Hạ Trạch đang đi ngang qua hông thuyền, vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy Thần Niên xuất hiện bên cửa sổ, gã thoáng sợ hãi, sau đó cười nhạt nhẽo, hỏi nàng: “Muội muội đang ngắm cảnh sông?”.
“Phải đấy.” Thần Niên cười gật đầu, lại cười với gã, “Thập Nhị ca có muốn ngắm cùng không?”.
Hạ Trạch vốn cố tình trêu tức Thần Niên, không ngờ Thần Niên lại trả lời như thế, gọi “Thập Nhị ca” đến là thuận miệng, như thể thực sự đã gọi gã như thế bao nhiêu năm rồi. Nét mặt Hạ Trạch bất giác cứng đờ, lại thấy Thần Niên vẫn cười hì hì nhìn mình, trong lòng không nén nổi tức càng thêm tức, hừ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Thần Niên trêu tức đuổi được Hạ Trạch đi rồi, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, chậm rãi quay lại ngồi xuống giường, tỉ mỉ suy xét tình trạng hiện giờ. Trước đó nàng bị thương ngất đi, cũng không biết vì sao mình lại lên thuyền Hạ Trăn, cũng không biết Hạ Trăn đưa nàng về phía Tây nhằm suy tính gì. Nhưng bất kể Hạ Trăn có mục đích gì, những câu ông ta nói đều rất có lý, nếu nàng còn sống thì phải cố gắng mà sống cho tốt, không nên tự sa ngã, không còn thiết sống vì kẻ khác.
Vừa nghĩ như thế, lòng dạ Thần Niên bỗng thấy khoáng đạt hơn nhiều. Nàng cố chịu đau ngồi xếp bằng đàng hoàng, muốn vận công xem thử thương thế của mình một chút, không ngờ vùng đan điền lại trống không, không tụ lại được chút chân khí nào. Thần Niên tưởng là mình bị thương nặng nên mới thế, chần chừ một chút rồi cầm bình sứ Hạ Trăn vừa ném lên giường đổ mấy viên thuốc ra lòng bàn tay, ngửi thấy mùi thơm ngát xộc vào mũi, đoán là thứ tốt, bèn nuốt ực hai viên.
Một lát sau, thuốc có tác dụng, vùng đan điền mơ hồ nóng lên, Thần Niên vội tụ chân khí mỏng manh về điểm này, chậm rãi vận hành dọc theo hai mạch Nhâm Đốc, chỉ cảm thấy trong kinh mạch trống trải bằng phẳng, tựa một lòng sông khô cạn, chút chân khí chảy qua còn chưa thấm ướt đất đã không thấy tăm hơi.
Trong lòng Thần Niên khó tránh kinh hoảng, nuốt liền mấy viên thuốc, nhưng bất kể nàng tụ bao nhiêu chân khí, chỉ cần vừa vào kinh mạch đã như một đi không trở lại, hoàn toàn biến mất.
Ngay cả trọng thương, kinh mạch bị hao tổn cũng không thể có tình trạng như hiện tại. Thần Niên ngây người ngồi đó một lát, đột nhiên nhớ ra người mập mạp trắng trẻo vừa chơi cờ với Hạ Trăn, liền cố gắng chống người xuống giường ra ngoài khoang thuyền, túm lấy một người bên ngoài, hỏi y: “Bạch tiên sinh đang ở đâu?”.
Người nọ thấy sắc mặt Thần Niên khó coi, giọng nói run rẩy, chỉ cho là vết thương của nàng phát tác, vội nói: “Cô nương chờ chút, tiểu nhân đi mời Bạch tiên sinh đến!”.
Bởi cùng ở trên thuyền, Bạch tiên sinh kia được dẫn đến rất nhanh, ngay cả Hạ Trăn nhận được tin cũng vội vàng tới đây. Bạch tiên sinh tiến lên nhìn Thần Niên một cái rồi duỗi tay dò mạch tượng của nàng, cười híp mắt hỏi: “Nha đầu, cô coi nguyên đơn của lão phu là đồ ăn vặt à?”.
Hạ Trăn nghe thế, nhặt bình sứ trên giường lên, quả nhiên thấy bên trong đã vơi đi một nửa. Ông ta không khỏi sầm mặt, thấp giọng trách mắng: “Càn quấy!”.
Thần Niên không để ý đến câu mắng của Hạ Trăn, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch tiên sinh, hỏi: “Võ công của ta bị phế rồi?”.
“Phế rồi.” Bạch tiên sinh lơ đãng gật đầu, đáp, “Nội công trong người cô bá đạo quá mức, để giữ tính mệnh, chỉ có thể phế bỏ nội công thôi”.
Nàng khổ cực mấy năm ròng, liều cả nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, khổ luyện suốt đêm ngày, cuối cùng cũng luyện được chút thành tựu của Ngũ Uẩn thần công, không ngờ lại bị phế đi như thế. Thần Niên vịn bàn, ngây người đứng đó, nhất thời không có phản ứng.
Bạch tiên sinh thấy nàng như vậy, bất giác bật cười, nói: “Nha đầu cô đừng có làm ra vẻ muốn sống muốn chết này nữa đi, thứ nội công bá đạo này, phế cũng phế rồi, còn tốt hơn là sau này tẩu hoả nhập ma”.
Thần Niên hoàn hồn, khẽ mỉm cười, nói: “Ông nói bình thường nhẹ nhàng nhỉ, quả đúng là đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng”.
“Hỗn xược!” Hạ Trăn lạnh lùng mắng.
“Ài, trẻ con nói chuyện, ông tưởng thật làm gì?” Bạch tiên sinh lại cười can Hạ Trăn, rồi quay đầu nhìn Thần Niên, cười nói, “Nha đầu, uổng công cô có vẻ thông minh, không ngờ cũng chỉ hạng đầu gỗ. Mọi sự trên thế gian, vốn bỏ mới có được, phế bỏ nội công, nói không chừng sẽ gặp được một cơ duyên khác. Cô còn trẻ thế này, nên nghĩ thoáng ra mới phải”.
Thần Niên biết lão nói thế là có ý tốt, nếu là ngày xưa, có lẽ nàng còn có thể cảm ơn lão đôi câu, nhưng nay thể xác và tinh thần nàng đều bị thương, đến giờ phút này đã không còn lòng nào khách khí với người ta nữa, nghe vậy chỉ cúi đầu, trầm mặc không nói.
Bạch tiên sinh mỉm cười, chống đôi gậy bỏ đi. Hạ Trăn nhìn Thần Niên hai cái, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thần Niên lại ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nói: “Mời ông ra ngoài luôn cho, đừng giảng thêm đạo lý to lớn gì cho tôi nữa, để tôi yên tĩnh một mình là tôi đã mang ơn lắm rồi”.
Hạ Trăn sắc mặt khó coi, nhưng cũng chỉ đứng lên đi ra khỏi khoang thuyền.
Hôm sau, có thuyền nhỏ đưa hai tỳ nữ đến để chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Thần Niên, trừ lần đó ra thì không còn thấy bóng dáng của người Hạ gia nữa. Thần Niên thử nhiều lần, ăn hết cả bình nguyên đơn Bạch tiên sinh cho mới không thể không chấp nhận sự thật mình đã mất hết võ công.
Xưa kia, bất kể khó khăn ra sao, tốt xấu gì nàng vẫn còn võ nghệ phòng thân, không ngờ đến bây giờ, đến sự ỷ lại cuối cùng này cũng mất. Thần Niên vốn tưởng mình sẽ phát điên lên, nhưng khi đến mức này rồi, trong lòng lại bình tĩnh khác thường, chỉ thấy thời gian càng dài chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng tựa như đã qua rất nhiều năm.
Sáng ngày thứ bảy, Hạ Trăn đến thăm nàng, hỏi: “Đã nghĩ thông suốt chưa?”.
Thần Niên đang dựa bên cửa sổ ngẩn người nhìn mặt sông, nghe thế biếng nhác trả lời: “Nghĩ thông suốt rồi thì sao, mà chưa thông suốt thì sao?”.
Hạ Trăn nói: “Nghĩ thông suốt rồi thì gắng mà sống cho tốt, chưa thông suốt thì từ từ mà chịu”.
Thần Niên ảm đạm cười, quay đầu lại nhìn ông ta, nhìn một lát, cười hỏi: “Hạ tướng quân, ông muốn đưa tôi về Thái Hưng?”.
Hạ Trăn gật đầu, nói: “Đúng”.
“Về Thái Hưng làm gì?” Thần Niên cười hỏi ông ta, “Là muốn dùng huyết thống của mẫu thân tôi làm chỗ dựa, hay muốn dùng tôi để hãm chân Phong Quân Dương? Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, hai việc này đều không có tác dụng gì đâu. Nếu huyết thống thực sự hữu hiệu, Vân Sinh đã được Thác Bạt Nghiêu phong hậu lâu rồi, không cần phải không danh không phận đến tận bây giờ. Về phần muốn hãm chân Phong Quân Dương, hành động này lại càng nực cười, hắn là hạng người gì, ông hiểu rõ nhất. Đừng nói hiện giờ tôi và hắn đã không còn tình cảm, ngay cả lúc tình thắm duyên nồng, hắn cũng chưa từng váng đầu vì tôi”.
Nàng nói không nhanh không chậm, tràn đầy sự mỉa mai, Hạ Trăn nghe xong lại vẫn tỉnh bơ như không, thản nhiên hỏi: “Nếu ta chỉ muốn coi con là con gái thất lạc nhiều năm, đưa con về nhà nuông chiều thì sao?”.
Thần Niên nhíu mày kinh ngạc, lập tức không nhịn được mỉm cười, nói: “Hạ tướng quân, đừng nói tôi có tin không, nói ông trước ấy, ông có tin không?”.
Biểu cảm khuôn mặt nàng quá mức sinh động, đến Hạ Trăn thấy cũng không nhịn được cười, lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không tin. Trên đời này không có cái gì tốt mà vô duyên vô cớ cả, nói cho cùng tất cả mọi thứ chẳng qua đều là trao đổi lợi ích, tuy là cha mẹ con cái cũng chỉ vậy thôi. Con còn chưa từng gọi ta một tiếng phụ thân, ta làm sao có thể thương yêu con vô bờ bến được?”.
Thần Niên cười gật đầu, nói: “Chính là như vậy, nên hai người chúng ta có chuyện gì thì cứ mang ra sáng mà nói là tốt nhất”.
Hạ Trăn nói: “Cũng được. Nếu thế, ta sẽ nói thật với con. Ta đưa con về Thái Hưng, thứ nhất là bất kể ra sao con cũng là con gái Hạ gia, không thể lưu lạc bên ngoài mặc người ức hiếp; thứ nhì là thân phận vẫn còn chút trọng lượng, về phần muốn dùng với Tiên Thị hay Phong Quân Dương, còn phải tùy tình huống cụ thể mới xác định được”.
Thần Niên nghe thế, cười nhạt không nói gì.
Hạ Trăn đưa mắt nhìn nàng, lại nói: “Con đừng oán thán người khác coi con như quân cờ, nếu có bản lĩnh, con cũng có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay. Hạ gia có thể coi con là quân cờ, con cũng có thể lấy Hạ gia làm chỗ dựa. Phàm việc gì cũng có hai mặt, tùy con dùng thế nào thôi”.
Thần Niên khẽ cười, khịt mũi khinh bỉ những lời Hạ Trăn nói.
Hạ Trăn biết trong lòng nàng vẫn chưa thay đổi, cũng không muốn nhiều lời, chỉ chờ nàng tự tỉnh ngộ. Ông ta ngồi trong khoang thuyền với Thần Niên một lúc, thấy nàng ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý muốn tiếp chuyện mình bèn đứng dậy rời đi, trước khi ra đến cửa chợt dừng chân, nói nhỏ với Thần Niên: “Nếu con vẫn là đứa bé ba tuổi, dù ta có mặc cho con xấc láo vài năm cũng không sao, nhưng giờ con đã hai mươi, không còn thời gian cho con tùy hứng nữa rồi”.
Thần Niên hết sức thông minh, sao chỉ hai câu của Hạ Trăn đã dụ được, nàng cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ thờ ơ nói: “Không phải không còn thời gian cho ta tùy hứng, mà là đại quân Tiên Thị ngấp nghé Trung Nguyên đã lâu, thấy chúng sắp sửa xuôi Nam mà Phong Quân Dương vẫn bình chân như vại ở Nghi Bình, án binh hai châu Thanh, Kí như hổ rình mồi Giang Bắc, làm ông không còn thời gian nên mới đến trước mặt tôi giả dạng cha hiền thôi”.
Hạ Trăn đứng đó nhìn nàng thật lâu mới hỏi nàng: “Con muốn thế nào?”.
Thần Niên quay đầu lại nhìn ông ta, nói: “Tôi không muốn thế nào cả. Hạ tướng quân, ông nói nhiều như thế, đơn giản là muốn tôi cam chịu làm quân cờ trong tay ông, dựa vào nhau mà sống với người Hạ gia ông. Chỉ tiếc thay, e là suy tính nà của ông thất bại rồi, tôi vừa không muốn bị người khác điều khiển, vừa không muốn đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay. Tôi cao hứng, sống một ngày thì biết một ngày, nếu mất hứng rồi, cùng lắm là một chữ ‘chết’. Tôi vốn xuất thân từ hang ổ thổ phỉ, tùy hứng làm bậy, không kiêng dè nhiều như con gái thế gia, chỉ muốn tự tại vừa lòng thôi”.
Hạ Trăn thấy nàng như vậy, bất giác cau mày, nói: “Nếu đã thế, con cứ tiếp tục đụng cho sứt đầu mẻ trán là được”.
Thần Niên lại mỉm cười, đáp: “Sứt đầu mẻ trán thì có sao? Cũng còn dễ chịu hơn hạng vô tình vô nghĩa như các người, chỉ còn toan tính đa đoan, cho dù cha mẹ vợ con đều không thể tin tưởng”.
Nàng cứng mềm đều không chịu, vẫn cứ giữ kiểu vỡ thì cho vỡ, dù là Hạ Trăn cũng nhất thời bó tay với nàng, chỉ cười rồi đi ra ngoài.
Cuối tháng Mười, Hạ Trăn ở trên thuyền nhận được mật báo từ tiền tuyến, suốt dọc đường Tĩnh Dương, Túc Thủy đều xuất hiện bóng người Tiên Thị. Hạ Trăn gọi Hạ Tiến và Hạ Trạch đến căn dặn tỉ mỉ một phen, để hai người dẫn quân về Thái Hưng, mình thì đổi sang một chiếc thuyền nhỏ tiện nhẹ lặng lẽ lên bờ, chạy theo đường bộ đến tiền tuyến Tĩnh Dương.
Tháng Mười một, thủy quân Hạ gia cuối cùng đã trở lại Thái Hưng.
Thần Niên nghe danh Thái Hưng đã lâu nhưng mới là lần đầu tiên đến, nàng ra khỏi khoang thuyền từ sớm, đứng trên mũi thuyền ngắm thành lớn hàng đầu Giang Bắc, chỉ thấy cổng thành đồ sộ hùng vĩ, vững chãi như núi, hai bên tường thành cao mấy trượng, vách sắt nghiêm ngặt, một đông một tây trải dài ra mãi, dường như không thấy giới hạn. Thần Niên không khỏi cảm thán khe khẽ: “Thành trì như vậy, khó trách năm xưa người Bắc Mạc vây khốn hai năm vẫn không hạ được, quả không hổ danh là trọng trấn đệ nhất Giang Bắc”.
Hạ Trạch đứng ngay phía trước nàng không xa, nghe vậy quay đầu lại liếc nàng một cái, trong mắt khó giấu nổi vẻ kiêu ngạo: “Có ai trong thiên hạ này lại không biết tầm quan trọng của Thái Hưng ta? Người ở Thái Hưng, tựa thắt lưng xương sống của thiên hạ. Trung Nguyên có được, có thể hợp Đông Nam. Đông Nam có được, cũng có thể thôn tính người Tây Bắc”.
Thần Niên cười nói: “Vậy Thập Nhị công tử phải bảo vệ Thái Hưng cho tốt, đừng để nó mất trong tay mình nhé”.
Hạ Trạch nghe ra sự mỉa mai trong lời nàng nói, giơ tay ném mũ che cho Thần Niên, giọng điệu lạnh lùng: “Đội chắc vào”.
Lúc trước gã đã trúng một chưởng của Thần Niên, tuy nội thương nghiêm trọng song khác với Thần Niên, dọc đường đi được hưởng sự điều dưỡng dày công của Bạch tiên sinh, hiện đã bình phục hơn nửa. Chiếc mũ che bay phất phơ kia thoạt nhìn có vẻ như gã chỉ ném bừa, thế mà lại hướng thẳng vào đỉnh đầu Thần Niên không hề lệch lạc. Thần Niên vô thức nghiêng đầu né đi, lại cũng không thể tránh được, trái lại còn bị cái mũ che đội lên vừa vặn.
Hạ Trạch khẽ nhếch đuôi lông mày, lộ ra vẻ đắc ý, lại nhìn Thần Niên đôi cái rồi mới quay người đi.
Đội thuyền không dừng ở bến sông Thái Hưng mà đi thẳng vào thủy trại Phụ Bình. Hạ Tiến tới chỗ đô đốc thủy quân phục mệnh, Hạ Trạch cũng phải rời thuyền thu gom kiểm soát tàn binh của mình. Thần Niên có ý muốn tìm kiếm tung tích của Diệp Tiểu Thất, thấy thế bèn không nói một lời theo sát Hạ Trạch.
Hạ Trạch thấy nàng đi theo, không khỏi ngạc nhiên nói: “Cô đi theo ta làm gì?”.
Thần Niên đáp: “Đương nhiên là để giữ mạng”.
Nàng giờ mất hết võ công, chẳng khác gì mấy cô gái liễu yếu tay mềm bình thường, chưa quen với cuộc sống nơi này, thật ra đi theo cạnh Hạ Trạch là an toàn nhất. Hạ Trạch bất giác bật cười, cong môi đùa cợt: “Cô mà cũng tiếc mạng thế sao? Ta còn tưởng cô không sợ chết nữa chứ!”.
Thần Niên lãnh đạm đáp: “Không phải là ta sợ chết, mà là nếu chết không minh bạch ở đây, ta sợ là sẽ gây phiền toái cho Thập Nhị công tử”.
Hạ Trăn lúc gần đi từng nghiêm khắc lệnh cho Hạ Trạch coi sóc Thần Niên, nếu Thần Niên có mệnh hệ gì trong tay gã, gã thật đúng là không có cách nào ăn nói với Hạ Trăn. Nghe Thần Niên nói thế, Hạ Trạch tuy khó chịu trong lòng song cũng chẳng thể nào phản bác, đành liếc mắt nhìn Thần Niên một cái, mặc cho nàng theo sau.
Đoàn người xuống thuyền tiến vào, đã có toàn thể các tướng sĩ trên thuyền khác đứmg trên bờ chờ sẵn, nhìn thấy Hạ Trạch đến, nhất tề tiến lên đón. Diệp Tiểu Thất ăn vận kiểu quan quân hiệu úy, thình lình đứng ngay giữa. Thần Niên liếc mắt một cái nhìn thấy, chỉ cảm thấy cay cay sống mũi, gần như muốn khóc, cũng may trên đầu nàng còn đội mũ, che kín cả mặt nên mới không khiến kẻ khác nhận ra sự bất thường.
Bởi trước đó mọi người tản mát ở trên những thuyền khác nhau nên không biết thân phận Thần Niên, thấy sau lưng Hạ Trạch bỗng có một cô gái theo sau, cũng thấy hơi kinh ngạc. Ngay cả Diệp Tiểu Thất cũng không nén nổi tò mò nhìn vài lần, láng máng thấy cô gái này có cảm giác quen thuộc, song nhất thời lại không nghĩ ra là Thần Niên.
Thần Niên lo Diệp Tiểu Thất nhận ra mình sẽ làm việc mạo hiểm, cũng không dám cho cậu ám hiệu, chỉ khống chế cảm xúc yên lặng đi theo sau Hạ Trạch. Mãi cho tới khi trời sẩm tối, Hạ Trạch xử lý xong công việc trong quân đội mới dẫn Thần Niên về thành Thái Hưng.
Trong phủ thủ thành từ sáng sớm đã nhận được tin Hạ Trạch về, thê tử Mạc thị dẫn hai con trai gái chờ ngoài cửa hơn nửa canh giờ, Hạ Trạch xuống ngựa ngoài cửa phủ, tiến lên vài bước ôm lấy bé trai năm tuổi, lại ôm lấy cô con gái trong lòng thê tử, bế mỗi đứa một tay, thơm má các con xong mới nói nhỏ với Mạc thị: “Lại làm nàng lo rồi”.
Mạc thị xuất thân từ đại tộc của Thái Hưng, tính tình dịu dàng kiên nghị, cúi đầu phủi bụi bặm trên áo bào Hạ Trạch, mềm mỏng nói: “Có thể bình an trở về là tốt rồi”.
Hạ Trạch cười với Mạc thị một cái rồi quay sang trêu chọc tán chuyện với hai con. Mạc thị như vô tình nhướng mắt lên, âm thầm quan sát Thần Niên đứng cách đó không xa, tuy dung nhan nàng bị mũ che kín, không thấy rõ ràng lắm, nhưng dáng người lại yểu điệu động lòng, hiển nhiên là mỹ nhân.
Hạ Trạch phát hiện, nhìn theo tầm mắt của thê tử không khỏi mỉm cười nói khẽ: “Vị này mới là chính chủ của tiểu viện, thúc phụ lệnh cho ta đưa cô ấy về”.
Mạc thị nhẹ lòng, trên mặt lại lộ rõ vẻ kinh ngạc, không dằn được lòng đưa mắt nhìn Thần Niên, thấp giọng hỏi Hạ Trạch: “Thực sự tìm được sao?”.
Hạ Trạch gật đầu: “Lát nữa nàng đưa cô ấy đến tiểu viện sắp xếp ổn thỏa, ta đi gặp thẩm mẫu(*) đã, tình hình cụ thể ta sẽ kể lại sau”. Gã giao hai con cho nhũ mẫu, quay sang chỗ Thần Niên, nói: “Cô theo Mạc thị vào trước đi, lát nữa ta sẽ đến thăm cô”.
(*) Thím (vợ của chú).