Hiện tại bất kể là Sở Nghiên hay Lạc Vũ Vy, cũng đã làm cho mọi người cảm thấy khó chịu, nếu như người nào còn làm thêm chuyện gì, coi như không cần Sở Thanh mở miệng, đoán chừng cũng sẽ có người mở lời cấm tuyệt cho các cô ở lại, dù sao cũng không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình.
Âm thanh từ xa đến gần, vốn chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng từ từ cũng trở nên vô cùng rõ ràng, sau đó, sau âm thanh phát ra tiếng đạp lá, là một tràng hú dài của sói.
Bầy sói!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biết âm thanh kia là thứ gì, hơn nữa còn làm cho bọn họ sợ hãi thêm, chính là hình như bầy sói biết sự hiện diện của các cô, chạy thẳng tới phía bọn họ, làm cho tất cả mọi người đứng ngay tại chỗ vô cùng sợ hãi.
“Xem ra là âm thanh cãi vã của hai người họ đã dẫn dụ bầy sói tới, mà số lượng bầy sói kia cũng không ít nha....” Trong bầy sói có bao nhiêu con cũng không thể xác định chính xác, nhưng Sở Thanh đoán bầy sói này ít nhất có bốn, năm trăm con đi, xem ra đầu lĩnh của bầy sói này chính là Lang Vương trong núi.
Ánh mắt nhìn Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy mang theo vài phần lạnh lẽo, lần đầu tiên, trong lòng Sở Thanh thầm hối hận, tại sao mình lại phải mang theo hai ôn thần theo á.
Dù nói tình huống bây giờ ở trong núi cũng vô cùng an toàn, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, dù sao trong núi cũng có không ít động vật, mặc dù hiện tại động vật biến dị còn chưa xuất hiện, nhưng lại không có nghĩa là không có mãnh thú trong núi.
Quả nhiên, sau khi người ở đây nghe Sở Thanh nói xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng thầm hận, hai người kia thành sự chưa đủ, bại sự có thừa, thật sự rất muốn hai người đó vào trong núi á.
Bất quá mặc dù mọi người có loại suy nghĩ này, nhưng dù sao bây giờ, đám người Sở Thanh và tiểu đội Tật Phong cũng không có tỏ thái độ gì, vì vậy những người khác không có quyền “tiễn” hai người đó đi, nhưng sau này nhất định họ sẽ không cho sắc mặt tốt với hai người!
“Muốn sống thì tự mình động thủ, số lượng bầy sói không ít, không có ai bảo vệ các người đâu.” Những lời này của Sở Thanh đặc biệt nhấn mạnh về mạng của hai người kia, nếu các cô không ra tay giết sói, như vậy chỉ có thể táng thân (*chôn vùi) trong miệng sói thôi, bất kể là ai cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
Lúc thoại âm Sở Thanh rơi xuống, thì tiếng hú dài của sói rơi vào tai mọi người, mà đáp lại âm thanh kia chính là một tiếng sói hú dài khác, nghe âm thanh đó, Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy đều có loại cảm giác sợ hãi, các cô đã nghĩ tới sẽ có một ngày gặp phải nguy hiểm, nhưng lại không nghĩ tới lại gặp phải nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ các cô không chết trong tay tang thi, ngược lại lại chết trong miệng sói sao?
Bạn cũng sẽ thích
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian bởi Mimy93
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian
Bởi Mimy93
24.8K 182
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng bởi tieuquyen28
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng
Bởi tieuquyen28
10.6K 78
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng bởi tieuquyen28_1
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng
Bởi tieuquyen28_1
25.1K 232
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh bởi tieuquyen28
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh
Bởi tieuquyen28
12K 137
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta bởi kimphung222
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép...
Bởi kimphung222
22.3K 1.4K
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn Du (Trọng sinh, mạt thế, nữ cường, hoàn) bởi haonguyet1605
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn...
Bởi haonguyet1605
3.1K 32
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full) bởi hoamannguyet
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full)
Bởi hoamannguyet
1.6K 31
Mà mấy người kia thấy phản ứng của hai người, trên mặt mang theo vẻ khinh bỉ, tự mình tạo phiền toái lại biểu hiện như vậy, thật làm cho người ta chán ghét.
Truyện được đăng song song tại nuylovevaio.wordpress.com
Theo thời gian từng chút trôi qua, bầy sói màu xám tro giống như thủy triều vọt tới, nhưng lại không có công kích, chẳng qua là vây mọi người lại, sau đó giống như bị cái gì đó gọi về, bầy sói lại giống như thủy triều, chia làm hai, một con sói màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Con sói này rõ ràng khác với hôi lang (*) kia, trước không nói bộ da lông màu bạc của nó, chính là thân thể thon dài, tứ chi (*bốn chân) có lực, không thể đánh đồng với những con hôi lang bình thường.
(*) hôi lang: sói có lông màu xám tro
Hơn nữa Sở Thanh rõ ràng cảm giác được điều chân chính khác nhau giữa nó và bầy sói bình thường là —— Nó đã mở ra linh trí. Hiện tại cũng không có xuất hiện động vật biến dị, nhưng sự thông minh của con Lang Vương này đã có thể so với con người, bởi vì trong nháy mắt cùng nó nhìn thẳng với nhau, Sở Thanh thấy được một tia giễu cợt trong mắt con Lang Vương kia.
Yêu tu!
Ngay lập tức Sở Thanh nghĩ ngay loại khả năng này, nhưng sau đó liền phủ nhận, bởi vì địa cầu khác với địa phương cô từng sống, trên tinh cầu này, linh khí quá mức mỏng manh, coi như là loài người được Thiên Đạo chiếu cố nhất cũng không có cách nào thành công tu luyện, huống chi là động vật, có thể tu thành yêu đã tính là quá ít.
Nhưng không thể không nói, Lang Vương này đích thật là bất đồng với người khác.
“A Thanh, bắt giặc phải bắt vua trước, cái đó, cái đó nhất định là Lang Vương, chỉ cần anh bắt được nó, nhất định....Chúng ta nhất định sẽ không sao!” Trong nháy mắt Lạc Vũ Vy nhìn thấy Lang Vương, thì đã hét lớn với Sở Thanh, âm thanh bén nhọn này làm cho bầy sói bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tất cả con sói đều dùng ánh mắt tàn bạo nhìn Lạc Vũ Vy.
“Ồ? Không sao? Đích thật là vậy, chỉ là...” Sở Thanh nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào người Lạc Vũ Vy, mang theo mấy phần giễu cợt: “Tại sao cô lại chắc chắn tôi sẽ giúp cô đi bắt Lang Vương? Cô nên biết rằng thủ lĩnh bầy sói chính là linh hồn của tụi nó, nếu như tôi đi bắt đầu lang này, như vậy tất cả bầy sói nhất định sẽ công kích một mình tôi, có đúng hay không?”
Mặc dù Sở Thanh biết Lạc Vũ Vy nói không sai, nhưng tự nhiên cô cũng biết hậu quả nếu làm như vậy, dùng mạng của mình để đổi lại mạng của một đám người không quan hệ với mình? Xin lỗi, cô không phải thánh mẫu, không có lòng độ lượng đó nha.
Bị vạch trần, sắc mặt Lạc Vũ Vy lúc trắng lúc xanh, như thế nào cô cũng không nghĩ được Sở Thanh sẽ nói như vậy, nhưng hy sinh một mình cậu ta, mà giúp được tất cả mọi người ở đây, cái này có lỗi gì chứ!
Lạc Vũ Vy nghĩ vậy cũng không có sai, dùng hy sinh nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, nhưng cô lại quên mất, cô không có thực lực đó, mà cũng không có đầu óc làm lãnh đạo, hơn nữa, lãnh đạo đám người kia chính là Sở Thanh, mà tất cả mọi chuyện bị nháo đến bây giờ đều là bởi vì âm thanh cãi nhau của cô và Sở Nghiên mới đưa bầy sói đến, cô có tư cách gì để Sở Thanh hy sinh bản thân.
“Lạc Vũ Vy, tại sao cô lại để cho A Thanh hy sinh bản thân mà đi cứu một phế vật lãng phí lương thực ở mạt thế như cô chứ? Thật vô lý!” Giọng nói của Hoàng Á Lê tràn đầy giễu cợt, rõ ràng ích kỷ như vậy lại nói như chuyện đương nhiên, cô ta có tư cách gì nói thế.
Mà trong lúc mọi người tranh cãi, Lang Vương và Sở Thanh luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, nó có thể cảm giác được đám người kia không đơn giản, mà trong mắt nó, người này càng không đơn giản hơn, đến tột cùng là không đơn giản chỗ nào, nó không tài nào nói rõ được, nhưng lại cảm giác được trên người cô có một hơi thở làm cho nó cảm thấy sợ hãi.
Bạch Lang Vương đã sống rất lâu, thời gian cụ thể là bao lâu thì nó không nhớ rõ, nhưng lại biết thời gian rất dài, dần dần nó trở thành vương giả trên đỉnh núi này, theo thời gian từng chút trôi qua, nó bắt đầu có thể suy nghĩ, sau đó biết được thế giới này từ từ sụp đổ, mặc dù nó không biết tại sao lại thế.
Nó vẫn muốn rời đi nơi này, nhưng lại bị một loại lực lượng vô hình trói buộc ở đây, mà hôm nay, nó cảm giác được xuất hiện một cơ hội làm nó có thể rời khỏi đây, mà sao khi nó tìm đến thì thấy được một con người tạo cho nó cảm giác sợ hãi, làm cho nó muốn thuần phục con người này...