"Yêu cầu của chúng tôi không cao, chỉ cần các người không gây thêm phiền toái không cần thiết cho chúng tôi là có thể, giống như hôm nay, nếu như không phải mấy người, cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy." Đã sinh tồn mấy ngày ở mạt thế, cô không tin bây giờ Lạc Vũ Vy còn không biết thói quen của tang thi, chẳng qua là muốn các cô có thêm phiền toái mà thôi!
Quả nhiên, sau khi Lạc Vũ Vy nghe vậy, sắc mặt có chút lúng túng, đúng là hôm nay cô có chút cố ý, nhưng lại không nghĩ rằng lúc này lại bị người ta nói thẳng, làm sao có thể không biết xấu hổ chứ, bất quá cô cũng là người da mặt dày, lúng túng trong thời gian ngắn, mới chậm rãi nói: "Đây không phải là do chúng tôi thấy thực lực của đội trưởng Bạch còn chưa đủ, muốn dùng biện pháp khác để cho đội trưởng Bạch nâng cao thực lực một chút, chẳng lẽ là sai sao?" (@Nói thật, Nuy pó tay với cái chụy này >,<)
"Tất nhiên là không có sai, bất quá...." Bạch Vãn Tình lạnh lùng nói, trong mắt mang theo lửa giận: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở mấy vị một lần, lần sau giúp chúng tôi tăng thực lực lên, các vị phải nghĩ được cách tốt nhất làm sao để chạy trốn, nếu không, không có ai sẽ bảo vệ mấy người!" Hiện tại Bạch Vãn Tình nói tới chỗ này, bất kể là ai rước lấy phiền toái nữa, bọn họ nhất định tuyệt đối sẽ trăm phần trăm không đi cứu người đó, ít nhất là trước khi người đó chết chắc là sẽ không đi cứu.
Lạc Vũ Vy nghe vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, sau đó từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Vãn Tình: "Đội trưởng Bạch, chẳng lẽ cô đã quên chức trách của mình là bảo vệ chúng tôi sao?!"
"Cô cũng nói, trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ các người, nhưng nếu như các người muốn tiếp xúc thân mật với tang thi, như vậy chúng tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các người." Ánh mắt hơi rũ xuống, che giấu tia sát ý trong mắt của cô, lần đầu tiên, một người lạnh nhạt như Bạch Vãn Tình lại có xúc động muốn giết người.
Mà sau khi nghe vậy, Lạc Vũ Vy tức giận, giơ tay lên muốn cho Bạch Vãn Tình một tát, lại bị Sở Thanh đứng bên cạnh xem náo nhiệt ngăn lại, Lạc Vũ Vy ngẩng đầu lên nhìn người đột nhiên ngăn trở cô, trên mặt rõ ràng tức giận, nhưng là tức giận sau một khắc lại biến thành kinh ngạc.
"A Thanh, là anh?" Lạc Vũ Vy như thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp Sở Thanh ở chỗ này: "Chú Sở đâu? Chị Nghiên có ở đây hay không, hiện tại các người vẫn tốt chứ?"
Lạc Vũ Vy là bạn thuở nhỏ của Sở Thanh, mặc dù đã bảy, tám năm không gặp Sở Thanh, nhưng mấy tháng qua ba ba luôn đưa hình của Sở Thanh cho cô xem, hơn nữa còn nói với cô, nhất định phải bắt được Sở Thanh, như vậy nửa đời sau sẽ hưởng phúc không ngừng, cho nên trong lòng cô vẫn luôn xem Sở Thanh là thí sinh tốt nhất cho vị trí hôn phu (*chồng sắp cưới) của mình, dĩ nhiên lời như thế cô không thể nào nói ra được, cô rất tin tưởng vào vẻ đẹp và thế lực của gia đình mình nhất định sẽ bắt sống được Sở Thanh!
Giọng nói giống như thân thuộc của cô ta làm cho Sở Thanh không vui nhíu mày một cái, trong trí nhớ của cô không có người này, nhưng hiển nhiên đối phương lại biết cô: "Tôi không quen cô."
Giọng nói của Sở Thanh vô cùng nghiêm túc, giống như thật sự không biết Lạc Vũ Vy vậy, mà trong nháy mắt trên mặt Lạc Vũ Vy thoáng lúng túng, vốn nghĩ rằng Sở Thanh sẽ có ấn tượng đối với cô, không nghĩ tới đối phương lại lạnh nhạt nói không quen mình.
Trên thực tế cũng không có biện pháp nào, vào thời gian Sở Thanh và Lạc Vũ Vy chơi với nhau, Sở Thanh bất quá chỉ có năm, sáu tuổi, hiện tại đã nhiều năm qua đi, người bạn thuở nhỏ có người nào còn nhớ rõ, huống chi Sở Thanh bây giờ cũng không phải Sở Thanh thật sự kia, coi như năm đó, Sở Thanh cũng gặp Lạc Vũ Vy ở đây, khó có thể nhớ có một người như thế nha.
Truyện được đăng tại nuylovevaio.wordpress.com
"A Thanh, anh không nhớ rõ em sao, em là Vũ Vy đây, lúc còn bé chúng mình còn ở cùng một chỗ chơi đùa, anh đã quên hết sao?" Nhìn Sở Thanh thật sự không nhớ rõ, cho nên Lạc Vũ Vy chỉ có thể từ từ nhắc nhở cậu (Sở Thanh), dưới tình huống như vậy, coi như thật sự không nhớ rõ cũng sẽ làm bộ nhớ ra, đến lúc đó làm bộ quen thân, cô muốn lấy một chút thức ăn còn không phải chuyện đơn giản sao.
Chẳng qua Lạc Vũ Vy không nghĩ tới chính là tính tình của Sở Thanh có thể trực tiếp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, sau khi nghe được câu hỏi của cô, Sở Thanh nhìn nhìn một cái, gật đầu: "Ừ, đã không nhớ."
Một câu không nhớ này làm cho Lạc Vũ Vy càng thêm lúng túng, lúc cô không biết phải nói gì, thì Sở Thanh lại mở miệng một lần nữa, chỉ về phía sau lưng: "Nếu như cô muốn tìm Sở Nghiên kia, thì có thể đi về phía sau, cô ta ở trong xe phía sau đấy."
Nếu cô gái này biết Sở Nghiên, như vậy đại biểu rằng cô ta tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì, nếu như đã không phải người tốt, như vậy cô tự nhiên sẽ không cần khách khí, người như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tiếp cận!
"A Thanh, cô gái kia là bạn của cậu?" Nhìn Lạc Vũ Vy từ từ đi về phía sau, mỗi bước cẩn thận mang theo vạn phần không muốn, Hoàng Á Lê nhíu mày lại, trí nhớ của cô không có tồn tại của người này, cô kia là ai nhỉ?
Vấn đề này ngược lại làm cho Sở Thanh sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút cô mới do dự mở miệng: "Cô ta nói cô ta là bạn của tôi."
Cô ta nói cô ta là bạn của tôi, như vậy đại biểu chính là Sở Thanh cũng không nhận ra người này, mà đối phương nói là bạn của cô ấy, không thể không nói tính tình của Sở Thanh còn rất khả ái nha, dù sao hiện tại bởi vì mặt mũi mà sẽ không nói thật, mà bây giờ Sở Thanh cũng không chút khách khí nói thật ra, rõ ràng cho thấy hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi.
"A Thanh, có thể em thật sự biết cô ta." Lục Thần đứng một bên nhướng mày, hiển nhiên khác với Sở Thanh, Lục Thần vẫn có chút ấn tượng đối với người con gái này: "Cô ta là con gái của nhà họ Lạc ở thành phố B, lúc còn bé đã từng sống ở nhà họ Sở một khoảng thời gian, bất quá hình như là chuyện hơn mười năm trước."
"Anh Thần, anh đang nói đùa sao, chuyện hơn mười năm trước, cũng không phải là người quan trọng gì, người nào sẽ nhớ á." Thời gian sống của Sở Thanh quá dài, cho nên theo bản năng sẽ không nhớ tới những thứ không quan trọng, cho nên đối với Sở Thanh mà nói, chuyện hơn mười năm trước xuất hiện một người không quan trọng, căn bản cũng không có tư cách động lại trong trí nhớ của cô.
Mộ Hi và Hoàng Á Lê nghe Sở Thanh nói như vậy thì len lén cười, mặc dù tính tình của Sở Thanh rất trực tiếp không làm cho người ta chán ghét, nhưng thật sự làm cho người ta thương tâm nha, mà Bạch Vãn Tình đứng một bên nghe mấy người trò chuyện cũng cười, vốn cô cho rằng Sở Thanh là một thanh niên có chút lạnh nhạt, nhưng hiện tại cô biết mình nhìn lầm rồi, Sở Thanh căn bản không phải thanh niên lạnh nhạt gì, mà là một thanh niên ngây ngô thẳng thắn, không thể không nói người như vậy thật sự rất đáng yêu ~~~
Mà Lạc Vũ Vy luôn chú ý tới Sở Thanh nghe vậy, sắc mặt cũng tối đi, cô thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thanh lại nói lời như vậy, không phải lúc còn nhỏ các cô chơi với nhau rất tốt sao, hiện tại Sở Thanh lại nói cô không phải người quan trọng, điều này sao có thể làm cho lòng tự ái của cô sao chịu nổi chứ!
"Vũ Vy, em cũng đừng tức giận, bây giờ A Thanh..." Nói xong, Sở Nghiên từ từ cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Bây giờ đừng nói là em, ngay cả bọn chị, Sở Thanh cũng không nhận."