Đối với phần lớn người mà nói, dù biết rõ hắc trì này đối với thân mình rất có lợi nhưng giỏi lắm cũng chỉ có thể đứng nhìn, dùng thể chất của bọn họ đi vào chỉ sợ là trực tiếp bạo thể a, ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng khó khăn lắm mới vượt qua được đấy.
Mộ Chỉ Ly bắt đầu đánh giá pho tượng có thể tích khổng lồ kia, đây là một cường giả vô cùng uy nghiêm, lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly chứng kiến chính là có loại cảm giác này, hắn chính là chủ nhân của truyền thừa chi địa không thể sai được!
Tuổi chừng bốn mươi, đương nhiên nàng khẳng định niên kỷ của hắn không chỉ bốn mươi tuổi, nguyên nhân chỉ vì tu vị lộ ra tuổi rất trẻ, tuy niên kỷ không nhỏ, nhưng vẫn như trước có được mị lực khó nói nên lời, cùng Tần Ngạo Thiên bất đồng ở chỗ bên trong bộ dáng của hắn mang theo một ít tà khí.
Như thế cùng kiến trúc Hạo Thiên Chính Khí có chút trái ngược, bất qúa tinh tế tưởng tượng cũng cảm thấy bình thường, từ biến dị của thảm thực vật cùng với yêu thú đặc thù của sơn mạch Tử Vong là có thể nhìn ra.
Thời điểm nhìn hắn Mộ Chỉ Ly không khỏi nghĩ tới Hàn Như Liệt, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Liệt nàng cũng nhận thức được nam tử này rất tà mị…
Pho tượng điêu khắc này trông rất sống động, phảng phất giống như người thật, ngay cả biểu lộ trên mặt cùng với mũi nhọ nơi đáy mắt đều lộ ra nhất thanh nhị sở, đó là một loại hào quang cơ trí, từ trong đó toát ra một loại tùy ý, phảng phất tất cả thế giới đều không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.
Chỉ nhìn pho tượng, Mộ Chỉ Ly chính là đối với vị đại năng này sinh ra một loại cảm xúc kính ngưỡng, một tòa điêu khắc mà có thể để cho người ta sinh ra cảm xúc như vậy huống chi là bản thân?
Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi đến trước mặt pho tượng, hai mắt trong suốt nhìn pho tượng, sau một khắc nàng khom lưng xuống, cung kính thi lễ với hắn.
“Vãn bối bái kiến tiền bối, đường đột tiến vào trong điện quấy rầy, mong tiền bối thứ lỗi.”
Mộ Chỉ Ly cung kính nói, nàng không có ý nghĩ khác, chỉ là mình đi vào chỗ của hắn, còn ở bên trong lấy được chỗ tốt, thời điểm nhìn thấy hắn tự nhiên muốn cung kính hơn vài phần, dù đây chỉ là một pho tượng, ít nhất trong nội tâm cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khi Mộ Chỉ Ly nói xong câu đó, trong đại điện truyền ra một thanh âm khác.
“Ngươi, tiểu bối này thủ lễ vô cùng.”
Thanh âm xuất hiện vô cùng đột ngột, nghe nói như thế, Mộ Chỉ Ly không khỏi hướng phía xung quanh nhìn lại, ngược lại không có một tia e ngại hay nghi hoặc, lúc trước Tần Ngạo Thiên cũng như thế, dù cho người đã không còn, nhưng vẫn còn một ít tà niệm.
Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, đối với cái này đã sớm chuẩn bị, bất quá bốn phía cũng không cõ xuất hiện thân ảnh của vị tiền bối này a!
“Ha ha, không cần nhìn, ta ở ngay trước mặt của ngươi.”
Phản ứng của Mộ Chỉ Ly đưa tới cho người này một hồi cười khẽ, ngữ khí của hắn cũng dễ dàng đi vài phần.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầu lại, sau một khắc nàng đột nhiên phát hiện pho tượng này giống như sống lại, trong mắt có chứa hào quang linh hoạt, mà miệng hắn đang động!
“Không cần kinh ngạc, đây kỳ thực chỉ là tàn niệm phong ấn của ta trong tòa điêu khắc này thôi, ngươi gọi Mộ Chỉ Ly?”
Nghe thấy hắn nói, Mộ Chỉ Ly không nghĩ kinh ngạc cũng không được:
“Ngài biết rõ tên của ta?”
Hắn sao có thể biết tên mình? Coi như là nghe Thiên Nhi gọi nàng mình Chỉ Ly cũng sẽ không biết rõ họ của chính mình a!
“Ngươi là con gái Mộ Thiên Tĩnh a, lúc trước gặp được hắn, không nghĩ tới mấy chục năm sau lại gặp được nữ nhi của hắn, duyên phận thật sự là một chuyện kỳ diệu vô cùng.”
“Ngài gặp qua cha ta?”
Mộ Chỉ Ly lập tức kích động lên, qua nhiều năm như vậy đây là nàng lần đầu tiên theo trong miệng những người khác nghe được sự tình có quan hệ với cha mình.
Hoàng Phổ Vân gật đầu:
“Đúng vậy, năm đó hắn cũng tới tham gia Thiên Huyền chiến trường, cũng giống như ngươi, đồng dạng xuất hiện ở chỗ này, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, mà ngay cả nữ nhi của hắn cũng đã lớn như vậy.”
Theo trong miệng Hoàng Phổ Vân, Mộ Chỉ Ly cũng đại khái hiểu rõ, thời điểm lúc trước phụ thân đến Thiên Huyền chiến trường cũng đã đến nơi này, không ngĩ tới đã nhiều năm như vậy nơi này vẫn tồn tại như trước!
“Mà thôi, ngươi đã là nữ nhi của hắn, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Biểu hiện trước đó cú ngươi khiến ta rất hài lòng, cùng phụ thân ngươi đồng dạng, bất chấp nguy hiểm tiến vào hắc trì do đó mới có thể nhìn thấy ta, kỳ thực qua nhiều năm như vậy, người tiến vào đại điện này không ít nhưng không một người nào dám bước vào trong hắc trì, dĩ nhiên là cái gì cũng không đạt được. Phụ thân ngươi là người thứ nhất, ngươi là người thứ hai.”
Hoàng Phổ Vân lúc nói lời này không khỏi có chút cảm khái:
“Lúc trước phụ thân ngươi lẻ loi một mình, mà ngươi thì không như vậy, thần thú Thiên Long, Khiếu Nguyệt Thiên Lang, hai yêu thú bên cạnh ngươi không phải đơn giản a.”
“Khiếu Nguyệt Thiên Lang?”
Thiên Nhi là thần thú Thiên Long thì nàng biết, nhưng cho đến nay nàng đều không rõ ràng lắm Bụi Thái Lang là yêu thú loại gì, không nghĩ tới Hoàng Phổ Vân đúng là biết rõ.
Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Mộ Chỉ Ly, Hoàng Phổ Vân cười cười:
“Khiếu Nguyệt Thiên Lang số lượng cực nhỏ, ngươi không biết cũng là bình thường, tại Thiên Huyền đại lục tất cả mọi người đều muốn sở hữu nó trong tay, Khiếu Nguyệt Thiên Lang tuyệt đối là yêu thú đạt trình độ cao nhất, tuy bọn hắn số lương cực nhỏ nhưng lại tồn tại ở cấp bá chủ a.
Có thể có được một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang với tư cách yêu sủng, vận khí này ngay cả ta cũng có chút hâm mộ rồi, hiện tại tuổi của nó còn nhỏ quá, đợi tương lai ngươi sẽ rõ ràng.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu:
“Đa tạ tiền bối cáo tri*.”(cáo tri = thông báo, cho biết)
Ít nhất nàng đã biết chủng loại của Bụi Thái Lang, cũng biết tương lai nó sẽ rất cường đại, tuy trước kia nàng biết Bụi Thái Lang không tầm thường, nhưng không nghĩ tới sẽ cường đại như vậy, ngay cả cường giả như Hoàng Phổ Vân cũng phải hâm mộ, như vậy yêu sủng há sẽ đơn giản?
“Ngươi có thể đi đến nơi này, liền xem như chúng ta hữu duyên, ở chỗ này tổng cộng có mười hai đạo truyền thừa, lúc trước phụ thân ngươi được truyền thừa một loại trong đó, còn lại mười một loại, ngươi có thể tùy ý lựa chọn, về phần có thành công hay không còn dựa vào vận mệnh của ngươi rồi.”
Hoàng Phổ Vân nói xong lời này, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly quay đầu nhìn về phía hắn, hắn đã khôi phục bộ dạng pho tượng lúc trước, hình dáng hắn trong mắt nàng chậm rãi biến mất, nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng không cưỡng cầu nữa, đem ánh mắt chuyển đến phía trên mười một chỗ truyền thừa.
Trước mặt nàng chính là mười một tấm bia đá long lánh quang mang kim sắc, nhìn qua chỉ thấy màu vàng sáng chói, về phần trên tấm bia đá viết gì cũng không xem được rõ ràng.
Lúc này nhìn phía mười một tấm bia đá căn bản cũng không có chỗ nào khác nhau, cảm giác bằng linh thức cũng không có phản ứng, không cách nào đoán được đến tột cùng đâu là đạo truyền thừa mạnh nhất, đây hết thảy phải dựa vào vận may rồi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi về phía mười một đạo truyền thừa trước mặt, nhìn tất cả mười một tấm bia đá một lần cuối cùng nhắm mắt lại, đã không cách nào dung mắt đến xem, như vậy liền dụng tâm đến chọn lựa a.
Nhắm hai mắt lại, Mộ Chỉ Ly dứt bỏ tạp niệm trong nội tâm, bước đi cẩn thận cảm thụ những tấm bia đá, tìm kiếm một tấm bia đã thân với nàng nhất, nàng thử dùng thái độ hữu hảo và thành kính chạm vào những tấm bia đá, biểu đạt lấy hi vọng của chính mình.
Thời gian trôi qua, nàng cũng cảm nhận được những tấm bia đá kia biến hóa, kỳ quái chính là khoảng cách những hào quang này tựa hồ cách nàng rất gần, bất quá lại có một đạo hào quang so với những hào quang khác càng tới gần nàng hơn vài phần.
Nếu Hoàng Phổ Vân biết rõ tình huống này sợ là sẽ phải kinh ngạc đến ngay cả miệng đều khép không được, muốn được truyền thừa cũng không phải đơn giản, hắn đối với người thừa kế yêu cầu rất cao, bình thường có thể được một truyền thừa trong đó tiếp cận cũng phi thường khó, mà những truyền thừa này vậy mà đều nguyện ý tiếp nhận Mộ Chỉ Ly?
Theo tâm ý Mộ Chỉ Ly biến hóa, cách nàng càng gần hào quang càng sang ngời thêm vài phần, không ngừng lóe ra hào quang giống như biểu đạt sự vui sướng của nó. Thời điểm Mộ Chỉ Ly cảm thụ được, Bụi Thái Lang cũng hướng phía một tấm bia đi đến, nó không có giống Mộ Chỉ Ly đi cảm nhận những tấm bia đá mà dường như đã khẳng định chính là tấm bia đá nó đang đi đến.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly lần nữa mở mắt, khóe miệng giương lên mỉm cười, nàng đã biết đạo truyền thừa nào phù hợp nhất với mình. Lập tức hướng tấm bia đá đi đến không chút do dự, mà hào quang trên tấm bia đá cũng vì Mộ Chỉ Ly tới gần mà dần dần sáng lên.
Đem tay đặt ở trên tấm bia đá, một khắc sau Mộ Chỉ Ly tiến nhập một không gian khác, đây là một không gian chỉ có một màu trắng, tựa như ảo mộng, bốn phía đều lơ lửng sương mù màu trắng, thân ở trong đó, Mộ Chỉ Ly đối với không gian này thế nhưng không xa lạ gì, bởi vì cảm giác này cùng hỗn độn thiên lực của nàng tương tự.
Không nghĩ tới tại chỗ không gian này có thể đụng phải hỗn độn thiên lực, đã lâu như vậy ngoại trừ bản thân nàng ra, bên ngoài nàng chưa từng gặp qua hỗn độn thiên lực tồn tại, ở đây có thể gặp phải thật sự là phi thường khó tin.
Thời điểm nàng nhìn thấy hỗn độn thiên lực cũng hiểu rõ vì cái gì đạo truyền thừa này cách nàng gần nhất, bởi vì thiên lực giống nhau, sợ là trong tất cả những đạo truyền thừa sở hữu ở đây thì nó là đạo truyền thừa khó lấy được nhất, nó yêu cầu người thừa kế phải có hỗn độn thiên lực, độ khó không cần nói cũng biết.
Sau khi Mộ Chỉ Ly xuất hiện, hỗn độn thiên lực trong mảnh không gian dũng mãnh lao tới trong cơ thể Mộ Chỉ Ly, thân thể của nàng không có chút nào bài xích, mặc kệ cho chúng tiến vào cơ thể, mà Mộ Chỉ Ly cũng cảm giác được thực lực của mình theo thiên lực dũng mãnh đi vào lần nữa cường đại thêm vài phần.
Nhiều hỗn độn thiên lực như thế nàng có muốn tu luyện cũng cần không ít thời gian, đương nhiên, chủ yếu tinh lực của nàng không đặt ở điểm này, cho nên cũng không có chú ý quá nhiều.
Mảnh không gian này không lớn, ước chừng là một phòng rộng, không lớn như đại điện lúc trước, nhưng mà sau một khắc trước mắt Mộ Chỉ Ly xuất hiện một đạo thân ảnh, đây là một đạo thân ảnh cực kỳ yểu điệu, nàng áo tím tóc tím, theo bóng lưng nhìn về phía trên liền không giống phàm nhân!