Sắc mặt Thần Niên dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn đáp: “Ta muốn đi tìm nhân mã của Thanh Phong Trại, phải xem Diệp Tiểu Thất cùng Tiểu Liễu hai người bọn họ sao rồi, nếu không tới nhìn một cái, ta không an tâm.”
“Đi vào trong đó tìm? Nam Thái Hành?” Lục Kiêu hỏi: “Trại không phải đã bị quân Ký Châu phá rồi sao?”
Thần Niên nói: “Quân Ký Châu mặc dù phá trại, nhưng cũng không thấy ở lại. Trương Khuê Túc mang theo người trở về Nam Thái Hành, lại muốn cùng quan binh đồng quy vu tận, không chừng sẽ trở về đó.”
Lục Kiêu mím môi lo nghĩ, nói: “Nếu cô đã muốn quay lại, ta đi cùng cô.”
“Đa tạ.” Thần Niên thản nhiên nói một câu trên mặt vẫn chưa biểu lộ vẻ cảm kích. Lục Kiêu trái phải đánh giá nàng một lát, lại nói: “Tạ Thần Niên, cô có vẻ thay đổi rất nhiều.”
Thần Niên nghe vậy ảm đạm cười, nói: “Mỗi một ngày trôi qua, có ai không thay đổi? Ta thấy ngươi trở nên thuận mắt hơn nhiều đấy chứ. Tiếng Hán ngươi nói cũng càng ngày càng tốt, cải trang diện mạo một chút, dám chắc sẽ không ai nhận ra ngươi là người Tiên Thị.”
Lục Kiêu nghe vậy đầu mày nhăn lại: “Ta đang rất tốt, tại sao lại giả dạng thành người Hạ các ngươi?”
Thần Niên nghiêm mặt nói: “Phải giả dạng để thuận tiện hành sự, chẳng những ngươi cải trang thành người Hạ, ta cũng phải giả dạng nam tử.”
Ngày đó ở sườn Phi Long, nàng ở trước mặt mọi người vứt bỏ Thanh Phong Trại mà đi cùng Phong Quân Dương, hiện giờ sao có thể như vậy trở về? Chi bằng cải trang thành người khác đến thăm dò tình hình của Thanh Phong Trại, một mặt tìm Diệp Tiểu Thất bọn họ.
Vì phải cải trang, Thần Niên cố ý ra khỏi núi Thái Hành, tại biên giới Ký Châu tìm một thị trấn sầm uất, mua hai bộ nam trang mới, tự mình cải thành bộ dáng thiếu niên, đồng thời để Lục Kiêu ăn mặc thành một tráng hán. Nhưng đến khi xong việc, Thần Niên vẫn cảm thấy rất không hài lòng, trái phải đánh giá khuôn mặt Lục Kiêu một phen, thở dài:
“Đáng tiếc ta không dùng được thuật dịch dung, không cách nào thay đổi gương mặt này của ngươi. Haizz nếu mặt mũi người Tiên thị các ngươi dẹp dẹp, bằng phẳng một chút là tốt rồi, mặt mũi thế này tuy đẹp thì có đẹp, nhưng thực sự rất khó có thể che giấu.”
Lục Kiêu lặng lẽ cầm gương giơ lên trước mặt Thần Niên, hỏi: “Cô tưởng là cô biết cách ăn mặc chắc, cho rằng người khác lập tức không nhìn ra cô là con gái?”
Dảng vẻ lúc này của Thần Niên so với nửa năm trước không giống nhau, khi ấy chỉ cần nàng không mở miệng, mặc nam trang thì còn có thể giả thành một trang thiếu niên. Bây giờ cơ thể nàng mặc dù cao hơn so với trước kia một chút, nhưng lại vừa vặn yểu điệu, gọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra giới tính.
Chưa kể ngũ quan trên khuôn mặt nàng cũng thay đổi tinh tế, thiếu niên phía trước ít đi dáng vẻ ngọt ngào, đáng yêu, lại thêm một chút đẹp đẽ quyến rũ của thiếu nữ.
Thần Niên kinh ngạc nhìn trong gương có chút xa lạ chính mình, Lục Kiêu đứng đó đột nhiên phát hiện có chỗ kỳ lạ, thầm “a” một tiếng, đến gần tỉ mỉ đánh giá đôi mắt của nàng, ngạc nhiên nói: “Tạ Thần Niên, ta thấy đồng tử của ngươi không phải là thuần màu đen, hình như ẩn ẩn chút màu u lam.”
Thần Niên còn tưởng hắn đùa, chìa tay đẩy mặt hắn ra, tức giận nói: “Đồng tử của ngươi mới màu lam, một con màu lam, một con màu lục.”
Lục Kiêu nghe vậy lắc đầu, nghiêm trang nói: “Đồng tử của tộc Bộ Lục Cô chúng ta đều ẩn giấu kim sắc; không phải màu lam, cũng không phải màu lục, mà là đạm kim sắc [1], cô xem thử đi, là đạm kim sắc.”
[1] Đạm kim sắc: là màu vàng kim nhạt.
Thần Niên đi tới nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy sâu trong con ngươi của hắn lờ mờ lộ ra màu vàng nhạt, nàng kinh ngạc ngẩn lên: “Đúng là đạm kim sắc, tộc Bộ Lục Cô các ngươi đều như vậy?”
Lục Kiêu: “Phải.”
Thần Niên hứng thú cười cười, lại cẩn thận nhìn đôi mắt hắn, lúc này mới lơ đãng hỏi han: “Dòng họ Tiên thị các ngươi thật kỳ lạ, lại có họ Bộ Lục Cô, vậy ngươi gọi là gì? Bộ Lục Cô Lục Kiêu?”
“Bộ Lục Cô Kiêu.” Lục Kiêu sửa lại cho đúng nói. “Không có chữ Lục, Lục là tộc Bộ Lục Cô chọn lúc lấy họ của dân tộc Hán, Kiêu mới là tên của ta.”
“Ồ, ra là như vậy, Bộ Lục Cô đổi sang đây chính là Lục, thật là có chút thú vị.” Thần Niên chậm rãi gật đầu, làm bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ, chợt đặt câu hỏi: “Họ Mục là bộ tộc các ngươi lấy họ người Hán?”
Lục Kiêu chưa phát hiện trúng kế, lập tức không nghĩ ngợi đáp: “Khâu Mục Lăng.”
“Khâu Mục Lăng Triển Việt?” Thần Niên không để hắn có thời gian cân nhắc, nhanh chóng hỏi: “Mục Triền Việt vốn tên là Khâu Mục Lăng Triển Việt phải không?”
“Khâu Mục Lăng Việt, tên ông ấy vốn là Khâu Mục Lăng Việt.” Lục Kiêu lời vừa ra khỏi miệng lúc này mới biết mình mắc bẫy, nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn Thần Niên.
Thần Niên lãnh đạm cười cười, nói: “Nhìn không ra nghĩa phụ ta thế mà là người Tiên thị, ta còn thấy kỳ lạ, làm sao ông ấy lại quen biết người Tiên thị, thì ra là vậy. Nhưng dáng vẻ của ông ấy cũng không giống người Tiên thị các ngươi lắm.”
Thấy nàng nhìn thấu thân phận Mục Triển Việt, Lục Kiêu không giấu giếm nữa, suy nghĩ một chút nói: “Ông ấy cũng không phải là người Tiên thị chính gốc, nghe nói ông ấy có một nửa huyết thống người Hạ các ngươi, nên dáng vẻ giống người Hạ các ngươi một ít.”
“Thì ra là vậy.” Thần Niên lại nâng mắt nhìn Lục Kiêu một lúc, hỏi hắn: “Nghĩa phụ ta hẳn là không phải đi Bắc Mạc?”
Lục Kiêu cũng không đáp chỉ nói: “Chuyện này ta không thể nói cho cô được.”
Thần Niên nghe vậy cũng nở nụ cười, nói: “Không nói thì không nói, dù sao ta cũng không muốn đi tìm ông ấy, bây giờ chỉ muốn quay về Thanh Phong Trại.”
Nàng nói xong, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, ra đến cửa không quên dặn: “À! Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi trước hết không cần cạo râu, ta cảm thấy nếu để râu quai nón, không chừng còn có thể che được mặt của ngươi.”
Trên mặt nàng tuy rằng mang theo nụ cười, Lục Kiêu lại nhìn ra tâm trạng của nàng cực kỳ không tốt, cũng không muốn trêu chọc nàng, liền gật đầu: “Được.”
Lông của tộc Tiên thị so với người Hạ tươi tốt hơn, Lục Kiêu xem như là người không quan trọng chuyện đẹp xấu, vài ngày ngắn ngủi để râu quai nón. Thần Niên lấy kéo giúp hắn cắt sửa một phen, đem góc cạnh rõ ràng che khuất hơn phân nửa, nhìn qua thật giống như là đại hán mặt chữ điền.
Thần Niên rất vừa lòng tay nghề của mình, hơi có chút tự đắc nói: “Ta đúng có chút dịch dung thiên phú, nên tìm thầy tốt học một khóa.”
Lục Kiêu không thèm để ý diện mạo của chính mình, chỉ nhìn lướt qua trong gương, liền ném gương trả lại cho Thần Niên. Thần Niên cười cười, đem gương để vào bên trong bọc hành lý.
Lúc này hai người đã đi xuyên qua sườn Phi Long vào Nam Thái Hành, dọc đường đi dù chưa tìm được người của Thanh Phong trại, nhưng cũng dò xét được một ít tin tức. Quan binh vẫn không tiếp tục truy kích tiêu diệt đám người Trương Khuê Túc, đại quân rút khỏi Bắc Thái Hành sau đó trực tiếp trở về Thanh Châu.
Thần niên đoán có thể là do tình hình bên phía tây bắc Tĩnh Dương, nên Tiết Thịnh Anh mới vội vã lui binh. Trong lòng nàng mới thoáng yên tâm một chút, càng cho rằng đám người Trương Khuê Túc quay về Thanh Phong Trại.
Lại đi được hai ngày, hai người tới dưới chân núi Thanh Phong Trại, sau khi nghe ngóng đám người Trương Khuê Túc quả nhiên trở về núi. Thần Niên từ nhỏ đến lớn ở đây, đối với mọi nhánh cây đường nhỏ đều rất tinh tường, nhẹ nhàng dẫn Lục Kiêu lách qua mấy trạm gác ngầm của Thanh Phong Trại, sau đó đến nơi tập trung gia quyến trại.
Chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, nơi này đã thay đổi rất nhiều, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là đống đổ nát thê lương, cỏ dại mọc um tùm, chẳng có lấy nửa điểm náo nhiệt cùng sức sống của trước kia. Thần Niên một đường đi tới giống như vừa tới một nơi hoàn toàn xa lạ, hơn nửa ngày mới tìm được tiểu viện của mình, ngôi nhà đổ sập xuống, mảnh sân bị tàn phá đến không chịu nổi. Nhất thời không dám đi vào.
Lục Kiêu nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên hỏi: “Đây là Thanh Phong Trại ư? Vì sao không thấy người?”
Thần Niên khóe miệng cười có chút chua xót, đáp: “Đây vốn là nơi tập trung gia quyến của trại, mọi người chết cả rồi, nhà cũng tự nhiên biến mất, còn ai đến đây nữa chứ?”
Nàng nói xong kích động nhảy vọt vào mảnh sân nhỏ, ở giữa đống hoang tàn tìm kiếm hồi lâu, chỉ tìm được một cây trâm gỗ từng dùng trước kia, vội dùng khăn lau cẩn thận lau chùi sạch sẽ, dè dặt đặt vào trong lòng ngực. Lục Kiêu một mực yên lặng cả người theo sát phía sau, nhìn nàng xem trọng một cây trâm gỗ như vậy, không nhịn được hỏi: “Cô từng dùng qua nó ư?”
Thần Niên gật đầu, cây trâm này là do Diệp Tiểu Thất tặng nàng. Lúc trước Diệp Tiểu Thất ái mộ Tiểu Liễu, lén lén gom góp rất nhiều tiền ngày trước kiếm được mua cho Tiểu Liễu một cây trâm bạc, nhưng lại sợ “Hảo huynh đệ” nàng chọn mất, liền tiện đường mua cho nàng một cây trâm gỗ, lại dùng một câu học theo phu tử nơi đó lừa nàng, khoa trương viết [2]: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy”[3]. Vì chuyện này nàng đuổi đánh Diệp Tiểu Thất nửa sơn trại, cuối cùng nàng cũng thay hắn chạy đến đem ngân trâm kia giao cho Tiểu Liễu.
[2] Mỹ kỳ danh viết (gốc là: 美其名曰) Xuất phát từ một tác phẩm của Lỗ Tấn Ý nói dùng một cái tên đẹp để đặt cho một vật nào đó. Có thể là che đậy một điều tiêu cực hoặc tích cực.
[3] “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.” Ý nói rằng, tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.
Trước mắt mộc trâm nơi này, lại không biết Diệp Tiểu Thất cùng Tiểu Liễu có an toàn hay không. Thần Niên lặng lẽ đứng đó một lúc lâu, quay đầu nhìn Lục Kiêu nói: “Hai người chúng ta ở lại nơi này tìm chỗ nghỉ một chút, đợi trời tối đi về phía trước tìm chủ trại, hành sự cũng tiện hơn.”
Lục Kiêu tất nhiên không có ý kiến, Thần Niên dẫn hắn tìm một căn nhà toàn vẹn thoáng đãng, hai người vào trong cũng không nhóm lửa, lấy lương khô chia ra ăn, ai nấy đều ngồi im lặng chờ trời tối. Không biết qua bao lâu, mắt thấy ánh sáng trong nhà đều tối om.
Thần Niên từ trên ghế đẩu đứng dậy, nói: “Đi thôi, chúng ta ra phía trước trại.”
Hai người cởi ngoại bào để lộ y phục dạ hành bên trong, lại dùng khăn đen che mặt, lúc này mới ra khỏi nhà. Trên đỉnh đầu một vầng trăng sáng không biết từ khi nào đã nhảy lên giữa không trung, hai người bọn họ hành tẩu trong núi Thái Hành một thời gian dài, hoàn toàn quên mất ngày tháng.
Thần Niên nhìn mâm bạc sáng chói kia, dưới chân không khỏi dừng một chút, thấp giọng hỏi Lục Kiêu bên cạnh: “Hôm nay là ngày mấy?”
Lục Kiêu suy nghĩ mới chần chừ đáp: “Hình như là mười lăm tháng tám.”
“Mười lăm tháng tám?” Thần Niên có chút sững sốt, theo bản năng hỏi: “Thật là đến Trung Thu rồi?”
Lục Kiêu gật đầu nói: “Ừ, đúng là đến lễ Trung Thu người Hạ các ngươi.”
Thần Niên bất giác nhớ lại thời điểm này năm ngoái, khi đó trong trại đang náo nhiệt, Trương Khuê Túc phía trước mở yến hội, đoàn người không phân biệt nam nữ già trẻ đều tụ họp, chỉ có duy nhất Mục Triển Việt không thích chuyện này, không những không đi, còn cấm nàng không được đi.
Nàng cương ngạnh nhõng nhẽo bao nhiêu cũng không có tác dụng, giận dỗi ngồi ở trong viện không chịu quay về phòng, đang tủi thân muốn khóc, Diệp Tiểu Thất bám ở đầu tường trộm gọi nàng: “Thần Niên, Thần Niên, ra đây uống rượu.”