Mục lục
Y Thủ Che Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ Ly! Thật sự là như thế sao?” Trầm Thanh Nhân nhìn Mộ Chỉ Ly. Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ theo Chỉ Ly tiếp tục hỏi. Nàng cảm thấy chuyện này khó có thể chấp nhận như vậy!

“Ách…” Mộ Chỉ Ly xấu hổ cười, nhưng không nói gì.

Bất quá, những gì Chỉ Ly biểu lộ đã thể hiện phần nào, ít nhất có thể khiến Trầm Thanh Nhân không nghi ngờ, vì anh hùng cứu mỹ nhân nên bọn họ quen biết nhau hay sao?

Lăng Lạc Trần nghe hai người nói mà sắc mặt cứng ngắc trong tích tắc. Cho dù hắn che giấu rất tốt, có thể lừa được người khác nhưng không thể trốn khỏi tầm mắt của Trầm Thanh Nhân. Nàng là ai chứ? Nói như thế nào cũng là bằng hữu lâu năm của Lăng Lạc Trần, làm sao có thể không rõ ràng?

Nàng biết tình cảm Lăng Lạc Trần dành cho Mộ Chỉ Ly không phải chỉ đơn thuần là tình cảm bình thường. Có lẽ người khác không rõ, nhưng nàng lại có thể nhìn thấu điều đó. Để cho tên Lạc Trần này sinh ra tình cảm quyến luyến với một nữ tử còn khó hơn cả mò kim đáy bể, nay nữ tử ấy đang đứng trước mặt, nhất định không để tuột khỏi tay được.

Cho nên, nàng rất tán thành. Nàng luôn nghĩ biện pháp tác hợp cho hai người bọn họ. Càng nhìn càng thấy hai người quả thực rất xứng đôi. Lăng Lạc Trần luôn luôn lui thủi một thân một mình, kiếm cho hắn một người bên cạnh bầu bạn cũng đỡ cô đơn. Về phần bọn họ, thấy hắn như vậy cũng mừng cho hắn.

Lăng Lạc Trần vốn là kẻ luôn khiến người khác phải đau lòng. Hơn nữa là nam tử đáng giá có được hạnh phúc của mình

Nhưng mà, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một tên Hàn Như Liệt, cũng là tình địch của Lăng Sư huynh! Thực lực ngang nhau không kém!

Trầm Thanh Nhân vốn đầy lòng tự tin, nhưng cũng cảm nhận được một tia nồng đậm uy hiếp. Tình huống này Hàn Như Liệt so với Lăng Sư huynh còn tích cực hơn a, với cái tính tình này của Lăng Sư huynh, chỉ sợ Chỉ Ly bị người ta đoạt mất thôi.

Hàn Như Liệt không phải là người dễ dàng bị người khác hấp dẫn. Tại sao lại bị Chỉ Ly hấp dẫn a. Tự nhiên chợt nhớ tới, Lăng sư huynh cũng đồng dạng là người khó có thể để ý tới người khác. Song, lại khăng khăng có ý với Chỉ Ly

Mà ngay cả nàng cũng bắt đầu hâm mộ Chỉ Ly rồi: Hai nam nhân đều là thiên chi kiêu tử, là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, lại cùng để ý mỗi Chỉ Ly. Lời này mà truyền ra chắc làm người ta hâm mộ chết mất.

Lúc ăn cơm, Lăng Lạc Trần và Hàn Như Liệt đều giữ yên lặng, không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng gắp cho Mộ Chỉ Ly một gắp rau.

Mộ Chỉ Ly và Trầm Thanh Nhân đều cảm nhận được không khí càng lúc càng căng thẳng, trên hai mặt đều lộ thêm vài phần bất đắc dĩ. Vì để xoa dịu loại không khí này, hai người bọn họ nói chuyện với nhau, lúc này mới không cảm giác được thời gian quá dài.

May mắn Thanh Nhân cũng tới, bằng không chắc một mình Mộ Chỉ Ly nàng bị kẹp ở giữa, thật đúng là không biết làm như thế nào cho phải.

Đợi cơm nước xong xuôi, Mộ Chỉ Ly cùng Thanh Nhân đi thăm Trầm Duệ Thu. Lăng Lạc Trần thấy bọn họ rời đi cũng lập tức theo sau. Hàn Như Liệt không muốn đi nhưng vẫn phải đi theo.

Lúc này, Hàn Như Liệt chú ý đến từng động thái của Lăng Lạc Trần từng khắc, từng giây. Vạn lần không thể để cho hắn ta có cơ hội ở cùng một chỗ với Chỉ Ly. Nếu không có hắn ở cùng, cho dù có những người khác ở chung thì cũng vẫn là một chỗ.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly mở miệng nói: “Ta muốn đi chữa bệnh cho Trầm tiền bối. Ngươi trở về phòng đi a” Lăng Lạc Trần cũng là người của Thần Quyết cung, đi theo cũng là chuyện bình thường, nhưng Hàn Như Liệt mà cũng đi… cũng có chút không thích hợp cho lắm.

“Nương tử, nàng cho vi phu cùng đi xem đi. Để cho ta thấy thuật châm cứu của nàng cũng tốt mà” Đối thuật châm cứu, hắn thực sự là rất hiếu kỳ. Lúc trước, độc trong cơ thể hắn cực kỳ lợi hại. Cho dù có là độc dược sư cũng phải mất một khoảng thời gian để nghiên cứu các thành phần rồi chế thuốc giải, ấy vậy mà Chỉ Ly chỉ dựa vào bằng mấy cây ngân châm trên tay mà giải được độc trên người hắn. Thật là quá thần kỳ đi!”

Thời điểm ở tại Mộ gia, nhìn Chỉ Ly vất vả giải độc cho hắn là biết độc kia không dễ giải. Nhưng cụ thể, có bao nhiêu lợi hại thì hắn vẫn chưa biết hết. Bất quá, sau chuyện này đối với thuật châm cứu của Chỉ Ly, hắn thực sự phục!

Cho dù, hắn có dùng hết kiến thức mà hắn có, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phương pháp châm cứu thần kỳ, giải độc cực kỳ tốt. Bây giờ lại nghe, Chỉ Ly phải giúp người nọ chữa thương, nói như thế thuật châm cứu đối với phương diện trị liệu thực sự có hiệu quả!

Mộ Chỉ Ly lại dừng bước, nhìn Hàn Như Liệt rồi lắc đầu: “Không được !”

Quan hệ giữa Thần quyết cung và Hàn gia như thế nào, nàng không biết, nhưng nếu mang theo Hàn Như Liệt đi vào, một chút quan hệ sẽ cải biến, nàng không muốn mình cuốn vào trong đó, ít nhất sau khi Hàn Như Liệt đi vào thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy mất tự nhiên. Huống chi, giấu bệnh sợ thầy, mặc dù Trầm Duệ Thu không đến nỗi như thế, nghĩ đến cũng không muốn người khác biết được chuyện này.

Nàng thân là một thầy thuốc, đối với tâm bệnh, nàng hiểu rất rõ. Cho nên, nàng muốn cân nhắc, bởi vì nàng đã đáp ứng trị liệu cho Trầm tiền bối, thân phận của nàng giống như là một thầy thuốc thăm bệnh, mà không phải là một người tu luyện bình thường.

Hàn Như Liệt vốn muốn nói cái gì đó, nhưng hắn thấy trong mắt Mộ Chỉ Ly toàn là nghiêm túc, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi ”

Hắn biết rõ ‘dục tốc bất đạt’, không thể nóng vội, nếu không để ý tới cảm xúc của Mộ Chỉ Ly mà cứ làm như hắn muốn… rất có thể sẽ tạo nên phản hệ hiệu quả. Như bây giờ, ngược lại chỉ có thể làm cho Chỉ Ly có ấn tượng về hắn tốt hơn vài phần.

Thấy Hàn Như Liệt đáp ứng, Mộ Chỉ Ly buông lỏng vài phần, nàng còn thật sự lo lắng Hàn Như Liệt sẽ ương ngạnh đòi theo.

Quá trình trị liệu hôm nay cũng không có gì khác so với hôm qua. Mọi người đều đã thấy phương thức trị liệu rồi, nhưng hôm nay gặp lại, vẫn không ngăn được sự kinh ngạc hiện lên trong mắt. Tuy phương thức kì lạ nhưng hiệu quả cực tốt.

Trong lúc trị liệu, Mộ Chỉ Ly dùng không ít tăng khí đan. Hồi Khí Đan vẫn chưa được sử dụng. Nàng đợi đến lúc thích hợp mới sử dụng nó.

Sau khi xong, trên đùi Trầm Duệ Thu, vết thâm màu đen càng nhỏ lại nhưng màu sắc nồng đậm hơn, nhìn có vẻ hơi ghê sợ. Điều đó lại không ảnh hưởng đến sự vui mừng của mọi người. Tại những nơi đã khôi phục lại màu sắc bình thường, Trầm Duệ Thu đã có thể cảm giác được. Thật là quá tốt đi!

Trong phòng Trầm Duệ Thu, mọi người hướng tới Chỉ Ly nói lời cảm tạ. Nàng lại quay trở về phòng.

Bụi Thái lang đã ăn uống no nê, hắn lót ổ, nằm trên giường, chống cái lưng mệt mỏi, nhìn ra cửa. Thấy Mộ Chỉ Ly về, hắn lập tức chạy vọt tới bên người nàng, cọ cọ bắp chân của nàng.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng cười: “Ta khôi phục Thiên Lực trước, chính ngươi phải ngoan đấy.”

Bụi Thái Lang tự nhiên là gật đầu, đợi Mộ Chỉ Ly nhắm mắt lại, tiến vào trong trạng thái tu luyện. Bụi Thái Lang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, giống như bảo hộ nàng.

Hàn Như Liệt chưa vào phòng nàng nhưng hắn cũng biết Mộ Chỉ Ly nhất định cần một khoảng thời gian để khôi phục Thiên Lực. Lúc trước, vì giúp mình giải độc, nàng mới mỏi mệt như vậy, cho nên bây giờ hắn sẽ không tới quấy rầy nàng, để nàng nghỉ ngơi thật tốt.

“Thiếu chủ, hiện tại chúng ta đã tìm thấy Mộ cô nương, kế tiếp người muốn chuẩn bị làm thế nào?” Hàn Dạ nhìn từ phía sau Hàn Như Liệt, cung kính mở miệng nói. Bọn hắn vốn là đợi sau khi di tích chấm dứt sẽ đi thành La Thiên tìm Mộ cô nương. Hiện tại, không cần bọn hắn đi tìm, Mộ cô nương đã xuất hiện rồi.

Nghe vậy, khóe miệng Hàn Như Liệt không tự giác dãn ra, mỉm cười: “Không có tính toán gì, cứ như vậy cùng nàng… không phải rất tốt sao?”

Nghe Như Liệt nói như thế, Hàn Dạ khẩn trương: “Thiếu chủ… ”

Hàn Như Liệt trực tiếp khoát tay chặn lại: “Không cần nhiều lời. Sau khi xử lý bọn họ, gia tộc hiện tại đã ổn định nhiều, huống hồ, hiện tại ta chỉ là Thiếu chủ, còn có gia chủ ở trên. Việc hiện tại ta muốn làm chỉ là nâng cao thực lực của mình, ở nơi nào tăng lên mà chẳng được.

Lúc trước, hắn đã sớm quyết định, vốn là hắn sẽ cùng Hàn Dạ tìm kiếm một cơ hội để rèn luyện. Dù sao, ngây ngốc tu luyện trong gia tộc, cũng không phải phương thức tu luyện thích hợp với bản thân nhất.

Trong gia tộc, ngồi xuống là tu luyện, chỉ có thể tăng lên tu vi chứ không tăng được kỹ xảo chiến đấu. Ngoài ra, còn phải phòng hờ những người bên ngoài ám toán. Nghĩ đến đã thấy thực phiền.

Cho nên, đi ra ngoài lịch lãm là một phương thức tu luyện thích hợp nhất, vốn là không có mục đích tìm kiếm nơi thích hợp tiến hành lịch lãm, bây giờ hắn đã xác định mục tiêu của mình.

Thấy Hàn Như Liệt kiên quyết, Hàn Dạ cũng không nói gì thêm nữa. Thiếu chủ đã quyết định, vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi, điểm này hắn đương nhiên hiểu rất rõ.

Thiếu chủ thật sự yêu thích Mộ cô nương, vì Mộ cô nương mà nguyện ý như vậy làm. Hắn cũng chỉ có thể ủng hộ thiếu gia, sớm ngày ôm được mỹ nhân về! Có lẽ như vậy, đối với thiếu gia sẽ tốt hơn không ít a!

Hôm sau.

Mộ Chỉ Ly rời giường rất sớm. Bởi vì hôm nay là ngày trao đổi ở thành Ngải Y.

Hôm qua, trong thành xuất hiện rất nhiều người. Hôm nay, lại càng không cần phải nói, chỉ vừa mở cửa sổ ra đã có thể thấy không khí náo nhiệt, khẩn trương dưới lầu, thật đúng là làm cho tinh thần người ta chấn động.

Đối với ngày trao đổi này, nàng cảm thấy rất hiếu kỳ. Hiện tại, ngày đó đã tới, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua, nhanh chóng thay đổi trang phục, ôm Bụi Thái Lang còn đang ngủ ôm vào trong ngực rồi đi ra ngoài.

Nàng vừa mở cửa thì bên kia Hàn Như Liệt cũng vừa mở cửa, một tay hắn chống trên cửa, khóe miệng cười vui vẻ, tà mị: “Nương tử, chúng ta cùng đi xem ngày trao đổi này có bảo bối gì không a?”

“Không cần đi cùng đâu, đường ai nấy đi cho tiện.” Mộ Chỉ Ly lắc đầu nói. Nàng muốn đi mua đồ vật vừa ý mình, nàng vẫn giữ thói quen một mình một người.

“Nương tử, một mình ngươi đi sẽ khiến vi phu lo lắng đấy, hay là chúng ta đi chung. Như vậy, có thể giúp nhau cũng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau.” Hắn không thấy Lăng Lạc Trần đi ra, trong lòng càng cao hứng. Hai ngày này, cơ hồ hắn vừa xuất hiện, thì tên Lăng Lạc Trần kia cũng sẽ xuất hiện theo. Hắn thực không có cơ hội có thể ở cùng Chỉ Ly một mình.

Cơ hội trước mắt, hắn tuyệt đối không thể buông tha!

“Ta tin tưởng dùng thực lực của ngươi, nhất định có thể tự chiếu cố tốt chính ngươi, mà ta cũng có thể chiếu cố tốt ta, không cần ngươi lo lắng.” Mộ Chỉ Ly mở miệng nói. Từ khi đến Thiên Huyền Đại Lục, cô độc một mình đã trở thành thói quen của nàng. Nếu có người xuất hiện bên cạnh, nàng có cảm giác không quen.

“Nương tử! Ngày trao đổi này, vàng thau lẫn lộn, người nào đều có. Vi phu lo lắng cho nàng. Bất quá, nàng không cho vi phu cùng đi, vi phu sẽ đi phía sau nhìn nàng cũng được.” Hàn Như Liệt lại sử dụng cái chiêu vô lại này nữa.

Đối với tính tình trong trẻo lạnh lùng của Mộ Chỉ Ly, nếu nàng không đáp ứng, nói như thế nào cũng đều vô dụng. Cách duy nhất hữu dụng là chơi xấu, bởi như vậy nàng không muốn cũng không thể từ chối được. Mặc kệ nàng đáp ứng hay không đáp ứng, hắn cũng định rồi.

Quả nhiên, khi nghe thế, Mộ Chỉ Ly không nói, cũng không còn cách nào, đi thẳng xuống lầu. Hàn Như Liệt lẵng đẵng theo sau.

Xuống lầu, Lăng Lạc Trần mấy người cũng vừa xuống tới. Trầm Thanh Nhân, Nguyễn Kiêm lặng yên, đứng cùng một chỗ. Bọn họ cũng chuẩn bị đi tham gia ngày trao đổi đấy.

Nhìn thấy Chỉ Ly, Thanh Nhân cũng rất cao hứng: “Chỉ ly, muội cũng muốn tham gia hội trao đổi sao? Không bằng chúng ta cùng đi, như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau?” Hiện tại,Thanh Nhân coi Chỉ Ly là người một nhà nên đối với nàng một chút cũng không đề phòng.

Nguyễn Kiêm lặng yên, chỉ khẽ gật đầu chào Chỉ Ly. Bọn hắn và Chỉ Ly không tính là quen biết, nhưng là bọn hắn cảm kích nàng. Từ khi Mộ Chỉ Ly xuất hiện, ánh mắt Lăng Lạc Trần vẫn luôn dừng lại trên người nàng.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng lắc đầu: “Ha ha, ta tự mình đi là được rồi. Các ngươi có lẽ sẽ có đồ vật cần phải mua. Trở về lại tụ họp là tốt rồi.” Người ta đối với nàng khách khí, nàng cũng không thể không khách khí đúng không?

Mình thủy chung vẫn là một người ngoài, nếu đi cùng nhau thì cũng hơi bất tiện, giống như lúc trước khi đi đến di tích.

Mộ Chỉ Ly từ chối, mấy người Nguyễn Kiêm yên lặng, không nói lời nào, hiển nhiên là cũng đồng ý với nàng, Lăng Lạc Trần thì là nói: “Ta cùng đi với ngươi a.”

Giọng nói bình thản không có sóng gió phong ba, nhưng lại biểu đạt ra nhiều ý nghĩ. Hôm nay quả nhiên có rất nhiều người, vạn nhất phát sinh chuyện gì, có mình ở bên cạnh, đó cũng là ý kiến hay.

“Cái này không cần Lăng huynh lo lắng, ta sẽ chiếu cố nàng ấy thật tốt.” Hàn Như Liệt tức thời mở miệng. Thật vất vả mới có một cơ hội đi chung với Chỉ Ly nên hắn kiên quyết không thể lại để cho Lăng Lạc Trần cùng đi.

Nhưng vào lúc này, Trầm Duệ Thu từ trên lầu đi xuống nói: “Lạc Trần, ngươi tới đây một chút.”

“Ta đây đi trước rồi, tối nay gặp.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng.

Lăng Lạc Trần cùng Trầm Thanh Nhân nhìn bóng lưng Chỉ Ly rời đi, tuy tiếc nuối nhưng lại không nói gì. Bọn hắn có nhiều bất tiện, có rất nhiều đồ cần phải mua, không riêng gì cho bọn hắn mà còn cho cả môn phái sử dụng.

Ra khỏi cửa, tâm tình Hàn Như Liệt vui vẻ hẳn ah! Ngay cả Hàn Dạ cũng không khỏi cảm khái, ‘cái này có cần thiết phải cao hứng dữ như vậy sao?’ Lại nhìn Mộ Chỉ Ly phía trước, quả nhiên chênh lệch này….chậc, chậc.

Mộ Chỉ Ly cũng không có để ý Hàn Như Liệt, chỉ là vừa đi vừa đánh giá tình huống xung quanh. Không biết hội trao đổi này chủ yếu tập trung ở một địa điểm nào hay rải rác dựa theo các khu trung tâm của thành trì. Nàng đi đến một nơi cùng hôm trước cũng không có khác biệt gì lớn, duy nhất là trên đường phố có rất nhiều người đi lại

Không biết có bao nhiêu người đồng loạt tiến vào thành. Người người chen chúc, đông nghịt.

“Nhường một chút, nhường một chút!” Bỗng sau lưng, một giọng nói truyền đến. Chợt Mộ Chỉ Ly bị người khác đẩy sang bên cạnh. Nếu bình thường mà nói… tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay quá đông đi, chân mất thăng bằng ngã xuống.

Hàn Như Liệt lập tức phát hiện, đỡ ngay Chỉ Ly. Ánh mắt nàng nhìn quanh rồi dừng lại trên mặt của tên yêu nghiệt nào đó.

Thấy thế, khóe miệng Hàn Như Liệt gợi lên, mỉm cười, càng thể hiện sự yêu nghiệt, tuấn tú phiêu dật: “Nương tử! Nàng thích vi phu rồi hả?”

“Không có” Mộ Chỉ Ly thu hồi ánh mắt của mình, quay lưng lại, tựa hồ như không có ý tứ.

Trong lòng cũng là ngầm bực, bình thường, một mình một người, nàng chưa bao giờ như vậy, mà cứ mỗi lần ở cùng một chỗ với Hàn Như Liệt, nàng lại luôn để cho hắn giúp nàng? Khó có thể thực lực đề cao nhưng nàng lại trở lên quý giá như vậy sao?

Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng thấy rõ người vừa đẩy mình là ai rồi, cái này thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ‘Không phải là đám người Phí Văn ở cửa hàng đan dược thì là ai?’. So sánh với chính mình mà nói thì bọn họ có cần phải lộ ra trận thế nhiều hơn nữa không.

Chỉ thấy năm người bọn họ đi ở chính giữa, không ít hộ vệ xung quanh xua đuổi người bên cạnh để bọn họ không bị chen chúc. Trên mặt bọn họ cực kì đắc ý khi xung quanh được mở rộng,thấy được một màn này tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hàn Như Liệt chuẩn bị đi ra giáo huấn bọn hắn một phen nhưng Mộ Chỉ Ly lại lắc đầu nói: “Coi như xong đi!” nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Hiện tại, nếu là bọn họ gây gổ sẽ khiến không ít người chú ý đến.

“Thế nhưng mà…” Hắn không thể chịu được người khác khi dễ Chỉ Ly. Loại tiểu thế gia này đối với hắn mà nói cũng không có gì uy hiếp. Cho dù hắn giết toàn bộ bọn chúng đi, gia tộc của bọn chúng cũng không có dũng khí để đến báo thù.

Mộ Chỉ Ly nhìn Bụi Thái Lang trong ngực, đột nhiên nàng nghĩ ra một ý tưởng, hướng phía Bụi Thái Lang nói: “Đem thứ này rắc trên người của bọn hắn, ngươi cẩn thận một chút đừng để dính lấy người.”

Đã lâu chưa chỉnh người, nay là cơ hội để dùng mấy loại phấn ngứa đây!

Đối với loại chuyện nhỏ nhặt này, không thành vấn đề với Bụi Thái Lang. Nó nhanh chóng cầm bột phấn ngứa mà Mộ Chỉ Ly giao hướng tới đám người Phí Văn. Bụi Thái Lang nhỏ như vậy, lại là từ bên dưới chạy tới, bọn hắn tự nhiên sẽ không chú ý tới.

Mà tốc độ của Bụi Thái Lang thì không phải nói. Tuy nhiên đường cái nhiều người, nhưng có lẽ sẽ không vấn đề gì.

Nhìn thấy vậy, Hàn Như Liệt nghi hoặc: “Đây là muốn làm cái gì?”

Mộ Chỉ Ly giảo hoạt cười cười: “Xem tiếp đi… sẽ biết.”

Quả nhiên, Bụi Thái Lang không cô phụ kỳ vọng của nàng. Trong nháy mắt chạy đến bên đám người Phí Văn, sau đó chớp mắt lại hiện ra, nhảy vào trong ngực Chỉ Ly, rất đắc ý, vung vẩy móng vuốt: “Chủ nhân, ta làm xong rồi!”

Bởi vì thể tích Bụi Thái Lang nhỏ, cho nên cũng không có dẫn tới người bên cạnh nhìn chăm chú. Hàn Như Liệt thì lại cảm thấy rất hứng thú nhìn về phía bọn người Phí Văn. Bộ dáng bướng bỉnh của Chỉ Ly quả nhiên linh động, mị lực thu hút hắn.

Không lâu lắm, từ đám người bọn chúng, từng tiếng kinh hô vang lên: “Đây là làm sao vậy? Sao lại ngứa thế?”

“Ai nha, ta cũng vậy, có phải chăng lúc nãy đụng đến người nào, bị truyền bệnh hay không?”

“Mau giúp ta gãi, ta ngứa chết rồi!” Phí Văn vội la lối.

Bất quá, những người khác cũng ngứa khắp nơi, chưa lo cho họ xong lấy đâu lo tới nàng?

Dần dần, vốn là mấy người vẫn duy trì cao ngạo cùng phong độ thế nhưng hoàn toàn từ bỏ hình tượng của mình, trước mặt mọi người bắt đầu không ngừng gãi ngứa, trong mắt cũng chảy ra nước mắt, nhưng không cách nào dừng lại động tác của mình, lập tức thành trong trò cười mắt mọi người .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK