"A Thanh, xảy ra chuyện gì, có ai cầu cứu à?" Giọng nói của Hoàng Á Lê có chút lo lắng, hiện tại đã là mạt thế, lúc này không có ai có thể nói người sắp gặp là người tốt, hơn nữa vì hiệu ứng bươm bướm, hiện tại đã có rất nhiều chuyện đã thay đổi, Hoàng Á Lê không có biện pháp đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
"Không biết, nhưng hẳn là không phải người xấu." Người tu ma có thể phân biệt rõ ràng thiện ác, nếu cô nói đối phương không phải là người xấu, như vậy thì là không phải người xấu: "Giống như bị tang thi đuổi theo, một nhóm bảy người, một người trong đó là hệ Hỏa, một người là hệ Thực vật, năm người khác là hệ Phong."
Sở Thanh có thể cảm giác được rõ ràng đến tột cùng người nào có dị năng gì, cho nên cứ như vậy đi đến bên cạnh Hoàng Á Lê giải thích.
Mà Hoàng Á Lê nghe vậy, không biết vì sao lại cảm thấy có chút quen quen, hình như cô cũng đã nghe qua cái gì đó giống thế, sau đó ánh mắt mở lớn, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Sở Thanh nói bảy người kia có phải là tiểu đội Tật Phong!
Ở mạt thế tiểu đội Tật Phong cũng xem như là một truyền kỳ, bởi vì chủ lực của họ chỉ là một người dị năng hệ Hỏa, mặc dù dị năng hệ Phong cũng có thể công kích, nhưng là hệ Phong như cũ, linh hoạt có thừa, mà uy lực không đủ, mà người dị năng hệ Thực vật ở giai đoạn đầu mạt thế lại bị xem như là vô dụng mà thôi.
Nhưng tiểu đội Tật Phong dựa vào việc hỗ trợ lẫn nhau mà kiên trì được trong mạt thế, hơn nữa không chỉ giữ vững kiên trì, thậm chí hai năm sau danh tiếng còn được lan truyền rất lớn, trở thành sát thủ tang thi danh chấn vô song một thời, phàm là tang thi cao cấp bị căn cứ ban nhiệm vụ được bọn họ nhận, cho tới bây giờ cũng không có cái nào mà không thành công, chỉ là vô cùng tiếc nuối, trong lần gặp một con tang thi hệ Độc, cuối cùng tất cả mọi người đều bị dính độc của tang thi đó, toàn quân bị diệt, ở mạt thế cũng có thể nói đó là một chuyện rất đáng tiếc.
"Hoàng Á Lê, cậu biết bọn họ?" Nhìn nét mặt của cô, Sở Thanh cũng hiểu Hoàng Á Lê chắc chắn biết là chuyện gì đó, cho nên dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi cô.
"Ừ, tớ biết, nhưng bây giờ không kịp nói tỉ mỉ nữa, chúng ta nhất định phải cứu bọn họ nhanh lên một chút." Hoàng Á Lê nói xong thì vội vàng chạy xuống xe, sau đó kiên định nói cho ba người trong xe biết: "Yên tâm, bảy người kia đều là người vô cùng chính trực, coi như không đi cùng đường, bọn họ cũng sẽ không thể trở thành kẻ thù với chúng ta."
Nghe được Hoàng Á Lê giải thích, Lục Thần và Mộ Hi cũng xuống xe, bọn họ cũng không phản đối việc cứu người, nhưng lại sợ cứu người lại giống như Sở Nghiên cứu phải bạch nhãn lang (*), nếu như vậy, bọn họ tình nguyện thấy chết mà không cứu.
(*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng ~> Ý nói những người xảo trá, không biết mang ơn, hay phản bội v..v..
Mà bây giờ, sau khi Hoàng Á Lê giải thích xong, tự nhiên biết mấy người đó không có nguy hiểm, hơn nữa có thể sẽ trợ giúp bọn họ, dù sau hai người cũng không phải người ngu, sẽ không tự cho mình là chúa cứu thế, coi như là một người một ngựa cũng có thể cứu vớt cái thế giới này, bọn họ biết muốn sống tốt ở mạt thế, như vậy nhất định phải có thực lực tương ứng, mà thực lực này không chỉ đến từ bản thân, đội hữu cũng là một phần của thực lực, không phải sao!
Khi bốn người chạy đến, người dị năng hệ Hỏa kia đã có không ít vết thương, đoán chừng nếu bọn họ tới muộn một chút, người dị năng hệ hỏa này cũng muốn mất mạng đi.
Nhìn một màn này, trong tay Sở Thanh ngưng một quả cầu tím, ném vào đám tang thi, có không ít tang thi bị điện giật hóa thành tro trong nháy mắt, nằm trên mặt đất co quắp không ngừng, đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, hiện tại co quắp bất quá chỉ vì phản ứng do dòng điện chạy qua cơ thể mà thôi.
Mà sau khi mấy người có dị năng ở đây thấy lôi cầu tím, từ con ngươi ảm đạm dần tỏa sáng, vốn các cô cho là mình chết chắc, mà vào lúc này lại xuất hiện lôi cầu, nói như vậy trừ các cô, cũng có người khác có dị năng, nếu đối phương đã ra tay cứu giúp, như vậy thì không có ác ý gì, các cô được cứu rồi!
Biết mình có hy vọng sống sót, bảy người bị tang thi vây quanh liền hăng hái phản kích, mà Sở Thanh thấy một màn như vậy, trong mắt cũng lóe lên tia hứng thú, nếu đối phương đã biết tự cứu, như vậy cô cũng không ngại tận tâm ra tay giúp đỡ các cô ấy.
Nghĩ tới đây, điện quang trong tay Sở Thanh càng phát sáng hơn, cuối cùng một đòn lôi long tím dũng mãnh cắn vào đám tang thi, mỗi một con tang thi bị lôi long cắn qua lập tức biến thành bụi đen, Hoàng Á Lê đứng một bên nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi cảm thấy dị năng hệ Lôi thật sự rất bưu hãn nha, coi như dị năng hệ Hỏa cũng không có năng lực hủy diệt tang th triệt để như vậy.
"Mau, thừa dịp này chúng ta mau chạy đi!" Ngay lúc này, giữa đám tang thi vang lên âm thanh trong trẻo của một cô gái, âm thanh của cô ấy rất tĩnh táo, vừa nghe chính là người quen với các mặt xã hội, dưới tràng diện nguy hiểm như vậy vẫn có thể giữ được tĩnh táo, Sở Thanh khó được sinh ra một tia ấn tượng tốt với người như vậy.
Mà khi mấy người kia đi ra, Sở Thanh mới phát hiện bọn họ không chỉ có bảy người, mà là mười mấy người, trong đó có mấy người là người bình thường, Sở Thanh cũng không có cảm giác được lực lượng trên người bọn họ, tự nhiên có nghĩa là đã bị Sở Thanh xem nhẹ.
Nhìn mấy người thành công trốn thoát, Sở Thanh cũng không cần áp chế dị năng của mình nữa, điện quang trên lôi long nháy mắt tăng mạnh, đem toàn bộ đám tang thi vây quanh, con rồng to lớn dùng thân vây chặc tang thi, ngay sau đó cuốn thật chặt tất cả tang thi, chỉ nghe ầm ầm, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro đen, những con tang thi kia đều bị lôi điện biến thành bột, công kích như vậy không thể dùng hai chữ kinh khủng là có thể hình dung.
"Vừa rồi, cám ơn cậu (!)." Cô gái vẫn giữ bình tĩnh kia đi tới trước mặt Sở Thanh, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn trấn định như cũ, hiển nhiên mới vừa rồi bị tang thi vây khốn cũng không làm cho cô mất bình tĩnh: "Nếu như không có các người, chúng tôi có thể sẽ mất mạng rồi."
(!) Ở đây vì không biết Sở Thanh là con gái (lúc này Sở Thanh vẫn mặc đồ nam), nên Nuy trực tiếp dùng xưng hô "cậu" nha, thật ra trong tiếng Trung, xưng hô với người đối diện cũng chỉ có một từ, thật sự rất rối rắm nha @@~
Khẩu khí của cô gái đó vô cùng chân thành tha thiết, ánh mắt nhìn Sở Thanh đầy cảm ơn chân thật, cô cũng không có nói dối, nếu mới vừa rồi không phải được Sở Thanh giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay mạng của bọn họ phải giữ lại ở đây!
"Một cái nhấc tay, không cần khách khí." Thật sự chỉ là một cái nhấc tay đối với Sở Thanh, hơn nữa cô cũng có thể nhân cơ hội này rèn luyện "dị năng hệ Lôi" mình có chút không quen này, chuyện như vậy có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn đi.
"Chào cậu, tôi là Bạch Vãn Tình." Mặc dù giọng nói của Sở Thanh có chút lạnh nhạt làm cho người ta không thích tới gần, nhưng Bạch Vãn Tình lại cảm giác được không phải là Sở Thanh xem thường các cô, mà là tính cách của cô ấy chính là như thế.
"Chào cô, Sở Thanh." Đối với người chưa quen thân, Sở Thanh ít lời đến đáng thương, bất quá Sở Thanh vẫn có chút ấn tượng tốt với Bạch Vãn Tình, dù sao vào thời điểm này, cô gái có thể lãnh tĩnh như vậy cũng không nhiều.