận, tuyệt đối sẽ không màng gì hết. Ngài và sư phụ đi khỏi đây trước, ta mới đi được”.

Nhẫn nại của Triêu Dương Tử mất sạch, không nhịn được thấp giọng mắng: “Sao lại lề rà lề rề như thế! Ta nói không đi là không đi, cô thích làm gì thì mặc xác cô!”.

Thần Niên thấy nhất thời không cách nào thuyết phục ông, đành tạm thời từ bỏ, cười cười: “Vậy để sau này rồi nói vậy”.

Nàng cáo từ rời khỏi chỗ Triêu Dương Tử, tự mình đưa thuốc chữa thương cho Tống Diễm, vẻ mặt áy náy: “Tống tướng quân, ta tính tình nôn nóng, làm việc lỗ mãng. Hôm nay chỉ nghĩ cậu cố tình gây khó dễ cho ta nên mới nhất thời xúc động, phạt cậu hai mươi roi. Đến khi về nghĩ lại mới hiểu được Tống tướng quân lúc đấy quả thật khó xử, là ta xử oan cậu. Cũng may Tống tướng quân độ lượng, không so đo với ta”.

Giọng nàng thành khẩn, nói chuyện chân thực, giống như thật tâm thật ý nhận lỗi với cậu, nếu là người thường có lẽ sẽ tin thật. Nhưng Tống Diễm lại biết cô gái này có thể khiến Phong Quân Dương bó tay chịu trói, cũng không phải người dễ sống chung. Hôm nay lại thấy nàng thể hiện một phen trên thao trường, càng nhận ra cả tâm cơ lẫn tài ăn nói của nàng đều rất tuyệt, không phải ngữ tầm thường.

Tống Diễm rất bình tĩnh, chỉ kính cẩn lên tiếng: “Tướng quân nói thế sai rồi. Quả đúng là mạt tướng hành sự bất lực, phụ sự tín nhiệm của tướng quân, chịu hai mươi roi này cũng không oan đổi lại là vương gia hoặc Trịnh tướng quân, sợ là còn phạt nặng hơn”.

Thần Niên cười ngại ngùng, nói: “Cái gì mà tướng quân với không tướng quân, làm sao ta có thể làm tướng quân của cậu được. Không ở trong quân, cậu cứ gọi ta là Tạ trại chủ, Tạ cô nương hoặc gọi Tạ Thần Niên cũng được”.

Tống Diễm nghĩ bụng quên đi nhanh lên, đừng thấy hiện giờ người ta ăn nói dễ nghe, chờ ngày nào đó người ta trở mặt, đây chính là nhược điểm của mình nắm trong tay người ta. Hai chữ “Thần Niên” lại càng không thể gọi, nếu gọi, phải ăn nói thế nào với vương gia đây? Cậu cũng chỉ mỉm cười, không hề lên tiếng.

Thần Niên lại nói thêm vài câu an ủi cậu rồi mới rời đi. Tống Diễm tiễn nàng ra ngoài quân doanh, nhìn nàng đi xa rồi mới quay gót trở về. Đợi khi đến chỗ không người, thân binh tâm phúc bên cạnh không nhịn được bèn nói nhỏ: “Tướng quân, Tạ cô nương đúng là kỳ nữ, ban ngày trên thao trường ngoan độc kiên cường, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, vừa rồi lại dịu dàng hòa nhã, làm người ta thấy dễ gần”.

Tống Diễm quét mắt nhìn thân binh nọ, nhẹ giọng trách mắng: “Lạc đề ít thôi, cô ấy không phải người chúng ta có thể bàn tán”.

Thân binh nọ vội vàng ngậm miệng, không dám nói nhiều nữa.

Thần Niên trở lại phủ thủ thành, không nhịn được nói với Ôn Đại Nha: “Thật đúng là chủ nào tớ nấy, huynh xem Tống Diễm không nói một lời, chẳng phải người đơn giản”.

Ôn Đại Nha chỉ thấy Tống Diễm giống một thư sinh, tính tình cũng tốt chứ chẳng nhìn ra cái khác, giờ nghe Thần Niên nói thế, không khỏi hơi căng thẳng, hỏi: “Thế chúng ta làm thế nào bây giờ?”.

Thần Niên cười: “Còn làm thế nào được nữa? Đi một bước nhìn một bước thôi”.

~ebook~fun~free~

Hai ngày sau đó nàng đều đúng hạn vào trong quân điểm mão, bàn bạc quân vụ với đám người Tống Diễm, nghiên cứu tình hình quân địch, ở trong quân một mạch từ sáng đến tối mới về. Cứ như vậy, nàng không còn sức lực đâu mà quản việc an bài nạn dân trong thành nữa. Còn đám Ôn Đại Nha năng lực có hạn, lại coi sóc nhiều công việc vặt vãnh, khó tránh khỏi có chỗ không thể chú ý hết, chẳng mấy chốc, trong số nạn dân xảy ra việc tranh chấp đánh nhau.

Đêm hôm đó Thần Niên trở về phủ thủ thành, vừa dùng bữa Ôn Đại Nha vừa xin ý kiến nàng về việc nạn dân trong thành. Thần Niên ở trong quân tròn một ngày, đến giờ phút này đã mỏi mệt vô cùng, nghe xong đôi câu đã thấy buồn bực, nói: “Tự huynh xem rồi xử lý là được, sao việc gì cũng hỏi ta thế?”.

Ôn Đại Nha nghe ra giọng nàng mất kiên nhẫn, có phần xấu hổ á khẩu. Trên bàn đang im lặng, Linh Tước luôn không nói gì đột ngột đứng dậy, hỏi Thần Niên: “Việc này không cần hỏi cô, việc kia không cần hỏi cô, thế việc gì mới có thể hỏi cô?”.

Ai nấy bị cô làm cho sững người, nhìn cô rồi lại nhìn Thần Niên, tất cả đều dừng đũa, không dám lên tiếng. Thần Niên lại chỉ nhướng mắt lên nhìn Linh Tước, không nói năng gì. Lỗ Vinh Phong đứng bên cạnh Linh Tước, vội quát khẽ con gái: “Ngồi xuống ăn cơm, đừng vô lễ với đại đương gia!”.

Linh Tước giằng tay phụ thân ra, cười nhạt nói: “Còn gọi đại đương gia gì nữa, nên gọi là Tạ tướng quân, hoặc là Trịnh phu nhân mới đúng!”.

Lỗ Vinh Phong nghe cô nói láo xược như vậy, tức giận muốn giơ tay lên đánh. Không ngờ Linh Tước đã đề phòng sẵn, lắc mình né tránh, chỉ nhìn chằm chằm Thần Niên hỏi: “Tạ tướng quân, tôi muốn hỏi cô một câu, mục đích chúng ta đến Nghi Bình là gì? Là giành đường sống cho dân lưu lạc hay là để cô đoạt thiên hạ cho phu quân mình?”.

Không một ai ngờ rằng Linh Tước lại có thể hùng hổ hăm dọa như thế, nhất thời đều không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn hai người. Chỉ có Lỗ Vinh Phong đứng dậy túm lấy con gái, muốn lôi cô ra khỏi phòng. Linh Tước làm sao chịu theo ông đi, vừa giằng co vừa ngang bướng nhìn chằm chằm vào Thần Niên, truy hỏi: “Tạ tướng quân sao không chịu trả lời tôi?”.

“Buông cô ấy ra.” Thần Niên đột nhiên lạnh lùng quát, nàng nhìn Lỗ Vinh Phong, “Buông cô ấy ra, để cô ấy nói cho hết lời”.

“Đầu óc con bé lú lẫn, đại đương gia đừng chấp nhặt với nó…” Lỗ Vinh Phong nóng lòng giải thích thay con gái, nhưng chưa nói được hai câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thần Niên làm cho câm nín, buộc phải buông con gái ra.

Vẻ mặt Thần Niên lãnh đạm, nhìn Linh Tước một lát rồi mới nói: “Cô nói nốt đi”.

“Được!” Linh Tước xoay người lại, đi đến trước mặt Thần Niên, chất vấn, “Tôi lại hỏi cô, vì sao cô phải nhập trại binh của chúng ta vào trong quân? Mọi người tín nhiệm cô, đi theo cô, cô lại vì thứ quân kỷ vô tích sự đó mà giết những huynh đệ vào sinh ra tử với mình, cô có lỗi với mọi người không?”.

“Không có quy củ sao nên vuông tròn, dù ở trong trại cũng phải tuân theo phép tắc.” Thần Niên lạnh nhạt nói, nhìn vào mắt Linh Tước, lại nói, “Về phần nhập trại binh vào trong quân, lúc đầu ta đã từng nói, các người không muốn gia nhập, có thể đi”.

“Tôi cũng chẳng muốn ở lại đây nữa!” Linh Tước giận dữ mắng mỏ Thần Niên, từng câu như đao như tên, “Tạ Thần Niên, cô vô tình vô nghĩa, Lục đại ca đối xử tốt với cô như thế, cô lại gả cho Trịnh Luân. Cô thất tín bội nghĩa, nói muốn giành đường sống cho mọi người nhưng lại lợi dụng mọi người đặng tranh quyền đoạt thế cho phu quân cô. Tạ Thần Niên, là mắt tôi mù nên mới nhìn nhầm cô!”.

“Câm miệng!” Lỗ Vinh Phong không nhịn được nữa, tiến lên tát con gái một cái.

Mọi người bước lên phía trước kéo ông lại, Linh Tước chỉ bưng má cười nhạt, hỏi Thần Niên: “Tôi nói oan cho cô sao?”.

Thần Niên giương mắt nhìn Linh Tước, nói: “Ta thủ Nghi Bình không phải vì tranh thiên hạ cho Trịnh Luân, mà là tình thế bắt buộc ta không thể không làm thế. Nghi Bình không còn, mọi người trở về núi, vậy phải sống thế nào? Về phần Lục Kiêu, cô nói không sai, nhưng đó là chuyện giữa ta và huynh ấy, liên quan gì đến cô?”.

Linh Tước bị nàng hỏi sững người, trên mặt toát ra vẻ bối rối, lập tức lại ngửa đầu đáp: “Ta bất bình thay Lục đại ca!”.

“Cô thích huynh ấy”, Thần Niên nói, nàng không gấp không giận, chỉ ung dung nhìn Linh Tước, “Cô thích huynh ấy nên mới phải bất bình thay huynh ấy, ta nói đúng hay sai?”.

Từ khi còn ở sơn trại, ai nấy đều biết quan hệ giữa Linh Tước và Lục Kiêu tốt. Về sau Thần Niên muốn gả cho Trịnh Luân, Linh Tước từng kịch liệt phản đối, liền có người sáng suốt nhận ra Linh Tước đối xử với Lục Kiêu có gì khang khác. Hiện bất chợt bị Thần Niên vạch trần, Linh Tước ngây ra một chốc, rồi dứt khoát bất chấp mọi thứ, thản nhiên thừa nhận: “Đúng, tôi thích Lục đại ca, tôi bất bình thay huynh ấy!”.

Lỗ Vinh Phong thực ra đã nhận ra con gái mình đem lòng mến Lục Kiêu từ lâu, song không nghĩ cô lại không biết thẹn như thế, thừa nhận trước mặt bao người, ông cực kì tức giận, đang muốn trách mắng con gái thì bị Thần Niên ngăn lại. Thần Niên cười nhạt, nói với Linh Tước: “Vậy cô còn nói nhiều câu lạc đề thế để làm gì? Chẳng qua vì thích Lục Kiêu nên cô mới vạch lá tìm sâu khuyết điểm của ta. Nếu đã vậy, cô đi tìm huynh ấy, theo đuổi nhân duyên của cô, không cần ở lại Nghi Bình nữa”.

Linh Tước đứng thẳng bất động một lát, cắn răng nói: “Đi thì đi!”.

“Lỗ đại thúc”, Thần Niên chuyển sang Lỗ Vinh Phong, nói, “Thúc có muốn đi với Linh Tước không?”.

Sắc mặt Lỗ Vinh Phong xanh mét, đáp: “Tôi không đi, tôi ở lại đây thủ Nghi Bình với đại đương gia”. Ông nói xong liền nhìn về phía con gái, căm giận nói, “Con cũng không được đi! Ngoan ngoãn ở lại đây cho cha, xin đại đương gia tha thứ cho con”.

Thần Niên nghe vậy chỉ cười, nói: “Lỗ đại thúc, con lớn không dựa cha, cô ấy đã có ý muốn đi, miễn cưỡng giữ lại chưa chắc đã là chuyện tốt. Hôm nay náo loạn một trận thế này, chỗ của ta cũng không chứa cô ấy được nữa”.

Mọi người trong phòng thấy hai người làm đến mức này, bước lên khuyên giải, Thần Niên giơ cánh tay cản mọi người lại, chỉ sai Ôn Đại Nha: “Lấy lệnh bài của ta đi tìm Tống Diễm, bảo cậu ta mở cửa thành ra, tiễn Lỗ cô nương ra khỏi thành”.

Ôn Đại Nha ngó người này rồi lại ngó người kia, song vẫn bất động.

Thần Niên cười nhạt, hỏi hắn: “Sao hả? Đến cả huynh cũng muốn chống lệnh sao?”.

Ôn Đại Nha làm sao còn dám nói gì khác, đành phải cúi đầu đi ra cửa, nói nhỏ với Lỗ Linh Tước: “Lỗ cô nương, cô đi theo tôi”.

Linh Tước đứng đó một lát rồi đi đến quỳ xuống trước mặt Lỗ Vinh Phong, nói: “Phụ thân”.

Lỗ Vinh Phong vừa tức vừa giận, quay đầu đi chỗ khác, giọng nói lạnh lùng: “Ta nào phải cha ngươi, ta không có đứa con gái như vậy!”.

Linh Tước rưng rưng nước mắt nói: “Con gái bất hiếu!”.

Nói xong bèn dập đầu ba cái, đứng dậy, không ngoái đầu lại mà đi ra ngoài.

Tống Diễm nhìn thấy lệnh bài của Thần Niên, lại nghe Ôn Đại Nha yêu cầu, suy nghĩ một chút rồi nói với Ôn Đại Nha: “Xin chờ cho một lát, ta về thay quân phục rồi đưa hai người đến cửa thành”.

Cậu xoay người về phòng, một lúc lâu sau mới ăn vận chỉnh tề đi ra, tự mình đưa Ôn Đại Nha và Linh Tước đến trước cửa thành Bắc. Linh Tước suốt dọc đường im lặng không lên tiếng, Ôn Đại Nha cũng chẳng nói chẳng rằng. Mãi đến khi cửa thành nặng nề được quân lính mở ra, Ôn Đại Nha tiễn Linh Tước ra ngoài thành mới thấp giọng nói: “Nhớ bảo trọng”.

Linh Tước không nói gì, chỉ ngồi trên ngựa chắp tay với Ôn Đại Nha, sau đó quay đầu ngựa, một người một ngựa đi về phương Bắc.

Tống Diễm đứng trên cổng thành, nhìn bóng lưng cô đi xa, cuối cùng biến mất trong màn đêm mờ mịt. Cậu đã được nội gián mật báo, biết lý do Linh Tước đi suốt đêm ra khỏi thành, nghĩ thầm trên đời hóa ra vẫn còn cô gái đáo để đến thế, dám thừa nhận tâm ý của mình trước mặt bao nhiêu người, vả lại còn suốt đêm ra khỏi thành theo đuổi tình yêu. Cậu mỉm cười lắc đầu, giờ mới xoay người xuống khỏi cổng thành.

Lại hai ngày nữa trôi qua, trinh thám hồi báo Hạ Trạch dẫn đại quân từ phía Tây tới, hùng hùng hổ hổ, cách Nghi Bình chưa đầy trăm dặm. Thần Niên đang ở trong quân, nghe vậy hỏi thám tử xem quân địch có ước chừng bao nhiêu binh mã, thám tử đáp: “Tiểu nhân đứng trên đỉnh núi nhìn kĩ, thấy quân doanh của địch rất đông, cờ quạt san sát, trật tự ngay ngắn, xem tình hình ít nhất có tầm ba bốn vạn người”.

Thần Niên bất giác khẽ nhíu mày, phất tay cho thám thử kia lui, mới quay đầu sang nói với Tống Diễm: “Sao lại còn nhiều người đến thế? Chẳng lẽ vương gia nhà cậu không thể cản được Hạ Trạch”.

Bởi thư từ qua lại không suôn sẻ, Tống Diễm cũng lâu rồi không nhận được tin tức của Phong Quân Dương, cậu nghĩ ngợi một lát, đáp: “Hẳn là đã gặp rồi, nếu không Hạ Trạch đã dốc quân mà đến, không chỉ có ngần này người”.

“Cũng không thể chia làm hai đường chứ?” Thần Niên nghi ngờ nói, nàng suy xét một lát rồi nở nụ cười, nói: “Quan tâm gã làm gì, chúng ta chỉ cần đóng chặt cửa thành là được. Vương gia nhà cậu cũng dặn rồi, cho dù Hạ Trạch tránh được phục kích, cùng lắm nửa tháng nữa vương gia cũng sẽ đến”.

Tống Diễm gật đầu nói: “Đúng thế”.

Hai người triệu tập tướng lĩnh trong quân và mấy tay thủ lĩnh của Tụ Nghĩa trại, tỉ mỉ sắp xếp việc thủ thành, nói rõ đại quân Phong Quân Dương ở ngay phía sau Hạ Trạch, không quá nửa tháng là có thể đến giúp. Ai nấy nghe được tin này, bỗng nhiên thấy như được uống viên định tâm, đều tự mình lui xuống làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK