Đúng vậy, lúc đầu Lục Thần ngủ rất sâu, nhưng khi Sở Thanh đứng dậy, Lục Thần cũng tỉnh theo, anh cũng không có động, là muốn nhìn thử xem Sở Thanh muốn làm gì, khi thấy cô muốn đi ra ngoài, Lục Thần không thể bình tĩnh được nữa, mưa bên ngoài nguy hiểm như thế nào, lúc này A Thanh còn muốn ra ngoài chịu chết sao?
"A Thanh, em muốn làm gì?" Âm thanh Lục Thần có chút cao, hiển nhiên vô cùng tức giận với việc Sở Thanh không quan tâm tới an nguy của bản thân.
Mà sau khi Sở Thanh nghe anh chất vấn, bất đắc dĩ thở dài, có một số việc cô không muốn cho bất kỳ ai biết, cho nên mới cẩn thận ra ngoài vào buổi tối, nhưng không nghĩ tới vẫn bị Lục Thần phát hiện.
"Anh Thần, em không muốn chán chường suy sụp như vậy." Mặc dù coi như là bây giờ cô không có dị năng cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không tình nguyện làm một người bình thường cái gì cũng không làm được, trước kia dù Sở Nghiên có bất mãn với cô như thế nào cũng không dám trực tiếp ra tay động thủ, nhưng cũng bởi vì sau khi biết cô không còn dị năng, cho nên mới lớn lối muốn dùng canh nóng hại cô!
Sở Thanh nói làm cho Lục Thần yên tĩnh lại, anh biết A Thanh không có gì sai, ở mạt thế, luật pháp hay đạo đức đều là rác rưởi, không có năng lực căn bản chính là vô cùng nguy hiểm, nhưng đây cũng không thể hoàn toàn trở thành lý do cho cô đi mạo hiểm, có thể nói A Thanh cảm thấy cơn mưa a-xít ngoài kia không tạo thành uy hiếp với cô, nhưng chỉ là cô không muốn nói.
"A Thanh, anh không phải ngăn em, chẳng qua là...." Sợ em gặp nguy hiểm.
Lục Thần luôn biết Sở Thanh không phải là chim hoàng yến nhốt trong lòng, đồng dạng, cũng không có nghĩ tới trói buộc cô, nhưng hết thảy phải lấy an toàn làm điều kiện đầu tiên, nếu để cho cô gặp nguy hiểm, như vậy anh tình nguyện trối cô bên người!
"Anh Thần, em sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì đâu, anh yên tâm." Giọng nói Sở Thanh mang theo tia kiên định, làm cho Lục Thần không cách nào khinh thường, trong nhất thời, anh cũng không biết phải khuyên can thế nào.
"Tin tưởng em." Nói xong, Sở Thanh kiên định gật đầu với Lục Thần một cái, cơ hội lần này vô cùng khó có được, nếu bỏ lỡ, cô muốn hồi phục như cũ cũng không biết phải đợi bao lâu, hơn nữa, quan trọng nhất là cô không thể xác định trong khoảng thời gian này Sở Nghiên có ra tay một lần nữa hay không.
Hiện tại Lục Thần cũng hiểu đạo lý này, mặc dù anh vẫn không có yên tâm lắm, nhưng vẫn để cho Sở Thanh kéo tay mình ra, nhìn cô từ từ bước vào màn mưa.
Đi vào màn mưa, một khắc khi giọt nước mưa nhỏ xuống người, thân thể cô hơi run rẩy.
Khó trách có thể ăn mòn mọi thứ, âm khí trong nước mưa không phải nồng nặc bình thường, nếu là người bình thường, đoán chừng khi hạt mưa rơi xuống người sẽ bị âm khí trong đó ăn mòn đến hài cốt không còn, hít một hơi thật sâu, Sở Thanh từ từ điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Mà lúc đó, Lục Thần vẫn khẩn trương theo dõi cô, phát hiện cô không có gì, rốt cuộc cũng có chút yên lòng, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn cô, một khi cô có nguy hiểm gì, coi như liều mạng đến xương cốt không còn, anh cũng sẽ mạo hiểm kéo cô trở về.
"Lục đại ca, A Thanh đã đi ra ngoài?" Lúc Lục Thần khẩn trương, bên cạnh anh bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng, nguyên lại Hoàng Á Lê đang ngủ cũng đã tỉnh, nhìn Sở Thanh bên ngoài, ánh mắt có một chút phức tạp, mà đứng sau cô chính là Mộ Hi.
Hiển nhiên, ba người luôn quan tâm Sở Thanh cũng phát hiện hôm nay Sở Thanh có gì đó không đúng, căn bản không phải ngủ như bề ngoài.
"Tại sao không ngăn cản cô ấy?" Mặc dù bây giờ nhìn Sở Thanh không có chuyện gì, nhưng hôm nay là mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không có biện pháp trợ giúp Sở Thanh.
Tại sao không ngăn cô ấy?
Cái vấn đề này lại làm cho Lục Thần trầm mặc, không phải anh không có ngăn cản cô, cũng không phải anh không muốn ngăn, mà là anh không thể, đối mặt với ánh mắt kiên định của Sở Thanh, một khắc kia anh trở thành người lùi bước, rõ ràng mình đã kiên định không muốn Sở Thanh đối mặt với nguy hiểm như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, Lục Thần chỉ có thể lùi lại.
"Bởi vì tôi không muốn em ấy không vui." Trước giờ anh chưa bao giờ ngăn cản quyết định của Sở Thanh, giống như ban đầu cô lựa chọn đối kháng với T1, cho nên chỉ cần cô hy vọng, anh cũng sẽ thỏa mãn, nếu quả thật có cái gì nguy hiểm, anh cũng sẽ cùng cô đối mặt, cho dù là cùng xuống hoàng tuyền.
Sau khi nói xong, ánh mắt của Lục Thần rơi ra bê ngoài, nhìn Sở Thanh vẫn bình tĩnh như vậy, rốt cuộc trong mắt cũng thoáng yên tâm.
Nhưng trên thực tế tình huống của Sở Thanh cũng không có tốt như bên ngoài, bởi vì cô đã đoán sai một chuyện, đích thực là cô đã từng ma tu, sau khi đổi lại thân thể cũng vẫn chọn ma tu, nhưng cô lại quên, đó chính là thân thể hiện tại của cô cũng không phải là ma thể Hỗn Nguyên trước kia, hấp thu nhiều âm khí như vậy, mặc dù cũng không phải không thể chịu đựng được, nhưng mà vẫn có ảnh hưởng nhất đinhn tới thân thể hiện tại của cô, thậm chí còn làm cho cô không cảm thấy thoải mái.
Trán nổi gân xanh, toàn thân cô cứng ngắc, cảm giác được thân thể cứng ngắn, bây giờ cô mới biết hôm nay thân thể này hấp thu năng lượng âm khí cũng không phải là chuyện đơn giản gì, tùy thời có thể xảy ra sự cố.
Theo thời gian trôi qua, vốn khuôn mặt Sở Thanh tái nhợt đã bị đua đớn làm cho ửng đỏ, mà ngực thì phập phồng càng nhanh hơn, hiển nhiên là đang chịu thống khổ mà người thường khó có thể nhịn được, mà một màn này rơi vào mắt Mộ Hi, làm cho anh không nhịn được muốn xông ra ngoài.
"Không được nhích nhúc, không cho tới đây!" Lúc Mộ Hi muốn xông ra ngoài, một âm thanh đột nhiên truyền vào đầu anh, làm cho động tác của anh hơi dừng lại: "Đây là mệnh lệnh!"
Ra lệnh! Cho nên Sở Thanh mới nói là mệnh lệnh!
Nhưng bởi vì là ra lệnh, cho nên Mộ Hi phải dừng bước, anh không biết kế tiếp phải làm gì mới đúng, nhưng anh lại không thể làm trái mệnh lệnh của cô, chủ nhân ra lệnh chosnh là "bóng" nhất định phải nghe theo, nhưng bây giờ anh mới bi ai phát hiện, cũng bởi vì quy tắc này mà anh chỉ có thể trở mắt đứng nhìn!
Lúc này đau đớn trên người đã làm cho Sở Thanh hoàn toàn chết lặng, mà đáy mắt đỏ ngầu từ từ hiện lên một chút màu tím nhàn nhạt, thân thể không thể chịu nổi quá nhiềm âm khí cùng lúc đã làm vết thương vỡ ra, máu màu đỏ sậm từ vết thương chảy xuống, theo nước mưa rơi xuống đất, trên mặt đất nhuộm một mảnh đỏ ngầu.
Một màn này cũng làm ánh mắt Lục Thần đỏ lên, nhưng bị Mộ Hi kẹp chặt, một khắc anh muốn hất ra, Mộ Hi cố nén run rẩy, nói từng chữ: "Không thể qua đó, đây là mệnh lệnh của cô ấy!"
Vào giờ phút naft, âm thanh Mộ Hi khàn khàn nói lên anh cũng không cam lòng, nhưng vẫn như cũ đứng tại chỗ không tiến lên, mà một câu ra lệnh kia đều làm cho hai người hiểu, mệnh lệnh này là thật, A Thanh không cho phép bọn họ qua đó!