Mặc dù không biết tại sao Sở Thanh lại nói như vậy, nhưng nếu như cậu ấy đã nói, dĩ nhiên Hoàng Á Lê sẽ nghe theo lời của cô ấy, bất quá là không giết chết thôi, không điên là được, cũng vẫn có biện pháp từ từ hành hạ Sở Nghiên nha, hơn nữa đợi sau khi dùng hết giá trị của cô ta, cô tuyệt đối sẽ cho Sở Nghiên nếm thử cảm giác lâm vào cơn ác mộng vĩnh viễn.
Mà trong một căn phòng khác, cơn ác mộng của Sở Nghiên vẫn chưa kết thúc, bất quá tương đối ôn hòa hơn cơn ác mộng lúc trước rất nhiều, nhưng mặc dù ôn hòa một chút, nhưng lại là đả kích lớn đối với Sở Nghiên, bởi vì cô mơ thấy Lục Trạch bỏ đi.
Bây giờ trong mắt của Sở Nghiên, người có thể tín nhiệm duy nhất trên thế giới này cũng chỉ có Lục Trạch, mà khi Lục Trạch vứt bỏ cô rời đi, cô cảm thấy tính mạng của mình không có chút giá trị nào.
Cuối cùng, sau một tiếng hét chói tai, Sở Nghiên phát hiện mình đã tỉnh lại, nhưng lần này cô lại không có động tác gì, cẩn thận co mình lại thành một đoàn, trải qua một đêm 'mộng trong mộng', hiện tại cô đã không có cách nào phân biệt tột cùng cái gì là thật, cái gì là ảo.
“Nghiên Nhi, mở cửa, là ba ba, con làm sao vậy?” Mặc dù Sở ba không có nghe thấy tiếng hét trước đó, nhưng âm thanh thét lên chói tai cuối cùng kia, ông là nghe thấy được, cho nên liền vọt ra khỏi phòng của mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ cửa phòng Sở Nghiên.
Mà Sở Nghiên nghe tiếng gọi cửa bên ngoài, lại nhớ lại ác mộng ngày hôm qua, sau đó rùng mình một cái, không nhúc nhích, cô không biết âm thanh mình đang nghe đến tột cùng là thật, hay tiếp tục là ác mộng.
Rốt cuộc sau nửa giờ, Sở Nghiên quyết định mở cửa, thấy ba ba rất bình thường đứng bên ngoài, sợ hãi cả đêm cũng biến thành nước mắt, cô khóc lớn nhào vào ngực Sở ba.
“Ba ba, con thấy ác mộng.” Làm cho cô nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại trong mộng, lần đầu tiên, Sở Nghiên cảm thấy, thì ra ngủ cũng có thể trở nên đáng sợ như vậy.
Rồi sau khi Sở ba trấn an Sở Nghiên xong, thì mang theo cô xuống lầu ăn điểm tâm, nghĩ đến Sở Nghiên bị giày vò đau khổ rất lâu, cho nên Sở ba kêu Lục Trạch chuẩn bị nhiều thức ăn ngon một chút, mà điểm này làm cho trong lòng Lục Trạch sinh ra bất mãn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trước kia anh còn không cảm thấy, nhưng theo thời gian chung đụng (*sống chung) ngày càng dài, Lục Trạch phát hiện, bất kể là Sở ba hay là Sở Nghiên, đều không giống như trong ấn tượng của anh, hơn nữa thật sự là Sở ba quá mức thiên vị, lúc Sở Thanh gặp nguy hiểm, cho tới giờ ông cũng chẳng thèm quan tâm hay lo lắng gì, nhưng Sở Nghiên bất quá chỉ gặp ác mộng mà thôi, ông liền coi như bảo bối, một dạng giống như hắc lam (?) bị vứt bỏ vậy.
Bạn cũng sẽ thích
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian bởi Mimy93
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian
Bởi Mimy93
24.8K 182
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng bởi tieuquyen28
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng
Bởi tieuquyen28
10.6K 78
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng bởi tieuquyen28_1
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng
Bởi tieuquyen28_1
25.1K 232
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh bởi tieuquyen28
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh
Bởi tieuquyen28
12K 137
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta bởi kimphung222
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép...
Bởi kimphung222
22.3K 1.4K
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn Du (Trọng sinh, mạt thế, nữ cường, hoàn) bởi haonguyet1605
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn...
Bởi haonguyet1605
3.1K 32
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full) bởi hoamannguyet
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full)
Bởi hoamannguyet
1.6K 31
Mấy người Sở Thanh thấy một màn như vậy thì vội vàng rời đi, các cô cũng không có thời gian lãng phí ở đây nhìn một đôi cha con thân tình.
Sở Nghiên thấy Sở Thanh muốn rời khỏi, vội vàng bỏ thức ăn trong tay xuống, bởi vì ảnh hưởng của cơn ác mộng ngày hôm qua, hiện tại Sở Nghiên thật sự rất sợ tang thi, nếu như Sở Thanh đi rồi, các cô gặp phải tang thi thì phải làm sao đây.
Mà Sở ba thấy như vậy, sắc mặt âm trầm, tức giận khiển trách Sở Thanh: “A Thanh, mày không thấy chị hai của mày đang suy yếu sao, chờ chị hai mày ăn xong điểm tâm đã!” (@Nuy: Muốn ngay lập tức xách đao chém ổng quá (๑'^'๑) )
Sở ba nói như là chuyện đương nhiên, tất nhiên lại một lần nữa quên mất Sở Thanh đã vạch rõ giới hạn với ông, không có biện pháp, bởi vì trong lòng Sở ba, Sở Thanh là con gái của mình, nhưng vậy nó nên nghe lời của mình, vốn ông cũng có mấy phần áy náy với Sở Thanh, nhưng sau mấy lần Sở Thanh không nghe lời ông, ngay cả phần áy náy kia cũng biến mất.
“Sở tiên sinh, trong đầu của ông đều là tương hồ hay sao? Hay nói thật ra thì ông là óc heo?” Đối với thứ người như vậy, Sở Thanh đã nhẫn nhịn tới cực hạn: “Tôi đã nói qua, cô ta không phải chị hai của tôi, mà ông cũng không phải ba ba của tôi, cũng không có tư cách làm ba của tôi, dĩ nhiên, nếu như ông không nghe hiểu tiếng người, tôi cũng không còn cách nào ╭(╯^╰)╮.”
Trước kia có lẽ Sở Thanh không có cách nào cảm giác được, nhưng khi nguyên thần đã khôi phục, thực lực lớn mạnh, Sở Thanh rõ ràng cảm giác được giữa mình và người đàn ông này cũng không có cảm giác huyết mạch liên thông, chẳng qua ông ta và mình là hai người không có quan hệ với nhau mà thôi!
Mà lời này lại hung hăng làm Sở ba nghẹn họng, như thế nào ông cũng không nghĩ tới con gái của mình sẽ nói ra những lời như vậy.
“Nghịch nữ (*), mày là nghịch nữ, nếu sớm biết hôm nay mày sẽ biến thành như vậy, lúc mày ra đời, tao....” Âm thanh đột nhiên im bặt, Sở ba phát hiện không biết cái gì đó, sau khi xuất hiện trước mặt mình, trong tay còn cầm một cây chủy thủ, mũi nhọn của chủy thủ đã đâm vào trong da thịt, cổ của ông chảy ra một tia máu đỏ tươi.
(*) nghịch nữ: giống như chữ “bất hiếu” ấy, Nuy thấy để “nghịch nữ” dễ nghe hơn một chút, không nặng như 'đồ bất hiếu' :}}
“Tốt nhất là ông câm miệng, tôi ghét nhất là người khác quơ tay múa chân với tôi, hơn nữa sau khi giết ông, tôi sẽ hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi giết ba, bởi vì ông không xứng làm ba, chẳng qua ông chỉ là súc sinh cùng với con gái yêu dấu của mình tính kế với một người con gái khác của ông mà thôi!” Đầu nhọn chủy thủ lại đâm sâu thêm mấy phần, huyết dịch (*máu) chảy xuôi càng thêm khoan khoái (*vui vẻ), trong mắt Sở Thanh nhiễm thêm mấy phần huyết hồng (*máu đỏ), mùi máu tươi làm cho cô như muốn mất khống chế, thật sự rất muốn hung hăng đâm chủy thủ trong tay vào cổ họng kia.
Mà Sở ba bị Sở Thanh dọa sợ, cái gì cũng không dám nói, lần đầu tiên ông nhìn thẳng con gái nhỏ này của mình, trước kia ông chỉ biết cô là một đứa nhỏ bốc đồng (*thất thường), nhưng bây giờ, lần đầu tiên ông mới hiểu được, vốn ông cho là một đứa con gái sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình lại trở nên đáng sợ như vậy.
“Nhớ, không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng, tôi không có nghĩa vụ mang theo các người, chị hai? Ba ba? A, ở trong khoảnh khắc các người muốn tôi chết kia, các người cũng chỉ là một người xa lại.” Mặc dù người đàn ông trước mặt này không phải là ba ba của cô, nhưng lại có một phần hôn duyến (*) với thân thể này, nếu như không chấm dứt phần hôn duyến này, sẽ trở thành trở ngại không nhỏ đối với tu vi của cô trong tương lai, cho nên cô mới không thể không hạ thủ lưu tình đối với họ.
(*) hôn duyến: đại khái là nói về quan hệ huyết thống, ở đây là chỉ phần quan hệ ba - con gái
Nhưng cô không ra tay cũng không có nghĩa là cô sẽ mặc cho người ta lấn tới!
Sở ba gật đầu một cái, cái gì cũng không dám nói, ông có dự cảm, nếu như ông tiếp tục làm chuyện không nên làm, Sở Thanh tuyệt đối sẽ nói được làm được, sẽ lấy ngay tính mạng của ông!
Mà Sở Nghiên thấy một màn này, cũng cảm giác được lòng tràn đầy sợ hãi, trước kia, mặc dù Sở Thanh không có đối xử tốt với mình lắm, nhưng cho tới tận bây giờ cũng sẽ không làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của cô, cô biết đây hết thảy là vì ba ba, mà bây giờ ngay cả ba ba cô cũng bị đối xử như vậy, mình còn có đường sống sao?
Cứ như vậy, dưới tình huống mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, đoàn người từ từ rời khỏi nơi này, bất kể là Sở Nghiên, hay là Sở ba, cũng không có can đảm gây chuyện vào lúc này, nói đùa, bây giờ bọn họ xác định nếu làm chuyện không nên làm, coi như là Sở Thanh không muốn lấy mạng của mình (Sở ba, Sở Nghiên), nhưng sẽ hành hạ thảm mình nha.
____________________