Hình như nàng cao lên một chút, trước kia chỉ đứng đến vai chàng, mà giờ đây, đỉnh đầu nàng đã có thể chạm đến cằm chàng rồi. Vẫn hao gầy, gầy như ngày trước vậy, thắt lưng vẫn thắt bằng dải vải bố, vẫn nhỏ như thế, như thể chỉ một bàn tay của chàng cũng có thể bẻ gãy, nhưng chàng biết, thật ra vòng eo đó dẻo dai mạnh mẽ, khi ở trong vòng tay chàng giống hệt loài rắn linh hoạt.
Nàng từng dẫn chàng thúc ngựa phi nhanh, nàng từng mặt mũi đỏ bừng nhỏ nhẹ thì thầm với chàng, nàng từng cắn răng thà chết cũng không kêu đau một tiếng, chỉ muốn dùng mạng nàng đổi mạng cho chàng… Sau cùng, nàng nghẹn ngào khóc trên vai chàng, nói: “Các ngươi chẳng qua đều ức hiếp ta không cha không mẹ”.
Nàng đã từng, từng nằm trong lòng chàng.
Phong Quân Dương chỉ cảm thấy mắt mình khô khốc khó chịu, muốn chớp mắt một cái nhưng lại luyến tiếc muôn phần, cố gắng mở to hai mắt, tham lam dõi theo bóng lưng nàng. Từ cửa phòng đến cửa viện, chẳng qua chỉ khoảng cách vài chục bước ngắn ngủi, dưới chân chàng, lại hận sao không thể là một đời một kiếp.
Lúc Thần Niên đi đến cửa viện, cõi lòng đã ra chủ ý, dừng chân quay lại nhìn Phong Quân Dương. Phong Quân Dương hạ mí mắt cực nhanh, rồi mới dám nâng mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, nói: “Vương gia, ngài cũng biết ta vừa mới từ bên ngoài về, còn chưa gặp mặt rất nhiều huynh đệ trong trại, ta phải xử lý xong công việc của sơn trại rồi mới có thời gian rảnh nghe ngài nói đến việc riêng”.
Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Cứ tùy theo thời gian của đại đương gia”.
Thần Niên lại mỉm cười, quay đầu dặn Tiêu Hầu Nhi: “Đệ dẫn vương gia về nghỉ ngơi trước, chốc nữa có thời gian ta sẽ đến tìm ngài sau”.
Nói xong nàng cũng chẳng đợi phản ứng của Tiêu Hầu Nhi, đã tự mình quay người đi đến phòng nghị sự của sơn trại.
Thấy nàng đã đi xa, Tiêu Hầu Nhi mới định thần lại, cẩn thận liếc nhìn Phong Quân Dương một cái, thử hỏi: “Vương gia, ngài xem…”.
Phong Quân Dương cười nhạt, nói nhỏ: “Cứ làm theo nàng bảo là được”.
Lại nói đến Thần Niên, đến khi đi khuất tầm mắt Phong Quân Dương, nàng mới chợt cảm thấy đầu vai run lên, ngơ ngẩn dựa vào bức tường thấp đứng một lát mới thu lại được cảm xúc, tiếp tục bước đi. Người trong phòng nghị sự đã tập trung đông đủ, không những Thôi Tập và đám Ôn Đại Nha đều ở đó, mà cả Lục Kiêu cũng ngồi bên cạnh, thì thầm nói chuyện với Linh Tước.
Thần Niên bước vào phòng, hỏi Ôn Đại Nha: “Đã kiểm đồ đạc xong chưa?”.
Ôn Đại Nha vội đứng dậy đáp: “Nhìn qua qua rồi, trước hết cứ đưa vào kho cái đã, để mai trời sáng rồi kiểm kê kĩ lưỡng sau”.
Thần Niên gật gật đầu, tùy ý nhìn lướt qua, không thấy bóng Triêu Dương Tử, không khỏi ngạc nhiên nói: “Đạo trưởng đâu? Sao vẫn không thấy ông?”.
Thôi Tập nghe vậy đáp: “Từ khi về, đạo trưởng một mực ngồi trong viện trống phía Đông mân mê chỗ dược liệu, để tôi bảo người đi mời ông”.
Thần Niên còn chưa nói gì, Ôn Đại Nha đã nhảy dựng lên, nói: “Để tôi đi cho, sắp họp đến nơi rồi, sao có thể thiếu đạo trưởng được”.
Thần Niên cười bảo: “Thôi để ta đi, đạo trưởng là người khó tính lại ưa lễ tiết”.
Nàng nói xong liền xoay người đi ra ngoài, người vừa mới ra khỏi phòng chưa được vài bước, Lục Kiêu đã đuổi theo đằng sau, nói: “Ta đi với nàng”.
Thần Niên không nói không rằng, nhẹ nhàng gật đầu. Giờ trời đã nhá nhem tối, có trại viên đốt đèn lồng lên, muốn đến soi đường cho hai người, Thần Niên lại phất tay, ý bảo không cần, chỉ cùng Lục Kiêu thủng thẳng đi ra ngoài nhờ ánh trăng sáng. Đợi khi tiếng người ồn ào đã cách xa, Thần Niên mới nhỏ giọng nói với Lục Kiêu: “Phong Quân Dương đến đây”.
Lục Kiêu nghe mà ngẩn hết cả người rồi mới kịp phản ứng, lại nghe Thần Niên nói: “Ta đoán có lẽ cũng đến vì thân thế của ta”. Thần Niên cong khóe miệng, như thể tự giễu, hoặc như thể bất đắc d, nói nhỏ: “Ta còn nhớ lúc ở Thanh Phong trại, phu tử giảng bài cho mấy người chăm đọc sách, từng nói một từ là ‘đầu cơ kiếm lợi’. Lúc đó ta không hay đọc sách, không hiểu ý của cụm từ đó. Giờ nghĩ lại, lúc ấy đúng là nên hỏi phu tử cho rõ ràng”.
Nàng nói đến đây, lại nghĩ Lục Kiêu là người Tiên Thị, chưa chắc đã hiểu ý của từ này, không khỏi bật cười bảo: “Đang yên đang lành nói với huynh chuyện này làm gì chứ!”. Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp: “Ta chỉ muốn nói với huynh rằng, nếu Phong Quân Dương dám đến đây, tất nhiên là có chiêu sau nữa. Có điều trong trại hắn cũng không dám làm gì ta đâu, huynh đừng để ý đến hắn, cứ coi như không nhìn thấy là được”.
Lục Kiêu trầm mặc một lát, chỉ gật đầu nói: “Được”.
Thấy hắn không nói gì nữa, lòng Thần Niên hơi nguội lạnh, nhưng lại không nhịn được cong khóe môi. Nàng đứng tại chỗ một lát, bỗng lẳng lặng xé một đường dài ở vạt áo, buộc hai mắt lại, mỉm cười hỏi Lục Kiêu: “Huynh nói xem mình ta có thể tìm ra đạo trưởng ở đâu không?”.
Lục Kiêu không hiểu vì sao nàng lại có hành động kì lạ như thế, không dằn nổi lòng hỏi: “Tạ Thần Niên?”.
“Ừ!” Thần Niên nhẹ nhàng lên tiếng, còn nói: “Lục Kiêu, từ giờ trở đi huynh đứng bên cạnh, đừng che đường của ta, ta muốn thử một lần, xem rốt cuộc có thể tìm thấy hay không. Yên tâm, trong lòng ta có tính toán”.
Lục Kiêu luôn nghe theo lời nàng, nghe vậy thật sự lui về phía sau mấy bước, im lặng nhìn nàng dưới trăng.
Thần Niên trước tiên nghiêng tai nghe ngóng, nghe trong gió đêm vẳng đến tiếng nói cười loáng thoáng, hơi chần chừ một chút, liền đi về hướng ngược lại với nó. Dưới chân lảo đảo mấy lần nhưng không hề vấp ngã, đầu ngón tay cũng từng chạm vào tường song chưa đụng vào mặt, cứ như thế dò dẫm đi về phía trước, không biết đi bao lâu, rốt cuộc mũi cũng ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.
Thần Niên cười đẩy cánh cửa phòng ra, tay vịn lên khung cửa vừa định lần mò đi vào trong thì lại nghe Triêu Dương Tử lãnh đạm hỏi: “Sao hả, mù rồi à?”.
Thần Niên giật mảnh vải trước mắt xuống, bị ngọn đèn trong phòng đâm vào mắt nên hơi nheo nheo, lại cười bảo: “Lúc trước còn sợ đạo trưởng bị người ta giả mạo, giờ vừa nghe liền biết ngay đúng là ngài rồi”.
Phòng này vốn để không, giờ đã chất đầy các loại dược liệu, Triêu Dương Tử vẫn đen, cục, gầy, mặc đạo bào bẩn bê bẩn bết, lẩn trong phòng dược liệu sắp biến mất luôn. Ông nhìn Thần Niên, hơi áy náy nói: “Ta cũng không muốn đưa người kia đến, nhưng lúc ở Giang Nam lại nợ hắn một ân tình, không tiện cự tuyệt”.
Không ngờ Thần Niên lại chỉ cười, quay người bảo Lục Kiêu: “Huynh về trước đi, lát nữa ta đi cùng đạo trưởng”.
Lục Kiêu nhìn Thần Niên, không thấy sắc mặt nàng có gì kì lạ liền xoay người trở về. Thần Niên bước vào trong, tùy tiện tìm một bao dược liệu ngồi xuống, nói với Triêu Dương Tử: “Chân mọc trên người hắn, hắn đã có lòng thì dù ngài không dẫn theo hắn cũng sẽ tìm đến”.
Triêu Dương Tử không ngờ nàng lại thấu tình đạt lý đến thế, không khỏi thấy bất ngờ, ông buông dược liệu trong tay ra, đi đến ngồi xuống cạnh Thần Niên, giải thích: “Gã tiểu tử Hạ Trạch hình như tra được gì đó, chúng ta sợ gã trả thù, không dám đi theo đường sông Uyển, đành phải đi vòng Giang Nam, thật không ngờ đến Giang Nam thì mấy vương gia đã đánh nhau rồi. Dọc đường chúng ta rất cẩn thận, lúc đến Đài Châu thì lại bị quân Cảnh vương giữ lại, nhờ Phong Quân Dương ra mặt mới được thả ra. Sau đó lại phái người hộ tống chúng ta qua sông, vào núi Thái Hành. Vốn chỉ coi như ta nợ hắn một ân tình, không ngờ lúc sắp đến sơn trại, hắn lại đột nhiên đuổi theo, nói có việc muốn gặp cô”.
Thần Niên trầm mặc hồi lâu, nói: “Phàn Cảnh Vân là người của hắn, lúc ở Tuyên Châu xảy ra vài chuyện, có lẽ là hắn đã có được tin tức gì đó nên mới đuổi đến đây”.
Triêu Dương Tử nghe vậy sửng sốt, lập tức giận dữ hỏi: “Phàn Cảnh Vân là người của Phong Quân Dương?”.
Thần Niên cười bảo ông: “Lúc trước ta từng thấy y ở cạnh đạo trưởng vài lần, giờ nghĩ lại, ngài muốn đi Vân Tây mua sắm dược liệu, chẳng lẽ là do y xúi giục?”.
Triêu Dương Tử không đáp, sắc mặt thay đổi hết đỏ lại đen, hiển nhiên là tức giận vô cùng.
Nom tình hình của công, Thần Niên biết mình đã đoán đúng vài phần, bèn không nói thêm nữa, chỉ khuyên: “Dù sao dược liệu cũng nên đi mua, đạo trưởng đừng so đo chuyện này nữa. Ta chỉ muốn nói cho đạo trưởng hay, Phong Quân Dương phàm đối xử tốt với ai khác đều có mục đích, cho nên đạo trưởng không cần phải nhớ ân tình của hắn, ai biết được Cảnh vương ra tay có phải sự sắp đặt của hắn không”.
Triêu Dương Tử càng nghĩ càng cảm thấy mình bị Phong Quân Dương lừa gạt, đương nhiên là cực kì phẫn nộ, tức giận hầm hừ vài tiếng, đột nhiên oán hận nói: “Trước đó ta còn hối hận không nên bảo hắn làm hòa thượng ba năm, giờ ta lại hối hận sao lúc đó không nói với hắn là ba mươi năm”.
Thấy Thần Niên ngẩn ra, Triêu Dương Tử đắc ý mỉm cười, giải thích: “Khi đó nói cái gì mà ba năm không thể gần nữ sắc, đơn thuần là ta cố tình dọa hắn thôi, không ngờ tiểu tử này lại tiếc mạng như thế, thật sự sợ đến mức không dám gần nữ sắc, lúc ở Đài Châu còn từng bảo ta bắt mạch cho hắn, lén hỏi về chuyện này”. Ông kể đến đây, trên mặt lại lộ vẻ hối hận: “Ai chà, thật không nên nhất thời mềm lòng, nói với hắn không có gì đáng ngại”.
Thần Niên thấy ông chán nản như vậy, không khỏi dở khóc dở cười, nhớ lại việc khi ấy liền cười mà rằng: “Lúc đó ngài còn lừa ta ngày ngày đi phơi nắng, hại mặt ta đen như cái đít nồi, khó trách ta gọi người tẩn cho ngài một trận”.
Triêu Dương Tử sững người, nhảy bật từ đất lên, chỉ vào mũi Thần Niên hét to: “Quả nhiên là cô đánh!”.
Thần Niên cười nhìn ông, nghiêng đầu đáp: “Đúng là ta đánh đó”.
Triêu Dương Tử oán hờn lườm nàng một lúc, nhưng bản thân lại không nhịn được cười, ngồi xuống cạnh nàng, cười bảo: “Tiểu nha đầu nhà cô, tính tình sòng phẳng vậy đấy, có điều cũng hợp với tính nết đạo gia ta”.
Hai người cười nói một lát, nụ cười trên mặt Thần Niên tắt dần, cúi đầu im lặng chốc lát rồi bỗng không đầu không cuối nói: “Đạo trưởng, ta đang luyện Ngũ Uẩn thần công”.
Triêu Dương Tử lặng người đi rồi mới phản ứng lại, lập tức vươn tay đến bắt mạch nàng. Thần Niên cũng không trốn tránh, cũng không vận công điều tức để che giấu, mặc cho ông bắt mạch, chỉ khẽ khàng nói: “Ta bắt đầu không khống chế nổi tính tình của mình, đôi khi tức lên sẽ không nhịn được muốn giết người trút giận, giết hết những kẻ không vừa mắt, phàm là có lỗi với ta một chút thôi ta cũng muốn giết. Đạo trưởng, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao sư phụ trước đây lại bị người ta gọi là ma đầu”.
Sắc mặt Triêu Dương Tử âm trầm khó coi, dùng sức ném cổ tay Thần Niên ra, đứng dậy, buồn bực nói: “Trước kia ta đã nói gì? Sao nha đầu cô lại không nghe khuyên bảo như thế?”.
Thần Niên cúi đầu không nói, chậm chạp ôm lấy hai đầu gối của mình.
Triêu Dương Tử sốt ruột đi đi lại lại hai lần, đứng trước mặt nàng cúi đầu trầm giọng nói: “Tán công! Ngày mai ta sẽ loại bỏ thứ thần công khốn kiếp ấy, tránh sau này cô người không ra người quỷ không ra quỷ!”.
Thần Niên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Triêu Dương Tử, lát sau không nén nổi nước mắt, nở nụ cười bi thảm với ông, lắc đầu nói: “Không thể, đạo trưởng, cho dù nhập ma cũng còn hơn là sinh tử tùy người, hơi tàn ngắc ngoải”.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Triêu Dương Tử cau mày thật chặt, Lục Kiêu đã ở bên nàng hai năm, ông thấy hai người dần dần thân thiết, cũng nhận ra Lục Kiêu thật lòng thật dạ với Thần Niên, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng tuyệt vọng nhường này, chẳng lẽ là vì Phong Quân Dương đến đây.
Thần Niên không đáp, cúi đầu lặng lẽ một chốc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông: “Đạo trưởng, tính tình ngài tuy cổ quái, tâm địa lại hẹp hòi nhưng ta biết ngài là một người tốt, là người trong lòng có ý hướng thiện thật sự, quang minh lỗi lạc”.
Triêu Dương Tử nghe những lời này mà không hiểu ra sao cả, tức giận nói: “Cô đang khen ta hay đang chê ta hả?”.
Thần Niên đáp: “Khen ngài”.
Triêu Dương Tử tức giận hừ một tiếng: “Vậy xóa nửa câu đầu đi!”.
Thần Niên gật đầu, lặp lại nửa câu sau một lần nữa.
Triêu Dương Tử thấy khá vừa lòng, lấy tay vuốt râu, hỏi nàng: “Nha đầu cô vỗ mông ngựa đạo gia ta làm gì? Cho dù cô có nói hết lời hay thì cũng phải loại bỏ môn thần công chó chết kia cho ta!”.
“Ta không tán công.” Giọng Thần Niên tuy nhẹ, bên trong lại có sự kiên định không thể dao động, “Ta chỉ muốn nói với đạo trưởng, để ngộ nhỡ có một ngày ta thật sự tẩu hỏa nhập ma, làm chuyện mất hết nhân tính nào đó, đạo trưởng hãy lén hạ độc ta, lừa cho ta ăn, thay trời hành đạo”.
Triêu Dương Tử sững sờ nhìn nàng, một lúc s mới giật mình cả giận nói: “Cô đang nói linh tinh cái gì thế!”.
Thần Niên cười ảm đạm, nói: “Là lời thật lòng, đầu óc ta cũng đâu có hồ đồ”.
Cũng vì đầu óc không hồ đồ nên mới có thể nhìn thấu mọi việc, mới có thể lạnh lùng.
Nghĩa phụ không quan tâm nàng, người ông bận tâm chỉ có mình mẫu thân nàng, ông có thể nuôi nàng lớn khôn, chẳng qua là vì không muốn nuốt lời với mẫu thân nàng, nàng hiểu, và cũng rất mang ơn.
Lục Kiêu để ý nàng, nhưng hắn lại thân bất do kỉ, hắn có cha mẹ thân tộc đều ở Mạc Bắc, sao có thể không màng tất cả vì nàng? Nàng có thể hiểu được, cũng không oán trách.
Còn Phong Quân Dương thì sao? Chàng bận lòng nàng ư? Trước đây hẳn là có, nhưng chàng cũng có công việc của chàng, có trách nhiệm của chàng, nên chàng chỉ nói với nàng rằng: “Thần Niên, ta có lỗi với nàng”. Nhưng cho dù đã biết là có lỗi với nàng, lại vẫn muốn tiếp tục có lỗi với nàng nữa.
Đúng thế, họ đều có bất lực của mình, chỉ riêng nàng chơ vơ đơn độc, không chút vướng bận.
“Bất kể ra sao, đạo trưởng hãy nhớ kĩ lời ta nói hôm nay là được, đến lúc đó ngài chớ mềm lòng.” Thần Niên nói, nàng vội lau qua nước mắt trên mặt, đứng dậy đi ra ngoài, ra khỏi cửa phòng rồi lại vòng trở lại, cười bảo Triêu Dương Tử: “Ngài coi trí nhớ ta đi, ta đến để mời đạo trưởng qua dùng bữa, mọi người vẫn đang chờ, thế mà ta lại quên khuấy mất”.
Triêu Dương Tử không nói không rằng, mặt mày u ám ra khỏi cửa, cùng Thần Niên đi tới phòng nghị sự, đi được nửa đường thì nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Cô xem cô cả người toàn đất cát, còn không về rửa mặt chải đầu đi rồi hẵng qua đó”.
Thần Niên biết ông đang tìm cho mình một cái cớ, tiện bề bảo nàng về rửa nước mắt trên mặt. Nàng mỉm cười, bảo Triêu Dương Tử đến phòng nghị sự trước, mình thì đi nhanh về phòng, rửa mặt chải đầu qua quýt, lại thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới đi.
Trong sảnh lớn phòng nghị sự đã bày sẵn bảy tám mâm tiệc, Thần Niên đi đến một bàn ở chính giữa ngồi xuống, cười nói vài câu mào đầu, không tiện nói việc cướp bạc quan ở Tuyên Châu, chỉ nói là đón gió tẩy trần cho mấy người Triêu Dương Tử từ xa về, không say không nghỉ.
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, nhất tề nhấc bát rượu lên, một hơi cạn sạch.
Thần Niên không uống được rượu, chỉ uống mấy bát rượu phía trước rồi cầm bát mỉm cười nghe mọi người tán dóc, bất luận ai tới mời rượu đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ cho xong chuyện. Ai ai cũng biết tửu lượng nàng không tốt, không làm khó nàng, đều tự đi tìm huynh đệ hợp tính đặng uống rượu, chỉ chốc lát sau, trong sảnh đã ồn ào huyên náo như một cái chợ.
Ôn Đại Nha ngó thấy Thần Niên tươi cười, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn, đứng dậy kính Thần Niên một lần, sau khi uống cạn thì nói: “Đại đương gia cái gì cũng giỏi, chỉ là tửu lượng không tốt, cho dù không nói là nữ tử thì người ta cũng biết là nữ tử!”.
Thần Niên cũng không bị hắn khích, chỉ mỉm cười nhìn hắn, không ngờ Linh Tước ở bên cạnh lại nghe thấy, ngay lập tức đứng dậy gọi rượu nói với Ôn Đại Nha: “Ôn đại ca xem thường đàn bà con gái ít thôi, muội uống với huynh, để xem ai gục trước nào!”.
Mọi người trong phòng đều xem kịch không sợ đài cao, vừa nhác thấy đã cùng trầm trồ khen ngợi, làm Ôn Đại Nha nhất thời đâm lao phải theo lao, dứt khoát bưng bát rượu lên nói: “Uống thì uống!”.
Hai người họ thật sự liều rượu với nh, cảnh tượng liền sôi nổi hẳn, Tiêu Hầu Nhi lén lút từ ngoài tiến vào, đến bên tai Thần Niên nói: “Sư tỷ, Vân Tây vương mời tỷ sang”.
Nụ cười trên mặt Thần Niên tắt ngấm, quay mặt liếc nhìn Tiêu Hầu Nhi rồi mới gật đầu đáp: “Ta biết rồi”.
Tiêu Hầu Nhi lại cũng không đi, như thể đang chờ Thần Niên đi ngay bây giờ. Thấy gã như vậy, Thần Niên đột nhiên nhớ đến Khâu Tam, đoán Tiêu Hầu Nhi thực sự đã bị Phong Quân Dương lung lạc rồi, bất giác bật cười. Nàng rời bàn đứng dậy, lại thấy Lục Kiêu nhìn mình liền lắc lắc đầu, ý bảo mình không sao cả.
Trở ra cửa, nào ngờ Phong Quân Dương đã chờ sẵn trong bóng tối, Thần Niên nhìn chàng một cái, lại ngó về phía sau chàng, thấy không có ai theo sau, ngạc nhiên nói: “Vương gia chỉ có một mình?”.
Đôi má nàng đỏ hây hây, trong mắt như có màn sương phủ, cánh môi khép mở, hình như có hương rượu thoang thoảng tràn ra. Phong Quân Dương nhận ra nàng đã uống rượu, trong lòng vô cùng cáu giận, lại thấy y phục trên người nàng phong phanh, chỉ hận không thể tìm một tấm áo đến bọc kín nàng lại.
Chàng chỉ nhìn nàng không nói, Thần Niên bất giác khẽ nhíu mày, hỏi chàng: “Vương gia tìm ta có chuyện gì?”.
Phong Quân Dương gắng nén cơn giận trong lòng, mỉm cười nói: “Có một số chuyện muốn nói với nàng”.
“Việc riêng mà trước đó ngài đã nói sao?” Thần Niên hiểu chuyện gật đầu, cười bảo: “Vốn định để ngày mai đi tìm vương gia, không ngờ ngài lại nóng vội thế này, nếu đã vậy, mời ngài cứ nói”.
Không ngờ Phong Quân Dương lại lắc đầu nói: “Nơi này nói chuyện không tiện”.
Thần Niên ước chừng võ công của chàng hơn mình không nhiều, bởi vậy cũng không sợ, bèn nói: “Trùng hợp quá, ta muốn đi dạo sơn trang một vòng, nếu vương gia không bận, chi bằng đi với ta, trên đường cũng có thể trò chuyện”.
Nàng nói xong, liền thong thả đi ra ngoài, Phong Quân Dương nhìn nàng từ phía sau rồi mới cùng đi theo. Trong sơn trại đỉnh Hổ Khẩu chia làm hai trại trong ngoài, ra khỏi trại trong, Thần Niên lại chậm rãi đi dọc theo bức tường bao, gặp trại viên đang tuần tra còn cất tiếng chào hỏi.
Phong Quân Dương cũng một mực nín lặng, chỉ lặng lẽ đi theo sau nàng. Hai người một trước một sau đi thật xa rồi, Thần Niên mới chợt hỏi Phong Quân Dương: “Vương gia cảm thấy sơn trại của ta có xem là tốt không”.
Nghe nàng câu nào câu nấy đều gọi mình là vương gia, trán Phong Quân Dương hằn gân xanh, cố gắng nhẫn nhịn, cộc cằn đáp: “Rất tốt”.
Thần Niên dừng bước, ngoảnh lại nhìn hắn, cười hỏi: “Vương gia, ngài không vui?”.
Phong Quân Dương nhìn nàng chăm chú, đáp từng từ từng từ: “Đâu có, thấy nàng sống vui vẻ như vậy, đương nhiên ta rất vui”.
Thần Niên nhìn chàng một lúc, cũng bật cười. Hai người lúc này đã đi dọc theo bức tường đến đỉnh núi, tiếp đó liền đi đến chỗ vách đá, Thần Niên tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn Phong Quân Dương, nói: “Phong Quân Dương, hai chúng ta đã lâu không bình tĩnh hòa nhã nói chuyện rồi. Nếu chàng đã đến đây, chúng ta ngồi xuống ôn chuyện, được không?”.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên chàng sau khi gặp mặt, cũng là lần đầu tiên nói năng nhẹ nhàng với chàng, sắc mặt Phong Quân Dương cuối cùng cũng dịu đi phần nào, đến ngồi xuống cạnh nàng.
Không ngờ Thần Niên lại khẽ khàng nói: “Chàng nói ta sống vui vẻ, vậy ta nên sống thế nào đây? Khóc lóc suốt ngày, lấy nước mắt rửa mặt? Hay là gầy gò vì chàng, không màng ăn uống? Chàng cảm thấy ta nên giữ hình ảnh chàng trong lòng, mãi mãi không quên, ôm lấy mối tình của chàng mà cô độc sống suốt đời, phải vậy không? Để mỗi khi chàng rảnh rỗi, lúc nhớ đến ta sẽ thất thần một chốc, sững sờ một chốc, hay là thở dài một tiếng chúng ta hữu duyên vô phận?”.
Từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc, cứa vào trái tim Phong Quân Dương.
“Cả đời này của ta nên làm thế vì chàng, đúng không?” Thần Niên chậm rãi nói ra những điều nàng nghĩ, “Phong Quân Dương, ta từng thật lòng thật dạ yêu chàng, toàn tâm toàn ý vì một mình chàng. Nếu chàng còn nhớ tình cảm của những ngày tháng đó, xin chàng buông tha cho ta đi, bất luận chàng đến làm gì, là muốn bảo ta nhận tổ quy tông cũng được, hay là muốn đầu cơ kiếm lợi cũng được, đều xin chàng buông tha cho ta. Chàng là anh hùng hào kiệt, tranh đoạt thiên hạ hẳn phải có cách khác, ta làm sơn tặc của ta, sống cuộc đời của ta”.
Tay Phong Quân Dương siết chặt thành nắm đấm bên người, thoáng run rẩy, giọng nói cứng đờ hỏi nàng: “Tạ Thần Niên, nàng đối xử với ta như vậy sao?”.
Thần Niên đứng dậy, cụp mắt xuống nhìn chàng, hờ hững đáp: “Phải”.
Phong Quân Dương ngước mắt nhìn nàng, trong đôi đồng tử đen láy sâu không thấy đáy, chỉ hỏi nàng: “Nàng cảm thấy ta đến tìm nàng, là muốn bảo nàng nhận tổ quy tông? Là vì muốn đầu cơ kiếm lợi từ nàng?”.
Lần này, Thần Niên không đáp, đứng đó nhìn chàng một khắc, nói nhỏ: “Phong Quân Dương, ta mệt lắm, ta đã sống rất khổ sở, nếu chàng thực sự yêu ta như chàng nói, xin chàng buông tha cho ta”.
Phong Quân Dương mím môi, im lặng nhìn nàng, trầm mặc không lên tiếng.
Thần Niên thình lình mỉm cười, nói: “Ta quên, chàng chưa bao giờ chịu để ý xem ta nghĩ gì, chàng chỉ nhớ đến sự bất đắc dĩ của chàng thôi. Thôi vậy, nếu không thể đồng ý, vậy cứ xem như chưa từng nói gì cả. Chàng ra chiêu, ta tiếp chiêu, chàng có thể tha hồ tính kế, ta dùng mạng này tiếp hầu”.
Nàng nói xong, không để ý đến Phong Quân Dương nữa, xoay người chậm rãi đi theo bức tường bao trở về. Khi đi được chưa bao xa, Phong Quân Dương đuổi theo đằng sau, gọi nàng: “Thần Niên!”.
Thần Niên tiếp tục phớt lờ, mãi đến khi nghe phía sau có luồng gió ập tới mới không thể không quay lại, dùng tay gạt cánh tay Phong Quân Dương dùng để thăm dò ra, thuận thế điểm huyệt đạo dưới xương sườn chàng, cổ tay Phong Quân Dương cong lên, dùng chưởng ngăn lại… Trong im lặng, hai người cứ đọ tay với nhau, không ai nhường ai, trong thời gian ngắn đúng là khó phân thắng bại.
Phong Quân Dương không ngờ võ công của Thần Niên đã tiến bộ đến mức này rồi, sự bất ngờ này lại càng khơi dậy lòng hiếu chiến nơi chàng, trên tay cũng không để lực thừa, liên tục nhằm bả vai nàng mà đánh, cuối cùng bằng sức mạnh đã ấn nàng vào tường. Nhưng chàng còn chưa kịp vui mừng, tay nàng đã ló ra như tia chớp, cầm vào cổ chàng.
Giờ Thần Niên mới mở miệng, lạnh lùng nhả ra hai tiếng: “Buông tay”.
Phong Quân Dương sững người một chút, cũng nở nụ cười, nói: “Cho dù nàng có bóp nát xương cổ ta, ta cũng sẽ không buông tay”.
Mặt mày Thần Niên lạnh như băng, tay dùng thêm sức, lạnh lùng hỏi chàng: “Chàng tưởng ta không dám?”.
Chàng thấy mắt nàng lóe lên sát ý, thoáng ngẩn ra, hình như có đôi chút không tin nổi, hỏi nàng: “Thần Niên, nàng thật sự muốn giết ta?”.