- Đỗ Vũ Phàm, bây giờ ngươi là đối thủ của ta.
Đỗ Vũ Phàm nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang tươi cười trước mặt thì hai tay bất giác nắm lại, ngập tràn lửa giận:
- Hoàng Phổ Vân, đây là chuyện của Thiên Âm Môn ta, tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của người khác.
Nghe vậy Hoàng Phổ Vân cười tươi hơn vài phần, nói:
- Đe dọa ta à? Hoàng Phổ Vân ta sống đến bây giờ chưa ai dám uy hiếp ta, việc ta làm chính là ngăn cản ngươi, sao nào?
Keng!
Kiếm Đỗ Vũ Phàm đã xuất vỏ, khuôn mặt anh tuấn đầy lạnh lùng, nói:
- Vậy thử xem đi!
Chợt Đỗ Vũ Phàm hướng về phía mọi người, nói:
- Đuổi theo hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, bắt buộc phải lấy được thủ cấp của hai người đó.
- Vâng.
Mọi người gật đầu đáp, trong nháy mắt thiên lực sục sôi bùng nổ trong cơ thể những người khác nhau, một cỗ uy áp mạnh mẽ ngưng tụ đè lên.
Bách Lí Yến và Kiều Tuyết Vi hình như là người đầu tiên đuổi theo hướng chạy của Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, hiện giờ Mộ Chỉ Ly đã không còn đủ sức để chiến đấu nữa nên Sở Lê Hiên muốn dẫn Mộ Chỉ Ly chạy trốn cũng không phải dễ dàng.
Nhân cơ hội này giết Mộ Chỉ Ly chắc chắn là tốt nhất, ban đầu còn chút lo lắng Mộ Chỉ Ly mạnh mẽ, sau trở về nhất định hai người họ sẽ bị sỉ nhục, nhưng tất cả mọi chuyện lúc này đều không còn giống như lúc trước không còn tồn tại nữa.
Tốc độ của tu luyện giả Thiên Ma Tông cũng không hề chậm, Hoàng Phổ Vân dùng tay ra hiệu thì mọi đệ tử đều hướng về phía Thiên Âm Môn mà chặn đón. Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông nhiều năm liền là kẻ thù không đội trời chung nên khi đệ tử hai môn phái nhìn thấy đối phương thì giết không tha.
Trong lúc nhất thời sát khí rung trời, từng tiếng hô hỗn loạn, tiếng binh khí liên tiếp vang lên.
Tâm tư của chư vị đệ tử Thiên Âm Môn không đặt ở Thiên Ma Tông, chuyện quan trọng của bọn họ bây giờ là đuổi theo hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, hiện giờ Mộ Chỉ Ly đã trở thành phản đồ của Thiên Âm Môn, nếu như không giết nàng thì đó sẽ là điều sỉ nhục Thiên Âm Môn.
Mộ Chỉ Ly được Sở Lê Hiên mang theo chạy rất nhanh về phía trước. Cơ thể của Sở Lê Hiên dường như đã phát huy đến cực hạn, tiếng gió gào thét bên tai, thậm chí còn không thể nhìn rõ cây cối trước mắt, chỉ có thể đủ nhìn thấy một bóng người xẹt qua, căn bản là thấy không rõ lắm.
Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày, nhan sắc xinh đẹp đầy vẻ lo lắng khi nhìn thấy như vậy, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi tự rời đi không phải sẽ tốt hơn sao, tại sao lại còn mang theo ta?
Từ lúc nàng và Mạc Tập Lẫm đánh nhau thì biểu hiện của Sở Lê Hiên đã rất kì quái nhưng nàng không rõ vì cái gì mà hắn lại bảo về cho nàng, chẳng lẽ là vì nàng đã cứu hắn trước đó sao? Nếu như vậy thì hình như hắn tự xem trọng bản thân mình rồi.
Sở Lê Hiên nhíu mày nói:
- Cho dù là tu luyện giả Thiên Ma Tông xuất hiện nhưng chắc chắn tu luyện giả Thiên Âm Môn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, phải nhanh chóng rời đi, nếu không cả ta và ngươi sẽ đều gặp nguy hiểm.
Nghe Sở Lê Hiên trả lời câu hỏi thì Mộ Chỉ Ly nhíu mày, im lặng.
Thấy Mộ Chỉ Ly im lặng thì Sở Lê Hiên nói:
- Bởi vì ngươi đã cứu ta.
- Cho nên ngươi phải cứu ta một mạng mới tính là bằng nhau?
Mộ Chỉ Ly cười nhạt nói, liền thò tay lấy đan dược chữa vết thương đưa vào trong miệng, lúc thi triển một chiêu kia đã khiến cả người nàng nằm ở trạng thái suy sụp, căn bản không chút chút khí lực nào.
Lúc này thi triển chiêu mạnh nhất mặc dù là phải trả giá rất lớn nhưng so với những năm trước thì chắc chắn là tốt hơn nhiều, nói vậy đợi sau này thực lực của nàng mạnh lên thì tác dụng phụ khi thi triển chiêu này sẽ ngày càng nhỏ.
Bây giờ phải đối mặt với tu luyện giả thực lực ngày càng mạnh thì một chiêu cũng không thể có được hiệu quả tốt nhất, cho nên quan trọng là phải vận dụng được một ít vũ kỹ mạnh.
Trong tình huống này tốt nhất là nàng nên đi vào căn cứ bí mật, tuy nhiên hiện giờ nàng căn bản không đối phó được với Sở Lê Hiên, bọn Mộ Dật Thần còn đang ở Thiên Âm Môn, nếu như hắn đi vào trong đó thì sau này sẽ sinh ra hậu quả khó lường cho nên nàng mới không trở về.
- Có lẽ vậy.
Sở Lê Hiên chậm rãi nói, tuy nhiên ngữ khí của hắn cũng có vài phần không chắc chắn.
- Ngươi cho là ta chỉ đơn giản muốn cứu ngươi thôi sao?
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, mang theo một chút chế giễu.
Giọng nói của Sở Lê Hiên có chút lưỡng lự, lập tức đáp:
- Ta nghĩ chắc là không phải nhưng bất luận là xuất phát từ mục đích nào thì ta đều phải cứu ngươi.
Hắm không muốn tranh cãi với Mộ Chỉ Ly về việc rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, chỉ biết là trong lòng muốn làm như vậy.
Nghe vậy ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn Sở Lê Hiên dần thay đổi, nàng nhìn thật kĩ Sở Lê Hiên, hình như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thế nhưng nàng không làm sao nhìn thấu hắn được.
Hai người chạy trốn không ngừng, phía sau không có người đuổi theo, đến lúc này mới tìm một chỗ bí ẩn để dừng lại.
Sở Lê Hiên thở ra một hơi, thần thái thả lỏng vài phần, Mộ Chỉ Ly thì ngồi xuống một bên, mặc dù nàng đã uống đan được, hơn nữa còn có năng lực chữa trị nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu.
Tuy nhiên lúc này Mộ Chỉ Ly cũng không tiến hành chữa vết thương mà ngược lại, nàng ngồi ngay ngắn đối diện với Sở Lê Hiên.
Sở Lê Hiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, rốt cuộc không nhịn được nên hỏi:
- Tu luyện giả của môn phái ta, rốt cuộc có phải là do ngươi giết hay không?
Mộ Chỉ Ly nhìn Sở Lê Hiên, im lặng một lúc lâu sau rồi mới nói:
- Ta không giết bọn họ nhưng ta mang bọn họ đi.
- Mang đi?
Sở Lê Hiên nhíu mày, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, hình như không hiểu ý nghĩa của việc mang đi kia là gì.
- Ta mang bọn họ đến một nơi khác, sau này bọn họ sẽ là người của ta.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói:
- Trên thực tế ta cứu ngươi cũng là muốn biến ngươi thành người của ta, cho nên tất cả những việc mà ngươi làm này là không cần thiết. Ta chỉ coi trọng năng lực của ngươi nên mới có suy nghĩ vậy, từ đầu đến cuối cứu ngươi không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì Sở Lê Hiên ngẩn người ra, lúc chuẩn bị nói chuyện tiếp thì Mộ Chỉ Ly đứng dậy, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng truyền vào tai Sở Lê Hiên:
- Vì lúc trước ngươi cứu ta, ta và ngươi cũng đã đánh nhau nên ta hy vọng ngươi không đem những chuyện ta vừa nói cho ngươi nói ra ngoài.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly tiền bước về phía trước, lưng nàng thẳng đứng, bước chân kiên định, tóc đen tung bay, quần áo màu đỏ rất đẹp.
Sở Lê Hiên nhìn theo bóng dáng rời đi của Mộ Chỉ Ly thì giơ tay phải ra, há hốc miệng thở dốc mất một lúc lâu cũng không nói nên lời, thấy bóng dáng của Mộ Chỉ Ly dần biến mất thì hắn cảm thấy trong lòng có chút buồn.
Tuy nhiên hắn có thể nói được gì đâu? Hắn có thể nói được gì khi từ đầu đến cuối hai người họ đứng ở hai bên đối lập nhau. Hắn không biết nơi Mộ Chỉ Ly đưa người của hắn đến là nơi nào, bây giờ hắn không lo lắng đến điều này, hoặc vốn dĩ là hắn không muốn lo lắng nữa.
Hắn không phải người ngu ngốc, theo như những gì Mộ Chỉ Ly và Đỗ Vũ Phàm nói thì hắn chỉ biết Mộ Chỉ Ly là đệ tử của Thiên Âm Môn, nếu không thì Đỗ Vũ Phàm sẽ không cần phải nôn nóng giết nàng nhanh chóng như vậy.
Nếu không phải hắn liên tục đuổi giết Mộ Chỉ Ly thì nàng sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chính mắt đệ tử Thiên Âm Môn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chém giết Mạc Tập Lẫm, sau đó gặp được nàng và Sở Lê Hiên ở cùng một chỗ. Kể từ đó thì còn ai có thể tin rằng nàng và môn phái ma đạo không dính dáng với nhau?
Nghĩ đến lời nói chế giễu của Mộ Chỉ Ly vừa nãy thì hắn cảm thấy cực kì khó chịu, sau này nàng sẽ như thế nào đây?
Sau khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi tầm mắt của Sở Lê Hiên thì liền trở về trong căn cứ bí mật, lúc đám người Hàn Dĩnh Nhân nhìn thấy bộ dạng Mộ Chỉ Ly cả người dính đầy máu thì bị dọa cho khiếp sợ.
- Tẩu tẩu, bị thương có nặng lắm không? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?
Hàn Dĩnh Nhân vội lên tiếng hỏi, ánh mắt của Hàn Dĩnh Nhân không ngừng đánh giá thân thể của Mộ Chỉ Lý, muốn biết nàng rốt cuộc bị thương ở đâu.
Trên mặt Mộ Hàn Mặc đầy căng thẳng, vội hỏi:
- Tỷ tỷ........Dĩnh Nhân, ngươi mau giúp tỷ của ta đi.
Những tu luyện giả khác bị bắt vào lúc trước cũng đều nhìn Mộ Chỉ Ly, trước đây bọn họ rất lo lắng vì theo như lời Mộ Chỉ Ly nói thì họ không có cách nào để ra ngoài nữa, ai mà ngờ được là bây giờ Mộ Chỉ Ly lại trở về với bộ dạng như vậy. Người dính đầy máu, mặt trắng bệch, không phải là sẽ chết đấy chứ?
Nhận thấy những người khác đang chăm chú nhìn mình thì Mộ Chỉ Ly cũng đảo mắt qua mọi người, trong đôi mắt của nàng mang theo nhiều huyết quang, ánh mắt lạnh lùng kia khiến cho chư vị tu luyện giả cảm thấy giống như bị tử thần theo dõi, nhất thời ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc này Mộ Chỉ Ly mới thu lại tầm mắt, nhìn Mộ Hàn Mặc, khoát tay nói:
- Yên tâm đi, ta không sao, ta đi chữa thương trước đã.
Dứt lời Mộ Chỉ Ly không để cho Hàn Dĩnh Nhân dìu đỡ nữa mà tự mình đi vào bên trong cung điện. Mọi người thấy Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi vào trong cung điện thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có những suy nghĩ riêng.
Trong tích tắc cửa lớn cung điện đóng lại thì Mộ Chỉ Ly lúc này như đánh mất tất cả khí lực ngã xuống mặt đất. Bị thương nặng như vậy mà nàng có thể kiên trì đến bây giờ đã là rất khó khăn rồi.
Nghỉ ngơi một lát, sau khi khôi phục khí lực thì Mộ Chỉ Ly liền lấy Thiên huyền ngân châm ra. Trong thời gian ngắn ngủi đưa một cây ngân châm vào huyệt vị chữa thương. Hai tay thay đổi nhanh chóng, những kết ấn thần bí liên tục hiện ra, sau khi đưa Thiên huyền ngân châm vào người thì dấu vân tay biến hóa không ngừng di chuyển.
Thiên lực trong cơ thể Mộ Chỉ Ly dường như đã được kéo lại, ngân châm dưới sự biến hóa của Mộ Chỉ Ly ở những vị trí khác nhau, dưới bản lĩnh chữa thương tinh xỏa của mình thì thân thể Mộ Chỉ Ly đã nhanh chóng hồi phục.
So với lần đầu tiên sử dụng ước chừng bị hôn mê một tháng thì lần này chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất là từ khi bắt đầu cô vẫn chưa bất tỉnh.
Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly đi ra ngoài cung điện, vừa mở cửa ra liền thấy Hàn Như Liệt, Thiên Nhi, Mộ Dật Thần, Mộ Hàn Mặc, Hàn Dĩnh Nhân và Bạch Thừa Duẫn đang đứng ngoài cửa. Nhìn thấy cửa điện mở ra thì trên mặt mọi người hiện lên sự vui sướng.
Hàn Như Liệt không nói gì, hắn bước nhanh lên phía trước và ôm Mộ Chỉ Ly vào lòng. Ôm chặt nàng, giống như là dùng tất cả khí lực, hận là không thể lấy xương và máu của Mộ Chỉ Ly trở thành một bộ phận của mình.
Mộ Chỉ Ly ngẩn người ra, hai tay chậm rãi vòng qua eo của Hàn Như Liệt, cảm nhận được trong trái tìm trong lồng ngực rộng lớn của hắn đang đập rất mạnh, nàng chỉ biết im lặng.
Trên khuôn mặt Hàn Như Liệt luôn thấy tà khí yêu nghiệt nhưng lúc này lại tràn đầy sự nghiêm túc, có thể mơ hồ nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, rất lo lắng.
Mộ Dật Thật và Mộ Chỉ Ly luôn có tâm linh cảm ứng, lúc Mộ Chỉ Ly gặp nguy hiểm và bị thương thì hắn có thể ngay lập tức cảm giác được nên sau khi Mộ Dật Thần cảm nhận được thì ba người bọn họ liền chạy đến căn cứ bí mật.
Theo như ba người Hàn Dĩnh Nhân nói thì lúc biết tình hình của Mộ Chỉ Ly họ đã rất lo lắng. Tuy rằng không nghe Mộ Chỉ Ly nói gì nhưng bọn họ cũng có thể đại khái đoán ra được chuyện xảy ra trong Huyết sắc địa ngục. Chắc chắn là tu luyện giả của Huyết Khấp Minh và Sất Trá Điện đã đối phó với nàng nên nàng mới bị thương nghiêm trọng như vậy.
Trong giọng nói Hàn Như Liệt có một chút run rẩy, đầy sâu sắc vang lên bên tai Mộ Chỉ Ly:
- Ly Nhi, thương thế của muội khỏi hẳn chưa?
Mộ Chỉ Ly tựa cằm vào vai Hàn Như Liệt, gật nhẹ đầu, nói:
- Đã không sao rồi.
- Tại sao chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết?
Giọng nói có chút ngập ngừng và run rẩy của Hàn Như Liệt đã nói lên tâm trạng của hắn:
- Rõ ràng muội biết dù ta làm việc gì thì chỉ cần ngươi có việc ta sẽ bỏ tất cả. Rõ ràng muội biết nếu muội bị thương thì huynh sẽ rất đau lòng. Rõ ràng muội biết.....
Nhận thấy Hàn Như Liệt không được bình tĩnh nên khóe mắt Mộ Chỉ Ly hơi ửng đỏ, khóe miệng cũng nở một nụ cười ấm áp:
- Bởi vì muội biết huynh biết là muội sẽ không sao, không phải là bây giờ muội vẫn đang đứng trước mặt huynh rất tốt đây sao?
Hàn Như Liệt thả lỏng Mộ Chỉ Ly ra, con ngươi hắn đỏ lên, thở hổn hển, kiềm chế bản thân, lớn tiếng mắng:
- Đừng nói với huynh là muội không sao! Nếu không có chuyện gì thì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Lần này không sao, vậy còn lần sau? Lần sau nữa thì sao? Nhiều năm qua huynh đã nghe muội nói như vậy đến lần thứ mấy rồi? Muội có nghĩ đến việc nếu mất muội thì huynh sẽ như thế nào không? Huynh phải làm gì bây giờ? Ngay lúc muội liều mạng thì rốt cuộc là có nghĩ đến huynh hay không?
Mộ Chỉ Ly giật mình vì đây là lần đầu tiên nàng thấy Hàn Như Liệt nổi giận với nàng, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Liệt không khống chế được bản thân. Nhìn con ngươi hắn đỏ ngầu và bộ dạng quát mắng kia thì Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy mắt cay cay, trong lòng đau đớn.
Nhớ lại quãng thời gian nàng và Hàn Như Liệt bên nhau suốt nhiều năm qua đúng là nàng đã từng nói như vậy nhiều lần, mõi lần đều là tìm được đường sống trong chỗ chết. Hàn Như Liệt nói vậy cũng là do đã kiềm nén bao lâu nay, giờ không nhịn được nữa nên bùng nổ ra.
Lúc nói xong thì Hàn Như Liệt nhanh chóng xoay người đi qua một bên. Hung hăng đấm một phát vào tường, giống như không thể trút bỏ hết bức xúc nên cứ đấm liên tục, máu tươi từ tay hắn chảy xuống, nhưng dường như hắn không hề thấy đau đớn.
Thấy thế Mộ Chỉ Ly nhìn đám người Thiên Nhi rồi liếc mắt một cái, đám người Thiên Nhi đều tự giác rời đi. Chuyện sau đó cứ để cho Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tự giải quyết với nhau.
Ba ngày qua họ thấy Hàn Như Liệt không ngủ mà cứ đứng ở cửa lớn, hắn nhìn chằm chằm vào cửa, vô cùng lo lắng, không dám gõ cửa vì sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly chữa thương.
Hàn Như Liệt rất phong độ, không cần quan tâm đến những người đàn ông khác, sau khi gặp Mộ Chỉ Ly thì liền thay đổi. Nhiều năm qua tình cảm mà hắn dành cho Mộ Chỉ Ly bọn họ đều thấy nên đường nhiên là hiểu được hắn quan tâm Mộ Chỉ Ly như thế nào.
Trong thời gian ba ngày chờ đợi thì bọn họ thấy ngoài việc lo lắng ra Hàn Như Liệt còn sợ hãi. Sợ Mộ Chỉ Ly xảy ra chuyện, sợ Mộ Chỉ Ly bỏ đi, hắn liên tục cầu nguyện, sợ nàng xảy ra chuyện.
Một nam tử phong độ như vậy vì nàng mà biến thành như vậy, chuyện tình cảm này đúng là làm cho người ta bội phục.
Đợi tất cả mọi người đi khỏi thì Mộ Chỉ Ly bước nhanh đến bên cạnh Hàn Như Liệt, bắt lấy tay Hàn Như Liệt đang không ngừng đấm vào tường. Hàn Như Liệt giãy giụa thì nàng lại cầm thật chặt. Nàng im lặng, sau khi cẩn thận băng bó vết thương cho hắn xong thì nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn thấy đôi mắt kia ửng đỏ vì mình thì trong lòng nàng rất xúc động, rất đau đớn. Tay nàng chậm rãi xoa khuôn mặt lạnh ngắt của hắn, nói:
- Liệt, xin lỗi.
- Không cần.....không cần phải xin lỗi đâu.
Giọng Hàn Như Liệt khàn khàn.
Mộ Chỉ Ly dụi đầu vào ngực Hàn Như Liệt, chậm rãi nói:
- Liệt, xin lỗi, lâu nay huynh vẫn lo lắng cho muội. Lúc này đúng là muội chưa thể nói rõ cho huynh biết vì huynh quá kích động nhưng muội mong là huynh hiểu cho muội.
Hàn Như Liệt cúi đầu, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trong ngực mình, hắn chớp mắt không nói gì.
- Sau khi thực lực của muội bị thụt lùi thì vẫn có huynh và Mộ Dật Thần bảo vệ, Thời gian dài được bảo vệ như vậy khiến cho ý chí chiến đấu của muội giảm đi vài phần, lần này một mình muội đứng ở Huyết sắc địa ngục, muội đã tìm lại được sự kiên trì trước kia.
- Muội không muốn mọi người bảo vệ muội, muội hy vọng có thể mạnh mẽ đứng lên bảo vệ mọi người. Tu luyện giả chúng ta, mọi lần ra ngoài đều gặp nguy hiểm, muội chỉ có thể cố gắng phòng ngừa chứ không thể đảm bảo được.
- Bây giờ có căn cứ bí mật nên chắc là huynh cũng yên tâm hơn trước mà. Muội là dược sư, muội biết sức chịu đựng của cơ thể mình, muội tuyệt đối không để cho mình gặp phải chuyện không may đâu, vì muội biết muội còn có huynh, huynh là người quan trọng nhất cuộc đời này của muội thì làm sao muội bỏ huynh đi được?
Nói đến đây giọng Mộ Chỉ Ly cũng có chút nghẹn ngào:
- Lúc trước huynh biến mất ở Trục điên tái trường, huynh đi mất hai năm, muội sống như cái xác không hồn, loại đau khổ này muội đã trải qua, hai năm muội còn chịu không nổi thì làm sao có thể để huynh chịu cả đời được?
- Muội hy vọng sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, muội hy vọng muội có thể dùng đôi tay này bảo vệ được những thứ quý giá, huynh....hiểu không?
Nước mắt Mộ Chỉ Ly trong suốt chảy xuống ướt hết vạt áo Hàn Như Liệt.
Biểu hiện của Hàn Như Liệt đã thay đổi theo lời nói Mộ Chỉ Ly, cảm nhận được sự ấm áp nơi lồng ngực, hắn vuốt tóc nàng, chậm rãi nói:
- Ly Nhi, xin lỗi, lúc nãy huynh bị kích động quá. Chỉ là huynh....huynh rất lo lắng, huynh không nên nổi giận với muội như vậy.
Giọng Hàn Như Liệt khàn đến cực điểm giống như là vài ngày rồi hắn không uống nước vậy, cảm giác khô cạn nhưng lời hắn nói vào tai Mộ Chỉ Ly giống như là cơn mưa làm dịu lòng nàng.