Giờ khắc này, Trương Duệ mới hiểu ra, trên thế giới này cũng không phải cái gì cũng giống như hắn nghĩ, mặc dù giờ phút này trong lòng hắn đầy bất mãn, nhưng không có biện pháp hận mấy người này, bởi vì dù ai cũng không có lòng độ lượng lớn đi giúp kẻ thù của mình!
"Sở Thanh, tôi là chị của cậu!" Lúc này, Sở Nghiên đẩy cửa xe ra, đi ra, trên mặt đầy tức giận, lần đầu tiên, cô kéo lớp mặt nạ dịu dàng và đoan trang ở trước mặt mọi người.
"Tôi không có người thân!" Cô trời sinh mệnh cách như vậy, lúc còn nhỏ sư phụ đã từng nói qua duyên kiếp gia đình của cô, bây giờ suy nghĩ lại một chút đúng là không sai, bất kể là Sở Thanh Y, hay là Sở Thanh hôm nay, cô tựa hồ không có duyên với gia đình mình.
Lời vừa nói ra, bất kể là Sở Nghiên hay Sở ba, sắc mặt đều khó coi vô cùng.
"A Thanh, lời của con là có ý gì? Mặc kệ con tức giận với Nghiên Nhi thế nào, con bé cũng là chị của con, mà ta lại là ba ba của con, chúng ta chính là người thân của con!" Sở ba biết con gái nhỏ của mình thích phản nghịch, nhưng lại không nghĩ tới lại phản nghịch tới mức này, chẳng lẽ trong mắt của cô, bọn họ không phải là người thân sao?
"Đủ rồi." Sở Thanh nhíu mày một cái, giọng nói rõ ràng không vui: "Không cần ở trước mặt tôi làm sắc mặt "từ phụ" (*ba hiền - Nuy), ông không xứng."
Lời này một lần nữa làm cho ba người Lục Thần có chút chấn động, nhưng bọn anh ít nhiều cũng có chút hiểu rõ, mặc dù Mộ Hi ở chung với bọn họ không lâu, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Sở Nghiên, hơn nữa bây giờ Sở ba lại bất công như vậy, tự nhiên sẽ không đi phủ nhận lời nói của Sở Thanh.
Mà sắc mặt của Sở ba đã hoàn toàn khó coi, muốn nói điều gì, lại bị Sở Thanh chặn lại, đi trước một bước nói: "Mẹ chết như thế nào, mà những năm nay ông đối xử với tôi thế nào, ông rõ ràng, tôi cũng rõ ràng, không nên nói những lời trái lòng nữa."
Bởi vì tôi chán ghét!
Mặc dù câu cuối cùng Sở Thanh không có nói ra, nhưng ai ở đây đều hiểu rất rõ, vẻ mặt chán ghét của Sở Thanh thể hiện ra rõ như vậy, làm cho người ta không thể nhìn lầm.
"A Thanh, đồ cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi." Hoàng Á Lê đã xử lý tốt tất cả vấn đề, đi tới chào hỏi với Sở Thanh, hiện tại mọi người đã hoàn toàn xé rách da mặt, cho nên cũng không cần phải giả bộ thêm nữa.
"Đi tới trạm xăng trước." Bởi vì trước đó đã sớm chuẩn bị, cho nên Sở Thanh biết quanh đây có một trạm xăng dầu, mà bây giờ là ngày thứ nhất của mạt thế, mặc dù trật tự tê liệt, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ ở đây, bọn họ cũng muốn dự trữ nhiều xăng, nhưng bởi vì "không có" quan hệ với người dị năng hệ Không gian, nên rất nhiều thứ không thể mang, mà bây giờ Mộ Hi đã xuất hiện, lại mang đến tiện ích không nhỏ.
Hoàng Á Lê vừa nghe Sở Thanh nói xong cũng hiểu ý, nếu hiện tại Mộ Hi là người dị năng hệ Không gian, tự nhiên phải chứa nhiều đồ một chút, mặc dù nói trước mạt thế các cô đã chuẩn bị không ít vật tư, nhưng mạt thế lại kéo dài mười năm trở lên, cũng không biết có dùng đủ không.
Mà sau khi Sở Nghiên nghe xong, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định theo sau mấy người Sở Thanh.
Mặc dù xăng trong xe có không ít, nhưng bởi vì mạt thế tới mà toàn xã hội tê liệt, kéo theo sản xuất xăng dừng lại, cho nên nếu không thừa dịp này thu thập nhiều xăng dầu một chút, sớm muộn cũng có ngày bị thua thiệt.
Bất quá....
Sở Nghiên cắn răng, nhìn không gian mơ hồ bị chất đầy, trong lòng cô có loại bất mãn không nói ra được.
Kiếp trước, lúc phát hiện ra không gian riêng cũng không có nhỏ như vậy, giống như một cái sân bóng nhỏ, mà là một khoảng không gian không có hạn chế, muốn để bao nhiêu thì để bấy nhiêu, mà bây giờ, vì dự trữ thức ăn và quần áo, cho nên cô chuẩn bị xăng cũng không nhiều lắm.
Sở Nghiên không khỏi buồn bực trong lòng, sau đó bắt đầu nhớ lại cuối cùng là không đúng chỗ nào, lúc mới vừa lấy được không gian tới tay cũng khá lớn, bây giờ lại biến thành nhỏ như vậy.
Vì "tiết kiệm xăng", bốn người Sở Thanh không có đi xe, mà là để cho Mộ Hi thu chiếc Hummer vào không gian, rồi đi bộ tới trạm xăng.
Bởi vì đây là khu nhà giàu, cho nên hộ gia đình tương đối ít, vì vậy tang thi cũng không có nhiều, hơn nữa coi như có tang thi giống như lần bị rượt theo của Trương Duệ, đối với giá trị vũ lực của ba người mà nói, muốn thuận lợi tới trạm xăng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng người đi phía sau lại không có vận khí tốt như vậy, không biết là vô ý hay cố ý, mặc dù mấy người Sở Thanh một đường chém giết tang thi, nhưng không biết tại sao lại có mấy "con cá" lọt lưới, mà những con cá lọt lưới kia hình như lợi hại mấy tang tang thi bình thường mấy phần, làm cho đoàn người phía sau chật vật không chịu nổi.
Mà lúc này Trương Duệ và Sở Nghiên đã không cùng một lòng, sau khi bị bỏ rơi đêm qua, Trương Duệ cũng biết, Sở Nghiên người này tuyệt đối không phải người tốt lành gì, rất có thể ngày hôm qua lấy việc lôi kéo hắn để đả kích Sở Thanh đi.
Không thể không nói, mặc dù nói Trương Duệ không phải người thông minh, nhưng lại có mấy phần bén nhọn, lúc này hắn suy đoán như vậy, mặc dù không đúng hoàn toàn, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Cuối cùng, gần một giờ sau, hai đội coi như an toàn tới trạm xăng, dĩ nhiên, mặc dù đoàn người Sở Thanh dính không ít máu đen trên người, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, mà đoàn người kia thì trừ Sở Nghiên và Sở ba ra, toàn bộ đều chật vật không chịu nổi.
Lúc mấy người đang chuẩn bị đi tới trạm xăng, đột nhiên Sở Thanh dừng bước, có chút nghi hoặc nhìn về phía trạm xăng.
"A Thanh?" Thấy dáng vẻ cảnh giác của Sở Thanh, Lục Thần nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, thấp giọng hỏi cô xảy ra chuyện gì.
"Có cái gì đó không đúng lắm." Nói xong, chân mày Sở Thanh càng nhíu chặt hơn, cả người cũng căng thẳng, giống như khi có cái gì đó là cỏ cây đung đưa thì sẽ lập tức công kích: "Quá yên tĩnh!"
Sở Thanh không nói, mọi người cũng không có chú ý, nơi này đích thật quá yên tĩnh đi, rõ ràng bãi đỗ xe dừng lại không ít xe hơi xa hoa, giống như đang xếp hàng chờ vậy, nhưng mới vừa đến gần phạm vi lại không phát hiện ra một con tang thi nào, điểm này cũng quá không hợp lý rồi!
Hoàng Á Lê cố gắng nhớ lại chuyện có liên quan đến bãi đỗ xe này, nhưng kiếp trước, trước khi mạt thế bắt đầu, cô cũng không có ở đây, mà là ở chung một chỗ với bạn trai, sau khi mạt thế tới, cô liền được đưa tới Thành phố K, cho nên cũng không biết chỗ này có nguy hiểm gì không.
Mà Sở Nghiên đi ở cuối đoàn người thì hơi cau mày, bởi vì không biết vì sao cô lại có cảm giác quen thuộc, phải biết cả kiếp trước, bởi vì một đời phát sinh quá nhiều chuyện, là cho trí nhớ của cô cũng có chút mơ hồ không rõ.