“Ừm, thật sự không sao, ông Mạc không cần lo lắng, tôi hiểu rõ thể trạng của mình, tôi sẽ không ngược đãi bản thân, ngài yên tâm.” Sau khi ngồi xuống, Sở Thanh vô cùng thản nhiên cầm bát Mặc Phỉ đưa cho, loại thoải mái tự nhiên đó, hiển nhiên đây không phải lần đầu hai người có cử chỉ này.
Dĩ nhiên, hành động quen thuộc này đối với hai người mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì, dù sao Mặc Phỉ và Sở Thanh đã quen rồi. Nhưng không biết vì sao, giữa hai người luôn có một loại không khí rất kì lạ, lại vô cùng ấm cúng, khiến người ta nhìn đều cảm thấy ấm lòng, chỉ có điều tại sao họ còn có một cảm giác mập mờ không thể diễn tả!?
“Sở Thanh, tôi cũng hi vọng cậu đi kiểm tra một chút, dù sao khi đó thật rất nguy hiểm." Triển Phi cũng mở miệng, nhớ tới chuyện khi đó trong lòng anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khoảnh khắc tinh thần lực của anh bị phản phệ, khẳng định Sở Thanh cũng không dễ chịu gì, nói không chừng trong cơ thể đã bị nội thương, nếu không đi kiểm tra một chút, cuối cùng có thể sẽ lưu lại di chứng gì đó.
“Cám ơn phó đội trưởng Triển, nhưng tôi hiểu rõ thân thể mình, vừa nãy căn bản cũng không có vấn đề to tát gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được rồi. Có điều vẫn cảm ơn anh đã quan tâm.” Sở Thanh nghe Triển Phỉ nói, khẽ mỉm cười, d.đ.lqdbày tỏ mình nhận tấm lòng của đối phương, những cũng không đồng ý đi kiểm tra.
Với thể trạng hiện tại của Sở Thanh nếu đi kiểm tra khó tránh khỏi bị phát hiện ra cái gì, dù sao trong quá trình cũng cần phải rút máu, mà máu của Sở Thanh lại có vài điểm đặc biệt, cô cũng không muốn tương lai thời thời khắc khắc phải đề phòng người khác đánh chủ ý lên máu của mình.
Triển Phi nghe Sở Thanh nói vậy, cũng hiểu đôi chút ý của đối phương, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không cưỡng cầu, dù sao cơ thể là của người ta, người ta không muốn đi gặp bác sĩ, người khác còn có thể ép buộc hay sao?
Mà Mặc Phỉ biết rõ sự thật nhưng cũng không nói gì, hiện tại anh đã nổi lên nghi ngờ với Triển Phi, luôn cảm thấy đối phương đến gần Sở Thanh vì có mục đích, nếu không, vì sao anh ta luôn xuất hiện vào lúc thích hợp, rồi tỏ vẻ quan tâm tới Sở Thanh?
“Phó đội trưởng Triển yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc A Thanh thật tốt, nếu như cậu ấy có vấn đề gì chúng tôi sẽ lập tức đưa đi gặp bác sĩ, yên tâm là cậu ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Lời này của Mặc Phỉ khiến Triển Phi nhíu mày, cớ sao anh lại cảm thấy lời này của anh ta có chút kì lạ nhỉ?
Mà ánh mắt mấy người bên cạnh liền động, lập tức hiểu ý Mặc Phỉ, đây là đang muốn vạch rõ giới hạn với những người kia, nếu nói như vậy, sao bọn họ lại không phối hợp một lần.
“Phó đội trưởng Triển, Mặc Phỉ nói không sai, chúng tôi đều ở đây, tự nhiên sẽ chăm sóc A Thanh thật tốt,dien.đan.lqđ nếu cậu ấy có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ lo lắng." Khổng Phàm Dương ở bên cạnh vừa ăn vừa nở nụ cười khéo léo nhìn Triển Phi.
Nhưng Sở Thanh lại thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì sau thời gian dài như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy Khổng Phàm Dương cười rực rỡ đến thế. Phải biết trong lòng Sở Thanh thì Khổng Phàm Dương chính là một tảng băng lớn, với cô chỉ cần khóe miệng hơi nâng lên thành đường cong đã được gọi là cười rồi, vậy mà bây giờ lại thấy Khổng Phàm Dương cười rực rỡ như vậy, đúng là có chỗ nào đó không thích hợp!?
Có điều Sở Thanh cũng chẳng để ý quá mức, chỉ oán thầm trong lòng một phen, rồi chuyện cứ thế qua đi. Dù sao đối với Sở Thanh mà nói chỉ là một nụ cười của bạn mà thôi, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.
Sau đó trên bàn ăn cũng không còn ai mở lời, không khí cũng đông cứng lại, thẳng đến khi bữa cơm tối kết thúc, Sở Thanh về phòng mình, mà Mặc Phỉ cũng đi vào theo.
“Mặc Phỉ, anh theo vào làm gì?” Nhìn Mặc Phỉ không chút khách khí đi theo, Sở Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc người đàn ông này có ý gì, coi phòng cô là cái gì, muốn vào liền đi vào sao?
“Không có gì, chỉ là muốn xem cô chế thuốc thế nào thôi, thuốc chúng ta chế ra có gì khác biệt sao?” Đây là Mặc Phỉ nghĩ lấy cớ, dù sao ngoài cớ này ra, Mặc Phỉ cũng chưa có cách khác để có thể bước vào phòng của Sở Thanh.
Đàn ông khi yêu trí thông minh tụt dốc nhanh chóng, thật ra thì anh tùy tiện lấy cớ gì đó, ví dụ như cho rằng ban ngày cô bị thương nên mình không yên lòng...cũng có thể, nhưng lại vì trí thông minh không còn ở đây, cho nên mới dùng một cái cớ sứt sẹo như thế.
Nhưng lạ là, lý do này liền được Sở Thanh chấp nhận thật dễ dàng như vậy, căn bản ngay cả nửa điểm nghi ngờ cũng không có!
“Lần này muốn xem tôi chế thuốc thì không có cơ hội, bởi vì Sở Nghiên còn chưa xứng." Sở Thanh hoàn toàn thẳng thắn, đối với việc mình muốn chỉnh Sở Nghiên, cứ nói thẳng thừng như vậy, khiến Mặc Phỉ không khỏi cong môi cười.
“Nếu là vậy, hi vọng cô không để ý tôi đứng ngoài quan sát.” Bây giờ đối với Mặc Phỉ mà nói, chỉ cần có thể đứng bên cạnh Sở Thanh là tốt rồi, đối với chuyện đứng bên cạnh làm gì, anh hoàn toàn đều không ngại.
Nhìn Mặc Phỉ cũng không có ý muốn quấy rầy, Sở Thanh gật đầu một cái, dù sao chỉ là tới xem một chút, đối với Sở Thanh mà nói cũng không gây trở ngại gì, hơn nữa Mặc Phỉ đã biết rất nhiều chuyện của mình, cho nên dù anh nhìn thấy cái gì cũng không cần lo lắng anh sẽ nói ra.
Dưới suy nghĩ này, Sở Thanh liền lấy ra không ít thảo dược, mà với loại thảo dược màu xanh dương này chính xác d.đan.l/qdlấy ra ba cây.
“A Thanh, cô không để lại một chút sao? Lại dùng hết cả ba cây sao?” Mặc Phỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường những người thích nghiên cứu cây cây cỏ cỏ dưới tình huống này chẳng phải sẽ giữ lại một ít dùng để nghiên cứu kĩ càng hay sao? Tại sao hiện tại Sở Thanh dù một chút cũng không giữ lại?
Kế tiếp anh nghĩ tới một khả năng, không khỏi thở dài thật sâu, anh rất muốn hỏi một câu, A Thanh, thế này là hận Sở Nghiên tới mức nào đây!?
"Làm sao mà có thể không có, anh cảm thấy một Sở Nghiên đáng giá để tôi lãng phí những thảo dược trân quý kia sao?” Hôm nay trước khi nghỉ ngơi cô đã đem những mầm mống kia vào trong không gian Tử Phủ của mình, hơn nữa từ khi bắt đầu đã dùng nước Linh Tuyền, cho nên hiện tại trong không gian đã có một mảng lớn thảo dược như vậy.
Mà sau khi Mặc Phỉ nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm cảm khái, đối với Sở Nghiên, vấn đề của A Thanh đã không chỉ còn là hận, mà là cô ta chết, nếu quả thật trực tiếp giết chết Sở Nghiên, có phải cuộc sống của A Thanh sẽ mất đi không ít thì nhiều niềm vui thú đúng không?
Không thể không nói, điểm này Mặc Phỉ lại đoán đúng, đối với Sở Thanh có thù tất báo mà nói, Sở Nghiên tuyệt đối là đối tượng đầu tiên cô muốn trả thù, từ lúc bắt đầu đã lôi kéo cô vào trong tay những kẻ ức hiếp kia, lừa gạt thức ăn của các cô, rồi sau đó lại lôi kéo những người khác đều muốn đối phó cô, biết cô mất đi dị năng sau chén canh nóng kia, hơn nữa cuối cùng còn đẩy cô từ trên thuyền xuống, hết thảy tất cả làm sao dùng cái chết là có thể trả lại được!
“A Thanh, đây là những thảo dược gì?’’ Nhìn thấy ngoài thảo dược màu xanh dương ra anh cũng chưa từng gặp qua những thảo dược này, trong lòng Mặc Phỉ không khỏi nổi lên một tia tò mò.
“Cái này, gọi là thụy đoạn hồn." Sở Thanh cầm lên từ trong đó một buội cây màu nâu giống như con nhện có tám cái vuốt giới thiệu cho Mặc Phỉ: “Thụy đoạn hồn có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ của con người, sử dụng lượng nhỏ có thể làm giấc ngủ của họ khá hơn, nhưng quá liều sẽ làm cho người trong mộng chết không tiếng động.”
“Cái này gọi là lung yên.” Cầm lên một loại thảo dược màu hồng, sau đó dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh giới thiệu: “Thảo dược này có thành phần chủ yếu là một loại xuân dược mạnh, nếu như đơn độc sử dụng sẽ không có hiệu quả gì, sẽ chỉ làm người khác có dục vọng một chút.”
“Cái này gọi là đoạn long thảo.” Cuối cùng Sở Thanh lấy ra một loại cây màu xanh nhạt giống như mảnh vảy rồng, dường như nghĩ tới cái gì đó thú vị, khóe miệng hơi gợi lên một đường cong: "Cái này cũng không tính là thuốc, mà là độc, quá liều sẽ trực tiếp làm chết người, mà nếu chỉ sử dụng một lượng nhỏ cũng sẽ không mất mạng,d.đ.lqd nhưng lại làm da người dài ra như vảy rắn, dù là trên người hay trên mặt cũng sẽ dài ra.”
“Lại thêm thảo dược mà hôm qua phát hiện ra, sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được, bây giờ đúng thật là có chút không kịp chờ tới lúc trở lại thành phố B đấy.” Trên mặt Sở Thanh mang theo nụ cười thuần khiết, nụ cười kia vô cùng trong sáng, đoán chừng dù là ai nhìn thấy nụ cười này đều sẽ cảm thấy cô là một thiên thần, nhưng trên thực tế cô lại là một ác ma khoác áo thiên thần.
“A Thanh, cô thật sự không quan tâm tới Sở Nghiên cùng cha ‘cô’ sao?” Thật ra thì chỉ một chút Mặc Phỉ cũng không muốn khuyên Sở Thanh, dù sao dọc đường này có chuyện gì xảy ra Mặc Phỉ vẫn luôn là người đứng xem, anh không đồng tình chút nào với hai người kia, dù sao bọn họ đã đường đường chính chính tổn thương A Thanh, nhưng anh lại không thể không vì A Thanh suy tính, mặc dù nói mạt thế không còn đạo đức, nhưng mỗi người đều vẫn thích ngụy trang cho bản thân, nếu như Sở Thanh thật sự làm chuyện phá vỡ ranh giới đọa đức cuối cùng, thật sự sẽ làm cô lâm vạn kiếp bất phục!
"Cái đó anh không cần phải lo lắng, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người thân của tôi."’ Lần trước khi ma công khôi phục, cô dần dần cảm thấy có điều gì không đúng, mà sau khi thừa kế huyết mạch của Nữ Oa, dường như những đoạn kí ức vỡ vụn trong trí nhớ của cô đã để lại cho cô chút đầu mối, nhưng vẫn còn có vài chỗ hơi mơ hồ, nhưng Sở Thanh lại có thể khẳng định, mình thật sự không phải là con cháu của nhà họ Sở, không, có lẻ phải nói, không phải là con gái của cha Sở!
“A Thanh, mặc dù cô nói như vậy, nhưng đến tột cùng sẽ có bao nhiêu người tin tưởng cô? Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều biết ông ta là cha của cô.”
“Cái này rất nhanh sẽ không còn như thế nữa.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo hàm ý Mặc Phỉ không hiểu nổi: “Có một số việc tôi không biết, thậm chí người gọi là cha của tôi kia cũng không biết, người duy nhất có khả năng biết là trưởng lão gia tộc, mà người kia rốt cuộc có phải là cha tôi hay không, đợi sau khi tôi đến thành phố B tự nhiên sẽ có một đáp án.”
Sau khi nghe Sở Thanh nói, cuối cùng Mặc Phỉ mới hiểu ý của cô, cũng không phải do linh hồn cô là Sở Thanh Y nên mới có thể hủy bỏ thân phận của mình, mà bởi vì bản thân Sở Thanh thật sự có khả năng không phải là con gái của cha Sở!
Đáp án này khiến Mặc Phỉ không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, nếu đúng Sở Thanh không phải con gái của cha Sở, như vậy thời gian nuôi nấng mười mấy năm qua là có chuyện gì xảy ra, hơn nữa làm sao Sở Thanh ngồi được vào vị trí gia chủ nhà họ Sở?
Hình như hiểu được nghi vấn của Mặc Phỉ, Sở Thanh vừa cẩn thận chế thuốc, vừa nói: “Cho nên tôi có thể trở thành gia chủ nhà họ Sở cũng không phải do nguyên nhân cha con đó, mà bởi vì trưởng lão trong gia tộc chỉ định, trưởng lão vô tình hay cố ý nhắc nhở là Sở Trường Điền bỏ rơi hại chết mẹ của Sở Nghiên, cho nên không nên để cho cô ta chịu gánh nặng như vậy, mà để đứa con gái là ’tôi" nữ giả nam trở thành gia chủ nhà họ Sở, nói cho oai là bồi thường Sở Nghiên.”
Nghe thấy vậy, Mặc Phỉ chợt có loại cảm giác không chống đỡ nổi, rốt cuộc chỉ số IQ của cha Sở cùng Sở Nghiên thấp đến mức nào mới có thể tin tưởng lời như vậy!d.đ.lqdon
"Hơn nữa dù Sở Nghiên muốn thừa kế ghế gia chủ cũng không có khả năng, dù sao trong gia tộc chỉ có tôi được giáo dục theo cách gia chủ thật sự nên được giáo dục!” Sở Thanh mỉm cười, nụ cười khiêm tốn, nhìn thế nào cũng là một cô gái ôn hòa, dĩ nhiên, điều này nhất định phải bỏ qua chất thuốc cô đang không ngừng luyện chế trên tay.
“Cha của cô chưa từng nghi ngờ hay sao? Sở Nghiên cũng không nghi ngờ hay sao?” Đây là thắc mắc của Mặc Phỉ, mặc dù anh hiểu được lý do mà Sở Thanh vừa nói, nhưng chỉ cần không phải kẻ đần độn thì tại sao tiếp theo lại hoàn toàn không nghi ngờ chút nào?
“Sở Trường Điền tự nhiên không nghi ngờ, về phần Sở Nghiên,” Sở Thanh cười châm chọc một tiếng, trong mắt hiện lên sự khinh thường rõ rệt: “Anh cảm thấy cô ta nghi ngờ thì có ích gì sao? Chỉ cần cô ta không muốn bị đá ra khỏi nhà họ Sở, dù có thắc mắc cũng không thể hỏi, việc duy nhất cô ta có thể làm chính là ép buộc tôi ra khỏi nhà họ Sở, chỉ tiếc cho tới bây giờ các trưởng lão cũng không cho cô ta cơ hội này, mà hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không cho rằng tình hình của cô ta ở thành phố B sẽ tốt đẹp.”
Bởi vì các trưởng lão nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không để cho Sở Nghiên đạt được cái vị trí kia.
"......" Đột nhiên, Mặc Phỉ cảm thấy không thể chống đỡ nổi, tại sao anh lại cảm thấy cha Sở cùng Sở Nghiên hoàn toàn không phải người nhà họ Sở đây? Nếu không vì sao các trưởng lão lại đối xử khác biệt lớn như vậy? Sở Thanh nhìn thế nào cũng là báu vật, nhưng Sở Nghiên vừa lúc lại trái ngược, coi như cả cha Sở cũng là mơ hồ bị dọa dẫm, nhưng vẫn có điểm là lạ ở chỗ nào đây?
“Không có vấn đề gì chứ?” Nhìn Mặc Phỉ chợt trầm mặc, Sở Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, thái độ ấy sao mà dịu dàng, nhưng sắc mặt cô càng dịu dàng thì Mặc Phỉ càng cảm thấy khó chịu, tại sao khó chịu thì anh không biết, nhưng trong lòng cảm thấy rất không phục.
“A Thanh, về sau tôi sẽ bảo vệ cô,d.đ.lq/đ mặc kệ là ai cũng không thể tổn thương cô.” Trên thế giới này, cũng không còn ai có thể khiến Mặc Phỉ Cáp Duy có thể nói ra lời bảo hộ như vậy, Sở Thanh là người đầu tiên, cũng có thể là người duy nhất.
Gia đình Mặc Phỉ đình cực kỳ phức tạp, cha mẹ coi như là kết thân chính trị, tình cảm giữa bọn họ bất hòa, hai bên đều có tình nhân riêng, cũng chính bởi vì như vậy, cho tới bây giờ Mặc Phỉ đều không cảm thấy mình có thể thích ai đó, vì anh cho rằng trong cơ thể của mình giữ lại dòng máu của hai người kia, đứa bé sinh ra từ người ích kỉ như vậy, làm sao có thể sẽ thích người khác?
Nhưng sau khi gặp được Sở Thanh anh mới phát hiện, anh cũng không phải không thể thích người khác, mà từ trước tới giờ chưa gặp được người khiến anh để tâm, rốt cuộc gặp được người đó rồi, anh mới hiểu rõ, trên thế giới này, chỉ cần có người đó tồn tại, cả thế giới sẽ trở nên tốt đẹp, chỉ cần nhìn người đó là anh có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống.
Có lẽ trên đời này, có một số việc thật sự từ sâu xa bên trong đã được định trước, phi thuyền của anh sẽ xảy ra chuyện cũng bởi vì trên tinh cầu này, dưới bầu trời xanh này có một người, người đó có thể làm rung động toàn bộ con người anh như vậy, thậm chí nhất định sẽ yêu thương cô, nhất định sẽ có một ngày ý của cô còn hơn tất cả.
Mà sau khi Sở Thanh nghe được những lời này, cũng không nói gì, chỉ hơi gợi khóe miệng lên, sau đó tiếp tục chế thuốc, giống như chuyện vừa rồi cô làm như không nghe thấy, trên thực tế chỉ có Sở Thanh tự mình biết, trong khoảnh khắc đó, dường như tâm của cô có chút rối loạn.
Trên đời này chưa từng có một người sẽ thẳng thắn nói cho cô biết, anh nguyện ý bảo vệ mình….
Trong lúc nhất thời, không khí trầm mặc lan tràn giữa hai người, khi Mặc Phỉ đang muốn nói gì đó điều tiết không khí, Sở Thanh chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem vật cầm trong tay đặt vào trong chén nhỏ.
Mặc Phỉ tò mò nhìn sang, chỉ thấy trong chén nhỏ là một loại dung dịch xanh trắng ngà, màu sắc kia vô cùng xinh đẹp, mềm mại, làm cho người ta thấy chỉ muốn nếm thử mùi vị, nhưng bởi vì biết trong này có những cái gì, cho nên Mặc Phỉ tuyệt đối sẽ không để cho mình tò mò như vậy, nếu nếm thử thứ đó, kết quả kia, ha ha, tuyệt đối không dám nhìn thẳng!
“Sao vậy, tò mò về thuốc này?d.đ.lqd Chỉ có điều tôi khuyên anh không nên tò mò về công dụng của thuốc này, bởi vì bây giờ trong tay tôi cũng không có thuốc giải." Sở Thanh nhíu mày, hoàn toàn là vẻ nếu không nói cho Mặc Phỉ biết cô không có thuốc giải của thuốc này, nếu như uống vào, tự gánh lấy hậu quả.
Trong nháy mắt Mặc Phỉ có cảm giác không biết nói gì, chẳng nhẽ trong lòng Sở Thanh anh luôn đần độn như vậy sao, rõ ràng biết thuốc này là độc, vẫn tự mình nếm thử một chút?
“Có thể nói cho tôi biết tác dụng của thuốc này không?” Mặc dù biết thuốc này không thể nếm, nhưng tò mò nó có hiệu quả gì thì không phải là chuyện đương nhiên sao?
“Tác dụng? Cái này….” Sở Thanh nhớ lại tất cả những thảo dược vừa thêm vào, sau đó mới từ từ nói: “Thuốc này lúc đầu hẳn sẽ có tác dụng an thần, nhưng theo lượng thuốc tăng lên, sẽ xuất hiện một loại tác dụng phụ như là bắt đầu gặp ác mộng linh tinh gì đó, rồi nói chung một tháng sau trên người sẽ mọc ra vảy lưa thưa, đại khái chính là bộ dáng này.”
Vừa dứt câu, Mặc Phỉ liền mặc niệm cho Sở Nghiên ba phút, trên thế giới này đắc tội người nào không được, nhất định phải đắc tội với phụ nữ “bụng dạ hẹp hòi” như vậy, quả nhiên phải nói trời tạo nghiệp chướng người tự tay làm bây thì không thể sống đúng không?
Lúc này, ở một nơi khác, Sở Nghiên căn bản không biết tai họa sắp đổ lên đầu đến nơi, vẫn còn nghĩ làm thế nào để thực hiện được ước mơ của mình.
"Sở tiểu thư, thân thể của cô như thế nào rồi? Hôm nay lại có nhiệm vụ thu thập vật liệu, có thể đi cùng chúng tôi không?” Bởi vì Sở Nghiên phát sốt nên mấy ngày nay người hơi khó chịu, cho nên thường không đi làm nhiệm vụ, mà ở lại trong trụ sở nghỉ ngơi, bởi vì trước mạt thế đã chuẩn bị không ít thức ăn, nên Sở Nghiên chưa bao giờ lo lắng về vấn đề lương thực.
Nhưng hôm nay người cô ta đã tốt hơn nhiều, theo thời gian trôi qua, lương thực trên người cô ta cũng càng ngày càng ít, vì vậy khi có cơ hội Sở Nghiên luôn đi theo đội tìm vật liệu, bởi vì không gian của cô ta cũng không phải hàng thật, cho nên có thể né tránh sự kiểm tra của căn cứ, giấu một chút thức ăn, nhưng vì cô ta lôi kéo đồng bọn “trong lúc vô tình" đã lộ ra bí mật không gian của mình, cho nên Sở Nghiên liền trở thành một thành viên cố định trong đội.
“Dĩ nhiên có thể, chỉ có điều liệu tôi có thể mang một người bạn đi cùng không?” Sở Nghiên mỉm cười, nhớ đến Lục Trạch, hiện tại đã đến thành phố B được nửa tháng rồi, mặc dù ở chung dưới một mái nhà với Lục Trạch, nhưng không biết vì sao Lục Trạch luôn tránh né cô ta, thời gian dài như vậy, hai người cơ hồ gặp nhau không được mấy lần.
“Người mà Sở tiểu thư nói là Lục Trạch tiên sinh sao? Nếu quả là như vậy thì không cần chờ anh ấy, anh ấy và Lục Thần đã cùng nhận nhiệm vụ tiêu diệt tang thi, đoán chừng hai ba ngày tới chắc là sẽ không trở về." Nghe đối phương trả lời như vậy, nét mặt Sở Nghiên trở nên khó coi, cô ta cho rằng Lục Trạch đang giận cô ta nên tránh né mình, nhưng bây giờ lấy được đáp án lại là Lục Trạch cùng đám người Lục Thần cùng rời đi, chẳng lẽ bây giờ A Trạch chuẩn bị hành động chung với đám người Lục Thần hay sao?
Sở Nghiên dùng sức hít một hơi, sau đó từ từ thở ra, dù A Trạch và Lục Thần ở cùng nhau cũng không có vấn đề gì, hiện tại Sở Thanh đã không còn, dù mấy người kia kiên trì cũng không được bao lâu nữa, khi biết Sở Thanh sẽ không trở về nữa nhất định d.đan.lqdbọn họ sẽ vứt bỏ tất cả sự kiên trì, mà cô ta, mặc kệ đã làm cái gì thì dù sao cô ta cũng là chị gái của Sở Thanh, cho dù chấp nhận lôi kéo thì cũng có thể nghĩ ưu tiên cô đúng không?
Nghĩ tới đây, Sở Nghiên lại yên tâm một lần nữa, cũng không cảm thấy nóng nảy đối với mấy người Lục Thần nữa.
Mặc dù hiện tại Sở Nghiên nghĩ thoạt nhìn như vậy là không có lỗi, nhưng Sở Nghiên lại quên mất, đối với Lục Thần, cô ta không phải chị gái của Sở Thanh, là là kẻ thù suýt chút nữa đã hại chết Sở Thanh!
Đối với một kẻ thù, mặc kệ đối phương ra điều kiện gì, khóc thành dạng gì bọn họ cũng sẽ không đồng ý trợ giúp cô ta, thậm chí nếu như nơi này có kẻ thù của Sở Nghiên, đoán chừng bọn họ còn có thể hỗ trợ kẻ thù của Sở Nghiên vô điều kiện, dù sao người bị hại chết chính là người quan trọng với bọn họ.
“Nếu như vậy chúng ta đi thôi, hôm nay tôi sẽ hỗ trợ mọi người thu thập nhiều vật liệu một chút.” Sở Nghiên cười, nụ cười vô cùng ôn hòa, làm cho người ta nhìn qua liền cảm thấy vô cùng ấm lòng, chỉ tiếc, nếu như là ở thời kỳ hòa bình thì đúng là vậy, nhưng ở mạt thế căn bản cũng sẽ không có ai tin tưởng người ta sẽ ôn hòa như vậy, có thể nói, ngay từ lúc đầu những người đó đã không tin Sở Nghiên, đối với bọn họ, người này cũng chỉ là một không gian giúp mọi người lấy được nhiều vật liệu hơn mà thôi, về phần người của cô ta?
À, khi vừa đến căn cứ đã vô tình nghe được một chuyện của người ta, lúc ấy Sở Nghiên không hề nương tay đẩy chính em trai ruột của mình vào bầy cá biến dị, người nhẫn tâm như vậy còn ai dám tin tưởng nữa, nếu quả thật tin, kết quả cuối cùng chắc chắn là bị cô ta kéo ra làm lá chắn, chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ cần là người có đầu óc sẽ không thèm làm!
“Vậy thì phải cám ơn Sở tiểu thư rồi, về sau nếu như Sở tiểu thư có chuyện gì cần giúp nhất định phải nói cho chúng tôi biết một tiếng!" Lời khách sáo có ai không biết nói, cũng chỉ là nói cho có, còn có nhất định phải giúp hay không, nếu giúp một bạch nhãn lang như vậy không chừng sẽ đẩy chính bản thân vào!
Mà bây giờ Sở Nghiên hết sức tự tin căn bản cũng không có hiểu được hàm ý trong lời của người này, chỉ đơn thuần nghĩ đối phương đang suy tính lấy lòng mình.
Sau khi tới thành phố B Sở Nghiên mới nhận ra mình đã suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, vốn cho rằng khi đến nơi này, bằng số vật liệu trong tay cô ta có thể tuyển dụng được không ít người đắc lực, nhưng lại bởi vì chuyện trên thuyền bị truyền ra, tất cả mọi người đều hết sức phòng bị cẩn thận Sở Nghiên, cô ta dùng hơn nửa tháng mới khiến người khác tin rằng lúc đó cô ta bị một dị năng giả hệ tinh thần không biết từ đâu thao túng mới có thể làm ra chuyện như vậy,d.đ.lequydon tất cả đều không phải chủ ý của cô ta!
Dĩ nhiên, đây đều là mặt ngoài, trên thực tế rốt cuộc có bao nhiêu người tin thì sẽ chẳng có ai biết.
"Yên tâm, về sau có thể sẽ không thể không làm phiền mấy vị rồi, dĩ nhiên tôi cũng vậy, sẽ giúp mọi người tìm kiếm lương thực nhiều hơn một chút.” Sở Nghiên hiểu rất rõ nguyên tắc trao đổi ngang giá, dĩ nhiên, đây chỉ là lúc này, đợi đến tương lai khi cô hoàn toàn thu phục được những người này rồi, cũng sẽ không còn như vậy!
"Sở tiểu thư khách khí." Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút miễn cưỡng, nhưng Sở Nghiên lại không phát hiện, không thể không nói, thành phần ngu xuẩn lại còn có dã tâm như vậy, cũng cực kỳ khó gặp!
Khi Sở Nghiên trở về phòng chuẩn bị đồ đạc, vị đội trưởng đáng thương đó bị chính đội viên của mình hung hăng nhìn chòng chọc một lần, thật ra trong lòng anh ta cũng rất buồn bực, làm sao anh ta không nghĩ ra Sở Nghiên này lại thật sự làm như vậy, ngay cả lời nói khách sáo của mình cũng không nghe ra.
"Đội trưởng, nếu như cô Sở Nghiên đó thật sự cần giúp đỡ, anh phải lấy cái chết tạ tội đi!” Một cô gái có tính khí rất tốt trong đội ngũ nghe Sở Nghiên nói vậy cũng phải bạo phát, lúc này, cô lạnh lùng nhìn đội trưởng của mình, trong mắt chứa đầy vẻ khinh bỉ.
Mà tất cả những đội viên phía sau đều có cùng ánh mắt như vậy, hiển nhiên, nếu như Sở Nghiên thật sự đòi hỏi bọn họ, đội viên của anh ta sẽ thật sự bắt anh ta lấy cái chết tạ tội!
Đợi một khoảng thời gian không lâu, Sở Nghiên chậm rãi đi ra từ phòng mình, đi theo những người kia rời khỏi căn cứ.
Mà ở một nơi khác, còn có một nhóm người tồn tại.
”Anh, nhiệm vụ lần này..." Nghĩ tới nhân vật lần này, Lục Trạch đã cảm thấy rất phiền phức, bây giời lại xuất hiện T1, mặc dù không phải không thể đánh bại, nhưng lại rất phiền phức,d.đ.l.q.đ không cẩn thận cũng sẽ rất nguy hiểm!
“Chúng tôi có thể tự xử lí, không cần cậu tới." Thái độ của Lục Thần với Lục Trạch vẫn lạnh nhạt như vậy, từ khi Sở Thanh “gặp chuyện không may" kia, mặc kệ là Sở Nghiên, cha Sở còn có Lục Trạch cũng đã bắt đầu bị liệt vào danh sách đen của Lục Thần, trong lòng anh những người này đã không còn là người thân, bạn bè của anh nữa, mà là kẻ thù làm tổn thương người quan trọng với anh.
Lục Trạch lập tức không phản bác được, bây giờ anh ta cũng biết mình rất không được chào đón trong đám người kia, nhưng không còn cách nào, làm bậy là người của anh ta, dĩ nhiên bây giờ anh ta phải nghĩ cách chuộc tội, nếu không, anh ta chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!
"Lục Trạch tiên sinh, tự chúng tôi có thể giải quyết những nhiệm vụ này, hay là ngài đi cùng với vợ chưa cưới của ngài đi, nếu như bây giờ ngài cứ đi theo chúng tôi như vậy, không biết người vợ chưa cưới của ngài sẽ nghĩ sao về chúng tôi đây.” Bình thường Hoàng Á Lê không thích chèn ép người khác, nhưng bây giờ, khi đối mặt với Lục Trạch, cô thật sự không có cách nào nói được lời ngon tiếng ngọt, dù sao anh ta cũng là chồng chưa cưới của Sở Nghiên, mà Sở Nghiên chính là người làm tổn thương A Thanh.
Mặc dù mọi người cũng biết Sở Thanh và Sở Nghiên bất hòa, nhưng lại không có bất kì một người nào có thể hiểu được mâu thuẫn giữa bọn họ hơn cô, kiếp trước Sở Nghiên đã một lần hãm hại ép Sở Thanh thành bộ dạng kia, đời này cô ta đừng mơ tưởng có thể tổn thương A Thanh dù chỉ một chút, hơn nữa không chỉ là cô, ngay cả bạn bè của cô cũng như vậy.
Mà Mộ Hi chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Trạch, trực tiếp làm như không thấy, đối với người như vậy, cậu không cần thiết lãng phí tinh lực cãi vã với anh ta, chỉ cần hoàn toàn không nhìn đến là được rồi.
Rõ ràng là đội ngũ bốn người, lúc này bởi vì ba người trong đó bài xích, mà càng trở nên quỷ dị, vốn dĩ cũng đã không giống như một đội rồi.
Bây giờ Lục Trạch không thể nói gì, bởi anh ta hiểu sự xuất hiện của mình đã không nhận được sự chào đón của ba người này rồi, nếu như còn nói chuyện gì không nên nói, hậu quả có thể sẽ vô cùng thê thảm!
"Đến, tự mình cẩn thận." Lục Thần nói một câu này xong, rồi nhìn hai người sau lưng, ba người gật đầu với nhau, loại ăn ý đó khiến Lục Trạch vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng hâm mộ, lúc này anh ta đã cảm thấy hơi hối hận, nếu như từ lúc đầu anh ta không che chở Sở Nghiên như vậy, có phải cũng sẽ không giống như bây giờ hay không, giống như một người ngoài cuộc?