Dĩ nhiên, cũng không phải cảm thấy chán ghét, mà là… Cô cảm thấy người đàn ông này bỏ ra sự tin tưởng, mở rộng lòng như muốn để cô dùng thứ ngang bằng đáp lại, nhưng dường như cô thật sự không báo đáp lại thứ ngang bằng.
“Có lẽ là quá tịch mịch đi, bởi vì thế giới này chưa từng có ai hiểu được tôi, cũng không có một ai muốn hiểu con người của tôi." Hình như cho tới giờ anh chưa từng có tuổi thơ, cũng không có quyền lợi hưởng thụ nó, từ lúc anh bắt đầu nhận thức, kí ức của anh chính là ông nội, cha còn có cô chú giáo dục về chuyện chiến tranh, dù là cách dụng binh hay về lâu dài tích tụ thù hận, trong sinh mệnh của anh hầu như không hề tồn tại cái từ vui vẻ này.
“Vậy sao anh có thể khẳng định tôi chính là người muốn biết về con người của anh?” Nghe anh nói xong, Sở Thanh nhẹ nhàng cười, trong mắt mang theo vẻ hài hước.
Mà Mặc Phỉ cũng không trả lời, chỉ nhìn bầu trời sao, thầm nói đáp án trong lòng, thật ra cho tới giờ anh không hề quan tâm cô có phải người muốn hiểu anh hay không, mà vì cô là người anh hi vọng có thể hiểu rõ mình, vì tình cảm của anh với cô, nên Mặc Phỉ lựa chọn cách bộc lộ hết con người của mình trước mặt cô, mặc kệ cô có nguyện ý tiếp nhận hay không, anh đều muốn cho cô biết.
“Được rồi, anh đã muốn nói, vậy hôm nay tôi sẽ làm người nghe, sẽ không cắt ngang lời anh.” Có một số việc Sở Thanh hiểu được, thật ra từ rất lâu cô cũng hi vọng mình có thể có một người để bày tỏ, muốn nói tất cả những gì ẩn núp nơi đáy lòng mình cho người đó, hi vọng mình có thể nhẹ nhõm hơn một chút, dù sao cuộc sống như bây giờ thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng Sở Thanh hiểu, cô không có quyền lợi đó, có vài thứ ngay từ ngày cô lựa chọn như vậy, liền nhất định, cô sẽ không thể có người tín nhiệm bên mình, bởi vì thân phận của cô, chắc chắn người bên cạnh có thể phản bội bất cứ lúc nào!
Cho nên cô chỉ có thể là vương giả cao cao tại thương, lạnh lùng nhìn thuộc hạ thần phục.
“Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, A Thanh, cô không cần phải nghiêm túc như vậy chứ, cái người này nghiêm túc như vậy làm tôi không biết phải nói gì.” Mặc Phỉ cảm thấy hơi buồn cười,d.đ.lqd nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động, anh có thể hiểu rõ được, Sở Thanh nghiêm túc như vậy là vì cảm nhận được suy nghĩ của anh.
Sở Thanh không trả lời, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc nhìn anh như đang chờ anh kể chuyện xưa vậy, điều này làm Mặc Phỉ cảm thấy hơi dở khóc dở cười, anh đang thuật lại những gì mình đã trải qua, mà không phải kể chuyện xưa được chứ?
Nhưng lại vẫn rất nghiêm túc kể lại quá khứ của mình: “Có rất nhiều chuyện bây giờ tôi đã không còn nhớ rõ, kí ức khắc sâu nhất là năm tôi mười tuổi, cha chết do chiến tranh. Khi đó tất cả mọi người trong nhà đều rất đau lòng, chỉ có tôi, không có cảm giác nào."
Có lẽ từ lúc còn rất nhỏ tình cảm của anh không được coi là đầy đủ, kí ức về cha cũng chính là mỗi ngày chỉ biết kiểm tra mình, trong cuộc sống của anh không có người thân, không có người nhà, chỉ có một đám người giám sát mình có đủ tài năng hay không.
“Sau đó khi tôi mười sáu tuổi, tôi rời khỏi nhà họ Liễu, lựa chọn đầu quân.” Mặc dù không phải hoàn toàn tình nguyện, nhưng cuối cùng sự lựa chọn của anh vẫn là thuận theo ý của gia tộc, trở thành một người lính, kế tiếp, những người được gọi là người nhà cũng lần lượt rời khỏi thế gian, cuối cùng chỉ còn một mình ông nội là người duy nhất còn sống cũng vì tinh thần lực bị suy thoái mà không có cách nào ra chiến trường.
“Anh không muốn đầu quân đúng không?” Mặc dù Mặc Phỉ nói rất hời hợt, nhưng không biết vì sao Sở Thanh lại cảm thấy vậy, hình như Mặc Phỉ không hề muốn đầu quân, không, có lẽ phải nói anh chẳng có bất kì cảm giác nào với tất cả chuyện này, thay vì nói anh là một d.đ.lqdon con người, không bằng nói anh là một cỗ máy chiến tranh còn đúng hơn!
“Không, tôi cũng không nói vậy, chỉ có...... Có lẽ là vì từ trước tới giờ những thứ này đều là nguyện vọng của người thân, mà không phải nguyện vọng của chính tôi thôi.” Ngay từ đầu người nhà chỉ hi vọng anh sẽ đầu quân, một mực nói với anh, người của gia tộc Cáp Duy chắc chắn đều muốn ra chiens trường, cũng chưa có ai hỏi anh có đồng ý hay không, cũng không ai hỏi liệu đây có phải là con đường mà anh muốn chọn lựa.
Cho tới giờ cũng chưa từng có một người…
"Vậy sau đó thì sao?" Chuyện chắc chắn sẽ không kết thúc ở đây, nếu đã đi lính, vậy thì chuyện sau khi đi lính như thế nào?
“Sau đó…” Ánh mắt Mặc Phỉ trở nên xa xăm, như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó đáng để hoài niệm: “Sau đó tôi gặp được vài người bạn tốt ở trong học viện quân sự, tốt nghiệp xong cùng nhau lên chiến trường, chỉ tiếc, cuối cùng......"
Cuối cùng trong trận chiến kia chỉ có một mình anh sống sót, những người khác đã vĩnh viễn ở lại vùng trời sao kia.
Anh còn nhớ rõ, khi anh thành danh trong cuộc chiến kia, khi anh bị hãm sâu tự cho rằng mình sẽ chết không thể nghi ngờ, là người anh em tốt nhất đã không để ý bản thân gặp nguy hiểm vọtd.đ.lqd vào vòng vây của kẻ địch, dùng cách tự bạo để xé mở một lỗ hổng cho anh, cuối cùng anh mới có thể sống sót, nhưng cậu ấy cùng với phi thuyền lại trở thành cát bụi vũ trụ.
Khi đó không một ai hiểu được rốt cuộc tâm trạng của anh thế nào, anh vẫn luôn muốn nói, mình cũng không phải anh hùng gì, người hùng thực sự là bạn tốt của anh, nhưng lại bị ông nội cùng những kẻ được gọi là người nhà hợp lại ngăn cản, bởi vì gia tộc Cáp Duy cần vinh dự!
Nhưng đây cũng không phải điều anh muốn, cùng cái vinh dự kia, anh vẫn muốn bạn tốt của mình quay lại, nhưng anh lại không có cách nào thay đổi quyết định của gia tộc, anh bị người thân nhốt trong nhà, đợi đến lúc được thả ra thì kết cục đã định, vì danh dự cuối cùng gia tộc lại lựa chọn để người khác cải trang thành anh nhận vinh dự vốn không thuộc về mình kia!
Anh nghĩ khi đó hẳn là rất oán hận, nhất là lúc anh nhắm mắt lại là có thể thấy người anh em tốt của mình, nhìn cậu ấy thản nhiên chịu chết, bên tai vẫn còn vang tiếng anh mỉm cười nói: “Mặc Phỉ, cho dù cậu có muốn thừa nhận hay không, nhưng trong chúng ta cậu mới là người thích hợp nhất để ra chiến trường, cho nên, coi như hi sinh toàn bộ chúng ta, vẫn muốn cậu tiếp tục sống, nếu như có kiếp sau, chúng ta lại làm anh em!"
“Cuối cùng, người còn sống sót chỉ còn lại một mình tôi, sau đó tôi cố gắng đi về phía trước, cuối cùng cũng tới vị trí Thống Soái Tối Cao, mặc kệ là giới chính trị hay quân đội cũng đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.” Nói đủ điều, trên gương mặt Mặc Phỉ tựa hồ hiện lên vẻ ưu thương: ”Chỉ có điều, A Thanh, cho tới bây giờ tất cả mọi thứ đều không lại thứ tôi muốn, nếu như có thể, tôi nguyện dùng những thứ này đổi về những anh em đã từng ra chiến trường với tôi.”
Chỉ tiếc, người chết không thể sống lại, dù anh có hi vọng thế nào, cố gắng thế nào, những người đã ra đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
“Cho nên bây giờ anh cứ làm khó mình như vậy?” Tiếng Sở Thanh có chút thở dài, không biết vì sao, vào giây phút này, cô cảm thấy người đàn ông này hơi đáng thương, rõ ràng là một người rất nặng tình nghĩa, nhưng vì người nhà của mình, ở một góc độ nào đó có thể nói là phản bội anh d.đ.lqdem của mình.
“Cho tới giờ tôi chưa từng làm khó mình, tôi cũng không cho đó làm tự làm khó bản thân, chỉ là bây giờ cuối cùng tôi cũng tìm được lí do để sống tiếp, cũng hiểu được về sau nên làm cái gì.” Về phần phía sau, Mặc Phỉ cũng không nói ra, anh có dự cảm, nếu như thật sự tiết lộ, nhất định Sở Thanh có thể sẽ chạy trốn!
Lúc này tình cảm của Sở Thanh với anh cũng không phải là thích, có lẽ chỉ vì tin tưởng nên mới sinh ra chút lệ thuộc này, cho nên bây giờ anh muốn lợi dụng cơ hội có thể một mình ở cạnh cô chung sống cho thật tốt, anh cũng không quên, Sở Thanh còn có một vị hôn phu!
Mặc dù chuyện này làm anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không đủ để trở thành lí do khiến anh lùi bước. Tình yêu không có thứ tự đến trước hay sau, yêu, có cố gắng, dù cuối cùng có kết quả hay không, anh cũng sẽ không khiến bản thân phải hối hận!
“Được rồi, vậy cứ coi như anh không tự làm khó mình.” Sở Thanh cũng không muốn nói thêm gì với người đàn ông tự lừa mình dối người này nữa.
“Vậy còn cố, cô không có chuyện gì muốn nói ra sao? Nếu như muốn, tôi có thể làm một người rất phù hợp để bày tỏ.” Mặc Phỉ nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo tia sáng, còn có vài phần khích lệ.
Chỉ có điều lời của anh lại thành công khiến Sở Thanh rơi vào trạng thái trầm mặc, muốn bày tỏ sao? Đúng là có, nhưng là có thể nói ra ư? Mặc dù cô tin tưởng Mặc Phỉ, nhưng lại vẫn có rất nhiều thứ không thể nói, không, có lẽ phải là không biết nói như thế nào mới đúng.
“Không, tôi cũng không có chuyện gì muốn nói cả.” Sở Thanh hơi cong môi một cái, rồi dập tắt đống lửa cách đó không xa.
Bây giờ là mạt thế, hoàn toàn khác với trước kia, nếu là lúc trước, đúng là lửa có thể xua đuổi dã thú, nhưng hiện d.đ.lqdon giờ thì đó hoàn toàn chính là đèn báo hiệu, khiến thú biến dị biết nơi này có người, mặc dù bây giờ Sở Thanh không sợ thú biến dị, nhưng rốt cuộc trong rừng cây này có bao nhiêu thú biến dị, vốn dĩ không có ai biết, ngộ nhỡ ánh lửa hấp dẫn tới bài chục con, trong khi bây giờ cô không có chút sức mạnh nào, hơn nữa Mặc Phỉ còn đang bị thương nặng, liệu hai người còn giữ được mạng rời khỏi nơi này không?
"......" Nhìn Sở Thanh lưu loát tắt lửa, hiển nhiên không muốn nói thêm chuyện gì, trong lòng Mặc Phỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, tại sao mọi chuyện của bản thân đều đã nói cho cô, nhưng cô lại không chịu nói gì cả? Chẳng lẽ trong lòng cô ngay cả bạn bè anh cũng không phải hay sao?
Thật ra Mặc Phỉ không biết, bây giờ Sở Thanh đã có tiến bộ rất lớn rồi, nếu là lúc trước, có lẽ ngay cả sắc mặt ôn hòa như vậy Sở Thanh cũng sẽ không có, chuyện Sở Thanh ghét nhất chính là người khác soi mói quá khứ của cô, có lẽ vì quá đau khổ, nên đối với Sở Thanh quá khứ chính là một cấm kị, mặc kệ là ai cũng không thể đụng chạm dễ dàng, một khi đụng vào, nhất định kết quả sẽ vô cùng thê thảm!
“Lại đây, buổi tối rất lạnh, chúng ta ở gần một chút.” Nhìn Sở Thanh dính vào trên vách núi chuẩn bị nghỉ ngơi, Mặc Phỉ không khỏi thở dài, A Thanh thật là, cũng vì anh hỏi vấn đề này, cho nên cô liền trốn tránh như vậy sao?
Nghe Mặc Phỉ nói, lúc này Sở Thanh mới chợt nhớ ra, hiện giờ người Mặc Phỉ hình như không được tốt lắm, vừa mới bị thương thì không nói, còn bị hàn khí thấm vào cơ thể, nếu như ban đêm không giữ ấm cho tốt, nói không chừng sẽ ngã bệnh phát sốt, lúc này hai người bọn họ không thể chịu nổi sự giày vò như vậy!
Cảm thấy Sở Thanh từ từ tới gần mình, khóe miệng Mặc Phỉ nhếch lên thành nụ cười, mặc dù Sở Thanh có thể cảm thấy hơi không cam lòng, nhưng lại vẫn không đẩy anh ra, không phải như vậy là đủ rồi sao?
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ phiền anh không cần phải giày vò thân xác đang bị thương này nữa, hiểu chưa?” Sở Thanh mỉm cười, nhưng Mặc Phỉ lại thấy được sự uy hiếp ở đáy mắt cô, anh có dự cảm, nếu như d.đ.lqdcòn tiếp tục ”giày vò”, Sở Thanh chắc chắn sẽ ra sức giúp anh nghỉ ngơi cho tốt!
“Tôi hiểu rồi, cô cũng nghỉ đi, thân thể lúc này đang không giống với bình thường đâu.” Khi trăng non lên Sở Thanh chính là một người bình thường, Mặc Phỉ sẽ không quên điểm này, cho nên anh dùng một tay ôm Sở Thanh vào trong ngực, cảm nhận ấm áp trên người, khóe miệng nâng lên nụ cười thỏa mãn, mặc kệ như thế nào, lúc này A Thanh đang ở bên cạnh anh, không phải điều này là đủ rồi sao?
Nhìn Mặc Phỉ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mặc dù bây giờ loại tư thế này có không thoải mái lắm, nhưng Sở Thanh vẫn quyết định nhịn, dù sao bây giờ người bị thương là anh ấy, vậy cũng nên chăm sóc anh một chút.
Cứ thế, hai người yên lặng nghỉ ngơi, vốn cho rằng chỉ cần chờ trời sáng, hai người có thể rời khỏi nơi này, nhưng bọn họ đã xem thường mức độ nguy hiểm của khu rừng này. Khi Sở Thanh vừa mới hơi mơ mơ màng màng, trong lòng chợt phát ra một cảm giác nguy hiểm, Sở Thanh chợt mở mắt, không có một chút mê man nào, giống như người vừa mới ngủ thiếp đi không phải là mình.
“A Thanh?” Nhìn Sở Thanh chợt tỉnh lại, Mặc Phỉ hơi buồn bực, vừa định hỏi xem có chuyện gì, nhưng ngay lập tức cũng cảm thấy được cảm giác nguy hiểm khó tả, sau đó ánh mắt anh rơi vào một góc rừng cách đó không xa, chính là chỗ đó, hình như đang có thứ gì đó đang tới gần.
“Suỵt——" Đặt dọc ngón trỏ lên môi anh, Sở Thanh cẩn thận nhìn về phía phát ra nguy hiểm, cô không biết vì sao có cảm giác này, nó tạo cho cô một cảm giác nguy hiểm hơn những thứ trước kia, nếu để cho thứ nàyd.đ.lqd tiếp cận, thật sự có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Xào xạc——
Hình như là tiếng động do đạp phải lá cây, Sở Thanh nhìn góc rừng cách đó không xa, hô hấp cũng nhẹ hơn, chỉ sợ bỏ lỡ tiếng động nào đó.
Khi thứ kia thật sự xuất hiện trước mặt hai người, sắc mặt Sở Thanh trở nên khó coi, cô biết nó là cái gì, nhưng đây cũng không phải là thứ nên xuất hiện lúc này, dù sao mạt thế mới xảy ra được một tháng, nếu bây giờ thứ này đã xuất hiện, như vậy rốt cuộc về sau còn xuất hiện sinh vật biến thái cỡ nào nữa.
Xuất hiện trước Sở Thanh là một con sói, nhưng nhờ trạng thái khỏe mạnh thì dù chỉ liếc mắt cũng biết thứ này khác thường cỡ nào, chắc chắn là thú biến dị, nhưng cũng không phải thú bình thường, nếu chỉ là một con thú biến dị, cũng sẽ không khiến Sở Thanh cảm thấy bất ngờ hay kinh khủng, nguyên nhân thực sự khiến cô thấy kinh khủng chính là vì con thú biến dị này đã bắt đầu mục rữa.
Đúng, thân xác của nó đã không còn hoàn hảo như lúc đầu, không ít da lông đã bắt đầu thối rữa, lộ ra bắp thịt và xương trắng bên trong, bộ dáng kia có vẻ cực kì kinh tởm.
“Đáng chết! Thế mà lại là tang thi thú biến dị, tại sao nó lại xuất hiện vào lúc này!?” Giọng Sở Thanh lộ sự tức giận rõ rệt, cô không thể ngờ bây giờ lại xuất hiện thứ như vậy!
“A Thanh?” Nhìn ánh mắt của Sở Thanh, Mặc Phỉ cũng biết thứ này không đơn giản, mặc dù không biết chính xác nó là gì, nhưng anh lại có thể cảm thấy thứ này không tầm thường, dường như vô cùng nguy hiểm.
“Nó là tang thi thú biến dị, nên xuất hiện ở giai đoạn sau của mạt thế mới phải, không nghĩ tới bây giờ đã xuất hiện rồi, xem ra sẽ rất d.đ.lqdphiền phức!” Nếu chỉ là thú biến dị thì có lẽ Sở Thanh chẳng phải sợ gì rồi, nhưng tang thi thú biến dị lại không giống, trong cơ thể tang thi thú biến dị cũng có virus tang thi giống như tang thi, một khi bị cắn sẽ bị lây bệnh, nếu là thường ngày thì có lẽ Sở Thanh không sợ, nhưng bây giờ thì không được, bởi vì lúc này cơ thể của cô giống như người bình thường, đừng nói đến dùng ma khí chống đỡ, lúc này ngay cả một chút ma khí cô cũng không có, cô chống lại tang thi thú biến dị cũng không có hi vọng tất thắng.