Mục lục
Y Thủ Che Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Chỉ Ly trả lời, Thiên Cẩn Thần cũng đã lường trước được, chẳng qua hắn cũng không có vì vậy mà bỏ cuộc.

“Vốn là ở trong môn phái cùng các ngươi tương đối quen thuộc, hiện tại các ngươi đi rồi ta một người thật sự không có ý nghĩa, huống chi các ngươi không thể ngăn cản hạnh phúc của ta a!” Thiên Cẩn Thần kêu lên một tiếng thật thương tâm a.

Nghe vậy, mọi người tại chỗ trừ Thiên Cẩn Thần ngoài đều khẽ giật mình: “Ngăn cản hạnh phúc của ngươi?”

Lời này từ đâu mà có, chẳng lẽ ngươi đến Thiên Âm Môn là tìm hạnh phúc của mình?

Sắc mặt Thiên Cẩn Thần đột nhiên trở nên ngượng ngùng, nhìn tầm mắt mọi người do dự sau một hồi lâu lúc này mới mở miệng nói: “Ta. . . . . . Ta thích một cô nương ở chỗ này.”

Sau một khắc, Thiên Cẩn Thần kích động ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ các ngươi liền nhẫn tâm để cho ta và nàng ấy ở hai nơi sao? Cứ như vậy ta không phải là một chút hi vọng cũng không có sao!”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Tư Đồ Diêu và Lăng Lạc Trần căng thẳng, Chẳng lẽ hắn cũng thích Chỉ Ly? Muốn nói tại Thần Quyết Cung người quen biết cũng không phải chính là Chỉ Ly sao?

Mộ Chỉ Ly tầm mắt còn lại là như có như không rơi vào trên người Thiên Nhi, Thiên Cẩn Thần này hiển nhiên vì Thiên Nhi mà đến . Lúc trước ở Thần Quyết Cung Thiên Cẩn Thần lại luôn là ở bên người Thiên Nhi chuyển động, cũng không nghĩ tới hắn sẽ vì Thiên Nhi ngàn dặm xa xôi đuổi đến nơi này.

Trên mặt Thiên Nhi hiện lên một chút đỏ bừng, từ Thần Quyết Cung đi ra tổng cộng cũng chỉ có hai nữ tử, mình và Chỉ Ly. Nàng rất rõ ràng người trong miệng Thiên Cẩn Thần tuyệt đối không phải là Chỉ Ly, như vậy chẳng phải là chỉ còn lại mình mình rồi?

Mộ Dật Thần vốn là có chút nghi ngờ lời nói của Thiên Cẩn Thần…, cho là hắn chỉ là vì lưu lại mà tìm một cách nói, không phải không thừa nhận ở nơi này đúng là có ít người thân cận với hắn cho nên điểm này nguyên nhân đúng là đủ để cho hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.

Nhưng là khi nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của mọi người cùng với trên mặt Thiên Nhi rõ ràng ửng hồng, trong lòng hắn đã rõ ràng!

Ánh mắt nhìn về phía Thiên Cẩn Thần cũng là biến hóa mấy phần, cảm tình tiểu tử này là vì Thiên Nhi tới! Nói vậy mình hồi gia tộc một đoạn thời gian, tiểu tử này cùng Thiên Nhi quan hệ hẳn là tốt hơn nhiều a!

Cùng Thiên Nhi biết lâu như vậy, lần đầu tiên hắn thấy Thiên Nhi đỏ mặt như vậy.

Trong lòng không khỏi cảm thấy không thích, Thiên Cẩn Thần này nha căn bản chính là thừa dịp trống rỗng mà vào! Thật sự là quá ghê tởm!

Lúc này, Mộ Dật Thần vạn phần là không hi vọng Thiên Cẩn Thần ở lại Thiên Âm Môn, tuy nói hắn không phải là trọng sắc khinh bạn, nhưng là hắn ta bất nhân trước, cũng không thể trách hắn a!

Này ngốc Long dễ lừa gạt như vậy, ai biết có thể hay không dễ dàng bị lừa gạt rồi! Nhìn lại vẻ mặt Thiên Nhi ngượng ngùng, hắn rất khẳng định, này ngu Long hẳn là bị lừa gạt rồi!

Tư Đồ Diêu và Lăng Lạc Trần nghĩ người này cũng không thể ở lại Thiên Âm Môn, tuy nói người này đối với bọn họ nhất định là không có uy hiếp, nhưng khi nhìn thấy cũng không thể phòng bị a!

Mộ Chỉ Ly nhìn Thiên Nhi, Mộ Dật Thần cùng với Thiên Cẩn Thần ba người, nhưng trong lòng thì nghĩ đến một vấn đề. Nếu là chỉ có Thiên Nhi và Mộ Dật Thần hai người mà nói…, nàng đoán chừng quan hệ của hai người cho dù kéo dài tới ngày tháng năm nào cũng sẽ không có nửa điểm tiến bộ.

Nhìn lại mấy tháng này, hai người bọn họ biểu hiện có chút biến chuyển rồi, nói không chừng Thiên Cẩn Thần xuất hiện lại có thể giúp quan hệ của hai người càng thay đổi không nhỏ a!

Một cổ không khí kỳ dị lan tràn trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu hai người nhìn thấy ánh sáng trong mắt Mộ Chỉ Ly mang theo sự tính toán, tầm mắt của bọn họ cũng chuyển dời đến trên người Thiên Nhi.

Này vừa nhìn bọn họ cũng liền hiểu, lúc trước có thể nói là quan tâm quá sẽ bị loạn, cũng quên mất từ Thần Quyết Cung đi ra không phải là chỉ có Mộ Chỉ Ly, nghĩ đến điều này vậy là Thiên Cẩn Thần là tới đuổi theo Thiên Nhi a!

Ngẫm nghĩ cũng đúng là như vậy, này Thiên Cẩn Thần và Chỉ Ly thật là thấy thế nào cũng không thể tương xứng! Hai người cũng là thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng là có chút đồng tình nhìn Mộ Dật Thần.

Bởi vì cái gọi là việc không liên quan đến mình, thì tâm tình bọn họ bây giờ cực kỳ dễ chịu.

Nhìn Mộ Chỉ Ly bộ dáng có chút khó xử, Lăng Lạc Trần cũng mở lời nói: “Nếu là môn chủ không chê bai mà nói…, ngươi liền ở lại cũng được. Về phần chuyện này ta trở về sẽ xử lý.”

Chuyện này nếu như mình không mở lời mà nói…, Chỉ Ly chắc chắn sẽ không đáp ứng, Thiên Cẩn Thần này chính là bắt được điểm này, nên mới nói tên tiểu tử này vẫn còn có chút thông minh.

Vào lúc này, nếu hắn không phải đáp ứng nói như vậy cũng lộ ra vẻ có chút hẹp hòi, cộng thêm đối phương là Chỉ Ly, mình như thế nào cũng sẽ không cự tuyệt.

Thôi thôi, cứ làm cho tiểu tử này ở lại thôi. Trong môn phái thiếu một đệ tử, cũng không coi là cái gì, mình trở về nói một chút là có thể giải quyết.

Thiên Cẩn Thần trước mặt dâng trào lên vẻ vui mừng, kích động nói: “Đa tạ Môn chủ, đa tạ Lăng Sư huynh!”

Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, này nàng cũng còn không có lên tiếng đâu a, Thiên Cẩn Thần tạ ơn cũng đã tạ ơn tốt lắm, cho dù nàng muốn cự tuyệt cũng là không còn kịp nữa, bất quá duới tình huống như thế, đương nhiên nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Mộ Chỉ Ly hướng Lăng Lạc Trần bất đắc dĩ cười một tiếng, nói như thế nào chuyện này đều có chút xin lỗi Thần Quyết Cung.

Lăng Lạc Trần cũng hướng nàng cười một tiếng, tỏ vẻ chuyện này cũng không có cái gì quan hệ, để cho Mộ Chỉ Ly không cần lo lắng.

Lúc này ở trong lòng mọi người, tâm tình buồn bực nhất chính là Mộ Dật Thần rồi, Thiên Cẩn Thần này nha thật sự quá vô sỉ rồi! Thậm chí còn dùng phương thức này lưu lại, hắn làm sao lại không có phát hiện người nầy bụng đen tối như vậy a?

Cái này có thể nói là hắn tự bê tảng đá đập chân của mình rồi!

Mộ Dật Thần không có phát hiện tầm mắt Thiên Nhi đang lơ đãng nhìn hướng khuôn mặt của hắn, nàng cũng không biết mình có chuyện gì đang xảy ra. Lúc nghe Thiên Cẩn Thần nói phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng là nàng cũng không nhịn được muốn xem phản ứng của Mộ Dật Thần.

So ra đối với tầm mắt của Thiên Cẩn Thần cũng không có quan tâm mấy. . . . . .

Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, Mộ Chỉ Ly liền đem chuyện này giao cho Thiên Nhi và Mộ Dật Thần, này Thiên Cẩn Thần là không có cần thiết xét duyệt, thực lực của hắn vốn là không tệ, huống chi bây giờ hắn rõ ràng chính là sống ở Thiên Âm Môn cũng sẽ không rời đi.

Ba người đều có tâm tư rời đi, Mộ Chỉ Ly đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng ba người, trên mặt cũng là giương lên vẻ bất minh mỉm cười.

Hai người Lăng Lạc Trần vàTư Đồ Diêu nhìn Mộ Chỉ Ly mỉm cười, khóe miệng cũng là hiện lên nụ cười.

Ban đêm.

Đứng ở trong tẩm điện Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu nhìn sao trên trời, lúc này chỉ cảm thấy những ánh sao thật gần như thế, lại thuần túy như thế.

Trong ngày thường nàng rất ít khi nhìn những thứ này, thế cho nên bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp như thế, nàng vẫn còn nhớ được ban đầu lúc ở Mộ gia, mình và Liệt hai người cùng nhau nằm ở trên cỏ nhìn sao trên trời thật là đẹp biết bao.

Chẳng qua là hiện tại, lúc này chỉ còn lại có nàng một người thôi.

Nhìn Thiên Sát Cổ Giới trong tay đang không ngừng phát ra ánh sáng, trên mặt nàng hiện lên rất nghi ngờ. Nó đã sáng suốt một ngày rồi, lúc ban ngày cảm giác cũng không phải rất lớn, nhưng là ban đêm thì mới phát hiện ra nó sáng ngời như thế.

Nàng có thể cảm nhận được Thiên Sát Cổ Giới mơ hồ phát ra một loại giống như liên lạc, nhưng là tia liên lạc này thật sự rất yếu, căn bản không thể nào cảm giác được phương hướng. Đây hết thảy đến tột cùng là như thế nào?

Lúc này, Thiên Nhi cũng là từ bên trong tẩm điện đi ra, nhìn bóng lưng áo đỏ tung bay trước mắt, chậm rãi lên tiếng nói: “Chỉ Ly”

Mộ Chỉ Ly xoay đầu lại, thư thái cười: “Thiên Nhi, ngươi xem bầu trời đêm nay rất đẹp.”

Thiên Nhi ngửa đầu, nhìn ánh sao trên trời nói: “Uhm, đẹp lắm, rất là đẹp.” Kể từ khi Hàn Như Liệt rời đi, mỗi lần thấy trên người Chỉ Ly, nàng luôn cảm thấy có một cỗ nhàn nhạt ưu thương.

Mộ Chỉ Ly lúc này mới trở lại vấn đề chính: “Thiên Nhi, ngươi có biết vì sao Thiên Sát Cổ Giới lại sáng lên hay không?”

“Sáng lên?” Thiên Nhi ngẩn ra, trên mặt tràn đầy nghi ngờ, song khi nàng nhìn thấy Thiên Sát Cổ Giới trên tay Mộ Chỉ Ly thật sự phát ra ánh sáng nhàn nhạt thì trong mắt hiện lên nồng đậm kinh ngạc.

“Trước kia Thiên Sát Cổ Giới chưa từng xuất hiện tình huống như thế, ta đây cũng là lần đầu tiên thấy. Mấy ngày qua Thiên Sát Cổ Giới có thay đổi gì?” Thiên Nhi không khỏi lên tiếng hỏi.

“Không có, không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua là hôm nay đột nhiên biến thành như vậy. Ta đang suy nghĩ, có phải hay không bí mật của Thiên Sát Cổ Giới sẽ được tiết lộ.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười, đây chỉ là suy nghĩ của nàng thôi, bởi vì cả nàng và Thiên Nhi đều không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì đã gây ra chuyện này.

Song, nàng cũng không biết là nàng tùy ý suy nghĩ hóa ra lại đúng mấu chốt của vấn đề.

Thiên Nhi gật đầu cười nói: “Cái này thật đúng là khó có thể biết được, tuy nói thời gian ta ở trong Thiên Sát Cổ Giới không tính là ngắn, nhưng mà vẫn không thể hiểu hết được những thứ trong Thiên Sát Cổ Giới, thậm chí đến bây giờ ta cũng không biết Thiên Sát Cổ Giới đến tột cùng là vì sao xuất hiện, lại như thế nào mà lại xuất hiện ở trong tay ngươi.

Chỉ là ta tin tưởng đáp án nhất định có thể biết được ở trên người của ngươi! Nhất định là như thế!”

“Thiên Cẩn Thần cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, chuyện này giao cho hai người bọn họ đi xử lý sau nàng cũng không có hỏi tới, hiện tại đã đến buổi tối rồi, nói vậy hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi.

Thiên Nhi gật đầu, trên mặt cũng là lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đã sắp xếp xong xuôi, vốn là ta tính toán để cho hắn cùng con sói ngu xuẩn kia ở cùng một chỗ, dù sao phòng lớn như vậy, hai người bọn họ quan hệ không tồi, thế mà hắn chính là chết sống cũng không đồng ý, cuối cùng vẫn là để cho Thiên Cẩn Thần đi theo những tân đệ tử khác ở cùng một chỗ.”

“Khanh khách” Mộ Chỉ Ly nở nụ cười: “Tại sao hắn phải làm như vậy chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao?”

Quả nhiên, Thiên Cẩn Thần vừa xuất hiện, Dật Thần liền bại lộ a! Nàng tin tưởng quan hệ của hai người sẽ có tiến bộ, nhưng là nàng cũng không lo lắng Thiên Nhi sẽ bị Thiên Cẩn Thần theo đuổi a.

Nàng đối với tình cảm của hai người cũng là nhìn ở trong mắt, mặc dù trong ngày thường ồn ào không ngừng, cũng căn bản không có hướng phương diện này đề cập tới, nhưng là rõ ràng hai người sớm đã không thể tách rời. Ở chung một chỗ chỉ là sớm muộn thôi.

Nói về chuyện này cũng là thật xin lỗi Thiên Cẩn Thần a, bất quá hi vọng hắn ở trong môn phái có thể gặp được ý trung nhân mình! Dĩ nhiên bọn họ Thiên Âm Môn có rất nhiều cô gái xinh đẹp và tài hoa, nghĩ đến sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nghe được câu hỏi của Mộ Chỉ Ly, ánh mắt Thiên Nhi lóe lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lập tức chính là nói thẳng: “Chỉ Ly, sớm nghỉ ngơi đi, ta đi tu luyện!”

Sau đó như một cơn gió nhanh chóng biến mất trước mặt Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly nhìn bóng lưng Thiên Nhi lại thấy buồn cười.

Nha đầu này thật đúng là xấu hổ không phải bình thường a! Nhớ ngày đó ở trước mặt mình làm như thành thạo lắm, trước kia mình nhưng nàng lại bị cái giả trang này lừa a!

Hôm sau.

Số lượng đệ tử đến tham dự khảo hạch rất khổng lồ, thế cho nên thời gian một ngày căn bản không đủ xét duyệt, hôm nay trước cửa Thiên Âm Môn như cũ vô cùng náo nhiệt.

Ngày hôm nay so với hôm qua còn muốn náo nhiệt hơn không ít, không những thế, đơn giản là hôm nay có không ít môn phái đến đây chúc mừng. Bất luận quen thuộc hoặc là không quen, bất luận mang cái dạng gì ý nghĩ tới đây, tóm lại cũng là tới không ít người.

Dĩ nhiên, môn phái phần lớn cũng là phái trưởng lão đến đây, nếu là phái chấp sự, đệ tử thì lộ ra vẻ quá không nể mặt rồi, còn nếu là đứng đầu một phái tự mình đến đây mà nói…, vậy thì lộ ra vẻ quá long trọng một chút.

Này Thiên Âm Môn dĩ vãng thành tựu không sai, nhưng hôm nay Môn chủ Thiên Âm Môn bất quá là một nha đầu mới hai mươi tuổi, để cho những thế hệ trước như bọn họ tự mình đến đây hiển nhiên là không thể nào .

Ngày này từ sáng sớm, Mộ Chỉ Ly lại bắt đầu không ngừng đón khách, trưởng lão các phái sau khi nhìn thấy Thiên Âm Môn thần kỳ như vậy, đáy lòng đều là tràn đầy kinh ngạc, bất quá thân là Lão Hồ Ly, trên mặt bọn họ như cũ bất động thanh sắc, phảng phất đây hết thảy cũng không coi là cái gì quá lớn.

Đối với việc này, Mộ Chỉ Ly cũng là không có chút cảm giác nào, làm như vậy rất dễ dàng hiểu, đối với việc giao tiếp này nàng không coi là am hiểu, huống chi đối phương phái trưởng lão tới đây thì khó có thể lại muốn môn chủ như nàng đứng ra chiêu đãi được.

Mà ở loại trường hợp này, tám vị trưởng lão tự nhiên cũng là động thân ra tiếp. Trường hợp này bọn họ ứng phó đã sớm dễ như trở bàn tay, dù sao bọn họ không biết đã trải qua bao nhiêu lần như thế.

Cho nên thời điểm ở cả Thiên Âm Môn rất là bận rộn, Môn chủ như Mộ Chỉ Ly cũng không quá bận rộn.

Rất nhanh, chính truyền đến tin Bạch gia đến đây bái phỏng, Mộ Chỉ Ly tự nhiên là tự mình đi nghênh đón. Người đến đây cũng không phải là ai khác, mà là biểu ca của nàng —— Bạch Thừa Doãn.

Trên mặt Bạch Thừa Doãn mang theo nồng đậm kích động, không ngờ biểu muội thật sự là quá ưu tú, bây giờ lại trở thành đứng đầu một phái!

Ban đầu khi nghe được chuyện này hắn thật sự không dám tin tưởng, bây giờ nhìn thấy hết thảy trước mắt hắn tự đáy lòng vì biểu muội cảm thấy rất vui vẻ, lúc trước hắn cũng đã đi tới không ít môn phái, nhưng loại này phô trương thật là không phải người bình thường có thể làm được.

Khi hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên vẻ tươi cười ấm áp: “Biểu muội, chúc mừng muội!”

“Đa tạ biểu ca.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói, hôm nay khi nàng nhìn thấy Bạch Thừa Doãn nàng có cảm giác như nhìn thấy thân nhân trong lòng cảm thấy rất vui sướng, ban đầu nàng bị thương được điều trị tại Bạch gia, Bạch Thừa Doãn đối với mình cực kỳ tốt.

Tuy nói mình cùng biểu ca quen biết nhau thời gian cũng không tính dài, nhưng có lẽ chính là liên hệ máu mủ nên nàng đối với biểu ca ấn tượng vô cùng tốt.

“Biểu muội, nhìn muội bây giờ thật đúng là lợi hại, ta đây biểu ca nhưng là mặc cảm a!” Bạch Thừa Doãn cười nói, trên mặt cũng là lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Vốn là ta ở trong gia tộc cũng không tệ lắm, bất quá kể từ khi biểu muội ngươi xuất hiện sau, bất luận ông ngoại hay là cha ta bọn họ đều khen muội, ta lại hoàn toàn biến thành làm nền a.”

Những lời này hắn nói nhưng là lời nói thật, ban đầu thân phận của hắn là người thừa kế tiếp theo của Bạch gia, đương nhiên địa vị không phải người bình thường có thể so sánh, ở Bạch gia thế hệ này tất cả đệ tử ở bên trong, hắn Bạch Thừa Doãn cũng là người ưu tú nhất.

Song, cho đến khi biết biểu muội xuất hiện, thành tựu ban đầu của hắn hiển nhiên không cách nào cùng biểu muội của mình đánh đồng. Trước không đề cập tới mình tuổi tác so sánh với biểu muội lớn hơn vài tuổi, tu vi cũng không hơn nàng, hiện tại biểu muội lại là người đứng đầu một phái rồi, chênh lệch này cũng không phải là lớn bình thường.

Cũng khó trách người trong gia tộc lại nói như vậy, nhưng là trong lòng hắn cũng không cảm thấy buồn bực, ngược lại vô cùng vui vẻ vì có một biểu muội tài giỏi như vậy. Những năm gần đây biểu muội bị ủy khuất và đau khổ thật sự nhiều lắm, có thể có thành tựu như vậy cũng là chính nàng ấy phấn đấu mới có.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng lớn ra mấy phần: “Bọn họ chỉ nói là chơi thôi, biểu ca mới là chân chính thanh niên tuấn tài, thực lực phi phàm. Lúc trước ta ở trong gia tộc thời điểm, đừng xem ông ngoại cùng đại bá bọn họ ở trước mặt ca nói ca không tốt, nhưng là sau lưng cũng là đối với ca khen không dứt miệng a.”

“Có thật không?” Trên mặt Bạch Thừa Doãn nổi lên vẻ kinh ngạc, ngày thường thật đúng là không có nghe thấy bọn họ khen ngợi mình a.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, bọn họ chỉ là sợ ca kiêu ngạo cho nên cố ý không nói thôi, nhưng là ở trong lòng bọn họ rất coi trọng biểu ca người.”

“Ha ha, biểu muội muội nói như thế làm ta tình thật tốt a.” Bạch Thừa Doãn cười nói: “Ta xem Thiên Âm Môn dường như rất không giống với các môn phái khác a, thoạt nhìn quả thực giống như thu hút nhân tâm con người a.”

” Ngày sau Biểu ca có rãnh rỗi thì tới chơi một chút.” Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười nhẹ nhàng, Thiên Âm Môn giống như tiên cảnh , thế giới bảy màu đúng là cảnh sắc đặc biệt phải nói là rất đẹp, cho dù là nhìn lâu như vậy nàng vẫn như cũ cảm thấy nhìn không có đủ đâu.

Từ lần trước khi miệng giếng nhận được đan dược cửu phẩm, về sau cũng không có động tĩnh gì truyền đến, chẳng qua đây cũng là bình thường, nếu vẫn có động tĩnh mà nói…, như vậy Thiên Âm Môn quả thực quá may mắn rồi.

Những thứ đan dược cửu phẩm này đã cũng đủ cho Thiên Âm Môn tiêu hao một đoạn thời gian rất dài rồi, dù sao muốn nhận được đan dược cửu phẩm cũng không dễ dàng.

“Ha ha, đó là đương nhiên.” Bạch Thừa Doãn gật đầu đáp: “Biểu muội có rãnh rỗi cũng trở về Bạch gia xem một chút đi! Đúng rồi, cô cô gần đây thế nào?”

Cái vấn đề này không riêng gì hắn quan tâm, toàn cả gia tộc rất quan tâm. Bọn họ đều là biết Bạch Mạt Lăng đã đi Mộ gia rồi, nhưng bọn họ lo lắng chính là thái độ của Mộ gia đối với nàng.

Dù sao ban đầu chuyện của bọn hắn mang đến cho Mộ gia quá nhiều tổn thất, tuy nói đây hết thảy cũng không phải là lỗi của Bạch Mạt Lăng, nhưng là không ai biết được thái độ của Mộ gia như thế nào?

Những năm gần đây Bạch Mạt Lăng trôi qua vốn là cơ khổ, cả nhà bọn họ mọi người rất là yêu thương nàng, vốn là sau khi Mộ Chỉ Ly trở về trạng thái của nàng ấy đã tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ lại đi Mộ gia, nếu người Mộ gia không chào đón nàng ấy mà nói…, đây chẳng phải là đáng thương sao?

Bọn họ đã từng nhận được tin tức Bạch Mạt Lăng truyền trở về, nói là nàng rất tốt, nhưng là ai biết đây có phải hay không là nàng vì để cho người trong nhà yên tâm mà cố ý nói như vậy? Người Bạch gia luôn là lo lắng vô cùng.

“Mẹ muội hiện giờ rất tốt, giúp ta nói cho ông ngoại và mọi người không cần lo lắng. Ông nội của ta cũng không trách mẫu thân, cả Mộ gia cũng không có ai đối với mẹ không tốt. Hiện tại mẹ đang ở cùng với cha, đây là chính yêu cầu của mẹ, chúng ta cũng không có cự tuyệt.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói

“Cùng cha muội ở cùng một chỗ?” Bạch Thừa Duẫn kinh ngạc nói, nói thật hắn đối với người dượng này thật đúng là không có ấn tượng gì nhiều.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu mẹ muội dùng bí pháp khiến cho cha muội thân thể vẫn bảo tồn hoàn hảo, bất quá bởi vì ban đầu cha bị trọng thương, cho nên hiện tại không có cách nào để cho cha tỉnh lại, trừ phi có đan dược thập phẩm mới được.”

Dựa theo lời nói của Mộ Chỉ Ly…, ánh mắt Bạch Thừa Doãn dần dần sáng lên, song khi nghe câu nói sau cùng, trong mắt cũng là hiện lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn là lên tiếng nói: “Nhất định sẽ có biện pháp, ta tin tưởng như vậy!”

Nhưng nếu dượng có thể tỉnh lại thì…, như vậy mọi chuyện hết thảy sẽ tốt lên, chẳng qua là phẩm đan thập dược thật sự là quá khó khăn.

“Ta nhất định sẽ tìm được biện pháp. Hôm nay liền không đề cập tới vấn đề này, khó được thời gian biểu ca tới đây một chuyến, muội dẫn huynh đi xung quanh một chút!” Mộ Chỉ Ly nói sang chuyện khác, chuyện này tính ra cho tới giờ vẫn là gánh nặng trong lòng của nàng.

Song, còn không đợi Mộ Chỉ Ly lên đường, Hàn Dĩnh Nhi lại cũng tới! Lần này nàng là đại biểu Hàn gia tới, Môn chủ Thiên Âm Môn lại là thiếu phu nhân của Hàn gia a, chuyện lớn như vậy bọn họ sao có thể không đến chúc mừng?

Lúc Bạch Thừa Doãn nhìn thấy Hàn Dĩnh Nhi cũng là ngẩn ra, ngốc lăng nhìn Hàn Dĩnh Nhi một hồi lâu.

Hôm nay Hàn Dĩnh Nhi mặc một bộ áo màu vàng nhạt, đem thân hình hoàn mỹ lộ ra, búi tóc tự nhiên lại không kém phần tinh tế, trước mặt còn một vài sợi tóc rớt xuống làm tăng thêm mấy phần mỹ cảm.

Làn da trắng nõn cùng gương mặt tinh sảo, đôi môi đỏ mọng dưới ánh mặt trời càng thêm nhẹ nhàng xinh đẹp, cả người thoạt nhìn như vậy hoạt bát phiêu dật, một cổ cảm giác linh động tự nhiên truyền vào mắt người khác.

Cảm nhận được ánh mắt Bạch Thừa Doãn, tầm mắt Hàn Dĩnh Nhi cũng là rơi vào trên người của hắn, vừa nhìn một cái liền một hồi lâu cũng không có xoay đầu lại.

Một bộ màu bạc cẩm bào hạ ôm lấy thân thể to lớn cao ngất, tóc được búi lên cao cố định bởi Ngọc Dương Chi, lộ ra cái trán đầy đặn. Ngũ quan tuấn mỹ giống như điêu khắc, nam tính rõ ràng.

Một đôi con ngươi giống như hắc thạch, mặt mày lộ ra khôn cùng cơ trí và lãnh tĩnh. Môi mỏng khẽ nhếch cả người tản ra một cổ quý khí khó nói lên lời.

Mộ Chỉ Ly đứng ở tại chỗ, trong nháy mắt nhìn thấy mình cũng thành người ngoài cuộc a. Trên mặt giương lên vẻ tươi cười, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là vừa thấy đã yêu a?

Chẳng qua trước mắt cũng thật là tài tử giai nhân, rất là xứng đôi. Nàng ấy cùng biểu ca không cần phải nói, đó là tuyệt phối! So với những người tuổi trẻ tuấn kiệt khác, biểu ca của mình tuyệt đối sẽ không bại bởi bất kỳ một ai khác.

Đương nhiên Hàn Dĩnh Nhi cũng không cần nhiều lời, nàng rất là thích Hàn Dĩnh Nhi, nàng ấy làm người chính trực, tính cách thật thà, rất là khả ái. Nếu bọn họ hai người thật thành một đôi thì…, thật có thể nói là thân càng thêm thân a.

Đợi Hàn Dĩnh Nhi kịp phản ứng, trên mặt cũng là hiện lên vẻ đỏ bừng.

“Tẩu tử, chúc mừng tẩua! Thiên Âm Môn nhanh như vậy đã tái xuất rồi, khi muội biết tin tức lập tức chạy tới a, may là muội động tác mau, tranh thủ cơ hội tới đó.” Hàn Dĩnh Nhi kéo tay Mộ Chỉ Ly cười nói.

Ban đầu sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi, Hàn Thành Hạo chính ở gia tộc lên tiếng, chuyện này cũng không liên quan đến Mộ Chỉ Ly, nàng là Thiếu chủ phu nhân tương lai của Hàn gia, ai cũng không được sau lưng dị nghị.

Từ đó về sau, chuyện dị nghị mới biến mất, nhưng Hàn Dĩnh Nhi cũng là biết trừ phi đại ca có thể trở lại, nếu không trong lòng mọi người luôn có một vướng mắc.

“Muội có thể tới khiến tỷ thật cao hứng.” Mộ Chỉ Ly cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK