Mục lục
Giang Bắc Nữ Phỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt hai người Thần Niên và Phong Quân Dương đều cừng cả lại, Thần Niên không nghĩ ông ta lại ra lệnh như thế, nhất thời tưởng mình nghe nhầm, không nhịn được hỏi:

“Tôi cũng phải ngâm nước?”.

Triều Dương Tử vẫn cúi đầu sắp xếp đống kim bạc lưỡi vàng của mình, nghe vậy liền trả lời bằng một câu rất kỳ quặc:

“Ngươi không ngâm nước, chẳng lẽ bảo ta đi ngâm nước?”.

Phong Quân Dương kéo Thần Niên ra phía sau lưng, lạnh lùng hỏi Triều Dương Tử:

“Xin đạo trưởng nói rõ lý do.”

Triều Dương Tử đặt chiếc khung lưới vàng lên trên lò lửa, rồi xếp những chiếc kim bạc lên trên lưới vàng dùng lửa nung nóng, quay đầu lại trả lời Phong Quân Dương:

“Trong cơ thể cậu vẫn còn chứa chất độc, trước tiên ta phải dung kim bạc khai thông kinh mạch của cậu, điều hòa âm dương, tập trung số chất độc còn sót lại ở những nơi khác về một vài yếu huyệt của cậu, sau dó mượn dung ngoại lực dẫn chất độc ra ngoài. Nên cần con bé đó ngồi đối diện với cậu dưới nước, hai lòng bàn tay áp vào nhau, vận công dẫn chất độc còn ở trong cơ thể cậu ra ngoài.”

Phong Quân Dương bất giác hơi hơi mím môi, trầm ngâm hồi lâu mới nói:

“Đổi người đi, nội lực của nàng ấy rất yếu, không làm được chuyện này đâu.”

Triều Dương Tử nhìn thấu được tâm tư của hắn, nghe vậy chỉ hừ hừ cười lạnh hai tiếng, rồi nói:

“Ta biết cậu không nỡ làm vậy với nhân tình của mình, nhưng chuyện này ngoài trừ con bé đó ra thì không ai có thể làm được cả. Âm độc còn sót lại trong kinh mạch của cậu, cần dựa vào nội lực cương dương thuần khiết từ từ nhẹ nhàng dẫn ra ngoài, việc này yêu cầu người thực hiện phải là nữ giới, còn phải là cô gái rèn luyện nội lực theo con đường ngay thẳng chính trực ngồi đối diện với cậu, hiện giờ ngoài trừ con bé này, cậu còn có thê thiếp khác để làm chuyện này không?”.

Hai người Phong Quân Dương và Thần Niên tuy rằng đều tập trung nghe những lời của Triều Dương Tử, nhưng sự trọng tâm chú ý của mỗi người lại không giống nhau. Thần Niên nghe ông ta nói rõ ràng rành mạch, lập tức nỗi nghi ngờ trong lòng liền bay biến, nói:

“Được, ta sẽ vận công.”

Sức chú ý của Phong Quân Dương ở bên này lại nằm ở một điểm khác, nghe xong lông mày cau lại càng chặt, hỏi Triều Dương Tử:

“Định dẫn chất độc còn lại trong cơ thể ta vào cơ thể nàng ấy.”

Triều Dương Tử gật dầu đáp:

“Không sai, trước tiên dẫn chất độc còn lại vào trong cơ thể con bé đó, sau đó sẽ nghĩ cách ép ra ngoài.”

“Nàng ấy liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

Phong Quân Dương lại hỏi.

Triều Dương Tử trả lời:

“Ta đã với cậu từ trước rồi, ta chỉ nắm chắc được năm phần khi cứu tính mạng cậu, nếu cậu không sao, thì con bé đó sẽ chỉ cùng nếm chút khổ sở cùng với cậu thôi, nhưng nếu cậu nửa đường mất mạng, thì con bé này cũng chưa nói chắc được điều gì, có lẽ là không sao, mà cũng có lẽ là mất mạng theo cậu.”

Ông ta nói một cách rất thoải mái, Phong Quân Dương hơi hơi mím chặt môi lại, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhìn Triều Dương Tử.

Triều Dương Tử không phải là lão Kiều, không nhìn ra được sát ý lúc này đang từ từ dâng lên của Phong Quân Dương, mà ngược lại còn đảo mắt, sốt ruột nói:

“Nói thì ta đã nói rõ ràng rồi, nếu muốn phục hồi lại kinh mạch thì trước tiên nhất định phải trừ bỏ tận gốc tàn độc, chữa hay không đều phụ thuộc vào các ngươi.”

“Chữa, bọn ta sẽ chữa!”

Thần Niên nói xong, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, chỉ nói một câu

“Đợi ta một lát”

, rồi vội vàng bước ra khỏi cửa phòng, gọi Lục Kiêu đang canh ở bên ngoài lại gần thấp giọng dặn dò vài câu, rồi mới quanh lại phòng, nói với Triều Dương Tử:

“Được rồi, bắt đầu thôi.”

Nàng nói xong liền định đỡ Phong Quân Dương vào nước, nhưng Phong Quân Dương lại giữ chặt nàng lại, Thần Niên ngước mắt lên nhìn hắn, thì thầm năn nì:

“A Sách, chúng ta đã nói rõ ràng là sẽ đánh cược một phen rồi mà, chàng quên rồi sao? Nếu chúng ta thắng cược thì đương nhiên là rất tốt, nếu như…… thua, thì là ta cùng chết với chàng là thôi mà.”

Phong Quân Dương nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới lại từ từ mở mắt, buông Thần Niên ra, quay người lại nghiêm sắc mặt nói với Triều Dương Tử:

“Đạo trưởng, trước khi trị thương Phong Quân Dương còn có vài lời muốn nói. Bất luận là lần này mạng sống của Quân Dương có thể cứu được hay không, cái ơn đạo trưởng ra tay cứu giúp sẽ không bao giờ dám quên. Sau này tất cả người quý phái, bất luận là già trẻ, sẽ luôn được coi trọng khi đặt chân lên lãnh thổ của Vân Tây, đó là điều thứ nhất. Điều thứ hai, trước đây Thần Niên đã có nhiều chỗ bất kính với đạo trưởng, ta thay mặt nàng ấy xin lỗi đạo trưởng, xin đạo trưởng niệm tình nàng ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngàn vạn lần đừng nên chấp nhặt với nàng ấy.”

Nói xong hắn liền vái Triều Dương Tử một cái thật thấp, hành động này khiến Triều Dương Tử vô cùng bất ngờ, vừa giật mình lại bất giác thấy chột dạ, quả thực trong bụng ông ta có ý định để Thần Niên nếm chút khổ sở, hiện giờ đã bị Phong Quân Dương nói toạc ra, nên sắc mặt ông ta có hơi lúng túng, xấu hổ nói:

“Nói mấy lời vô ích đó làm gì, chữa hay không chữa chỉ cần nói một câu thôi, mau cho một lời chắc chắn đi.”

Thần Niên sợ Phong Quân Dương lại nói nhiều thêm nữa, bèn vội vàng kéo hắn đi tới thùng tắm, vừa cởi quần áo cho hắn, vừa đè thấp giọng xuống nói:

“A Sách, lão đạo sĩ kia vui giận thất thường, chúng ta đừng dây vào khiến ông ta trở mặt. Chàng yên tâm, ta không sao đâu.”

Nàng cười cười, lại không quên bổ sung thêm một câu:

“Ta cũng không sợ!”.

Triều Dương Tử chờ ở bên cạnh đã lâu không nhẫn nại được thêm, bèn lên tiếng thúc giục:

“Mau lên mau lên nào, nước lạnh thì thuốc sẽ hết công hiệu mất.”

Thần Niên cuống quýt cởi áo giúp Phong Quân Dương, đợi hắn ở trong thùng tắm rồi cũng bước vào theo, ngồi đối diện với hắn. Chiếc thùng tắm này vừa to lại vừa sâu, sau khi hai người ngồi đối mặt với nhau rồi vẫn còn cảm thấy rất rộng rãi. Tuy rằng Thần Niên chỉ cởi áo ngoài rồi ngâm mình trong nước, nhưng trời mùa hè chất liệu quần áo mỏng, bị ngâm ướt nước xong thì lại càng mỏng như cánh ve, nàng cúi đầu liếc nhìn qua một cái, lập tức xấu hổ mặt mũi đỏ ửng, cả người vội vàng chìm trốn thật sâu xuống dưới nước, chỉ để lộ cái đầu lên trên.

Phong Quân Dương hiểu được sự lúng túng của nàng, nhẹ nhàng nói:

“Thần Niên, có ba người không tránh, không tránh ba mẹ, không tránh vợ chồng, không tránh thầy thuốc.”

Thần Niên gật gật đầu, sắc mặt vẫn cứ đỏ ửng, cũng không biết là vì do hơi nóng xông lên hay do xấu hổ quá nữa.

Triều Dương Tử nghe vậy cười lạnh hừ một tiếng, nói:

“Trong mắt ta không phân biệt nam nữ già trẻ gì hết, hồng nhan xương trắng đều thoảng qua như mây khói, con nhóc này có cái cái gì đẹp mà phải thẹn thùng? Càng không cần phải giả vờ e dè.”

Ông ta vừa nói, vừa đeo đôi găng tay không biết được làm bằng chất liệu gì vào tay, cầm lấy cây kim bạc đang ở trên bếp lò, rồi đi tới bên cạnh thùng tắm giảng giải cẩn thận tâm pháp vận công cho Thần Niên, dặn dò:

“Đợi ta dùng kim bạc mở kinh mạch của cậu ta ra xong, ngươi hãy vận công dẫn chất độc còn sót lại vào trong cơ thể mình, hãy nhớ phải làm thật chậm rãi và nhẹ nhàng, không được nóng vội liều lĩnh, nếu không một khi khí độc đi ngược lại, thì thần tiên cũng không cứu được cậu ta đâu!”.

Thần Niên chăm chú lắng nghe xong, gật đầu vâng lời:

“Ta biết rồi.”

Triều Dương Tử tay cầm kim bạc đứng sau lưng Phong Quân Dương, nhắm mắt tập trung một lúc sau đó mở bừng mắt ra, kim trên tay vung lên như gió, bắt đầu đâm xuống từ đỉnh đầu Phong Quân Dương, từng kim từng kim cắm lên những đại huyệt trên người Phong Quân Dương. Những cây kim vốn dĩ có màu trắng bạc, sau khi cắm vào những chuyệt đạo xong lập tức chuyển sang màu đen, đợi đến khi cây kim bạc cuối cùng đâm vào phía sau lưng rồi, ông ta mới thét lên ra lệnh cho Thần Niên:

“Bắt đầu.”

Thần Niên làm theo những lời Triều Dương Tử dặn dò lúc trước, hai tay áp vào lòng bàn tay Phong Quân Dương, từ từ đẩy chân khí vào trong cơ thể của Phong Quân Dương, đi men theo kì kinh bát mách của hắn, dùng luồng khí thuần khiết nhẹ nhàng dẫn âm độc còn tụ lại trong huyệt đạo của hắn sang cơ thể mình. Lúc mới bắt đầu vẫn không cảm thấy gì, nhưng một lát sau thì giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, cảm giác vô cùng khó chịu. Nàng vô thức nghiến chặt răng để chống lại cơn đau ấy, nhưng lại sợ Phong Quân Dương nhận ra, lại vội vàng giả vờ mình đang rất thoải mái, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, dẫn số độc còn lại trong người Phong Quân Dương sang cơ thể mình.

Vì không được nóng vội, nên quá trình hiển nhiên là càng lâu, mãi cho đến khi nhiệt độ nước trong thùng tắm trở nên lạnh hơn, màu sắc trên những chiếc kim bạc cắm ở người Phong Quân Dương mới theo thứ tự kinh lạc khôi phục lại màu trắng bạc như cũ, chỉ là mấy cây kim bạc ở trước ngực vẫn bị phủ bởi một màu đen xám nhàn nhạt. Nội lực của Thần Niên hiện giờ đã sắp cạn kiệt, trên trán đã lấm tấm vương một tầng mồ hôi, thân thể đã hơi run run.

(Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.)

Triều Dương Tử vẫn luôn đứng ở bên cạnh trông chừng, thấy tình trạng ấy lông mày không khỏi cau lại, nói với Thần Niên:

“Ta sẽ dùng kim bạc thúc đẩy nội lực của ngươi, ngươi hãy kiên chì thêm nửa khắc nữa trừ hết số độc còn lại trong người cậu ta đi, đừng để kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Thần Niên cố nén đau đớn, giọng nói run rẩy đáp:

“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK