Vốn là cục diện đang chênh lệch hiện dần dần thu nhỏ lại, Mộ Chỉ Ly đã tiêu hao hết tất cả khí lực của mình, lập tức lâm vào trạng thái hôn mê, cả Linh Viêm quốc lúc này cũng chỉ còn bảy tên đệ tử đang tiếp tục chiến đấu, mà người Bắc Hoàn quốc cùng với đội ngũ mà Lý Chí Đáo mang đến chi còn lại mười hai người, so ra mà nói thì chính bọn hắn mới là tổn thất lớn.
Song vẻ mặt đám người Hàn Như Liệt chẳng những không có nửa điểm buông lỏng, ngược lại vô cùng ngưng trọng. Bọn hắn hôm nay mặc dù không đến nổi té xỉu, nhưng mỗi động tác đều lộ ra vẻ vô cùng khó khăn, sáng sớm đã cùng bầy Khô Lâu chiến đấu khiến bọn họ vô cùng mỏi mệt, hiện tại vừa mới một phen chiến đấu đã dồn bọn họ đến tình trạng cùng đường.
Bọn hắn hiện tại đối mặt vẫn như cũ là lấy một địch hai, hiện tại đừng nói một địch hai, thậm chí một đối một cũng sợ là không có cơ hội chiến thắng.
Kết quả hết thảy giống như là đã định, chỉ sợ Hà Kế Quán không từng bước ép sát nữa mà dùng xa luân chiến cũng có thể khiến bọn họ bỏ mạng tại đây, may là hiện tại bọn họ tức giận tràn ngập hận không thể cùng bọn hắn đồng vu quy tận còn đối phương lại lo lắng sợ đem tính mạng của mình đánh mất ở nơi này nên không thể khiến cho đối thủ trả giá thật nhiều!
Thân hình Hà Kế Quán vừa động, hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng nhanh chóng hướng Hàn Như Liệt mà đến, một quyền mang theo kình khí bén nhọn hướng lồng ngực của Hàn Như Liệt hung hăng đánh tới, bộ dáng kia nghiễm nhiên như muốn một kích đánh trọng thương hắn.
Quả đấm mạnh mẽ ở trong mắt Hàn Như Liệt nhanh chóng lớn hơn, Thiên Lực trong cơ thể tuôn ra dữ dội, trực tiếp nghênh đón một quyền!
Thiên Lực chấn động ngập trời, hai đạo quang ảnh tách ra xen lẫn những chấn động vô cùng điên cuồng xé rách chân trời, đang lúc ánh mắt mọi người rung dộng thì ầm ầm chạm vào nhau!
Nắm đấm chạm nhau, một ánh mắt thường cũng có thể nhìn thấy Thiên Lực rung động đang khuếch tán ra, hai đạo thân ảnh dường như đồng thời bắn ra, bàn chân lập tức đạp lên không trung, liền ổn định thân hình.
Sắc mặt Hàn Như Liệt có chút khó coi, Thiên Lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao không còn bao nhiêu, hiện tại thì càng không cần phải nói. Chỉ là một phen quyền cước đụng nhau cũng khiến cho hắn bị nội thương.
“Hàn Như Liệt, nếu là trước đây mà nói ngươi còn có thể cùng ta đánh một trận, nhưng hiện tại Thiên Lực ngươi đã tiêu hao hết, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta!” trên mặt Hà Kế Quán giương lên nụ cười đắc ý, cục diện hôm nay so với hắn đoán trước kia tốt hơn không ít, thậm chí trong lòng cũng nghĩ không ra.
“Dù vậy, ta cũng vậy sẽ không để cho ngươi được sống khá giả.” Hàn Như Liệt lạnh lùng nói, trên khuôn mặt tà mị được xưng là yêu nghiệt giương đang chịu đựng phủ lên một tầng sương lạnh.
Hà Kế Quán hừ lạnh một tiếng: “Chết đến nơi rồi nhưng miệng lưỡi vẫn còn lợi hại, đệ tử Linh Viêm Quốc các ngươi thật sự không giống người bình thường, ngày đó các ngươi để cho đệ đệ ta phải chịu khuất nhục, hôm nay tới phiên ta từ trên người các ngươi đòi lại!”
Dứt lời, Thiên Lực trong cơ thể Hà Kế Quán lập tức tràn ra, hai tay lật qua lật lại làm thành một kết ấn phức tạp, kết ấn nhanh chóng hiện ra, một cỗ Thiên Lực mạnh mẽ dao động lặng lẽ tràn ngập ra bên ngoài.
Trong lòng cảm nhận được uy hiếp, trong mắt Hàn Như Liệt cũng hiện lên vẻ kiên định, sau một khắc, hai tay kia cũng nhanh chóng khởi động, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, phảng phất giống như là Phạn ngữ ở phương xa, tinh tế dày đặc khiến cho người nghe thấy không thiết thực.
Kỳ lạ chính là ngay dưới chỗ Hàn Như Liệt lẩm nhẩm, quanh thân Hàn Như Liệt dường như có một loại Thiên Lực mênh mông hấp thụ, Thiên Lực trong không khí ở hơn mười dặm xung quanh đang điên cuồng hướng về phía hắn mà phóng tới, Thiên Lực sền sệt bọc hắn lại, giống như là kén tằm khiến cho người ta không thể thấy rõ diện mạo thật của hắn .
So sánh với vũ kỹ mạnh mẽ kia của Hà Kế Quán, thanh thế của Hàn Như Liệt bên này lớn hơn, ngay cả những người đang giao thủ cũng không nhịn được kinh ngạc mà nhìn động tác của hắn, đây chính là dạng vũ kỹ kinh thiên như thế nào mới có thể sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy, không khí ở xung quanh bọn họ đã không có nửa điểm Thiên Lực tồn tại, thật sự là cực kỳ kinh khủng.
“Hàn huynh quả nhiên cường hãn a!” Cung Tuấn Bân nhìn kén tằm Thiên Lực khổng lồ kia, nuốt nước miếng một cái nói
“Đúng vậy a, đội trưởng coi như là đại phát thần uy rồi, nếu như có thể trực tiếp chém giết tên Hà Kế Quán kia là tốt nhất.” trên mặt Ngụy Kiến Hiên lộ vẻ cảm khái.
Đám người Mặc Thiên Hoàn mặc dù không nói chuyện nhưng hi vọng trong mắt kia cũng biểu lộ tâm tình của bọn hắn, bọn hắn hôm nay mỗi khắc kiên trì đều vô cùng khó khăn, thời điểm đối phương tiến công chỉ có thể không ngừng phòng thủ ngăn chặn, nếu tiếp tục như vậy không đến nửa canh giờ nữa bọn họ buộc phải táng thân nơi này.
Vốn là áo trắng toát chẳng biết lúc nào đã dính đầy máu đen, có dấu máu của bọn họ, cũng có dấu máu của đối thủ, từng đạo dấu vết cắt rách khiến bọn họ chật vật không chịu nổi, chỉ trừ tròng mắt sáng quắc minh bạch thể hiện ra sự chấp nhất của bọn họ, bọn họ đã lực bất tòng tâm.
Hai người Âu Dương Hào và Trầm Tinh đang liên thủ vây công một mình Hà Kế Trung. Thực lực Hà Kế Trung so với bọn họ thì cường hãn hơn, cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể ngăn cản được một chút, khiến cho bọn họ ngột ngạt đến cực điểm.
Sau khi hút toàn bộ Thiên Lực chung quanh xong, Hàn Như Liệt lúc này mới dừng lại hấp lực, một loáng sau, trên tay Hàn Như Liệt đột nhiên có biến hóa, kèm theo một đạo tiếng vang ầm ầm, Thiên Lực kia dường như trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ!
Sau khi lĩnh ngộ thiên đạo pháp tắc tầng thứ nhất, Thiên Lực thuộc tính Hỏa dường như trong nháy mắt liền biến thành Liệt Hỏa hừng hực, nhiệt độ trong không khí dâng cao lên, màu đỏ chói mắt thậm chí che đậy cả ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong mắt mọi người chỉ còn lại duy nhất màu đỏ chói mắt đến cực điểm.
Hà Kế Quán vốn là đắc ý nhìn Hàn Như Liệt trước mắt, không hiểu tại sao trong lòng liền dâng lên một dự cảm xấu, bỏ qua tâm tình trong lòng sang một bên, Hà Kế Quán hét lớn nói: “Trấn Sơn Bia!”
Khi lời nói của Hà Kế Quán buông xuống, mọi người đột nhiên phát hiện có tới mấy trăm tấm bia đá màu đen đột nhiên hướng phía Hàn Như Liệt đánh tới, từng ký hiệu mang phong cách cổ xưa đầy huyền ảo xoay xung quanh tấm bia đá, một cỗ cảm xúc nặng nề đè nặng trong lòng mọi người.
Tấm bia đá khổng lồ lơ lửng trên không trung, che kín ánh sáng, bầu trời vốn trong xanh phảng phất như trong nháy mắt liền chìm xuống bóng tối, bị đè nén đến cực điểm.
“Hà Kế Quán thậm chí ngay cả Trấn Sơn Bia cũng đều dùng tới rồi, Hàn Như Liệt này chắc chắn sẽ phải chết” một gã đệ tử Bắc hoàn quốc nhìn một màn trước mắt không khỏi lên tiếng nói, Trấn Sơn Bia này chính là vũ kỹ mạnh nhất của Hà Kế Quán, hầu như đệ tử Bắc Hoàn quốc đều biết.
Ở thời điểm thi đấu ban đầu, Hà Kế Quán phải dựa vào một chiêu này để giết chết một gã đệ tử ưu tú không kém hắn, thậm chí trọng tài muốn đi cứu viện cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử kia hóa thành một vũng máu dưới bia trấn sơn.
Nhìn thấy một màn giật mình kia khiến hắn đến bây giờ cũng không thể quên, tên đệ tử kia cuối cùng cũng chỉ còn lại một đống huyết nhục thê thảm không nỡ nhìn, căn bản là chết không toàn thây, mà trận đó trở thành trận chiến danh tiếng của Hà Kế Quán. Mọi người đối với Hà Kế Quán mang theo chút kính sợ cùng với Trấn Sơn Bia này thoát không khỏi liên quan.
“Có thể làm cho Hà công tử đem Trấn Sơn Bia này mạnh mẽ xuất ra, Hàn Như Liệt kia chết thật cũng không coi là thiệt thòi.” Một gã đệ tử chậm rãi lên tiếng nói, tầm mắt kia nhìn về phía Hàn Như Liệt giống như là đang nhìn một người chết.
Cùng lúc đó, thân hình Hàn Như Liệt cũng từ trong hỏa diễm dần dần lộ ra, ánh lửa làm nổi bật thân ảnh hắn giống như là nhuộm đỏ, khiến thị giác mọi người chấn động vô cùng lớn.
Mái tóc tùy ý tung bay, cùng ánh lửa đan xen, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy băng hàn, quát lạnh một tiếng, ba giọt máu tinh thuần từ trán hắn tràn ra, ba giọt máu tròn vo theo thứ tự lần lượt xuất hiện trước mắt.
“Thiên địa Tu La Biến!”
Chợt trong lúc tầm mắt mọi người đang rung động, hơi thở Hàn Như Liệt mang theo một loại khí thế cực đoan kinh khủng nhanh chóng tăng lên, ba giọt máu huyết còn lại là chia ra tan ra vào não bộ của hắn, lồng ngực của hắn cùng với chân của hắn, thời điểm ba giọt máu đỏ tan ra, Hàn Như Liệt giống như mặc vào một tầng khôi giáp màu đỏ lửa, giống như là Hỏa thần hiện thế!
Chỉ thấy hào quang màu đỏ của Hàn Như Liệt lấp lánh hướng phía tấm bia đá lớn gấp trăm lần kia xông tới, bóng người nho nhỏ cùng với tấm bia đá kia tạo thành tương phản cực lớn.
“Oanh!”
Trong tích tắc tiếp theo, một quyền của Hàn Như Liệt đánh lên trên tấm bia đá, tâm mọi người lúc này đang treo lên, ai thắng ai thua bây giờ có lẽ có thể biết được!
Hết thảy phảng phất giống như dừng lại, không có nửa điểm biến hóa, cho đến khi một tiếng “Răng rắc” truyền đến, trên tấm bia đá xuất hiện một đạo vết rạn, ngay sau đó vết rạn trên tấm bia đã như mạng nhện chi chít lan ra.
Tấm bia đá khổng lồ ầm ầm bị đánh vỡ, bầu trời vốn bị che chắn rốt cục xuất hiện một chút ánh sáng, một chút ánh sáng này xuất hiện giống như là tâm tình của đệ tử Linh Viêm quốc lúc này.
Bị cắn trả trên mặt Hà Kế Quán hiện lên vẻ tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể! Thiên Lực của hắn rõ ràng đã tiêu hao hết, tại sao vẫn có thể thi triển ra vũ kỹ mạnh mẽ như thế ?”
Hàn Như Liệt không có cho Hà Kế Quán thời gian do dự, thân hình mạnh mẽ lao về phía hắn, cố gắng đánh chết hắn ta, ý thức được nguy hiểm Hà Kế Quán nhanh chóng thoát đi, không biết làm sao tốc độ lại vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, thuận tay liền lôi một người ngăn lại phía sau của hắn, cả người liền hướng nơi xa lập tức chạy trốn.
Hà Kế Trung vẫn còn đang trong trạng thái ngây người, liền đột nhiên bị Hà Kế Quán lôi đi qua, còn không đợi phản ứng kịp, lồng ngực đã bị quả đấm của Hàn Như Liệt xuyên thủng! Tròng mắt trợn to tựa hồ cho thấy hiện tại hắn không tin tưởng, hắn không tin tưởng ca ca mình sẽ đem mình làm người chết thế, chẳng qua lực lượng trong cơ thể cũng nhanh chóng tiêu tán.
Nhìn bóng lưng Hà Kế Quán thoát đi, Hàn Như Liệt cũng không có đi đuổi theo, mà là trước tiên chém giết đệ tử Bắc Hoàn quốc, nơi này dường như đã trở thành võ đài cá nhân của Hàn Như Liệt, mỗi nơi đi qua không chút lưu tình chém giết tính mạng của tất cả những kẻ còn lại, chỉ trong thời gian nháy mắt, toàn bộ đệ tử Bắc Hoàn Quốc đã hóa thành thi thể.
“Ghê tởm, Hà Kế Quán kia đã chạy mất, hắn chính là kẻ đáng chết nhất!” Cung Tuấn Bân nhìn bóng lưng Hà Kế Quán thoát đi, trong mắt cũng là mang theo may mắn sống sót sau tai nạn, nếu như không phải là Hàn Như Liệt đại phát thần uy mà nói, hôm nay bọn họ sợ là chắc chắn phải chết.
“Hàn huynh, làm sao ngươi không nói lời nào?” Mặc Thiên Hoàn nhíu mày nói, hắn cảm giác, cảm thấy dường như Hàn Như Liệt có cái gì không đúng.
Đang lúc này, Hàn Như Liệt cũng là đột nhiên té xuống, khôi giáp màu đỏ trên người màu đỏ nhanh chóng tiêu tán, lúc này mọi người thấy rõ được khuôn mặt của hắn, trong lòng rung động không thôi, khuôn mặt của hắn nơi nào còn nửa điểm huyết sắc?