Ôn Đại Nha vừa nghe Thần Niên nói lời này, trong lòng bất giác có chút hốt hoảng, sợ đã chọc giận nàng, vội dẫn đoàn người phía sau dập đầu xuống. Thần Niên thấy vậy khẽ cười, kéo Lục Kiêu không nhanh không chậm một bên ngồi xuống không nói gì, mặc nhóm người quỳ trên mặt đất đang tự mình dập đầu.
Ôn Đại Nha vốn cho rằng Thần Niên mềm lòng, dập đầu mấy cái sẽ nhanh kêu bọn đứng lên, bọn họ sẽ nhân cơ hội cầu xin lần nữa. Ai ngờ nàng lại kéo Lục Kiêu ngồi xuống, giống như xem trò nhìn bọn họ dập đầu. Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, cũng không biết là nên tiếp tục dập đầu, hay là tự mình dừng lại.
Đại Ngốc ở phía sau là người đầu tiên không dập nữa, người hắn cao lại to lớn, dập đầu một lát liền cảm thấy sây sẩm mặt mày, bất chấp lời nói của Ôn Đại Nha, tự ngừng lại trước, thẳng người nhìn về phía Thần Niên.
Thần Niên nhìn về cười, trộm khoát tay về phía hắn, ý bào hắn đứng lên trước. Đại Ngốc cũng không do dự, thật sự nghe lời đứng lên.
Nhưng vì hắn ở cuối cùng, nên đám người Ôn Đại Nha không nhìn thấy hắn, lại không nghe thấy Thần Niên và Lục Kiêu lên tiếng, chỉ đành tiếp tục dập đầu.
Lại qua một lát, cuối cùng nghe được Thần Niên buồn chán hỏi Lục Kiêu: “Bọn họ dập đầu được bao nhiêu cái rồi?”
Lục Kiêu ngạc nhiên nói: “Muốn đếm à? Ta quên mất rồi, đành phải đếm lại từ đầu vậy. Nhưng mà nhiều người thế này ta nhớ không xuể.”
Thần Niên không chút để ý liền nói: “Vậy đếm một mình Ôn Đại Nha thôi.”
Ôn Đại Nha nghe xong lời này, suýt chú nữa cắm đầu xuống đất, nghe thấy Lục Kiêu lại thật sự nghiêm túc đếm, đầu của hắn cũng không dập nổi nữa, chỉ đành phải ngừng lại.
Hắn sớm nhìn ra Thần Niên mới là người đưa ra chủ ý kia, liền ngẩng cái trán đã có chút sưng đỏ, tội nghiệp nhìn về phía Thần Niên.
Thần Niên cười cười, vẫn là câu nói lúc nãy: “Ôn Đại đương gia, ta không thích bị người khác uy hiếp.”
Ôn Đại Nha cắn chạ răng nói: “Tạ nữ hiệp, chúng ta cầu xin cô hãy thu lưu chúng ta.”
Thần Niên kinh ngạc nhíu mày nói: “Ôn Đại đương gia, đây là trại của các người, bọn ta cùng lắm chỉ là người xin tá túc mà thôi.”
Ôn Đại Nha gật đầu: “Cô nương đã ở đây mấy ngày, hẳn là biết được hoàn cảnh của trại chúng ta, nếu không có hai vị ở đây, đêm qua đoàn người chúng ta đã thành quỷ dưới tay quan binh rồi. Bọn họ gọi ta một tiếng Đại ca, nhưng ta lại không thể nuôi sống nổi bọn họ, cũng không bảo vệ được bọn họ, ta thật sự không còn mặt mũi làm đại ca của bọn họ nữa.”
Hắn nói xong lại chỉ những người quỳ trên mặt đất cho Thần Niên xem: “Tạ cô nương, cô xem mấy người chúng ta, nói là làm sơn phỉ, nhưng có bao nhiêu uy phong chứ, nếu mọi người có thể ở bên ngoài kiếm cơm ăn, ai lại trốn vào trong núi này? Nếu không phải là bị quan binh chèn ép, chẳng ai muốn vào rừng làm cướp cả, chúng ta chỉ là hù dọa khách thương qua đường, lừa tiền cơm hai bữa, thậm chí những chuyện hung ác tàn độc như đánh người cướp của, giết người diệt khẩu, cũng chưa từng làm. Nói ra chỉ sợ cô nương chê cười, lúc vào mùa vụ chúng ta còn đi làm công ngắn hạn cho nhà giàu, chỉ muốn bán sức đổi lấy lương thực. Chúng ta không giống với bọn người ở đỉnh Hổ Khẩu chuyên giết người cướp của kia.”
Ôn Đại Nha nói lời thành khẩn, Thần Niên bất giác thu lại vẻ cười đùa trên mặt, trầm giọng nói: “Ôn Đại đương gia, ngài đứng lên hãy nói.”
Ôn Đại Nha nghe vậy cũng không chịu đứng lên, tiếp tục nói: “Ta biết lừa gạt cô nương như vậy thật sự là không nên, cô vốn có ý tốt muốn cứu chúng ta, chúng ta lại giống như cẩu bì cao dược bám dính không buông. Đối với cô nương thật sự là không còn cách nào khác, cầu xin cô nương chỉ cho chúng ta một con đường sống.”
Hắn nói xong lại cúi thấp người dập đầu với Thần Niên, cái khấu đầu này rất mạnh, không giống với những cái giả dối vừa rồi.
Thần Niên một lúc lâu không nói gì, lẳng lặng nhìn đám người Ôn Đại Nha, sau đó mới nghiêm nghị nói: “Ôn Đại đương gia, không phải là ta không chịu ra tay giúp các ngươi, mà là bản thân ta cũng chỉ là một cây lục bình, còn không biết sẽ trôi về đâu.”
Ôn Đại Nha vội nói: “Ngài đi đâu, chúng tôi theo đó.”
Thần Niên lại trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: “Các người đứng lên trước đi, chuyện này để ta cân nhắc một chút.”
Đám người Ôn Đại Nha không tiện nói gì nữa, trong lòng mặc dù không cam tâm, lại biết Thần Niên không thích bị ép buộc, cũng không dám lấy dập đầu ra bức nàng, đành phải đứng dậy.
Lúc này Ôn Đại Nha mới đột nhiên nhớ ra lúc mình đứng dậy đã thấy Đại Ngốc đứng lên rồi, nhịn không được quay đầu hung hăng liếc hắn một cái.
Đại Ngốc vô cùng oan ức vội giải thích nói: “Đại ca, đệ dập đầu rất mạnh, một cái của đệ bằng hai cái của người khác đấy.”
Lời này chọc cho Thần Niên và Lục Kiêu đều cảm thấy buồn cười. Đại Ngốc thấy bọn họ cười, cũng ngây ngô cười theo. Lúc này đột nhiên nghe thấy Tiêu Hầu Nhi kêu lên: “Thôi Tiểu Nhị. Thôi Tiểu Nhị tỉnh rồi, hắn muốn nói gì đó!”
Mọi người nghe thấy vội tụ tập qua xem, chỉ thấy Dương Tập quả nhiên là đang thấp giọng rên rỉ, miệng còn thì thào nói gì đó. Ôn Đại Nha vươn tay sờ soạng trán của hắn một chút, chỉ cảm thấy trán kia nóng đến phỏng tay, không khỏi tức giận mắng Tiêu Hầu Nhi: “Hắn làm gì đã tỉnh, rõ ràng là sốt đến mê sảng.”
Hắn mắng xong nhìn về phía Thần Niên, hướng nàng hỏi chú ý: “Tạ cô nương, cô nói làm sao bây giờ.”
Thần Niên hỏi Ôn Đại Nha: “Gần đây chỗ nào có lang trung?”
Không riêng gì Dương Tập nơi này cần lang trung chữa trị, những người bị trọng thương khác, hiện tại mặc dù chưa sốt lên, nhưng bị thương nặng thế này, sợ là cũng không chịu đựng nổi.
Ôn Đại Nha ngập ngừng một lát đáp: “Ở trên thôn trấn phía nam có, muốn mời lang trung thì chỉ sợ là không giấu được quan binh.”
Thần Niên tất nhiên cũng hiểu được điều này, nàng suy nghĩ nói với Ôn Đại Nha: “Cũng không còn cách nào khác, không thể cứ nhìn bọn họ cứ chờ chết như vậy được. Lừa lang trung trong trấn kia đến đây trước, không được để người khác biết, giam hắn ở trong này mấy ngày, sau đó hãy tính tiếp.”
Nếu bị người khác biết quan binh chết ở trong trại, đến lúc đó cùng lắm thì mang mọi người chạy trốn, cũng là biện pháp hay, nhưng lừa lang trung đến, sau đó phải giết người diệt khẩu, loại hành vi này quá mức độc ác, cho dù là Thần Niên hay Ôn Đại Nha đều tự cảm thấy không nên làm ra chuyện này.
Số người không bị thương trong trại đếm không đủ một bàn tay, trừ đi hai người Lục Kiêu và Thần Niên cũng chỉ còn lại Đại Ngốc và Tiêu Hầu Nhi coi như là lành lặn. Nhưng Đại Ngốc rất khờ, Tiêu Hầu Nhi ở trên trấn lại bị quen mặt, cuối cùng đành phải để Lục Kiêu và Thần Niên ra mặt đi mời lang trung.
Ôn Đại Nha mặc dù hạ quyết tâm phải bám lấy hai người Thần Niên và Lục Kiêu, muốn hai người thu nhận bọn họ, chứ không muốn để hai người họ làm việc vặt như vậy. Y bất giác thẹn thùng, tạ ơn Thần Niên và Lục Kiêu, lại bảo Tiêu Hầu Nhi dẫn đường: “Dẫn theo hắn đi đường cũng tiện hơn, đợi đến thôn trấn, đừng cho hắn đến gần.”
Bên ngoài tuyết đã sớm ngừng rơi, trời quang thoáng đãng. Thần Niên và Lục Kiêu dắt ngựa đi ra, dỡ những quân trang có thể bị người khác nhận ra xuống, lên ngựa mang theo Tiêu Hầu Nhi chạy thẳng đến thôn trấn phía nam. Qua mấy chục dặm đường núi, ba người không ngừng vung roi giục ngựa, đến tận buổi trưa, lúc này mới tới được bên ngoài trấn.
Tiêu Hầu Nhi sợ bị người khác nhận ra, không dám vào trấn, ở sườn núi xa xa chỉ vào tảng đá chỉ đường gần trấn nhỏ: “Phía đông ngôi nhà thứ sáu chính là hiệu thuốc Lý gia, bên trong tọa đường có lang trung.”
Thần Niên nhìn theo hướng tay Tiêu Hầu Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ngươi hãy bí mật tìm chỗ trốn, bọn ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Nàng cùng Lục Kiêu giục ngựa phi xuống sườn núi, tuyết bị vó ngựa hất bay lên không trung dưới ánh mặt trời phản chiếu thành nhiều màu sắc lấp lánh trông rất đẹp.
Tiêu Hầu Nhi nhất thời có chút ngây ngốc, đợi đến khi hai người ghìm ngựa ngoài thôn trấn, lúc này mới phục hồi tinh thần, tự tìm chỗ ẩn thân.
Lục Kiêu cùng Thần Niên đi song song nhau, tiến vào trấn nhỏ. Mặc dù chỉ mới qua khỏi buổi trưa, trên đường đã không còn một bóng người, mấy gian hàng ở hai bên đường làm ăn cũng khá tiêu điều. Hai người ven theo hướng đông mà đi, tìm được đến ngoài cửa hiệu thuốc, Lục Kiêu liếc mắt nhìn Thần Niên một cái, bảo nàng hiệu thuốc ở kia.
Các hiệu thuốc thường có phần bố trí tương đối giống nhau, giữa cửa chính là quầy thuốc, bên trái sảnh chính mới là nơi lang trung ngồi xem bệnh. Lục Kiêu là người Tiên thị không hiểu bố trí của hiệu thuốc, nhìn phải trước trái sau, mới trông thấy lang trung ngồi bên trái, nhưng đợi đến khi hắn thấy dáng vẻ của người nọ, bước chân bỗng nhiên chững lại.
Thần Niên đi ở phía sau, hắn đột ngột dừng lại khiến nàng thiếu chút nữa đụng vào người hắn, thân người hắn vô cùng cao lớn, che kín tầm mắt của Thần Niên, Thần Niên đành phải nghiêng đầu nhìn sang, thấy lang trung đang ngồi trên án kia, cuối cùng cũng hoảng sợ.
Lang trung vừa gầy vừa đen kia không phải ai khác, đúng là thần y đạo sĩ Triều Dương Tử.
Đúng lúc Triều Dương Tử ngẩng đầu nhìn sang, thấy hai người bọn họ cũng giật mình, lập thức thay đổi nét mặt không kiên nhẫn kêu lên: “Hai người các ngươi, sao lại đến nữa? Đi đi, nhanh đi đi, ta đã nói rồi, bệnh của bà cụ nhà ngươi không chữa được, mau về chuẩn bị hậu sự đi!”
Lục Kiêu có chút trố mắt Thần Niên ở đó phản ứng lại, đẩy Lục Kiêu bên cạnh một cái, năn nỉ Triều Dương Tử nói: “Van cầu ngài ra tay cứu giúp gia mẫu ta, gia mẫu cực khổ cả đời, đến giờ còn chưa được hưởng phúc, van cầu hãy ngài cứu bà đi.” Trong giọng nói của nàng lại mang theo tiếng nức nở.
Lục Kiêu không ngốc, đương nhiên nhìn ra hai người này đang diễn trò, mặc dù không biết là đang diễn cho ai xem, nhưng cũng không thể nào để lộ.
Nhưng hắn thật sự không ngờ Thần Niên có bản lĩnh như vậy nói khóc liền khóc, chỉ đành phải cúi đầu nhăn mặt, cố bày ra một chút bi thương, âm thầm ngưng thần nghe tiếng động của hiệu thuốc.
Vừa cẩn thận nghe, liền phát hiện trong tiệm thuốc này ngoài Triều Dương Tử, bên trong còn có một người khác, hơi thở rất mỏng vào lâu, dường như không thể nghe thấy.