Lần này hành động của thiên đạo thật sự đã nháo đến Sở Thanh Y. Sở Thanh Y ghét nhất người khác theo dõi tiềm thức của mình, mà lần này thiên đạo không chỉ theo dõi, còn thay đổi hoàn toàn, làm sao Sở Thanh Y có thể chấp nhận được, cho nên tương lai của thế giới này có vẻ sắp xảy ra chuyện gì đó không hay ho rồi!
Thiên đạo căn bản không biết rằng quyết định thay đổi vận mệnh thế giới của mình lại suýt nữa biến thành hủy diệt toàn bộ thế giới.
“A Thanh, không thoải mái à?” Nhìn gương mặt Sở Thanh không chút biểu cảm, Mặc Phỉ hơi bận tâm, không biết vì sao, sau khi tỉnh lại hình như Sở Thanh hơi kì lạ, nhưng rốt cuộc ở chỗ nào thì anh không nói được. Có điều khi nhìn Sở Thanh lại có một loại cảm giác lạnh buốt chạy dọc từ đầu đến chân. Mặc dù Sở Thanh thờ ơ với mọi thứ, nhưng tuyệt đối không xuất ra khí thế bức người, mà bây giờ, tựa hồ Sở Thanh chỉ ngủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã phát sinh rất nhiều biến hóa.
“Không sao, chắc là hơi mệt một chút thôi.” Sở Thanh cau mày, cúi đầu, đè ấn đường. Không ai phát hiện, trong khoảnh khắc cô cúi xuống, bờ môi nhếch lên một đường cong, gương mặt hiện lên vẻ tà vọng: “Tôi nghỉ ngơi một chút, có lẽ mấy ngày nay quá mệt mỏi thôi, đừng lo lắng.”
Dứt lời Sở Thanh chậm rãi nhắm mắt lại.d.dlqd Nhìn cô không muốn nói thêm gì, Mặc Phỉ cũng không hỏi tiếp, chỉ cần Sở Thanh tự có chừng mực là được rồi.
Lần này Sở Thanh từ từ ngủ thiếp đi, mà không biết rằng, thế giới tinh thần của mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vốn là không gian phân chia đen trắng rõ ràng, dần dần màu sắc trở nên mờ nhạt, biến thành một màu xám tro. Gam màu ấy đem lại một cảm giác thâm trầm áp bức, mà theo thời gian trôi đi, những xiềng xích khóa chặt Sở Thanh Y cũng bị phong hóa, cuối cùng tan thành tro bụi rồi biến mất…
Mà không gian này, lại quay về thành không gian của Sở Thanh Y. Hiện tại, dưới sự trêu cợt và dò xét của thiên đạo, Sở Thanh Y cuối cùng cũng trở lại thế giới này, bánh xe vận mệnh chợt ngừng lại rồi một lần nữa chầm rãi chuyển động, tất cả cùng tiếp tục đi về phía tương lai, không thể trở lại như trước được nữa…
Khi Sở Thanh tỉnh lại đã là buổi tối, trong xe không có ai, tất cả mọi người đã xuống xe đi ăn cơm, bên cạnh Sở Thanh chỉ còn một người là Mặc Phỉ.
“A Thanh, nói cho tôi biết hôm nay cô đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Phỉ nhìn Sở Thanh, trong lòng cực kì lo lắng, mặc dù Sở Thanh đã khẳng định không có vấn đề gì, nhưng anh lại không thể tin tưởng, tình trạng của Sở Thanh lúc này thật sự quá không thích hợp rồi.
“Muốn biết?” Sở Thanh nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mắt cười hài hước, mặc dù cô không ghét Mặc Phỉ, thật sự khi Sở Thanh Y bị nhốt ở đáy tiềm thức, cô đã từng tin tưởng người đàn ông này một lần, dù chính cô không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật không thể thay đổi, dĩ nhiên, bây giờ cô tất nhiên vẫn nguyện ý tin tưởng anh, nhưng không còn tin tưởng vô điều kiện như trước nữa.
“Dĩ nhiên muốn.” Không biết vì sao, Mặc Phỉ cảmd.dlqd thấy rất có dũng khí, nếu bây giờ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, có thể anh sẽ vĩnh viễn không lấy được sự tin tưởng lúc trước của Sở Thanh, bởi vì anh thấy được trong đáy mắt cô sự phòng bị rõ rệt!
“Tốt, chỉ cần anh dùng linh hồn của mình thề, vĩnh viễn không lừa dối tôi, vĩnh viễn không phản bội tôi, nếu không linh hồn sẽ bị giam trong Vĩnh Lạc Tinh Thần Chi Hải*, không ngày trở lại!” Sở Thanh chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, cô biết lời thề này vô cùng khắc nghiệt, bởi Mặc Phỉ đã từng nói với cô rất nhiều điều về thế giới của anh, lời thề ấy đồng nghĩa với việc giao cả sinh mạng của mình cho đối phương, dù sao sự trừng phạt của Vĩnh Lạc Tinh Thần Chi Hải dù là ai cũng không thể chịu đựng.
(*: Đại loại là một thế giới tinh thần để đày đọa linh hồn, nhưng không biết trans thế nào cho hay nên đành để nguyên vậy TT)
Trong nháy mắt, Mặc Phỉ do dự, tất nhiên anh biết lời thề này khắc nghiệt mức nào, bây giờ Sở Thanh và anh chỉ là bạn bè, chấp nhận lời thề như vậy thật sự đáng ư? Dù sao….
Thật ra ban đầu Mặc Phỉ chưa nói đúng sự thật, bởi mặc dù đây là lời thề nghiêm khắc nhất, nhưng còn chút chuyện anh chưa nói ra, đó là chỉ giữa vợ chồng hoặc người yêu mới lập lời thề này, những quan hệ khác sẽ không làm như vậy.
Khi đó không biết anh bị ma quỷ ám ảnh hay sao mà lại nói ra mấy lời đấy, khiến anh bây giờ chợt có cảm giác tự bê đá đập chân mình.
“Tôi, Mặc Phỉ dùng linh hồn thề, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không lừa dối Sở Thanh, vĩnh viễn không phản bội cô ấy, nếu không linh hồn sẽ bị giam trong Vĩnh Lạc Tinh Thần Chi Hải, ngày ngày phải chịu đựng lửa thiêu, mãi mãi không thể trốn thoát, cho đến khi tan thành mây khói…” Đây là cách duy nhất lúc này để Mặc Phỉ có thể biết được Sở Thanh đã xảy ra chuyện gì, nếu Sở Thanh đã không biết đó là hôn thệ, vậy thì anh không bao giờ nói ra là được rồi, nếu như anh không bao giờ đi khỏi Trái Đất, vậy thì Sở Thanh cũng không thể biết được ý nghĩa thật sự của lời d.đan.lqdthề này.
Có điều Mặc Phỉ không biết rằng, rất lâu về sau, khi cô cùng anh trở lại tinh cầu của mình, anh có không biết bao nhiêu lần cảm khái ban đầu lập hôn thệ đã không nói rõ, nếu không, có lẽ Sở Thanh đã không bị tiểu tử từ nơi nào đó chạy tới cướp đi!
“Bây giờ đã có thể nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì chưa?”
Sở Thanh gật đầu một cái, đối với biểu hiện của Mặc Phỉ cực kì hài lòng: “Vốn dĩ tôi cũng không phát hiện tôi…cơ thể của tôi có vấn đề. Có nhớ tôi đã từng nói với anh tôi là hạng người gì không?” Nhìn Mặc Phỉ gật đầu, Sở Thanh lại hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi trong lời đó có gì đó rất khác hay sao?”
Sở Thanh nói vậy Mặc Phỉ mới giật mình phát hiện cô bây giờ và cô trong lời nói kém nhau quá nhiều. Sở Thanh kia căn bản sẽ không có cái gọi là lòng thương hại, mà Sở Thanh bây giờ chính là tràn đầy lòng nhân ái!
“Hóa ra sau khi tôi tới nơi này linh hồn đã bị phân thành hai nửa, thường ngày chính là phần thiện, mà đổi lại vừa rồi chính là phần ma. Rốt cuộc xuất hiện trước mặt mọi người chỉ là nửa phần thiện, còn phần ma lại bị nhốt ở sâu trong tiềm thức, nếu không phải hôm nay tôi đánh bậy đánh bạ tiến vào trong thế giới tinh thần, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không biết được sự thật này, cuối cùng tâm sẽ bị phần “thiện” từ từ đồng hóa, đánh mất chính mình!
Mặc dù không biết đây là chủ ý của người nào, nhưng đối với người nọ Sở Thanh chỉ có cảm giác chán ghét, bất cứ kẻ nào muốn biến đổi con người cô đều là kẻ thù!
“Đừng nghĩ quá nhiều, vậy bây giờ cô đã mang một nửa linh hồn kia trở lại rồi?” Nhớ lại hôm nay Sở Thanh khác lạ như vậy, Mặc Phỉ cơ hồ có thể khẳng định người trước mặt này chính là Sở Thanh Y đích thực!
“Ừ, tôi còn chưa đến nỗi thất bại như vậy, muốn tôi đánh mất chính mình không phải chuyện đơn giản đâu!” Giọng điệu của Sở Thanh cực kì kiêu ngạo, tỏ lẽ cô có một sự tự tin mạnh mẽ.
Thật ra cũng không phải Sở Thanh đang tự đại, vì trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, rất nhiều người sau khi thiện ác tách biệt liền nhanh chóng đồng hóa một mặt, cuối cùng chỉ còn lại thiện hoặc ác, mà Sở Thanh Y đã bị tách ra hơn một tháng, nhưng đến hôm nay vẫn chỉ quanh quẩn giằng co ở giữa, mặc dù hành động có hơi thánh mẫu, nhưng cũng chưa đạt đến trình độ muốn cứu vớt hết người trong thiên hạ.
“Được rồi, chúng ta xuống xe thôi, anh hãy coi như không biết gì cả, bây giờ tôi còn là Sở Thanh, cũng sẽ chỉ là Sở Thanh.” Dù hôm nay linh hồn Sở Thanh đã dung hợp, nhưng cô đã động tay chân một chút, để người ta hoàn toàn không cảm giác được phần ma trên người mình. Nhớ lại ngày trước ngây thơ trong sáng như vậy, hiện tại cô thật muốn nhìn xemd.đ.l.q.d ai là người muốn biến cô thành kiểu đần độn ngốc nghếch đó!
Thấy Sở Thanh xuống xe hầu hết mọi người đều yên tâm hẳn, bây giờ Sở Thanh có thể xem như là chủ lực của cả đội, nếu Sở Thanh thật sự ngã xuống, mọi người sẽ vô cùng hoảng hốt lo sợ.
“Sở Thanh, cậu…không sao chứ?” Mạc Phỉ Phỉ nhìn Sở Thanh đi đế, nháy mắt mấy cái lên tiếng chào. Không biết vì sao, cảm giác âm lãnh lúc chiều đã biến mất, Sở Thanh lúc này giống như một cậu thiếu niên hàng xóm, làm người ta không nhịn được muốn thân cận.
Thật ra đây không phải do Mạc Phỉ Phỉ hiểu sai, mà ma tu thực sực cũng không hề thân thiện. Bản thân khi tu ma sẽ mang theo một phần hơi thở ma mị, nhưng người nhập đạo lại là Sở Thanh, cho nên sát khí trên người cô quá nồng, phần ma mị kia muốn che giấu sát khí đã tự động chuyển thành một loại hơi thở ôn hòa, bất kể là ai thấy cô cũng sẽ muốn thân cận hơn mấy phần.
“Ừ, tôi không sao, không cần lo cho tôi.” Nói xong, khóe miệng hơi giương lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, khiến tất cả mọi người nhìn đến ngây ngẩn.
Ai cũng biết Sở Thanh rất đẹp, nhưng do phần lớn thời gian cô đều không thích cười, nên mọi người không phát hiện ra vẻ đẹp chân chính của Sở Thanh như thế nào. Nhưng hôm nay Sở Thanh lại cười, hơn nữa còn cười nhu hòa đến như vậy, ngay lập tức liền sáng mù mắt của tất cả mọi người ở đây rồi!
“Sở...... Sở Thanh, vẫn là cậu không nên cười, cậu thật sự không thích hợp để cười!” Cười khẽ một cái như vậy đã câu hết hồn người, nếu như cười rực rỡ một chút nữa… Chợt Mạc Phỉ Phỉ rùng mình một cái, quyết định cũng không nhìn vào nụ cười của Sở Thanh, sức chịu đựng của cô rất nhỏ, không đỡ được sức quyến rũ của vị đại thần này!
"......" Nụ cười của Sở Thanh cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó cô buồn cười lắc đầu một cái, hiện tại cô đang không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Mạc Phỉ Phỉ. Không thích hợp cười? Đây là lần đầu cô nghe thấy cười cũng không thích hợp đấy, trước kia dù là người ở Tiên giới hay Ma giới đều chỉ vì một nụ cười của cô mà có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng giờ người trước mặt này lại dám nói cô không thích hợp để cười? Thật đúng là dở khóc dở cười.
Bữa cơm tối trôi qua trong không khí vui vẻ, đợi đến nửa đêm, một mình Sở thanh chậm rãi từ trong xe đi ra, nhìn xung quanh, trong lòng nổi lên cảm giác giễu cợt nhàn nhạt.
Hiện tại cô có thể khẳng định mình xuất hiện tại thế giới cấp khá thấp này nhất định là do người khác hãm hại, mặc dù chưa biết là ai, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn không chỉ một người, bởi vì cô đã có thể tung hoành lục giới, bất kì ai cũng không có bản lĩnh đem cô lưu đày tới một nơi như vậy!
“Thanh, Thanh…” Khi Sở Thanh đang nghĩ lung ta lung tung, phía sau truyền đến một giọng nói nhút nhát, tựa hồ đang sợ thứ gì đó vậy.
“Sao vậy?” Sở Thanh gợi lên một nụ cười, trước kia Sở Thanh rất yêu thích kiểu thoạt nhìn có vẻ rất sạch sẽ này của Tuyết, nhưng giờ Sở Thanh cũng hiểu được, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Sạch sẽ? Thật không biết cô đã để mắt ở đâu, ừ, có điều dường như cái kia không sai, Tuyết đúng là sạch sẽ, nhưng người trước mắt này lại chưa chắc!
“Thanh, thật sợ.” Tuyết nhào vào trong ngực của cô, giọng nói mơ hồ mang theo một tia nức nở, tựa như gặp phải một cơn ác mộng, khiến người ta không khỏi thấy thương tiếc.
Cảm thấy Sở Thanh không đẩy mình ra, Tuyết ngẩng đầu lên, khụt khịt cái mũi, lại một lần vùi đầu vào trong cổ Sở Thanh. Chỉ có điều lần này ở góc độ Sở Thanh không thấy được, Tuyết há miệng ra, chuẩn bị cắn vào cổ cô, nhưng không nghĩ tới, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia đã nắm ở gáy cậu ta. Tuyết chợt có cảm giác, nếu kế tiếp mình còn có cử động gì, đoán chừng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này!
“Nói, ngươi là ai!" Trong nháy mắt vừa rồi Sở Thanh cảm nhận được người này không phải Tuyết. Không, có lẽ phải nói cơ thể này là của Tuyết, nhưng linh hồn này, ít nhất linh hồn tại lúc này không thuộc về Tuyết!
"Hả? Ta là ai? Đoán thử xem nào?" Nghe được Sở Thanh nói xong,, "Tuyết" hơi nhếch miệng, ngẩng đầu lên, từ từ mở mắt ra, nhưng Sở Thanh lại thấy được một đôi ngươi thẳng dài, khác với đôi mắt đỏ tinh khiết nhu thuận của Tuyết, trong đôi con ngươi trước mắt này tràn ngập huyết khí cùng sát khí điên cuồng, kinh khủng đến mức người ta muốn bỏ chạy, nhưng d.đ.l.q.dkhông biết vì sao trong chớp nhoáng này, Sở Thanh lại lựa chọn nhìn thẳng anh ta!
"Ngươi là ai? A, tại sao ta phải đoán, cút ra khỏi cơ thể của Tuyết!” Sở Thanh nhìn người trước mặt, vẻ chán ghét trong mắt càng thêm rõ rệt, người này đang muốn cướp đoạt cơ thể của Tuyết sao!?
“Ha ha, nếu cô đã không muốn đoán, nói cho cô biết cũng không sao, ta là Lục, có thể nói là một người khác Tuyết, không, ta mới là chủ nhân của cơ thể này.” Lục mỉm cười nhìn Sở Thanh, trong ánh mắt mang theo vẻ bắt buộc, vốn cho rằng người này chỉ là con mèo nhỏ ngay cả móng vuốt cũng không thể xòe ra, thế nhưng anh lại phát hiện cô chính là mãnh thú thực thụ, xinh đẹp khiến anh không thể dời tầm mắt: “Tên của ta là Tuyết Lục. Tuyết cũng chỉ là một lựa chọn trốn tránh hèn nhát mà thôi."
Nghe được lời của Tuyết Lục, Sở Thanh hơi nhíu nhíu mày, cái gì gọi là lựa chọn? Nhất thể song hồn? Không! Hình như không đúng, cảm giác anh ta và cô hình như rất giống nhau!
"Các ngươi...... Là một người?" Sở Thanh hơi nheo mắt lại, mặc dù nói không biết người này rốt cuộc là ai, cùng cô có quan hệ gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, anh giống cô, nhưng trên thực tế so với cô thì càng thê thảm, cô chỉ bị tách thành hai phần thiện ác, còn anh ta lại bị cưỡng bức chia thành hai người.
“Không sai, cô rất thông minh.” Tuyết Lục vừa dứt lời, mái tóc đen dài của anh ta bắt đầu tung bay, dần dần, màu đen nhánh kia chuyển thành trắng bạc. Cuối cùng Sở Thanh cũng hiểu, anh ta không chỉ là nhất thể song hồn, thậm chí ngay cả bản thể cũng bị phong ấn.
Khoảnh khắc Sở Thanh thất thần, Tuyết Lục nhếch miệng thành một đường cong, nhanh chóng cúi người xuống, dùng sức hôn lên môi cô, giây phút này, dường như thế giới cũng yên tĩnh lại.
Dưới ánh trăng, một người con trai tựa yêu tinh ôm một thiếu nữ xinh đẹp ở trong ngực, dùng sức ma xát môi cô, dường như mang theo một loại ý vị khó tả, khiến người ta khó lòng rời tầm mắt khỏi, mà trong khoảnh khắc này, Tuyết Lục vì hơi thở trên người cô mà mê muội.
Rõ ràng bọn họ là những người giống nhau, trên người đều đã nhuộm đầy máu tanh, nhưng tại sao hơi thở của người này lại thanh thuần đến mức khiến anh không rời đi được.
Còn Sở Thanh sau khi trợn mắt liền lóe ra ánh sáng lạnh, nhìn anh ta dường như đang có chút say mê thâm tình, ánh mắt Sở Thanh càng trầm xuống, tựa như một lưỡi dao băng lãnh. Cuối cùng, khi Tuyết Lục hôn đến quên hết mọi thứ, Sở Thanh hé miệng cắn thật mạnh, nhất thời, mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng hai người, Tuyết Lục bị đau liền mở mắt, nhưng vẫn không rời khỏi Sở Thanh, ngược lại càng hôn điên cuồng, dường như muốn khắc lên kí hiệu thuộc về anh.
Cuối cùng, khi Tuyết Lục dừng lại, anh phát ra tiếng cười khàn khàn: “Cô rất thông minh, biết phản kháng cũng sẽ không thể thay đổi gì, nhưng lại không biết phản ứng như vậy cũng không được, bây giờ, trong cơ thể ta có máu của cô, mà trong cơ thể cô cũng có máu của ta, Sở Thanh, cô nhất định là của ta, vĩnh viễn không thể trốn thoát!”
Tuyết Lục phát ra một tiếng cười thâm trầm, đang lúc muốn hôn tiếp, trong đầu chợt truyền đến một đợt nhức nhối kịch liệt khiến anh phải dừng lại động tác của mình, trong mắt lộ ra một tia sát ý.
Tuyết, đừng tưởng rằng hôm nay ngươi phá hư chuyện của ta là coi như kết thúc, thời gian càng ngày càng dài, ngươi chỉ có thể càng ngày càng dung hợp với ta, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, ngươi chính là ta...ta chính là ngươi!
Một lúc sao, Tuyết Lục mất đi ý thức ngã vào trong ngực Sở Thanh, Tuyết cũng không vì thế mà tỉnh lại. Có thể phản kháng lại Tuyết Lục, Tuyết đã bỏ ra biết bao cố gắng, nhưng thật ra chính cậu cũng hiểu rõ Tuyết Lục nói không sai, cậu bây d.đan.le.q.dgiờ đã không còn sức để chống cự...
Đối với Tuyết bây giờ như thế nào, Sở Thanh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ không vui nhíu mày.
Sở Thanh không thích đàn ông, ngay từ lúc đầu đã không thích, rồi sau đó cô càng không muốn gần gũi đàn ông, lại thêm việc sau khi tu chân khiến tâm cô càng trở nên lạnh nhạt. Mà bây giờ, cô lại bị một người đàn ông đến gần, điều làm cô cảm thấy kì lạ chính là, không hiểu sao trong giây phút đó cô lại không thấy chán ghét, thậm chí có một loại hoài niệm mơ hồ, một cảm thụ khó có thể nói ra.
Khi răng môi quấn quít giao nhau, dường như cô cảm thấy ở trên người anh có một sự quen thuộc không cách nào diễn tả được, không chỉ là quen thuộc, còn có cảm giác hoài niệm nhàn nhạt, cùng sự bi thương không thể nói ra.
Đúng, vừa rồi trong lòng cô dâng lên sự bi thương, không biết vì sao, cảm xúc này mặc dù nhạt nhòa, nhưng lại khắc sâu vào xương tủy.
“Chủ nhân, vừa rồi…” Phát hiện Sở Thanh chưa trở về, mà Tuyết cũng không thấy đâu, Thương Cốt hơi bận tâm, cũng đi ra, sau đó liền thấy một cảnh tượng như vậy. Sở Thanh đứng dưới ánh trăng, ôm trong lòng một người đàn ông dáng dấp xuất chúng, người đàn ông kia cau mày thật sâu, tựa như lúc ngủ vẫn lo lắng, nhưng tay lại nắm áo Sở Thanh thật chặt, loại tình cảm ỷ lại đó không lời nào có thể miêu tả.
Trong chớp nhoáng, Thương Cốt cảm thấy tâm mình như bị thứ gì đó xuyên thủng, trống rỗng, đau không chịu nổi, anh là cương thi, rõ ràng sẽ không có những cảm giác đó, nhưng không biết vì sao, càng tự nói với mình như vậy là không đúng, lòng lại càng khó chịu hơn.
“Chủ nhân?” Nhìn Sở Thanh ở chính chỗ này ôm Tuyết, nét mặt Thương Cốt nhạt dần, sau đó từ từ đi lên, nhìn Sở Thanh hết sức chăm chú, không hiểu sao, dường như anh thấy được trong mắt Sở Thanh một loại cảm xúc tên là bi thương…
Chủ nhân, tại sao phải có bộ dạng này, không phải chủ nhân của anh nên mãi mãi vui vẻ thoải mái hay sao? Là ai, là ai khiến chủ nhân phải dính vào cảm xúc bi thương đó, người đó đáng chết!
“Thương Cốt, làm sao lại ra đây?”d.đ.l.q.d Nhìn Thương Cốt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong giây lát, Sở Thanh cảm thấy thật mệt mỏi, cảm giác đó chỉ thoáng qua, dù không thể giải thích được, nhưng lại vô cùng rõ ràng, cơ hồ khiến cô sắp không thể hít thở.
“Không thấy ngài đâu, tôi liền đi tìm, hơn nữa Tuyết cũng biến mất.” Nói xong, Thương Cốt nhìn người trong ngực Sở Thanh, trong mắt nổi lên cảm xúc khó nói: "Không ngờ Tuyết cũng ở chỗ này.”
“Anh mang cậu ta cùng nhau trở về, hôm nay tôi có chút không thoải mái, muốn một mình yên tĩnh một lát.” Dứt lời Sở Thanh giao Tuyết từ trong ngực cho Thương Cốt, sau đó khoát khoát tay để anh rời đi.
Nghe được Sở Thanh nói, Thương Cốt lặng lẽ gật đầu một cái, sau đó liền mang theo Tuyết rời đi, dĩ nhiên một lát nữa anh sẽ quay lại gặp chủ nhân, nếu không chủ nhân ở một mình gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Thật ra hiện tại cảm xúc mê man vừa rồi đã bị Sở Thanh dần dần ép xuống, mà điều khiến cô cảm thấy không đúng chính là trong cơ thể bỗng xuất hiện một loại lực lượng, nó xuất hiện rất bất ngờ, càng lúc càng thêm quen thuộc. Vốn dĩ nếu chỉ có phần thiện Sở Thanh sẽ không cảm giác được, nhưng bây giờ cô lại cảm nhận rất rõ ràng.
Hơn nữa cô cảm thấy lực lượng kia và lực lượng trên người Tuyết Lục giống nhau đến mấy phần.
Hình như anh ta có nói qua, trong cơ thể của anh ta có máu của cô, mà trong cơ thể cô cũng có máu của anh, chẳng lẽ nói, lực lượng đó chính là do máu của anh mang tới sao?
Nhớ lại vữa nãy khi nuốt máu của anh, dường như cô đã cảm thấy một loại lực lượng khổng lồ, có lẽ lực lượng kia chính là do Tuyết Lúc đem đến…
Sở Thanh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra thân phận của Tuyết Lục, rốt cuộc anh là người nào? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ anh cũng giống cô, không phải người của thế giới này? Nghĩ tới đây Sở Thanh không khỏi cảm thấy Tuyết Lúc có chút đáng thương, không còn cách nào, bây giờ đích thực Tuyết Lục đang gặp xui xẻo, lực lượng bị phong ấn đã không nói, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị chia ra làm hai, một vốn là mình, mà bên ngoài lại đổi thành nhân cách giả tạo. Còn có cái gì bi thảm hơn cái này sao!?
“Tuyết Lục…Ngươi, rốt cuộc là người như thế nào?” Có lẽ lúc đầu Sở Thanh không có cảm tình gì với anh, nhưng sau khi nghĩ thông suốt những gì mình và anh đã trải qua, trong lòng lại có một cảm giác vi diệu: “A, có điều ngươi là ai cũng không quan trọng, chỉ cần biết đã đắc tội với ta đều sẽ không có kết quả tốt là đủ rồi...” Giọng của Sở Thanh nhẹ nhàng mơ hồ, tựa như lời thì thầm với người yêu, nhưng sự tàn nhẫn trong đó cũng khiến người khác không thể bỏ qua, đồng thời không khỏi vì người trong lời của cô mà sinh ra chút đồng tình thương hại.
Mà Tuyết Lục cũng không biết, chính vì sự xung đột cùng nụ hôn hôm nay đã mang đến cho anh trong tương lai một kết cục bi thảm. Nếu như anh biết cuối cùng chuyện sẽ biến thành bộ dạng này, liệu có còn lá gan hỏi tiếp hay không?
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã thì đã trễ, dù sao sai lầm đã tạo thành, chuộc tội chính là điều cần thiết nha!
Lúc này Sở Thanh cảm giác mình đã hoàn toàn bình tĩnh lại, từ trong Tử Phủ lấy ra một chiếc sáo trúc, sáo trúc được d.đan.l/qdlàm từ tĩnh tâm trúc, có thể khiến tâm bình tĩnh lại, thời điểm Sở Thanh vừa nhập ma, đều nhờ dùng sáo trúc thổi Thanh Tâm khúc mới có thể khiến bản thân bình ổn lại, mặc dù bây giờ trong lòng cô đã sớm có phân chia thiện ác, nhưng không có nghĩa thói quen trước kia sẽ đều biến mất, mà thổi sáo trúc này chính là một trong số đó, không cách nào thay đổi được.
Dù sao sáo trúc này cũng đã làm bạn với Sở Thanh hơn vạn năm.
Tiếng sáo du dương vang lên, không ít người cũng tỉnh lại vì tiếng sáo này, nhưng một lát sau lại chìm vào giấc ngủ, bởi tiếng sáo này thật sự quá dễ nghe, hơn nữa còn có thể làm người ta bình tâm, nộ khí do bị đánh thức lập tức tiêu tan, lát sau, lại từ từ yên giấc trong tiếng sáo, dường như gối lên tiếng sáo có thể ngủ an ổn hơn, khiến người ta có cảm giác không muốn tỉnh lại.
Mà sau khi nghe được tiếng sáo, Nguyệt Yêu hoàn toàn tỉnh lại, sau đó nó vọt ra ngoài xe, người khác không biết, nhưng Nguyệt Yêu lại biết, mỗi lần chủ nhân thổi khúc này đều do xuất hiện cảm giác bất an, là ai, là ai nhiễu loạn tâm tình của chủ nhân? Đáng chết, những người đó đều đáng chết!
Thế nhưng khi Nguyệt Yêu thấy cảnh tượng kia lại hoàn toàn ngây dại, không có sự nóng nảy như trong tưởng tượng, Sở Thanh cứ như vậy ngọc thụ lâm phong, cô đứng dưới ánh trăng, chậm rãi thổi một khúc Tĩnh Tâm, cảm giác như bất cứ lúc nào cô cũng có thể sẽ phi thăng thiên giới.
“Chi chi ——" Trong nháy mắt, trong lòng Nguyệt Yêu dâng lên sự khủng hoảng tột độ, chủ nhân muốn vậy sao? Chủ nhân thật sự không cần nó nữa sao? Nó liều mạng cũng muốn ở bên cạnh chủ nhân mà vẫn bị ném đi sao!?
Tiếng kêu này thức tỉnh Sở Thanh, khiến cô quay lại nhìn Nguyệt Yêu ở phía sau, rồi vẫy tay một cái: “Vật nhỏ, tới đây." Giọng nói quen thuộc, nụ cười quen thuộc, trong nháy mắt Nguyệt Yêu liền an lòng yên tĩnh lại.
Là chủ nhân, vẫn còn là chủ nhân, chủ nhân không thay đổi, vẫn còn yêu thưng Nguyệt Yêu, vĩnh viễn đều muốn Nguyệt Yêu làm bạn với chủ nhân!
”Vật nhỏ, tại sao cũng tới?" Lúc này thấy Nguyệt Yêu đúng là khiến tâm tình Sở Thanh vui lên không ít. Ôm Nguyệt Yêu vào trong ngực, ra sức vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nhớ lại trước kia, khi ở Ma điện cũng thế, một khi tiếng sáo của cô vang lên, dù là lúc nào Nguyệt Yêu cũng sẽ lao tới bên mình đầu tiên, dù là quá khứ hay tương lai đều như vậy.
"Vật nhỏ, không cần lo lắng, lần này ta sẽ không biến mất. Chỉ cần ngươi ở nơi này, ta mãi mãi đều ở nơi này, đừng lo lắng.” Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Nguyệt Yêu, nét mặt của Sở Thanh thật nhu hòa, Nguyệt Yêu nhìn mà lòng trở nên ấm áp, trước giờ chủ nhân chưa từng cho nó một lời cam kết nào, hiện tại cuối cùng chủ nhân cũng đồng ý mãi mãi sẽ không vứt bỏ nó, thật sự tốt quá! Thứ nó luôn mong muốn cuối cùng đã đến rồi!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Ihihi, các nàng đã đoán được na9 là ai chưa nào ^^