"Không cần." Khóe miệng Sở Thanh nâng lên, cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ, trong mắt mang theo thích ý, có Lục Trạch ở bên người ba ba và Sở Nghiên, bọn họ sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, Sở Nghiên đã cầm đi chiếc bông tai từ trong tay cô, cuộc sống dĩ nhiên là không cần lo lắng.
Bất quá....
Suy nghĩ chuyện kế tiếp có thể xảy ra, khóe môi Sở Thanh nở ra nụ cười châm chọc.
Tính toán của cô sẽ không đơn giản là xong chuyện như vậy, từ chỗ Mặc Phỉ mà cô biết được, nếu như cô muốn, có thể thông qua Mặc Phỉ mà làm chiếc bông tai trong tay người khác mất hiệu lực.
Về phần tại sao cô lại không làm cho chiếc bông tai mất hiệu lực, tự nhiên là không phải cô thương Sở Nghiên, Sở Nghiên thân là "chị", lại đi tính kế "em trai" mình như vậy, cô cũng không phải thánh mẫu, bị tính kế còn đi lo lắng cho đối phương, cô cũng có tính toán của mình, mà tính toán của cô cũng không phải chuyện tốt đối với Sở Nghiên.
So sánh với không chiếm được, dĩ nhiên là 'trước có sau mất' sẽ làm người ta thấy đau khổ hơn, hiện tại cô để cho Sở Nghiên lợi dụng chiếc bông tai thật tốt trong một thời gian, đợi đến lúc cô ta cần nhất, nếu làm cho chiếc bông tai mất hiệu lực, vậy không phải sẽ đả kích lớn đối với Sở Nghiên sao?
"Sở Thanh, cô không phải người tốt lành gì." Mặc Phỉ vốn yên lặng, cũng không nhịn được mà lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra bất kỳ chán ghét nào, thậm chí có chút tán thưởng nữa.
Ở thế giới này, người tốt bình thường sẽ không sống lâu, lòng dạ đàn bà sẽ làm mình lâm vào tuyệt cảnh.
"Mạt thế....sẽ mau tới." Nhìn sắc trời dần dần hạ xuống, ánh mắt Sở Thanh mang theo ý vị làm người khác khó hiểu.
Mà một bên, ánh mắt Hoàng Á Lê cũng rơi vào cửa sổ, mang theo mấy phần ngưng trọng, cô biết mạt thế đã sắp bắt đầu, mặc dù đã trải qua một lần, nhưng lại không thể nào lạnh nhạt đối mặt.
Quả nhiên, sau một hồi chuông, mặt trời xuất hiện một vệt đen.
Nhật thực bắt đầu!
Theo nhật thực xuất hiện, trên đường có không ít người hôn mê ngã xuống, Hoàng Á Lê nhìn cảnh này, thân thể hơi run rẩy, cô biết, những người hôn mê bây giờ sẽ....không bao giờ tỉnh lại nữa, mà sau khi nhật thực kết thúc, toàn bộ những người hôn mê này sẽ biến thành tang thi, sau đó đi tấn công những người sống xung quanh mình.
Sở Thanh híp mắt, nhìn mặt trời trên bầu trời.
Vệt đen trên mặt trời ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã sắp bao phủ một nửa, mà lúc này nhiệt độ cũng dần lên cao, vốn hôm nay đã là tháng chín, khí trời cuối thu, là tháng có nhiệt độ thoải mái nhất trong năm.
Nhưng bây giờ nhiệt độ cao đến dọa người, cảm giác bất an dần dần bao phủ, Sở Thanh lặng lẽ tính tính, đoán chừng nhật thực toàn phần ngày đó, nhiệt độ có thể lên tới hơn 40[sup]0[/sup]C.
Cũng bởi vì nhiệt độ như vậy mới làm cho virus trong thân thể tang thi nhanh chóng kích hoạt, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất mà thối rữa.
Quả nhiên, giống như Sở Thanh dự đoán, theo thời gian trôi qua, nhật thực bán phần thành nhật thực toàn phần, nhiệt độ bằng nhiệt độ của mấy ngày tam phục (*), mà lúc này, những người đang nằm trên đất có một phần bắt đầu đứng lên, lảo đảo đi xung quanh như con dâu bị nhà chồng ruồng bỏ.
(*)Tam phục (còn gọi là mùa nóng): chỉ thời kỳ nóng nhất trong năm: Sơ phục [10 ngày], Trung phục [20 ngày], Mạt phục [10 ngày]
"Đây chính là bắt đầu của mạt thế sao?" Sở Thanh nhìn bên ngoài, nhàn nhạt hỏi, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
"Không, đây còn chưa phải, nghiêm khắc mà nói, hôm nay bất quá chỉ là "khai vị", mạt thế chân chính là sau trận mưa to kia mới chính thức bắt đầu." Hoàng Á Lê nhỏ giọng nói, nhưng âm thanh lại không che giấu được run rẩy.
Sau mưa to, nhiệt độ cũng không có hạ xuống, ngược lại sẽ nóng bức làm người ta càng cảm giác khó chịu hơn, Mà đây chỉ là cảm thụ của loài người, hoàn cảnh như vậy đối với tang thi cũng giống như thần linh giúp đỡ, để phần lớn tang thi hóa người nhanh chóng biến thành tang thi, khi đó tai nạn mới chính thức bắt đầu.
Quả nhiên, giống như Hoàng Á Lê nói, không bao lâu có một đám mây đen bay tới, đem bầu trời che khuất, theo thời gian trôi qua, đám mây đen này ngày càng lớn, dần dần bao phủ cả bầu trời, một mảnh đen tối, không lâu lắm thì mưa tầm tả.
Mưa to phát ra những tiếng đùng đùng, đánh vào lòng người có chút khó chịu.
Mà làm người ta khó chịu nhất là, mưa lớn như vậy, hạt mưa nặng như vậy, lại không nghe thấy tiếng sấm, một chút cũng không nghe thấy tiếng sấm.
"Trước kia có nghe thế hệ trước nói, mưa to không sấm chính là đại biểu cho thiên tai đến, nhớ đến bà ngoại từng nói, khi bà còn bé từng có một trận động đất rất lớn, khi đó cũng như vậy, trời giáng mưa to, nhưng lại không có tiếng sấm." Hoàng Á Lê dùng sức nắm chặt hai tay, tự nói với mình không cần phải sợ, muốn nói chuyện để phân tán bớt nỗi sợ của mình.
Bởi vì cô biết, không qua một giờ nữa, mưa to sẽ dừng lại, sau đó toàn bộ người hôn mê sẽ tỉnh lại, mà bọn họ sẽ đối mặt với những quái vật ăn thịt người.
Những người đó, có thể từng là bạn bè của mình, cũng có thể là người thân của mình....
"Đừng lo." Mặc dù ánh mắt Sở Thanh vẫn rơi vào cửa sổ, nhưng lại có thể phát hiện dị thường của Hoàng Á Lê: "Chúng ta sẽ sống."
"Ừ!" Hoàng Á Lê dùng sức gật đầu, cô biết vận mệnh của mình đã thay đổi, kiếp trước, vào lúc này cô đang đi bên cạnh bạn trai, cũng bởi vì người đàn ông đó, đã để cho cô nếm được tư vị của địa ngục trần gian là như thế nào!
"Bây giờ chúng ta không rời đi sao? Lúc người mới vừa biến thành tang thi, hành động là chậm nhất, lúc này chúng ta rời đi, mới có thể tiết kiệm được chút sức chiến đấu, hơn nữa...." Hơn nữa cô còn có thể đem Sở Thanh đi tìm mấy người rất lợi hại trong kiếp trước, nhưng hôm nay vẫn chưa thức tỉnh dị năng.
Sở Thanh quay đầu lại nhìn Hoàng Á Lê, sau đó ánh mắt một lần nữa lại rơi vào cửa sổ: "Chờ anh Thần."
Lục Thần nói sẽ đến đón cô, dĩ nhiên là sẽ tới, mà hôm nay Lục Thần còn chưa xuất hiện, không phải Lục Thần bỏ rơi cô, mà anh ấy có chuyện gì đó ngáng chân.
Mà sau khi Hoàng Á Lê nghe Sở Thanh nói xong thì sửng sờ, sau đó cũng không nói gì, im lặng đứng sau lưng Sở Thanh, chờ cái người đàn ông kia xuất hiện.
Nói đến Lục Thần, Hoàng Á Lê thế nhưng lại khắc sâu ấn tượng, bởi vì anh ta có thể coi như phụ tá đắc lực của Sở Thanh, chỉ cần Sở Thanh xuất hiện ở đâu, thì người đàn ông đó sẽ có mặt ở đó.
Ban đầu khi Sở Thanh bị hãm hại, là anh ta một mình đi cứu Sở Thanh, mà khi Sở Thanh rời căn cứ, cũng là người đàn ông đó một tay lo liệu, giúp cô ta rất nhiều chuyện, có thể nói rằng, anh ta chính là một con chó trung thành một cạnh Sở Thanh, ai muốn động vào Sở Thanh, anh ta sẽ không lưu tình cắn lại một cái.