Người nọ gấp giọng nói: “Thần Niên, ta đây, A Sách!”.
Thần Niên ngỡ ngàng ngẩng đầu: “A Sách?”.
Phong Quân Dương thấy nàng như vậy, vô cùng đau đớn, bước lên ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Phải, ta là A Sách”.
Thần Niên run tay vuốt nhẹ hai má chàng, hồi lâu sau mới chịu tin, cười ngơ ngẩn với chàng, rồi thân thể nhũn ra, bất tỉnh ngay trong lồng ngực chàng. Trên người nàng đầy máu tươi, bất chợt hôn mê như vậy làm Phong Quân Dương sợ đến hồn xiêu phách lạc. Chàng vội áp bàn tay vào lưng Thần Niên, truyền nội lực để bảo vệ tâm mạch nàng, ôm nàng nhảy lên ngựa, chạy như bay về hướng thành Nghi Bình.
Giờ đã gần trưa, đại quân Hạ Trạch ngoài thành Nghi Bình đã không còn nữa. Đêm qua chúng đã trải qua hai trận tập kích, một thật một giả, vốn bị giày vò đến kiệt sức, không ngờ khi trời sắp sáng, Phong Quân Dương lại dẫn theo ba nghìn khinh kỵ binh tới chém giết. Lần này, lòng quân Hạ Trạch hoàn toàn bị đánh cho tan tác, đại quân chạy tán loạn về phía Nam.
Phong Quân Dương chẳng buồn dẫn quân truy kích Hạ Trạch, chỉ đưa Thần Niên bay như tên bắn vào thành, chạy thẳng đến phủ thủ thành tìm Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử nghe tiếng Phong Quân Dương liền đổi giọng, rồi lại thấy Thần Niên trong lòng chàng đầy máu, cũng rất hoảng sợ, đến khi bắt mạch Thần Niên mới nhẹ nhàng thở hắt ra, không nhịn được lườm Phong Quân Dương một cái, tức giận kêu lên: “Ngươi gọi cái gì mà gọi? Không sao cả cũng bị ngươi dọa cho thành có!”.
Phong Quân Dương nghe vậy bình tĩnh trở lại, hỏi ông: “Vết thương của nàng không có gì đáng ngại chứ?”.
Thần Niên có thể bình an trở về, Triêu Dương Tử cũng rất lấy làm vui, tính tình cũng tốt hơn mọi ngày nhiều, “Xem mạch tượng thì chỉ là bị mệt mỏi quá độ mà thôi. Chờ ta xem lại vết thương trên người con bé thì mới xác định được rõ tình hình của nó”. Ông bảo Phong Quân Dương bế Thần Niên vào trong, kiểm tra cho nàng một lần nữa, đếm được ba vết đao chém, một chỗ trúng tên, cơ bản đều ở trên lưng, may mà đều khá nhẹ, không có gì đáng ngại.
“Nha đầu này đúng là mạng lớn!” Triêu Dương Tử băng bó miệng vết thương cho Thần Niên, lại dặn Phong Quân Dương bên giường, “Không cần gọi con bé, cứ để cho nó ngủ yên. Ta đi sắc cho nó chút thuốc an thần bổ máu, chờ nó tỉnh thì cho uống một bát”.
Phong Quân Dương gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn si mê dừng trên khuôn mặt Thần Niên, không chịu rời đi.
Thần Niên mê man mãi đến tận đêm khuya, rồi giật mình bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng. Phong Quân Dương nằm bên cạnh nàng, thấy thế vội ôm nàng vào lòng, trầm giọng an ủi: “Ta đây rồi, Thần Niên, có ta ở đây rồi”.
Giết hại và chết chóc trong mơ còn rõ ràng đến thế, bóng tối làm mềm yếu ý chí của nàng, khiến nàng không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực. Tay nàng ôm chặt lấy cổ Phong Quân Dương, rúc đầu vào ngực chàng, run rẩy nói nhỏ: “A Sách, ta giết rất nhiều người, giết mãi vẫn không hết. Tiểu Thất, Lỗ đại thúc, bọn họ chết cả rồi. Bọn chúng giết chàng, rồi lấy đao chặt đầu ta, ta trợn mắt nhìn đầu của mình bay lên không, sau đó rơi xuống dưới, càng lúc càng gần mặt đất”.
Nàng từ từ không nói tiếp nữa… Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân đã vứt bỏ chàng rồi, nhưng chờ khi mình lạnh ngắt và cứng ngắc nằm trong lòng chàng, nàng mới thấy hối hận vô vàn. Nàng vẫn cho rằng bản thân không sợ chết, nhưng khi thật sự cận kề cái chết, nàng mới biết mình sợ. Lưỡi đao gác lên cổ nàng lạnh như băng, hàn ý thấu xương. Nàng như bị người ta dìm xuống đáy hồ rét buốt đen ngòm, sợ hãi từ bốn phương tám hướng ùa tới, xộc vào miệng vào mũi nàng, nàng càng giãy giụa thì càng chìm sâu.
Phong Quân Dương nghe mà lòng đau như cắt, cúi đầu hôn liên tục lên đầu và trán nàng, mềm mỏng nói: “Nàng vẫn chưa chết, ta cũng chưa chết. Thần Niên, chúng ta vẫn còn sống rất khỏe mạnh. Ta và nàng ở bên nhau, chúng ta sẽ luôn sống thật tốt đẹp”.
Bờ môi ấm áp an ủi nàng, trao cho nàng hơi thở vẹn nguyên ngày đó. Cơ thể chàng nóng ấm, chàng còn sống. Giờ phút này, Thần Niên đã hoàn toàn quên mất bản thân xưa kia một mực muốn trốn khỏi chàng, nàng ngẩng đầu lên, dùng môi nghênh đón chàng. Khoảnh khắc hai bờ môi chạm vào nhau, thân thể Phong Quân Dương khẽ chấn động, nhưng ngay sau đó đã ngậm lấy cánh môi nàng.
Môi nàng khẽ run lên, động tác bối rối và vội vàng, mút mạnh môi chàng, đầu lưỡi lướt trên hàm răng chàng. Phong Quân Dương vốn sững sờ kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cánh tay cẩn thận né vết thương trên người nàng rồi ôm ghì lấy nàng, cúi đầu hôn đáp trả.
Cái hôn này dữ dội mà triền miên, chàng dùng tay đỡ lấy đầu nàng, môi gắt gao chặn môi nàng, không để nàng lùi về sau nửa bước. Có điều nàng cũng chẳng muốn lui về sau, chỉ tham lam vô tận đòi hỏi. Hai người quấn quýt chốc lát, Phong Quân Dương thấy Thần Niên lại lấy tay xé rách áo mình mới bừng tỉnh, vội vàng ấn tay nàng vào ngực mình, thở hổn hển bảo: “Thần Niên, dừng lại. Người nàng còn vết thương”.
Thần Niên bất chấp tất cả, ngẩng đầu dùng môi chặn lời chàng, dựa sát người mình vào lòng chàng, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm nồng của chàng. Như thể chỉ có như vậy mới có thể chứng minh chàng đang sống, mà nàng, cũng đang sống.
Vì trên người nàng mang thương tích, Phong Quân Dương sau khi xoa bóp xong vẫn chưa mặc lại y phục cho nàng, một cơ thể hoạt bát đầy hứng thú như vậy đang cọ xát loay hoay trong ngực chàng, lại là người chàng thương nhớ mấy năm nay, Phong Quân Dương chỉ cảm thấy con tim run rẩy, làm sao còn có thể kìm nén bản thân.
Chàng dứt khoát không chống cự nữa, dùng môi lưỡi đáp lại sự nhiệt tình của nàng. Tình tuy nồng, song đầu óc rốt cuộc vẫn lý trí hơn nàng, sợ đè vào miệng vết thương ở lưng nàng, hai bàn tay nâng hông nàng lên, dùng sức xoay một cái, đặt nàng lên trên người mình.
Ánh nến trong phòng nhỏ như hạt đậu, cảnh xuân trong phòng kiều diễm.
Môi kề môi, tay sát tay, tựa như sinh cùng một gốc, gắn bó ngả kề. Nàng nằm trên người chàng giãy giụa liên tục, nhưng lại không có hành động tiếp theo, hình như chỉ như vậy đã đủ. Phong Quân Dương thật sự không chịu nổi kiểu tra tấn này nữa, đành phải ép hai chân nàng sang hai bên sườn mình, từ từ vào trong cơ thể nàng.
Thân thể nàng chợt cứng đờ, hình như có ý muốn nhỏm dậy lẩn tránh, nhưng chàng lại quyết liệt giữ lấy eo nàng, chậm rãi thúc người về phía trước. Chậm rãi, nhưng hết sức kiên định. Từng phân, từng tấc, đến phút cuối cùng, chàng không khỏi thở ra một tiếng thật dài, tay khẽ vuốt tấm lưng nàng, khàn giọng gọi tên nàng: “Thần Niên, Thần Niên…”.
Vượt qua chia lìa và mong nhớ suốt ba năm, trải qua cực khổ và đày đọa vô số lần, cuối cùng chàng cũng có thể lại kề sát nàng, thân mật khăng khít với nàng, linh hồn thể xác giao hòa, trong nàng có ta, trong ta có nàng.
Thân thể cứng ngắc của Thần Niên dần thả lỏng, tiếp nhận chàng mà khuỵu xuống, khẽ khàng thở gấp trên người chàng.
Phong Quân Dương nén cơn vội vã trong lòng, chỉ dùng hai tay bưng lấy mặt nàng, rướn cả người lên hôn nàng. Từ vầng trán đến chân mày, chóp mũi, rồi hai má, tuần tra qua lại. Nụ hôn rất nhẹ, như lông chim khẽ lướt, để lại sự tê dại râm ran nơi nó đi qua, làm nàng cầm lòng không đậu rên lên khe khẽ. Nhưng chàng lại vẫn không hề cử động, chỉ tỉ mỉ hôn nàng, nghiêm túc nhường ấy, thành kính nhường ấy, dường như thứ chàng cầm trong tay là sinh mệnh của chàng, linh hồn của chàng.
Môi chàng lưu luyến gương mặt nàng, dằng dai dịu dàng. Dữ dội và dịu êm, dục vọng và tình ái, khoảnh khắc này, chàng giao phó tất cả cho nàng. Thậm chí, chàng chỉ hận không thể móc tim mình ra, đặt vào tay nàng.
Môi chàng thong thả đi xuống, cuối cùng cũng chịu dừng lại nơi môi nàng, trằn trọc chạm vào, dụ dỗ trêu đùa, từ nhẹ đến nặng, từ ôn tồn đến quyết liệt.
Thần Niên không chịu được vặn xoắn vòng eo, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh ung dung lúc trước nữa. Cơn kích thích nhất thời quá mức mãnh liệt, chàng không nhịn được hít một hơi thật sâu, đưa tay ghìm chặt eo nàng, thấp giọng cầu khẩn: “Thần Niên, dừng lại”.
Nhưng giờ phút này thần trí Thần Niên đã mê loạn từ lâu, sao còn có thể lọt tai. Tay nàng mượn cơ hội nâng tay chàng lên, trái lại tìm được chỗ chống, một mực tùy hứng làm liều.
Phong Quân Dương bó tay hết cách với nàng, khoái cảm như cơn triều ùn ùn kéo tới, hết đưa chàng lên cao, lại nhấn chàng xuống thấp, chỉ mấy cuộn sóng đã đánh tan chàng, đầu óc dường như nổ tung trong chớp mắt, linh hồn bị ép ra ngoài, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Sau một lúc lâu thất thần, chàng mới có thể nặng nề thở ra, nhìn nàng vẫn đang vặn vẹo trên người mình, dở khóc dở cười dang tay ra ôm nàng đang gục trên người mình, khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, khàn khàn cất giọng: “Nàng cố tình giở trò phải không? Hửm?”.
Thần Niên không đáp, hai tay vắt lên cổ chàng, nghiêng đầu áp lên lồng ngực chàng, cảm nhận tiếng tim đập khỏe mạnh và kịch liệt, còn sống, tốt quá, họ vẫn còn sống.
Chàng dừng lại một chốc, lòng có sự ngượng ngùng khó nói, lại pha chút chột dạ và bất an, hỏi nhỏ nàng: “Nàng vẫn chưa thấy đủ, đúng không?”.
Thật lâu mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của nàng, lại nghe tiếng thở của nàng dần đều đều, chàng không khỏi cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng quả thật đã úp sấp trên người mình ngủ say. Chàng cong khóe miệng, bất đắc dĩ cười khổ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ương theo ánh sáng lờ mờ, si dại ngắm nhìn dung nhan say ngủ của nàng.
Chân mày luôn cau chặt của nàng giờ đã thả lỏng, mí mắt khép nhẹ che đi đôi mắt đẹp, lại có thêm rèm mi dài đậm làm chàng không nhịn được vươn ngón tay đến nhẹ nhàng trêu đùa. Nàng như đang ngủ mà thấy ngứa, đưa tay hẩy ngón tay chàng ra, cọ cọ trên ngực chàng một cái, tìm một vị trí thoải mái hơn, môi hơi bĩu ra, lại chìm vào giấc ngủ.
Phong Quân Dương bật cười khanh khách, trái tim như được rót mật, ngọt ngào mà vui sướng. Cánh môi cong của nàng quá sức mê người, làm người ta muốn hôn lên, nhưng chàng thử vài lần đều không chạm tới được, đành phải tiếc rẻ bỏ qua dự định này, chỉ hôn lên trán nàng.
Thần Niên ngủ an nhiên hơn nhiều, tiếng tim đập của chàng luôn vang bên tai nàng, làm nàng thấy an lòng vững dạ.
Tịnh Vũ Hiên tai thính hơn người, vừa đi vào sân đã nghe tiếng thở dốc trong phòng. Song từ nhỏ bà đã mê võ học, chưa từng nghe chuyện hoan ái nam nữ bao giờ, vừa nghe thấy thì sững người, sau đó nói với Triêu Dương Tử bên cạnh: “Chết rồi, vết thương của đồ đệ ta lại trầm trọng hơn rồi”.
Triêu Dương Tử nghe bà nói mà ngẩn ra, vội vàng chạy lên vài bước, chờ khi nghe rõ động tĩnh bên trong, thân hình không khỏi cứng đờ, khuôn mặt đen thui lập tức sung huyết đỏ phừng phừng. Thấy Tịnh Vũ Hiên vẫn tiếp tục đi về phía trước, vội kêu bà lại, không nói hai lời lôi bà xoay người đi nhanh ra ngoài.
Tịnh Vũ Hiên bị ông lôi ra khỏi cửa viện, ngạc nhiên nói: “Sao người không vào xem nha đầu kia một cái? Ta nghe giọng con bé hình như rất khó chịu”.
Triêu Dương Tử câm nín nửa buổi rồi mới đỏ mặt nói: “Không sao đâu, tên tiểu tử họ Phong chữa thương cho nó rồi!”.
Tịnh Vũ Hiên nghe càng thấy lạ, nói: “Sao ta nghe động tĩnh của hắn cũng không ổn?”.
Triêu Dương Tử quẫn bách không nói lên lời, đang không biết nên lừa bà thế nào thì giương mắt lại thấy từ xa có một đội quân sĩ đang vội vàng đi tới. Người dẫn đầu vận áo đen giáp sáng, thân hình cao lớn, đúng là Trịnh Luân, tướng thủ thành Thanh Châu đến cứu viện Nghi Bình. Triêu Dương Tử thầm nghĩ một tiếng “Chết rồi”, không chút nghĩ ngợi liền ngăn lại.
Trịnh Luân có phần bất ngờ, bình tĩnh nhìn Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng có việc?”.
Triêu Dương Tử khó nén căng thẳng, mở to miệng, lại hỏi Trịnh Luân: “Trịnh tướng quân đến khi nào?”.
Trịnh Luân đáp: “Vừa đến”.
Triêu Dương Tử đưa mắt, lại lắp bắp: “Đi đường vất vả, sao, sao không ngồi xuống nghỉ ngơi cái đã?”.
Ngôn hành của ông quái dị như thế khiến Trịnh Luân không khỏi nhíu mày, nhưng kính trọng thân phận của ông bèn đáp: “Tình hình quân đội khẩn cấp, cần bẩm báo quân vụ với vương gia trước đã”. Hắn nói xong toan vượt qua Triêu Dương Tử đi lên trước, không ngờ Triêu Dương Tử lại lắc mình cản lại giữa đường. Trong lòng Trịnh Luân sinh nghi, song ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên: “Rốt cuộc đạo trưởng có việc gì? Vì sao nhiều lần ngăn cản Trịnh Luân?”.
Triêu Dương Tử cứng họng, không đáp thành lời. Tịnh Vũ Hiên bên cạnh không chịu được, lớn tiếng nói: “Nha đầu Thần Niên bị thương, vương gia nhà ngươi đang chữa thương cho con bé, không rảnh gặp ngươi”.
Trịnh Luân nhíu đôi mày rậm, nghi ngờ nhìn về phía Triêu Dương Tử: “Tạ cô nương bị thương?”.
Triêu Dương Tử mặt già xấu hổ đến vừa đen vừa hồng, vội kéo Trịnh Luân sang một bên, cố tự trấn tĩnh nói: “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ, đang ngủ say rồi. Vương gia nhà cậu lo cho con bé, vẫn luôn ở bên trông chừng. Giờ cậu đi tìm hắn nói chuyện quân, hắn cũng chẳng lòng nào mà nghe, chi bằng đến chỗ khác nghỉ trước đã, lát nữa lại đến”.
Ông nhỏ giọng thì thầm một bên, không ngờ thính lực của Tịnh Vũ Hiên thực sự rất tốt, nghe rành mạch những lời ông nói, thấy Triêu Dương Tử rõ ràng là đặt điều, không nhịn được tiến lại gần, vạch trần ông: “Hắc lão đạo nhà ngươi thật là kì lạ, hơi thở hai đứa nó đã loạn thành như thế mà người vẫn khăng khăng nói không sao cả, nếu hai đứa nó đều tẩu hỏa nhập ma, ta xem ngươi có cứu được chúng về không”.
Triệu Dương Tử không kiềm chế nổi nữa, tức giận đến mức nhảy dựng lên, tức tối mắng Tịnh Vũ Hiên: “Bà đúng là đồ xuẩn ngốc, hôm nay sao bà lắm lời thế? Bà câm mồm cho ta! Không nói chuyện thì sợ người ta tưởng bà bị câm đem bán chắc?”.
Tịnh Vũ Hiên bị ông mắng mà sửng sốt, lập tức thẹn quá hóa giận, không nói hai lời vung chưởng đánh Triêu Dương Tử, cả giận nói: “Hắc lão đạo, ngươi dám mắng ta, ta đánh chết ngươi!”.
Triêu Dương Tử sao có thể là đối thủ của bà, một chiêu cũng không dám đỡ, vội thi triển khinh công tháo chạy ra ngoài, miệng lại không chịu yếu thế, kêu to: “Không phải ta sợ bà, mà là không thèm chấp nhặt với bà!”.
Hai người một trước một sau bay vút đi, chẳng để ý đến Trịnh Luân nữa. Dù Trịnh Luân có không nhanh lẹ về mặt tình cảm thì đến giờ cũng hiểu vì sao Triêu Dương Tử ngăn mình. Hắn đứng bất động ở đó, hai tay bên người nắm chặt lại, chỉ cảm thấy trong lòng phẫn uất khôn kể, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Phía Thuận Bình nghe được tin, lết chân chạy lại, từ xa ngó thấy sắc mặt Trịnh Luân, trong lòng càng kinh hãi. Nửa đêm hôm trước y một mực canh chừng bên ngoài, tất nhiên biết giữa Phong Quân Dương và Thần Niên đã xảy ra chuyện gì, Thấy Trịnh Luân như vậy, Thuận Bình vội đuổi người bên ngoài đi, lê cái chân bị thương lên phía trước, hạ giọng, nói với Trịnh Luân bằng giọng điệu nghiêm khắc: “Huynh đừng làm chuyện hồ đồ, cô ấy vốn là người của vương gia, không hề liên quan đến huynh”.
Một lúc lâu sau, Trịnh Luân mới chậm rãi thả lỏng bàn tay nắm chặt, hạ mi xuống che khuất thần sắc trong mắt, lạnh nhạt hỏi Thuận Bình: “Sao chân của cậu lại bị thương?”.
Thuận Bình vẫn đánh giá sắc mặt của hắn, đáp qua quýt: “Đừng nói nữa, lúc đi đường bị ngã từ trên ngựa xuống, bị trật gân, may mà có thần y ở đây, nếu không chắc đã thành thằng què rồi”.
“Thế mà còn không lui xuống chịu khó nghỉ ngơi, tránh sau này lại què thật.” Trịnh Luân nói.
Thuận Bình nhe răng cười, vui vẻ nói: “Còn phải làm phiền Trịnh tướng quân đỡ đệ về, huynh đệ chúng ta không gặp nhau bao nhiêu hôm rồi, lần trước tình hình cấp bách, chỉ vội vã gặp mặt, chứ nào kịp hỏi thăm câu nào”.
Y nhờ sự dìu đỡ của Trịnh Luân chậm chạp đi lên trước, âm thầm ra dấu cho những thân vệ canh gác ở cửa viện, ra lệnh tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào đi vào. Thân vệ kia thấy thế, không khỏi cảm thấy tủi thân, nghĩ bụng trước đó huynh nói không cần cản thần y lại nên chúng tôi mới cho hai người đó vào tiểu viện, giờ lại thành ra lỗi của chúng tôi rồi.
Trong phòng, giờ đã ngừng cơn mây mưa. Phong Quân Dương cuối cùng cũng thỏa mãn, ôm lấy Thần Niên ngã xuống giường, bàn tay khẽ vuốt vòng eo ướt rịn mồ hôi của nàng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng. Thần Niên còn chưa hết mệt đã mệt mỏi thêm, ghé vào người chàng, chẳng mấy lại ngủ thật say.
Nhìn nàng ngủ say, Phong Quân Dương nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, cam chịu nhấc người dậy lau rửa cơ thể cho nàng. Có điều chàng cũng chạy suốt đêm, lại vừa trải qua một cơn say sưa tràn trề như thế, lúc ở trên giường thì thấy không có gì, nhưng khi chạm đất mới phát hiện chân như đã nhũn ra.
Chàng ngồi bên giường một lát rồi mới khoác áo đứng dậy ra ngoài. Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai ở ngoài. Phong Quân Dương khẽ vỗ tay một cái ngoài hành lang mới có thân vệ chạy từ cửa viện vào, thấp giọng hỏi: “Vương gia có gì căn dặn?”.
Phong Quân Dương không thấy bóng dáng Thuận Bình, giờ mới nhớ ra y bị thương ở chân, liền hỏi: “Chân Thuận Bình thế nào rồi? Đã bảo Triêu Dương Tử xem cho chưa?”.
“Đã xem qua rồi, nói không có gì to tát, nghỉ ngơi bồi bổ vài bữa là khỏi ạ.” Thân vệ cung kính trả lời câu hỏi của chàng, rồi lại nói: “Vừa rồi Triêu Dương Tử đạo trưởng có dẫn sư phụ của Tạ cô nương đến một chuyến”.
Phong Quân Dương khẽ ngẩn ra: “Lúc nào?”.
“Ước chừng giờ Mão canh ba, hai người chỉ đứng nói chuyện trong viện rồi lại bỏ đi.”
Trên mặt Phong Quân Dương có chút xấu hổ, chỉ “ờ” một tiếng ra chiều đã biết. Thân vệ lưỡng lự một chút, lại nói nốt chuyện Triêu Dương Tử ở ngoài viện gặp được Trịnh Luân. Phong Quân Dương nghe xong hơi sầm mặt, hỏi: “Trịnh Luân hiện đang ở chỗ Thuận Bình?”.
Thân vệ đáp: “Vâng”.
Phong Quân Dương trầm mặc một lát, sai thân vệ nọ phái người đến chỗ chàng ở lúc trước, tìm hai thị nữ đáng tin cậy về đây hầu hạ, mình thì xoay người vào trong phòng. Trên giường, Thần Niên đang ngủ rất say. Chàng ngồi bên giường, im lặng ngắm nàng một lát, rồi không dằn nổi lòng cúi xuống nhẹ nhàng in dấu lên đôi môi nàng.
Khoảng chừng một khắc sau, hai thị nữ được đưa đến. Phong Quân Dương dặn họ chăm sóc cho Thần Niên rồi mới đi ra tiền viện của phủ thủ thành. Tống Diễm đã chờ ở đại sảnh từ lâu, nhìn thấy Phong Quân Dương vào cửa, tiến lên hành đại lễ, xin thỉnh tội: “Mạt tướng có lỗi, không thể cản được Tạ trại chủ, để trại chủ ra khỏi thành mạo hiểm, xin vương gia trách phạt”.
Phong Quân Dương bảo Tống Diễm đứng dậy, thờ ơ nói: “Tính tình nàng như vậy, kể cả ta cũng không ngăn được, đây không phải lỗi của ngươi”.