Mục lục
Y Thủ Che Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi ở đại chiến Lôi gia chấm dứt, Mộ Chỉ Ly không còn gặp lại Tư Đồ Diêu và Lăng Lạc Trần, nguyên nhân trong chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.

Mặc dù mọi người cũng sẽ không bởi vì … chuyện này mà quan hệ cứng nhắc, nhưng có một số việc dù sao cần thời gian nhất định lắng đọng mới có thể bình thản ứng đối.

Sau khi Tư Đồ Diêu nhìn thấy đám người Mộ Chỉ Ly thì trên mặt liền lộ ra nụ cười: “Chỉ Ly, Hàn huynh.”

Đợi sau khi đi tới trước mặt đám người Mộ Chỉ Ly lúc này mới nhận ra hai người Phong Hàn và Tạ Vãn Phong, lập tức cười nói: “Phong tiền bối, Tạ tiền bối hai vị đã đến a.”

Nhìn thấy Tư Đồ Diêu tới, bốn người rất rõ ràng mục đích đến đây của hắn, dù sao Tư Đồ Diêu chấp nhất ở thuật luyện đan không thể ít hơn so với Tạ Vãn Phong, hắn tới nơi này vốn là chuyện trong dự liệu của mọi người.

Hai người Phong Hàn và Tạ Vãn Phong đều cười gật đầu, trong đoạn thời gian Hàn Như Liệt biến mất, tình cảm Lăng Lạc Trần vàTư Đồ Diêu đối với Mộ Chỉ Ly có thể nói là mọi người đều biết, đương nhiên bọn họ cũng biết được mấy phần.

Bất luận là Hàn Như Liệt, Lăng Lạc Trần hay là Tư Đồ Diêu đều chính là nhân vật vạn lý vô nhất* (trong vạn dặm chẳng có ai), chẳng qua là nhân duyên này là thiên định, chỉ cần Mộ Chỉ Ly cảm giác mình lựa chọn đúng thì tốt rồi, chẳng qua cảm thấy rất đáng tiếc cho Lăng Lạc Trần mà thôi.

Nhưng thấy Hàn Như Liệt đối với Mộ Chỉ Ly tốt như vậy, bất luận là Phong Hàn hay là Tạ Vãn Phong đều cảm thấy yên lòng. Mộ Chỉ Ly tiểu bối ưu tú như vậy cũng giống như tôn nữ của mình.

“Tư Đồ, ta đã biết ngươi sẽ tới.” Mộ Chỉ Ly ha ha nở nụ cười.

Nghe vậy, Tư Đồ Diêu có chút cười cười xấu hổ: “Phát sinh chuyện lớn như vậy, làm sao ta có thể không đến, mau nói cho ta nghe một chút là có thật không?” Từ đoạn đường này tới đây trong lòng hắn đều rất khẩn trương, rất mong đợi biết kết quả.

Tạ Vãn Phong liền đưa bình Bạch Ngọc trong tay mình cho Tư Đồ Diêu: “Một mình ngươi xem đi!”

Sau khi Tư Đồ Diêu nhìn thấy đan dược trong bình Bạch Ngọc thì vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, bộ dáng kia so với Tạ Vãn Phong cũng không kém bao nhiêu.

Rồi sau đó, Mộ Chỉ Ly không có đợi Tư Đồ Diêu mở miệng, liền đem tâm đắc mình lĩnh ngộ nói cho hắn rất cặn kẽ, cho tới nay nàng coi Tư Đồ Diêu là bạn tốt của mình, nhất là ở phương diện luyện đan chủ đề hai người trao đổi cũng rất nhiều.

Nàng rất rõ ràng với thiên phú cùng với cố gắng của Tư Đồ Diêu ở việc luyện đan, nàng tin tưởng cho dù nàng không nói cho hắn, sau này Tư Đồ Diêu cũng biết luyện chế ra. Có thể trợ giúp đối với Tư Đồ Diêu nàng cũng sẽ không keo kiệt, mấy năm qua này Tư Đồ Diêu đối với nàng đều rất chiếu cố.

Nàng không có cách nào đáp ứng tình cảm Tư Đồ Diêu đối với mình, cho nên có thể tại phương diện khác trợ giúp hắn cũng có thể làm cho mình an lòng.

. . . . . .

Sau khi Tư Đồ Diêu biết được hết thảy tối hôm đó liền rời đi, hiển nhiên là muốn đi về từ từ nghiên cứu một phen hết thảy theo lời Mộ Chỉ Ly.

Hai người Phong Hàn và Tạ Vãn Phong lại không có vội vả rời đi, ở Thiên Âm Môn ngây người ba ngày lúc này mới trở về. Sau khi chứng kiến mọi thứ của Thiên Âm Môn hai người rất mãn ý, nhất là Phong Hàn, nhìn thấy Môn phái của đệ tử mình mạnh như thế, nhất là sau khi nhìn thấy đám đệ tử Thiên Âm Môn sùng bái Môn chủ Mộ Chỉ Ly, ông cũng cảm thấy cao hứng tự đáy lòng.

Ban đầu lúc Cung chủ nói khả năng không lớn, ông lại lựa chọn tin tưởng Mộ Chỉ Ly, bây giờ nhìn lại ý nghĩ của ông quả không sai.

Sau khi mấy dược sư Môn phái khác bái phỏng đã khẳng định tính chân thực của chuyện này, nhất thời vốn là có danh khí Mộ Chỉ Ly lúc này danh tiếng lại càng lan truyền lớn, đan dược thập phẩm là một cô gái trẻ tuổi như vậy có thể luyện chế ra, ai có thể không kinh ngạc?

Nhất thời, danh hiệu dược sư đệ nhất thiên hạ rơi vào trên đầu Mộ Chỉ Ly, khiến cho hào quang quanh thân Mộ Chỉ Ly lóng lánh hơn vài phần.

Cô gái trẻ tuổi này sáng tạo quá nhiều kỳ tích trên Đại Lục Thiên Huyền, dường như tất cả cô gái tu luyện đều coi Mộ Chỉ Ly là thần tượng của bọn họ. Phần lớn người cường đại là nam tử, nhưng Mộ Chỉ Ly lại thân là nữ nhân lại làm được!

Cùng một thời gian, tình cảm của hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cũng càng truyền càng lớn, cao thủ đệ nhất và dược sư đệ nhất nghiễm nhiên chính là thần tiên quyến lữ trong mắt mọi người, trời đất tạo nên một đôi.

Nếu là đổi là người khác thì bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy phá hư loại mỹ cảm này, hai người đã trở thành tình nhân hạnh phúc nhất trong mắt mọi người, còn có người đang suy đoán khi nào hai người này mới làm đám cưới.

Đợi trận này phong ba hơi bình tĩnh chút ít, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhanh chóng cùng chạy tới Mộ gia ở Thiên Thăng quốc.

Vốn là sau khi hai người từ Long Tộc trở về thì sẽ tính toán mau sớm trở về Mộ gia, Hàn Như Liệt cũng đã sớm truyền tin về nhà để cho Hàn Thành Hạo đi một chuyến Mộ gia cùng Bạch Mạt Lăng và Mộ Kình Lệ gặp mặt một lần, thương lượng chuyện hôn lễ của bọn họ.

Nhưng vì chuyện của Chỉ Ly đột nhiên luyện chế được đan dược thập phẩm nên bọn hắn mới hoãn lại, hiện tại mọi việc rắc rối đều đã được giải quyết, đương nhiên muốn mau chóng trở về.

Dường như Mộ Chỉ Ly đã tưởng tượng đến bộ dáng vui vẻ của Bạch Mạt Lăng, cha ngủ say lâu như vậy, rốt cục có thể tỉnh lại, ngày nàng thành thân, cha nàng cũng sẽ không vắng mặt, chỉ cần tưởng tượng thôi mà Mộ Chỉ Ly đã cảm thấy không có nửa phần tiếc nuối.

Mộ gia.

Bạch Mạt Lăng đứng ở ngoài cửa nhìn phương xa, hôm nay tin tức truyền bá cực nhanh ngay cả nàng cũng nghe được, dù sao Thiên Thăng quốc vẫn rất chú ý tới Mộ Chỉ Ly, một khi có tin tức gì bọn họ đều có thể nhanh chóng biết.

Tin tức đan dược thập phẩm ra đời sao rung động như thế, huống chi đây là chuyện nàng hy vọng nhất từ trước cho tới nay. Con gái của mình đã luyện chế được đan dược thập phẩm, ban đầu con bé đã nói rằng nó sẽ làm được, quả nhiên hôm nay làm được!

Nhưng đã nghe được tin tức kia chừng mấy ngày rồi, Ly Nhi còn chưa trở lại. Loại cảm xúc mừng rỡ và lo lắng này đầy dẫy trong lòng Bạch Mạt Lăng, thậm chí nàng muốn tự mình đến Thiên Âm Môn.

Nàng biết Ly Nhi nhất định là có chuyện bận rộn của mình, nếu không lấy tính tình con bé khẳng định đã sớm trở lại, chẳng qua là nàng vẫn rất lo lắng.

Thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tới Mộ gia, rất xa liền nghe được động tĩnh náo nhiệt của Mộ gia, lập tức trên mặt liền lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ Mộ gia biết bọn họ sẽ trở lại vào hôm nay?

Song, thời điểm hai người đi vào Mộ gia liền biết đây hết thảy là chuyện gì xảy ra.

Thì ra là Hàn Thành Hạo đã đến Mộ gia, thân gia tương lai tới, đương nhiên là cực kỳ náo nhiệt, từ xa Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đã thấy được thân ảnh Hàn Thành Hạo và Hàn Dĩnh Nhi.

Hiển nhiên lần này Hàn Thành Hạo mang theo rất nhiều lễ vật, màu đỏ chót vui mừng đầy dẫy ở Mộ gia, một loại không khí vui mừng náo nhiệt lan tràn cả Mộ gia.

Đối với người Hàn gia đến, mọi người Mộ gia biết rất rõ , bọn họ Mộ gia lại có chuyện vui rồi!

Bởi vì Mộ Chỉ Ly, Mộ gia bọn họ phát sinh quá nhiều biến hóa, bây giờ mặc dù bọn hắn còn đang ở Thiên Thăng quốc, nhưng bọn họ đã có thực lực trở thành đại thế gia như Hàn gia rồi!

Trong gia tộc các đệ tử nhỏ tuổi hơn Mộ Chỉ Ly cũng đều đã thành thân rồi, đương nhiên Mộ Chỉ Ly cũng nên thành thân. Đối với Hàn Như Liệt, bọn họ đều là rất thỏa mãn, nhất là sau khi nghe thấy chuyện Hàn Như Liệt trở thành cao thủ đệ nhất, trên thế giới này trừ Hàn Như Liệt còn có ai có thể xứng đôi cùng nàng ấy?

“Chỉ Ly, tỷ đã trở lại a!” Mộ Hàn Mặc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: ” Gia chủ Hàn gia tới, hiện tại đang ở trong viện của gia chủ thương lượng hôn sự của các tỷ rồi, hai người cũng mau chóng đi đi!”

Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc lẫn nhau một cái, Hàn Như Liệt lôi kéo Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chạy tới viện của Mộ Kình Lệ, may là bọn họ đuổi kịp, thật cũng không coi là chậm!

Hàn Dĩnh Nhi đang đi bộ chung quanh sân, cha mẹ hai bên thương lượng hôn sự, nàng đi vào đương nhiên là rất không thích hợp, cho nên chờ ở ngoài cửa, trong lòng thầm than đại ca và đại tẩu làm sao còn chưa có trở lại đây?

Song, đang thời điểm Hàn Dĩnh Nhi nghĩ tới, hai đạo thân ảnh màu đỏ nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt nàng.

“Đại ca, đại tẩu, hai người đã trở lại a!” Hàn Dĩnh Nhi vui vẻ nói, quả nhiên là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!

Nghe vậy, Hàn Như Liệt cười nói: “Thời điểm quan trọng như vậy làm sao chúng ta có thể không trở lại, ngươi nha đầu này khẳng định lại lầu bầu a!” Nhưng hắn rất hiểu rõ tính tình của muôi muội của mình.

Bị Hàn Như Liệt nói trúng Hàn Dĩnh Nhi lập lòe cười một tiếng: “Đâu có đâu có, đại ca, ca mau vào đi thôi!”

Đang lúc mấy người nói chuyện, cửa phòng cũng mở ra. Bên trong đám người Hàn Thành Hạo nghe được lời Hàn Như Liệt, Bạch Mạt Lăng cười nói: “Hai người các con mau vào đi!”

Đợi sau khi hai người đi vào nhà, bất luận là Mộ Kình Lệ, Bạch Mạt Lăng hay Hàn Thành Hạo đều là cười híp mắt nhìn hai người, hiển nhiên đối với bọn họ cực kỳ thỏa mãn.

Hàn Thành Hạo hiện tại thật cảm giác ánh mắt nhi tử mình có thể gần sánh bằng mình, hồi tưởng lại ban đầu mình thật là không đủ sáng suốt a. . . . . . Cũng may thái độ con mình đủ kiên định, nếu không có thể bị mình làm hỏng.

Từ nơi này một chút có thể nhìn ra tính cách Mộ Chỉ Ly, ít nhất nàng cũng không có đối với mình có ý kiến, con dâu tốt như vậy tới chỗ nào tìm?

“Lần này tới đây, chính là hai bên cha mẹ chúng ta gặp mặt, thương lượng hôn sự hai đứa trẻ một chút. Bọn họ cũng không nhỏ rồi, nên lập gia đình.” Hàn Thành Hạo dẫn đầu lên tiếng nói

Hắn là phụ thân của nhà trai, ở nơi này đương nhiên là phải chủ động một chút.

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ cười nói: “Đúng vậy, thời gian hai đứa trẻ này ở cùng nhau cũng không ngắn rồi, đúng là đến lúc thành thân.”

Song, đang lúc mấy người nói chuyện, ngoài cửa lại xuất hiện hai đạo hơi thở, cửa lớn vừa mở ra, một trận tiếng cười sảng lãng liền truyền vào: “Hôn sự của ngoại tôn nữ ta, tại sao ta có thể không đến?”

Đến lúc này mọi người mới rõ ràng người đến là Bạch Thịnh Triêu gia chủ Bạch gia, kể từ khi ông biết Hàn Thành Hạo lên đường đi đến Mộ gia thì cũng nhanh chóng di chuyển, đối với cái này một chút ông cũng không có ý kiến gì.

Dù sao, trước kia là Bạch gia bọn họ có lỗi với Mộ Chỉ Ly, đương nhiên Hàn Thành Hạo phải đi Mộ gia nói chuyện hôn sự rồi, mình thân là ông ngoại của Mộ Chỉ Ly, loại chuyện này nói như thế nào cũng không thể vắng mặt không phải a?

Nhìn thấy Bạch Thịnh Triêu xuất hiện, trong mắt Bạch Mạt Lăng hiện lên vẻ vui mừng: “Cha, người đã đến rồi a!” Nàng không nghĩ tới Bạch Thịnh Triêu sẽ chạy tới, trong lòng có chút bận tâm, không nghĩ tới ông ấy lại tự mình tới.

“Lão Bạch, ngươi tới vừa lúc, ha ha.” Hàn Thành Hạo nở nụ cười, cuộc sống như vậy thật là cảm thấy cả người thư sướng a!

Nghe vậy, Bạch Thịnh Triêu cũng mỉm cười, chẳng qua là tầm mắt của ông vẫn rơi vào trên người Mộ Kình Lệ, đối với Mộ Kình Lệ, trong tim của ông vẫn tồn tại áy náy.

Chuyện lúc trước nói như thế nào cũng là lỗi của ông,ông không chỉ thẹn với Mộ Thiên Tĩnh, thẹn với Mộ Kình Lệ, càng thẹn hơn với cả Mộ gia!

Song, cảm nhận được ánh mắt tràn đầy xin lỗi của Bạch Thịnh Triêu, Mộ Kình Lệ lại đáp lại một nụ cười. Chuyện lúc trước cũng đã qua, bất luận nói như thế nào bọn họ đều là thân gia.

Mình cũng đã đón nhận người con dâu này, chẳng lẽ còn không chấp nhận được thân gia này! Từ trong miệng Mộ Chỉ Ly, ông đã sớm biết bất đắc dĩ của Bạch gia, cùng là gia chủ ông có thể hiểu Bạch Thịnh Triêu hơn, nếu như hai người bọn họ đổi lại thân phận, ông cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.

Dù sao gia chủ cũng là gia chủ, không thể tùy tâm tùy ý dựa theo ý nghĩ của mình làm việc, phía sau bọn hắn lại là cả gia tộc a!

Hai vị lão nhân vào giờ khắc này nhất tiếu mẫn ân cừu* (một nụ cười xoá đi ân oán)!

Nhìn thấy một màn này, hai người Mộ Chỉ Ly và Bạch Mạt Lăngliền thở phào nhẹ nhõm. . . . . .

Hết thảy kế tiếp song phương nói cực kỳ thuận lợi, đối với các trưởng bối an bài những thứ này, đương nhiên hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không có bất kỳ ý kiến, chỉ một đường gật đầu thôi.

Về phần những chi tiết khác các trưởng bối lộ ra vẻ càng thêm có kinh nghiệm, đến cuối cùng hai người Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly phảng phất như người ngoài cuộc ngồi ở một bên, mà bốn vị trưởng bối lại là tác giả đàm luận khí thế ngất trời, thậm chí vì thành thân ở đâu mà tranh đến mặt hồng tai đỏ.

Một màn này nếu để cho những người khác nhìn thấy, sợ là sẽ phải kinh ngạc miệng cũng đóng không được. Gia chủ trong ngày thường ở trong mắt bọn hắn tràn đầy uy nghiêm lúc này lại là không có nửa điểm phong phạm. . . . . .

Sau một hồi lâu, đợi mọi người thương thảo mọi chuyện không sai biệt lắm sau, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lúc này mới mở cửa phòng đi ra, song Bạch Thịnh Triêu hướng Bạch Thừa Duẫn và Hàn Dĩnh Nhi ngoài cửa nói: “Hai người các cháu cũng đi vào đi!”

Khó được hôm nay Hàn Thành Hạo ở đây, dù sao cần vậy thì cùng nhau nói được rồi, hắn và Hàn gia lúc này thân gia thật đúng là không làm không được.

Mình gả một ngoại tôn nữ cho bọn hắn, lại từ nhà bọn họ cưới cháu dâu trở lại, này thật đúng là một khoản mua bán không hao vốn a!

Nghe vậy, hai người Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Duẫn cũng ngẩn ra, dưới ánh mắt cười trộm của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhanh chóng đi vào trong nhà, cửa lớn kia lại đóng lại lần nữa.

Sau khi hai bên cha mẹ bàn bạc xong xuôi, tâm hai người cũng kiên định lên.

Lập tức, Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi tới viện của mẹ nàng, hiện tại nàng muốn làm nhất chính là đi xem cha của mình một chút. Nàng thật tò mò sau khi cha nhìn thấy nàng lớn như vậy sẽ là vẻ mặt gì.

Đi tới quan tài thủy tinh lúc trước, nhìn bộ dáng Mộ Thiên Tĩnh ngủ say, trên mặt nàng chậm rãi hiện lên nụ cười: “Cha, cha ngủ lâu như vậy, cũng đã đến lúc tỉnh rồi.”

Vẻ mặt Hàn Như Liệt mỉm cười nhìn Mộ Chỉ Ly và Mộ Thiên Tĩnh, ban đầu thời điểm lần đầu tiên mình nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh thì đã lập lời thề, mà bây giờ Mộ Thiên Tĩnh có thể chứng kiến đám cưới của bọn họ, đương nhiên hắn rất mừng rỡ.

Cũng không lâu lắm, thân ảnh Bạch Mạt Lăng nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt hai người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK