Những câu này dịu dàng trầm ấm, nhưng từng chữ lại nóng bỏng, giống như có thể làm tan chảy con tim người nghe. Thần Niên cho dù biết rõ người này thủ đoạn, cũng bị chàng làm cho run rẩy, nàng cắn chặt răng, nín thở tập trung, một lúc sau mới có thể làm giọng nói bình thản, hờ hững nói: “Phong vương gia, chúng ta đã là người xa lạ, nói những câu này không có nghĩa lý gì hết. Ngươi là người lòng mang thiên hạ, tình cảm nam nữ với loại người các ngươi mà nói có cũng như không, cầm lên được thì cũng buông xuống được mới phải”.
“Lòng mang thiên hạ…” Phong Quân Dương cong môi, tự giễu nói, “Phải rồi, những kẻ như chúng ta vốn không nên mong ước xa vời đến tình cảm, ta đã quá tham lam rồi”.
Thần Niên lại thầm nghĩ do bản thân mình cũng luôn lui đến gặp gỡ chàng nên mới khiến chàng hiểu lầm. Đợi khi dân lưu lạc trong trại có chỗ dựa, nàng sẽ một thân một mình cao chạy xa bay, cách chàng thật xa, mãi mãi không gặp lại, có lẽ mới có thể đoạn tuyệt nổi nỗi nhớ nhung của chàng. Nàng khẽ mím môi, đang cân nhắc xem nên nói thế nào thì Phong Quân Dương đã nhận ra tâm tư của nàng, mở miệng trước: “Tạ trại chủ yên tâm, Phong mỗ sau này sẽ không dây dưa chuyện cũ với nàng nữa”.
Những lời thế này chàng đã từng nói không chỉ một lần, cũng không giữ lời nhiều lần rồi, trong lòng Thần Niên cũng không tin lắm, chỉ mượn thang xuống nước, nói: “Vương gia giữ lời là được”.
Phong Quân Dương chỉ cười nhạt, hơi lưỡng lự, nghiêm túc nói: “Tạ trại chủ, nàng cũng biết khi xưa Dương Thành âm mưu chiếm Ký Châu, Hạ gia phái binh Đông tiến, vì sao không nhân cơ hội đoạt Thanh Châu mà lại chiếm Nghi Bình trước?”.
Chàng nói chuyện đứng đắn như thế, Thần Niên cũng tự nhiên hơn nhiều, nghĩ ngợi rồi đáp: “Địa thế hai nơi Tương Châu, Lỗ Châu nhiều đồi núi, không tiện hành quân, nếu muốn từ Giang Nam lên Bắc, Nghi Bình là tốt nhất. Cũng lẽ đó, từ Bắc sang Nam, ngoài con đường Thái Hưng ra, chỉ còn mỗi Nghi Bình có thể đi”.
Mỗi khi đàm luận với Thần Niên mấy chuyện này, Phong Quân Dương đều không thể không cảm thán huyết mạch thần kì, nàng xuất thân sơn trại, từ nhỏ không ai chỉ bảo, lại chưa bao giờ nghiên cứu về mảng này nhưng vẫn sáng dạ đến mức làm người khác kinh ngạc.
Phong Quân Dương không khỏi mỉm cười, nói: “Đúng thế, Nghi Bình chính là tuyến đường chính giao thông lên Bắc. Từ xưa đến nay, từ Bắc tấn công Nam thì dễ, chứ nếu muốn từ Nam thống nhất sang Bắc thì hết sức khó khăn. Thái Hưng là hang ổ của Hạ gia, tiến công gần như là việc không thể làm. Cho nên, nếu ta muốn Bắc tiến, nhất định phải qua Nghi Bình đoạt hai châu Thanh, Ký, sau đó lấy đây làm căn cứ, khuếch trương về phía Tây mới có thể giành được Giang Bắc”.
Chàng nói rất tỉ mỉ, Thần Niên tất nhiên là có thể nghe hiểu được, gật đầu nói: “Bởi thế nên năm Vĩnh Ninh thứ hai, ngươi mới đến Ký Châu, muốn dùng quan hệ thông gia làm phương tiện, kết minh với Tiết thị Ký Châu trước, sau này ắt được việc”.
Phong Quân Dương xao động, tựa như thấy cô nữ phỉ nắm đao quát hỏi mình trước ngựa ngày nào. Chuyến đi Ký Châu đó, mặc dù không đạt được mục đích nhưng lại có thể gặp lại nàng… Để che giấu cảm xúc, chàng đành cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Phải, ta muốn lung lạc Tiết thị trước”.
Thần Niên lại nói: “Song Hạ gia lại giành Nghi Bình trước, có thể thấy là muốn tuyệt đường Bắc tiến của ngươi. Vậy thì xem ra, chúng đã có lòng thống nhất Giang Bắc từ lâu”.
Phong Quân Dương nói: “Tên Hạ Trăn này dã tâm rất lớn”.
Đề tài lại chuyển về Hạ Trăn, Thần Niên im lặng một lát rồi hỏi Phong Quân Dương: “So với ngươi thì sao?”.
Phong Quân Dương bất giác nở nụ cười, đáp: “Bất phân cao thấp”.
Ánh mắt chàng di chuyển trên khuôn mặt nàng, rơi xuống mắt nàng, bình tĩnh ung dung nhìn ngắm, nói: “Thần Niên, trước kia ta từng đề cập với nàng, triều đình Giang Nam suy yếu, không khống chế được các trấn quân từ lâu rồi, thay vua đổi chúa chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn. Song song với đó, cùng với sự quật khởi của Tiên Thị ở Mạc Bắc, chúng xâm lược phương Nam cũng là điều không thể tránh khỏi. Hạ Trăn tầm nhìn sâu xa, nên, ông ta muốn chiếm cứ Nghi Bình, chặn đứng con đường lên Bắc của ta. Hơn nữa, còn muốn trước khi Tiên Thị xuôi Nam, đoạt được yếu điểm Tĩnh Dương của Trương gia, để đẩy Tiên Thị ra quan ngoại”.
Thần Niên trầm mặc hồi lâu, chợt hỏi: “Tiên Thị chẳng mấy chốc sẽ xâm lược phương Nam ư?”.
Phong Quân Dương gật đầu:”Thác Bạt Nghiêu cưỡng ép dời đô về Thượng Kinh, làm rất nhiều cựu thần phái thủ cựu bất mãn, vì chuyển dời mâu thuẫn nội bộ, gã sẽ phát động xâm lược phương Nam, thứ nhất gã vốn có dã tâm, thứ hai có thể tiêu hao sức mạnh phái thủ cựu, xây dựng lại trật tự thế lực của vương đình”.
Thần Niên nhìn chàng chăm chú, hỏi: “Ngươi không lo lắng việc Tiên Thị xâm lược phương Nam chút nào sao?”.
Phong Quân Dương thản nhiên mỉm cười, đáp: “Gã xuống Nam, ta đoạt Giang Bắc trái lại còn dễ hơn, đoạt lại giang sơn từ tay ngoại tộc, lại càng dễ được lòng dân”.
Chàng hờ hững mỉm cười như vậy, Thần Niên nhác trông, đột nhiên hiểu ra vì sao chàng lại vội vã chiếm hai châu Thanh, Ký như vậy. Tiên Thị sắp xâm lược phương Nam, Hạ gia nằm ở bình nguyên trên sông sẽ đứng mũi chịu sào, chỉ cần chàng có thể chiếm được Thanh Châu, Ký Châu là có thể ngồi xem Hạ gia và Tiên Thị đấu nhau. Mà Hạ gia vừa mới giao đấu với Trương gia, chỉ dựa vào mỗi sức mình, e là rất khó chống lại đại quân Tiên Thị. Vạn nhất không địch lại Tiên Thị, vậy Hạ gia rất có thể sẽ có hai sự lựa chọn, một là thần phục Tiên Thị, và hai chính là xin sự giúp đỡ của Phong Quân Dương.
Tựa như có một trận gió thoảng thổi qua, màn sương mù trước mắt Thần Niên lập tức tan biến, nàng đưa mắt nhìn Phong Quân Dương, trầm giọng hỏi: “Hạ Trăn đã biết Vân Sinh ở bên cạnh Thác Bạt Nghiêu lâu rồi, phải không?”.
Phong Quân Dương không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi đến Vân Sinh, chợt ngây ra rồi nhìn sâu vào mắt nàng, nói: “Phải, ông ta biết”.
Thần Niên bỗng thấy nực cười, không khỏi nói đầy trào phúng: “Hạ Trăn đúng là tầm nhìn thật sâu xa, đã chuẩn bị đường lui cho mình trước rồi, cho dù Hạ gia có bại trong tay Tiên Thị, chỉ cần có Vân Sinh, Thác Bạt Nghiêu cũng không tiện giết ông nhạc. Chẳng trách ông ta biết Vân Sinh ở đâu rồi mà không gấp rút tìm về”.
Phong Quân Dương biết Thần Niên thông minh nhưng không nghĩ rằng nàng còn trẻ mà đã có thể thấu đáo sự việc như thế. Nhìn khóe miệng nàng có chút giễu cợt, chàng bất giác hơi chột dạ. Nàng đã có thể nhìn thấu tâm tư Hạ Trăn, vậy thì tâm tư của chàng tất nhiên cũng không thể che giấu được nàng. Nếu đã vậy, chi bằng thẳng thắn nói cho nàng nghe. Phong Quân Dương vô thức liếm môi, nói: “Đây quả thực là đường lui Hạ Trăn dành cho Hạ gia, và cũng là nguyên do vì sao ta phải đặt quan hệ thông gia với Hạ gia”.
Thần Niên nghe thế gật đầu, cười bảo: “Hiểu rồi, nếu Hạ Trăn đánh thắng Tiên Thị thì không có gì để nói, nhưng ngộ nhỡ thua trận, đến lúc đó hai bên đều là con rể, tốt xấu gì ngươi cũng là con rể danh chính ngôn thuận, lại có triều đình làm danh nghĩa, đi nhờ ngươi có mặt mũi hơn đi nhờ Thác Bạt Nghiêu”.
Phong Quân Dương im lặng nhìn nàng một lát, đoạn nhẹ nhàng nói: “Thần Niên, có khi ta nghĩ, nếu nàng có thể ngốc nghếch một chút thì tốt biết bao”.
Thần Niên lạnh nhạt nói: “Thôi đừng ngu ngốc thêm nữa, cuộc sống đã khó khăn lắm rồi. Nếu còn ngu ngốc hơn, sợ là không sống nổi mất”.
Phong Quân Dương cẩn thận nhìn nàng, dò hỏi: “Nàng nghĩ thế nào?”.
“Nghĩ thế nào?” Thần Niên bật cười, ngó chàng một cái, nói: “Ta không nghĩ thế nào cả, con rể cha vợ các ngươi mưu đi tính lại can gì đến ta? Ta chỉ nói với ngươi, Phong Quân Dương, nếu ngươi muốn làm con rể Hạ Trăn, đến chỗ Thác Bạt Nghiêu giành Vân Sinh lại cũng được, lấy cô ngốc kia cũng được, không mảy may liên quan đến ta. Trước kia ta không phải con gái họ Hạ, sau này cũng sẽ không phải, nếu ngươi ép ta, ta sẽ bỏ đi, còn nếu không đi được, chỉ còn một con đường chết”.
Trên mặt nàng là nụ cười hòa nhã, nhưng lời nói ra trên miệng lại là đoạn tuyệt. Phong Quân Dương chỉ còn cách hứa với nàng: “Nàng yên tâm, ta không ép nàng”.
Thần Niên chậm rãi gật đầu, lại nói: “Ta vẫn còn vài điều chưa rõ, nếu ngươi muốn liên hợp với Hạ gia chống Tiên Thị, vì sao còn muốn dụ Hạ Trạch đến, muốn chém đứt một cánh tay của Hạ Trăn?”. Nàng vừa nêu câu hỏi, không đợi chàng đáp đã tự nghĩ thông trước, “Ta hiểu rồi, chỉ có như vậy thì mới khiến Hạ Trăn dù đánh bại ải Tĩnh Dương cũng không thủ được. Hơn nữa, không có Hạ Trạch, Nghi Bình sẽ không còn uy hiếp nữa”.
Nàng nói chuyện đơn giản sáng tỏ, mặc dù không bằng tay phụ tá tâm phúc chu đáo nghiêm cẩn kia, nhưng câu nào câu nấy đều nhắm trúng chỗ hiểm. Huống chi nàng lại xinh đẹp động lòng người đến vậy! So với người trung niên đa mưu túc trí, bàn luận những việc này với nàng như thể một sự hưởng thụ. Phong Quân Dương không khỏi cong môi, mỉm cười nhìn nàng, nói: “Còn một điều nữa, ta và Hạ Trạch có tư thù”.
Hạ Trạch năm lần bảy lượt giăng bẫy Thần Niên, dù chưa thành công song vẫn chọc giận Phong Quân Dương, chàng đương nhiên không thể bỏ qua cho gã.
“Việc Nghi Bình không thể lừa được Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn cách nơi đây quá xa, thao túng Hạ Trạch không tiện. Một khi Hạ Trạch biết ta và Trịnh Luân đoạn tuyệt nhau là giả, lại thấy chúng ta một mực diễn kịch, chắc chắn nghĩ ta không kịp điều binh, nên mới phải lấp liếm như thế. Theo tính tình của gã, sẽ toàn lực lao đến, đoạt lại nơi này trước khi ta tiếp nhận Nghi Bình”.
Phong Quân Dương giải thích toàn bộ rồi lặng lẽ ngắm nàng. Thần Niên im lặng một lát, đột ngột nhếch miệng cười. Phong Quân Dương thấy nàng như vậy, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Đang cười gì thế?”.
Thần Niên cười lắc đầu, nhưng lại không đáp, chỉ đứng dậy chào từ biệt Phong Quân Dương, nói: “Vương gia, ta đã hiểu tính toán của ngươi. Ta về đây, sẽ bố trí cho nạn dân ở trong thành trước, tuyệt đối không phá hỏng chuyện của ngươi. Chờ sau khi ngươi tiêu diệt Hạ Trạch, ta sẽ lại an bài việc vượt sông cho nạn dân”.
Nàng bình tĩnh kiềm chế như vậy khiến Phong Quân Dương thấy khá bất ngờ. Phong Quân Dương nhìn nàng, hỏi: “Điều kiện của nàng là gì?”.
Thần Niên nghe thế mỉm cười, nói: “Rất đơn giản, đại quân của ngươi lên Bắc tất sẽ không thể thiếu lương thực, đến lúc đó xin hãy cứu tế nạn dân, chỉ cần đừng để nhiều người chết đói quá là được”.
Phong Quân Dương nghĩ ngợi, đồng ý với nàng: “Được”.
Thần Niên liền chắp tay cáo từ, nhanh nhẹn xoay người, mau chóng rời đi.
Thuận Bình nhất mực trông coi trong viện, thấy Phong Quân Dương và Thần Niên ở trong phòng hồi lâu, chỉ cho rằng quan hệ giữa họ đã dịu đi, trong lòng bất giác cũng thấy mừng thay cho Phong Quân Dương. Y vui vẻ ra mặt tiễn Thần Niên đi, đến khi về đã thấy Phong Quân Dương lặng lẽ ngồi trên ghế, trên mặt không có chút vui mừng nào. Bước chân Thuận Bình sững lại rồi mới nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận gọi: “Vương gia?”.
Phong Quân Dương không hề nhúc nhích, chỉ ngồi đó cúi đầu nín thinh.
Thuận Bình phân vân một lát, rồi khuyên nhủ chàng: “Tiểu nhân nhớ từng nói với người, trái tim chỉ cần chậm rãi ấp ủ rồi sẽ ấm lên. Tạ cô nương tính tình cứng rắn, người đừng sốt ruột, một ngày nào đó nhất định sẽ sưởi ấm được con tim cô ấy thôi”.
Trên trán Phong Quân Dương toát ra nét mệt mỏi khó che giấu, thở dài khe khẽ: “Nàng lại muốn đi rồi, nếu lần này để nàng đi, sợ là sau này không còn gặp lại”.
Thuận Bình nghe mà thất kinh, lại có phần không tin: “Trong Tụ Nghĩa trại còn một đống việc, Tạ cô nương sao có thể nói đi là đi”.
Phong Quân Dương cười nhạt, không nói rõ trong lòng vui mừng nhiều hơn hay xót xa nhiều hơn. Chàng hiểu rõ tính nết Thần Niên, cũng như Thần Niên rất hiểu chàng. Chàng sẽ không thả Thần Niên đi, mà Thần Niên cũng sẽ không cho chàng thời gian để sưởi ấm tim nàng nữa. Chàng biết, mưu kế của nàng chỉ e là ve sầu thoát xác thôi.
Phong Quân Dương im lặng ngồi một lúc lâu, lãnh đạm bảo: “Những người coi trọng Tụ Nghĩa trại, bất kể là Ôn Đại Nha, hay Triêu Dương Tử, thậm chí là huynh muội Thôi Tập cũng phải giám sát thật kĩ”.
Thuận Bình gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Tiểu nhân hiểu rồi”.