Đây đích thực mới là vượn Ô Kim, hình tượng này cùng với danh tự của nó mới thật chuẩn xác.
“Oanh”
Hai tay vượn Ô Kim trực tiếp chụp về phía bọn người Mộ Chỉ Ly, bàn tay nguyên bản đã khổng lồ nay không khỏi lớn thêm vài phần, lúc trước cánh tay giống như nhánh cây nay biến thành thân cây to lớn, phảng phất tựa như đã lớn gấp đôi.
Năm người một lần nữa hợp lực chống đỡ bàn tay của nó, vốn phương thức này có hiệu quả giờ phút này trở nên không một chút tác dụng, lúc này bàn tay của vượn Ô Kim so với sắt thép còn muốn cứng rắn hơn, căn bản là không thể phá được phòng ngự của nó, trách không được vượn Ô Kim nổi danh khó đối phó.
Một chưởng đem năm người như diều đứt dây đánh bay ra xa, Mộ Chỉ Ly rất nhanh tháo bỏ lực đạo trên người xuống sau không khỏi cảm khái, đây mới đích thực là cao thủ cực thành cảnh, lực lượng của nó căn bản khó địch lại nổi.
Năm người không ngừng phóng thích ra công kích cùng vượn Ô Kim chiến thành một đoàn, trong lúc nhất thời đúng là cùng vượn Ô Kim đấu ngang tay, năm người đồng thời hợp tác càng ngày càng ăn ý, hai người quấy rối vượn Ô Kim, mà ba người còn lại tùy thời phá vỡ phòng thủ của nó.
Có được Phiêu Miểu thân pháp, tất nhiên Mộ Chỉ Ly thích hợp với việc quấy nhiễu, mặt khác vượn Ô Kim bị bốn người kia công kích căn bản không có cách nào đuổi theo nàng, hoa kiếm dưới thân kiếm Vị Ương thành hình, hướng chỗ yếu nhất của nó công kích.
Đột nhiên vượn Ô Kim nổi giận, bọn người Hiên Viên Dật chống đỡ không xuể bị nó đánh trúng, lực lượng khổng lồ đánh bọn họ bay xa đến vài trăm mét, bị thương không nhẹ, ổn định khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể, nhưng trên mặt lại nhanh chóng tái nhợt.
Lúc này chỉ còn hai người Mộ Chỉ Ly và Mộc Thiên Nam, con ngươi đỏ rực của vượn Ô Kim hung hăng theo dõi Mộ Chỉ Ly, nó ghét nhất chính là con người nhỏ bé kia đối với nó tiến hành công kích, mỗi lần muốn bắt lại bắt không được, hết lần này tới lần khác công kích của nàng khiến nó cảm thấy đau đớn!
Thấy thế, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, khuôn mặt tỉnh táo không có chút bối rối, Phiêu Miểu thân pháp lần nữa khẽ động, chân của nàng đạp vào hư không, bộ pháp huyền diệu, kiếm Vị Ương không ngừng vung vẩy, công kích ác liệt xen lẫn thiên lực khổng lồ giống như mưa to hướng vượn Ô Kim trút xuống.
Lúc này, vòng chiến ở dưới cửa thành, không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm được tất cả mọi người chú ý, tuy nhiên động tác trong tay không ngừng, nhưng chỉ cần chú ý một đoạn thời gian chính là chú ý đến biến hóa này.
Đợi đến khi nhìn thấy ba người Hiên Viên Dật bị đánh bay ra, mọi người không khỏi lắc đầu, chênh lệch giữa Cực Thành Cảnh và Lăng Thiên cảnh đỉnh phong thật khó có thể vượt qua, năm người chỉ có thể đấu ngang tay với nó, hiện tại chỉ còn có hai người đây không phải là kết cục đã biết trước?
“Đều chỉ lo lợi ích không muốn sống nữa a! Yêu thú cực thành cảnh này là thứ bọn hắn có thể đối phó được hay sao?”
“Mà thôi, luôn muốn thể hiện phải trả giá thật nhiều đấy, kiếm trong tay nàng kia có thể phá vỡ phòng ngự của vượn Ô Kim đấy, nghĩ đến cũng đúng là một kiện bảo bối!”
Trên tường thành, một gã nam tử áo lam khóe miệng giơ lên thành một đường cong. Mà bên cạnh hắn là một gã nam tử mặc thanh sam cũng gật đầu nói:
“Chính xác không tệ, bất quá kiếm kia tựa hồ thích hợp cho nữ tử sử dụng a.”
Nói đến đây trên mặt nam tử cũng lộ ra một ít tiếc hận, nếu không phải như thế mà nói, hắn cũng muốn.
Sau một khắc, thanh sam nam tử dường như nhớ ra cái gì đó nhìn sang nam tử áo lam nói:
“Ngươi là muốn chiếm đưa cho Uyển Nhi cô nương?”
Nam tử áo lam mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy Uyển Nhi không phải rất thích kiếm, ta nghĩ chuôi kiếm này nàng sẽ thích đấy.”
Trong khoảng thời gian này, hắn đang giúp Uyển Nhi xem xét kiếm khí, nhưng đều không tìm được cái phù hợp, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng tìm được.
“Tôn huynh đối với Uyển Nhi cô nương đúng là một mảnh tình si a, nếu Uyển Nhi cô nương biết tất nhiên sẽ vô cùng cảm động. Như thế nói đến, Tôn huynh muốn làm ngư ông đắc lợi?”
“Dù sao bọn hắn khẳng định trốn không thoát ma chưởng của vượn Ô Kim, chúng ta chỉ cần đợi tới lúc đó đi thu kiếm là tốt rồi, cho dù bọn hắn thật có thể đánh bại vượn Ô Kim, ta cũng sẽ không để ý ra tay đem kiếm cướp lấy, chỉ hi vọng bọn hắn có chút ánh mắt rồi.”
“Ha ha, đó là đương nhiên, Tôn huynh vừa xuất mã, bọn hắn còn không phải ngoan ngoãn dâng?”
Tại thời điểm bọn hắn đang nói chuyện, vòng chiến ở dưới thành trì, thế nhưng lại càng phát ra hỏa bạo, thiên lực toàn thân của hai người Mộ Chỉ Ly cùng Mộc Thiên Nam gào thét, thế nhưng không giống như suy đoán của mọi người nhanh chóng như vậy sụp đổ. Mộ Chỉ Ly lần nữa bị sức lực to lớn của vượn Ô Kim bức lui về sau, nàng quan sát xung quanh không lãng phí chút thời gian nào, một tiếng quát lạnh từ trái tim nàng vang lên:
“Cường long ngạo thiên bí quyết”
Sau một khắc,hai tay Mộ Chỉ Ly rất nhanh bao trùm lên một tầng trắng muốt, từ xa nhìn lại giống như ôn ngọc, trong suốt mà sáng bóng lại có cảm giác cứng rắn. Một màn này cùng trạng thái cuồng bạo của vượn Ô Kim lúc nãy có chút tương tự, chỉ là Ô Kim vượn toàn thân cao thấp đều nhiễm lên màu vàng, còn Mộ Chỉ Ly chỉ giới hạn ở hai tay mà thôi. Đây là lần đầu tiên, tại thời điểm tác chiến nàng sử dụng Cường long ngạo thiên bí quyết, cái này tuy là ở cửa số 4 lấy ra, thế nhưng khi Thiên Nhi xem qua lại nói nàng từ chỗ bổn tộc của nàng ấy lấy ra một bộ vũ kỹ, ngược lại rất phù hợp với nhân loại tu luyện, có tác dụng tăng cường cường độ thân thể con người. Về phần tại sao bên trong Thiên sát cổ giới xuất hiện cái này nàng cũng không rõ rang, dù sao bản thân Thiên sát cổ giới cũng quá mức thần kỳ rồi. Trong tất cả yêu thú bên trong thân thể sở hữu thực lực cường hãn, mạnh nhất tự nhiên là yêu thú chi vương Long tộc rồi, bản thân Thiên Nhi là thần thú, vũ kỹ cường đại không cần nói cũng biết. Bởi vì Thiên Nhi thân là Bạch Long, tu luyện Cường long ngạo thiên bí quyết cũng không phải một màu vàng hoặc đen, ngược lại là màu trắng, bất quá cùng thiên lực của Mộ Chỉ Ly lại rất tương xứng, tăng thêm thói quen mặc quần áo của hắn ngược lại không lộ ra đột ngột. Nhìn cự chưởng của vượn Ô Kim lần nữa đánh úp lại, Mộ Chỉ Ly thay đổi thái độ trốn tránh lúc trước, thân hình lóe lên chính là trực tiếp nghênh đón, nàng muốn nhìn vũ kỹ chính mình tu luyện lâu nay cùng nó so đến tột cùng như thế nào.
“Rầm rầm ầm”
Đầy trời dấu quyền rơi trên thân thể vượn Ô Kim, Mộ Chỉ Ly chính là cùng nó bắt đầu vật lộn, ngón tay bình thường giống như bạch ngọc thời khắc này lại bộc phát ra lực đạo cường hãn nhất, nắm đấm rơi vào trên người vượn Ô Kim để lại từng đường dấu vết. Nhìn thấy một màn này, mọi người không khỏi vuốt vuốt mắt của mình để xác định chính mình có phải hay không bị hoa mắt, vượn Ô Kim thế nhưng là yêu thú a, Mộ Chỉ Ly thế nhưng lại dùng cường độ thân thể liều mạng, đây còn là người sao? Cho tới bây giờ chưa thấy qua ai có thể cùng yêu thú vật lộn đấy! Bọn người Hiên Viên Dật té trên mặt đất trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, ai có thể nghĩ đến Mộ Chỉ Ly một cái nữ tử nho nhỏ có thể bộc phát ra cường độ thân thể khủng bố như vậy? Lúc này trong lòng Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nhưng nhiều hơn là vui mừng, nàng cũng thật không ngờ Cường long ngạo thiên bí quyết hiệu quả như vậy đúng là chuyện tốt, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, đồng thời cũng là hạ quyết tâm tương lai muốn thêm chút ít tâm tư phát triển võ kỹ này đi lên, thời điểm đối phó với yêu thú liền có thể đem ưu thế của yêu thú đè xuống, điều này ở chiến trường Thiên Huyền với nàng là quá phù hợp rồi. Từng đợt cảm giác đau đớn khiến vượn Ô Kim cực kỳ hận Mộ Chỉ Ly, Mộ Thiên Nam lúc này cũng không ngừng tiến hành công kích hướng tới vượn Ô Kim, chỉ là hai mắt vượn Ô Kim gắt gao khóa chặt trên người Mộ Chỉ Ly, trực tiếp không thèm để ý tới công kích của hắn, dù sao Mộc Thiên Nam cũng không thể phá bỏ được phòng ngự của nó. Xem ra hiện tại, người tạo thành uy hiếp đối với nó chỉ có một mình Mộ Chỉ Ly, chỉ cần đem nàng ném ra ngoài vậy là không cón ai có thể cản bước chân của nó rồi! Bụi Thái Lang đứng ở một bên, chú ý đên tình huống trong vòng chiến, nếu không phải Thiên Nhi nói nó trước không được tiến lên để cho Mộ Chỉ Ly một mình tự ứng phó thử xem thì nó đã sớm lên, nó có thể nhưng lại không thích cảm giác đứng một bên nhìn xem!
“Rống”
Toàn thân truyền đến từng trận cảm nhận sâu sắc, cũng là làm cho vượn Ô Kim tức giận gầm thét lên, miệng rộng dữ tợn đột nhiên mở ra, một đạo năng lượng huyết sắc tràn ngập tanh hôi, hướng Mộ Chỉ Ly phóng đi.
Nhìn thấy vượn Ô Kim phản kích, Mộ Chỉ Ly cũng là vận dụng Phiêu Miểu thân pháp, mọi người chỉ thấy Mộ Chỉ Ly như trước đứng ở đó, năng lượng huyết sắc kia chính là đánh lên trên người nàng. Nhìn thấy một màn này, mọi người cũng là âm thầm lắc đầu, đúng là vẫn bị thua a! Năng lượng huyết sắc kia bên trong tràn ngập khí tức cuồng bạo, bọn hắn đều có thể cảm thụ được, một kích này thế nhưng là kích chí mạng a! Nhưng mà sau một khắc thế nhưng để cho ánh mắt mọi người đột nhiên ngưng tụ, không là mặt khác, chỉ vì cách mấy chục mét bên ngoài lại có một thân ảnh màu trắng xuất hiện, người này không phải ai khác chính là người đang bị công kích – Mộ Chỉ Ly! Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Như thế nào lại xuất hiện hai cái Mộ Chỉ Ly? Lúc này, bóng người bị công kích bên trong cũng chậm rãi biến mất rồi. Tàn ảnh! Bởi vì tốc độ quá nhanh, thế cho nên người nàng sau khi dời đi thì ảnh tượng vẫn còn ở đó, đúng là xuất hiện tàn ảnh! Cô gái này quả thực quá đáng sợ, bất luận là cường độ thân thể có thể cùng yêu thú vật lộn hay là loại tốc độ này, đều làm mọi người hâm mộ a. Tại lúc này Mộ Chỉ Ly trong ấn tượng của mọi người cũng bắt đầu trở nên thần bí, quốc gia như thế nào mới có thể bồi dưỡng nên một nhân tài như vậy? Tuy tu vi của nàng không cao nhưng mọi người đều biết rõ tiền đồ của nàng là bất khả hạn lượng* (không thể đo lường được), Mộ Chỉ Ly đứng ở không trung, hai mắt nhìn thẳng vượn Ô Kim, thiên lực trong đan điền bị nàng rút cạn, thiên lực màu trắng mờ mịt trong nháy mắt vây quanh trên người nàng, phảng phất như trong đêm huyết sắc ngưng tụ ra một đám mây trắng noãn, đồ sộ và xinh đẹp:
“Tinh Diệu Bắc Đẩu: Nhất Tinh Đao Quang”
Mọi người cũng là phát hiện, đằng sau đám mây thuần trắng có một đạo hào quang cực kỳ chói mắt, đẹp mắt và sáng lạn, dường như đem huyết sắc dày đặc như đêm tối xua tán đi vài phần, sau đạo hào quang chói mắt hiện lên chân diện mục (tướng mạo thật) của nó.
Ngưng mắt nhìn đó là một khỏa Ngân Tinh, màu bạc hào quang từ trên thân nó không ngừng bắn ra, xẹt qua phía chân trời nhìn thật đẹp mắt, tựa như sao băng,tản ra hào quang sáng chói nhất!
Từng đạo năng lượng hình tròn gợn sóng rung động từ khắp xung quanh không ngừng khuếch tán mà ra, khe hở xung quanh sinh ra đạo đạo năng lượng, nó tràn ra năng lượng để người ta cảm nhận tinh tường được điểm mạnh của một chiêu này!
“Đi”
Theo tiếng quát lạnh của Mộ Chỉ Ly, Ngân Tinh kia nhằm thẳng hướng Ô Kim vượn bắn tới! Mang theo năng lượng uy áp cường đại, nhanh như tia chớp hung hăng oanh trên thân thể Ô Kim vượn.
“Oanh”
Một cái thế công, hiển nhiên rất hung hãn, mà ngay cả thân thể vượn Ô Kim to lớn, cũng bị nó đẩy lui tầm hơn mười trượng, gió tàn quét khắp nơi, trực tiếp đem một ít yêu thú xung quanh triệt để phế đi.
“Địa phẩm vũ kỹ!”
Mộ Chỉ Ly vừa ra tay, lập tức đưa tới trên tường thành một ít tiếng kinh hô.
“Ngươi thật xác định nàng đến từ tiểu vương quốc Thiên Lăng quốc đó sao? Nếu là vương quốc bậc này tại sao lại có nhiều át chủ bài cường hãn như vậy?”
Nam tử áo lam không khỏi cau mày nói, lúc trước hắn chỉ vừa ý chuôi kiếm trong tay nàng, mà bây giờ trên người nàng mang bảo bối tựa hồ ngày càng nhiều rồi, dựa theo ý nghĩ của hắn, người của tiểu thành trì không thể có nhiều bảo bối như vậy.
Nghe vậy, nam tử thanh sam gật đầu khẳng định:
“Ta xác định, thời điểm bọn hắn ở công hội khảo thí ta cũng ở bên cạnh, nhưng khi nhìn được nhất thanh nhị sở* (nhìn rõ ràng) thì đến từ tiểu vương quốc ấy!’
Lúc ấy xuất hiện một cái địa cấp khó có được, lại thêm bọn hắn dóng chống khua chiêng đánh cuộc ở đây khiến tuyệt đại đa số mọi người để ý tới.
“Có lẽ nàng hẳn là có kỳ ngộ gì a, đúng là có nhiều bảo bối, bất quá rất nhanh sẽ la của chúng ta rồi.”
Nam tử áo lam thấy nam tử thanh sam khẳng định như vậy, lông mày nhăn lại cũng từ từ giãn ra, khóe miệng cong lên không khỏi lớn thêm vài phần.
Nhất Tinh Đao quang hướng mắt – nơi yếu ớt nhất của vượn Ô Kim mà đâm vào, lúc này trong con mắt như lồng đèn máu tươi không ngừng tràn ra bên ngoài, não bộ cũng bị Nhất Tinh Đao Quang phá hư.
Lúc này vượn Ô Kim không còn bộ dáng hung hăng càn quấy khi trước, thế nhưng lại lần nữa đứng đậy, đúng lúc này Mộc Thiên Nam hung hăng đâm vào mắt nó, thanh âm truyền đến khiến người ta ghê răng, khí tức của vượn Ô Kim lập tức uể oải xuống dưới, Mộ Chỉ Ly không có rơi xuống, hai người cùng một chỗ khiến cho vượn Ô Kim đoạn tuyệt sinh cơ *(không còn đường sống).
Khi vượn Ô Kim đoạn tuyệt sinh cơ, yêu thú xung quanh rất nhanh thối lui, trong một khoảng thời gian ngắn xung quanh đám người Mộ Chỉ Ly trở nên vô cùng trống trải, Mộ Chỉ Ly và Mộc Thiên Nam hai người nhìn nhau cười cười, thở dài một hơi sau đó hướng ba người Hiên Viên Dật đi tới, ba người đều bị khí lực của vượn Ô Kim gây thương tích, trong cơ thể bị phá hư không nhỏ.
Bất quá ba người sau khi bị thương chính là nuốt đan dược, hiện tại cũng đã khá hơn nhiều, vốn là bọn họ định bảo Mộ Chỉ Ly cùng bọn họ trực tiếp né ra ngoài, dù sao tiếp xúc về sau mới có thể cảm nhận được điểm mạnh của Ô Kim vượn, thế nhưng chuyện kế tiếp khiến bọn họ không thể mở miệng được rồi. Mộ Chỉ Ly như vậy mà dùng thực lực của mình đem Ô Kim vượn triệt để phế đi! Một chiêu này đúng là chiêu trước đó đối phó với Sở Vân, bất quá theo năng lực Mộ Chỉ Ly tăng lên, chiêu này uy lực cũng lớn thêm vài lần.
“Chỉ Ly, ngươi cũng thật là lợi hại, ta phục ngươi.”
Nguyễn Ngọc Hành hướng Mộ Chỉ Ly giơ ngón tay cái lên, bất luận từ góc độ nào hắn không thể không phục Mộ Chỉ Ly.
“Đúng vậy a, rất giỏi.”
Hiên Viên Dật cũng tán thưởng theo.
Trong lòng bọn hắn vì Mộ Chỉ Ly cường đại mà cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng có một tia tâm tình, dù sao tu vi của bọn hắn cũng cao hơn Mộ Chỉ Ly, nhưng lúc tác chiến lại không hiệu quả bằng Mộ Chỉ Ly, điểm này không thể nghi ngờ cho bọn hắn một áp lực cực lớn.
Năm người chậm rãi hướng phía cửa thành đi đến, lúc này ánh mắt mọi người hứng bọn họ đã biến hóa rất nhiều, nhất là với Mộ Chỉ Ly, vốn là những lời nói xấu miệng lúc này cũng là khép kín, yên lặng nhìn bọn hắn đi vào bên trong thành trì.
Phía sau bọn họ, bầu trời cũng bắt đầu chiếu xuống những tia sáng đầu tiên, huyết nguyệt cũng triệt để tiêu tán đi, trong không khí huyết sắc dần dần nhạt đi, khắp đại địa lại trở về nguyên dạng hoang vu như lúc trước, bất quá hiện tại không ai đối với vẻ hoang vu này không thích, ít nhất so với huyết nguyệt tới tốt hơn nhiều.
Mọi việc trước đó dường như chỉ là ảo giác, chỉ có bên dưới tường thành, xác yêu thú chồng chất thành núi chứng minh tất cả.
Bọn người Mộ Chỉ Ly trở về chỗ ở, lúc trước định rời đi giờ chắc phải tạm thời ở lại thêm một ít thời gian nữa rồi, Hiên Viên Dật được Mộ Chỉ Ly chữa trị thương thế vấn đề không lớn, bất quá vẫn cần thông qua tu luyện để thương thế nhanh tốt lên.
Mà lúc này Mộ Chỉ Ly cũng tiến nhập vào trạng thái bế quan, lúc trước nàng chính là sắp đột phá, hôm nay cùng vượn Ô Kim đối chiến nàng cũng có không ít lĩnh ngộ, nàng muốn mượn cơ hội này đến đột phá!
Một miếng yêu tinh xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, nhắm lại con ngươi, hai tay cầm yêu tinh đem năng lượng nhao nhao bên trong hút vào trong cơ thể mình, cảm thụ đầy đủ năng lượng…
Thời điểm Mộ Chỉ Ly mở mắt ra thở ra một ngụm trọc khí, khóe miệng cũng là giương lên mỉm cười, hai tay nắm chặt thành đấm cảm thụ thiên lực tràng đầy trong cơ thể, lực lượng này làm cho nàng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Không lâu sau, một hồi đập cửa vang lên.
Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng, đứng ở ngoài cửa là một vị đại hán trung niên chưa gặp qua bao giờ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia cảnh giác, nàng có thể cảm nhận được người này tướng mạo xấu xí nhưng thực lực lại cực kỳ khủng bố, ít nhất chính mình không phải là đối thủ của hắn.
Đại hán trung niên cũng chú ý tới vẻ cảnh giác của Mộ Chỉ Ly, lập tức nở nụ cười, bên trong nụ cười này ngược lại có một ít cảm giác hào phóng:
“Tiểu cô nương, ngươi không cần khẩn trương, ta là người của công hội, người chủ trì công hội chúng ta hi vọng có thể mời ngươi đến xem.”
Lo lắng Mộ Chỉ Ly không tin, đại hán trung niên cũng là đem giấy chứng nhận của hắn đưa cho Mộ Chỉ Ly xem, Mộ Chỉ Ly nhìn xong cảnh giác trong mắt lúc này mới biến mất vài phần, trong lòng không khỏi nghi hoặc người chủ trì công hội gọi nàng đi làm cái gì.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly đi tới cửa, phát hiện bọn người Hiên Viên Dật cũng đang ở đó, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đều lộ ra bộ dáng tươi cười, Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầu nhìn đại hán bên cạnh, đại hán kia mở miệng giải thích:
“Đúng là mời năm người các ngươi.”
Năm người lần nữa đi tới công hội, bất quá lần này bọn họ không dừng lại ở lầu một, mà là trực tiếp lên tầng cao nhất, có đại hán trung niên dẫn đường, bọn họ một đường thông suốt, chính là trên đường đi ngược lại có rất nhiều người nhìn bọn họ, ánh mắt có chút khác thường.
Đại hán dẫn bọn họ tới trước một cánh cửa, chính là dừng bước, sau đó hướng về phía đám người Mộ Chỉ Ly hữu lễ mà nói:
“Người chủ trì đang ở bên trong chờ các ngươi, ta không được phép tiến vào.”
Nghe vậy, đám người Mộ Chỉ Ly gật đầu, gõ cửa rồi đi vào.
Trong phòng có một lãi giả ước chừng 50~60 tuổi trên mặt mang theo vui vẻ dịu dàng nhìn bọn họ, nhìn thấy bọn họ rồi chính là tươi cười nói:
“Ngồi đi”
Năm người không khỏi liếc nhau một cái, không hiểu tại sao người chủ trì công hội đối với bọn họ khách khí như vậy, nhắc tới thái độ công hội trước giờ vẫn luôn bảo trì trung lập, đối với bọn họ không ủng hộ cũng không phản đối, căn bản sẽ không quản bọn họ làm cái gì, rất nhiều người muốn nhìn xem hắn xuất hiện, nhưng ngay cả mặt mũi cũng không thấy được.
“Có phải các ngươi rất nghi hoặc tại sao ta lại mời các ngươi tới đây?”
Biểu hiện của bọn người Hiên Viên Dật đều rơi vào trong mắt lão giả, dùng nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn họ.
Hiên Viên Dật gật đầu:
“Tiền bối mời để cho chúng ta thụ sủng nhược kinh”(được sủng ái mà kinh sợ)
Lão giả không khỏi nở nụ cười:
“Các ngươi không cần nghi hoặc, lão già ta đây đối với các ngươi không có ác ý, chỉ là tối hôm qua các ngươi biểu hiện rất không tồi, ta đối với các ngươi rất hài lòng, gọi các ngươi đến tâm sự mà thôi.”
Nghe lão giả giải thích xong, năm người cũng là hiểu rõ, lập tức buông lỏng không ít.
“Các ngươi đều đến từ Thiên Thăng quốc a, một tiểu vương quốc có thể bồi dưỡng được nhân tài như các ngươi quả thực không dễ, các ngươi muốn tiếp tục cố gắng, tranh thủ đạt được thứ tự a.”
Nghe vậy, năm người đồng loạt gật đầu, cái này căn bản chính là mục tiêu mà họ phấn đấu.
“Bất quá các ngươi cần chú ý một chút, có thực lực tốt không tệ, lại có dũng khí, nhưng hôm qua các ngươi lộ ra xung đột, nếu không đủ thực lực mà nói, sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.”
Nói đến đây, lão giả cũng lộ ra vài phần cảm khái:
“Mỗi lần chiến trường Thiên Huyền mở ra, đều hiện lên không ít nhân tài ưu tú, nhưng là rất nhiều người không thể đi tới cuối cùng, trong đó trọng yếu nhất chính là điểm này, phải hiểu được che dấu, như vậy khả năng đi đến cuối cùng mới lớn nhất! Đương nhiên tại những tình huống chấn nhiếp cũng là không thể tránh khỏi, ta tin tưởng các ngươi có thể hiểu rõ.”
Lời này của lão giả có thể nói là cấp cho bọn họ lời khuyên, cảnh báo,năm người cũng không có chút nào không vui, đáy lòng đều cảm tạ lời này của lão giả.
“Cảm tạ ngài nhắc nhở, chúng ta lần sau sẽ chú ý nhiều hơn.”
Lão giả thỏa mãn gật đầu, đem ánh mắt đặt trên người Mộ Chỉ Ly:
“Ngươi là Mộ Chỉ Ly?”
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu đáp:
“Đúng vậy”
“Rất không tồi”
Lão giả cười nói, trong mắt không che dấu tán thưởng đối với Mộ Chỉ Ly:
“Tuy không biết trên người ngươi tồn tại át chủ bài gì, bất quá đã là cường giả sau lưng ắt có chuyện xưa của mình, nắm chắc thật tốt. Đêm huyết nguyệt, ngươi thể hiện át chủ bài khiến cho người khác nhớ thương lấy, tốt nhất là ngươi trước nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không mà nói…”
(TĐTH : ở đây ‘nhớ thương” là muốn có, nuốn cướp lấy đấy ạ.)
Lời kế tiếp lão giả không nói, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý của hắn.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là cảm tạ nói:
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, hôm nay chúng ta sẽ khởi hành ngay.”
Nàng cũng biết chính mình bị không ít người nhớ thương, bất luận là Phiêu Miểu thân pháp, Cường long ngạo thiên bí quyết hay là Tinh Diệu Bắc Đẩu, có lẽ người bình thường không ai có thể chống lại sức hấp dẫn như vậy.
“Ta sẽ giúp các ngươi chú ý một chút, chính là các ngươi cũng phải cẩn thận nhiều”
Lão giả dặn dò, theo lẽ thường mà nói hắn không cần làn như vậy, có lẽ bởi vì không hi vọng mấy người trẻ tuổi bọn hắn vô cùng có tương lai lại lạc lối a, cho nên mới nhiều lời vài câu, dù sao đối với năm người trẻ tuổi có dũng khí có thực lực này, hắn là từ đáy lòng ưa thích.
Theo thái độ bên trên của bọn họ có thể nhìn ra bọn họ cũng không phải loại người tùy ý làm bậy, cố gắng của mình đều là từng bước phấn đấu lấy, chính hắn cũng vậy, cho nên đối với bọn họ đặc biệt yêu thích.
Năm người sau khi rời khỏi công hội chính là hướng thẳng cửa thành bay tới, người chủ trì công hội đã nói như vậy, khẳng định có người nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi, việc này không thể chậm trễ trước vẫn là sớm rời đi là tốt hơn.
“Không nghĩ tới tiền bối kia là người rất tốt”
Vừa đi Cao Chính Thanh vừa cảm khái nói, vốn còn tưởng rằng người chủ trì công hội dựa vào thân phận người làm chủ mà kênh kiệu, không nghĩ tới lúc cùng bọn họ nói chuyện giống như một vị tiền bối hòa ái.
“Đích thực là một tiền bối tốt, hướng chúng ta cho lời khuyên, cảnh báo cũng rất hữu dụng.”
Hiên Viên Dật cũng gật đầu đáp, hiển nhiên ấn tượng đối với lão giả cực kỳ tốt.
Mộc Thiên Nam đối với việc này cũng không có lời bình, ngược lại nhớ tới lời lão giả mag không khỏi nói:
“Ngươi nói sẽ là người nào nhìn chằm chằm vào chúng ta? Cũng không biết thực lực đối phương như thế nào?”
“Chúng ta cẩn thận một chút là được, chúng ta rời khỏi thành con đường quả thật không yên bình, lúc đó có bọn người Hoàng Húc Lỗi nhìn chằm chằm vào chúng ta, xem ra có chúng ta đối phương nhất định không bình tĩnh a.”
Nguyễn Ngọc Hành cười cười nói.
“Về sau loại phiền toái này đoán chừng không phải ít, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng a.”
Mộ Chỉ Ly cũng trở nên vui đùa, bọn họ không phải người kiêu ngạo, chỉ là nhiều khi đều là phiền toái tìm tới cửa!
Năm người dựa theo lộ tuyến trước đó hướng phía Hoa Liên thành đi đến, trên đường đi đều đề cao cảnh giác.
Tôn Vương Bình cau mày nhìn người đứng trước mặt mình:
“Ngươi nói cái gì? Trên đường đi đều có người bảo hộ bọn hắn?”
“Đúng vậy theo ta biết, đó là người của công hội, nếu hiện tại động thủ đối với chúng ta cũng không tốt.”
“Người của công hội như thế nào sẽ bảo hộ bọn hắn đây? Thái độ công hội vẫn là trung lập đó a.”
Tôn Vương Bình trăm mối không có cách giải, mấy người này lại không có bối cảnh, người công hội tại sao lại vứt bỏ thái độ đi bảo hộ mấy người bọn họ?
“Cái này ta cũng tra không được, chỉ nghe nói người chủ trì công hội mời năm người bọn họ đi lên nói chuyện, trên lầu công hội chúng ta không lên được đấy, cho nên cụ thể xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không rõ, bọn họ sau khi rời công hội chính là đi khỏi thành rồi, mà người nọ cũng là một mực đi sau bảo hộ lấy.”
Tôn Vương Bình chưởng lực trực tiếp vỗ trên mặt bàn:
“Chúng ta cũng ra khỏi thành, ta không tin người nọ có thể một mực che chở bọn hắn.”
“Tôn công tử không cần vội, mỗi thành trì đều có một người chủ trì công hội, đợi bọn họ đi thành trì khác chính là không còn người che chở bọn họ rồi,”
Nghe vậy trên mặt âm trầm của Tôn Vương Bình cũng hiện lên một tia vui vẻ:
“Như thế rất tốt”
Con mồi hắn vừa ý chưa khi nào chạy thoát.
Có lẽ bởi vì huyết nguyệt vừa biến mất, bọ người Mộ Chỉ Ly đi đường không gặp bất kỳ một yêu thú nào, con đường cực kỳ yên tĩnh, bất quá đường xá phía trên cũng gặp không ít người.
Ước chừng chạng vạng tối, Mộ Chỉ Ly cũng tới Hoa Liên thành, Hoa Liên thành cùng thành trì bọn họ trụ lại lúc trước không mấy khác biệt, đám người Mộ Chỉ Ly từng người tìm một địa phương tu luyện.
Mấy ngày kế tiếp vẫn yên bình, ban ngày đám người Mộ Chỉ Ly đi tới dãy núi săn giết yêu thú, đến đêm thì về Hoa Liên thành tu luyện, trong nội tâm một tia cảnh giác cũng dần tiêu tán đi.
Ngày hôm đó, thời điểm năm người đang đi, Mộ Chỉ Ly chính là cảm thấy ẩn ẩn có chút không đúng, bất quá khi trở lại trong thành đều không có vấn đề gì, chỉ là trong nội tâm nhiều hơn một tia cảnh giác, không khỏi nghĩ đến lời lão tiền bối nói trước kia, có lẽ những người kia chưa chịu buông tha chỉ là im lặng chờ cơ hội mà thôi!
Hôm nay bọn họ thu được hiệu quả rất tốt, cho nên quyết định cùng nhau ăn cơm, đối với năm người bọn họ mà nói, chỉ có Cao Chính Thanh là mỗi ngày tới đây dùng cơm, những người khác đều là trực tiếp trở về.
Lão bản kia đối với Cao Chính Thanh khắc sâu ấn tượng, vừa thấy Cao Chính Thanh đến cũng là cười nói:
“Cao công tử, ngươi đã đến rồi à, hôm nay vẫn là như cũ sao?”
Bọn hắn ở đây mở quán cơm bình thương sinh ý cũng không được tốt lắm, chủ yếu dựa vào việc cung cấp lương khô cho mọi người, người ngồi chỗ này ăn cơm rất ít, cũng bởi vậy Cao Chính Thanh chính là dễ nhìn thấy.
Cao Chính Thanh cũng cười nói:
“Hôm nay phải nhiều hơn chút đồ ăn rồi, không phải một mình ta ăn…”
Khi đám người Mộ Chỉ Ly ăn cơm, có mấy ánh mắt đã theo dõi bọn họ.
“Đợi vài ngày rồi, hiện tại có lẽ đã không còn vấn đề gì, đợi ngày mai lúc bọn họ ra khỏi thành chúng ta có thể hành động.”
Tôn Vương Bình trầm ngâm lên tiếng, Uyển Nhi rất nhanh sẽ tới, hắn không thể đợi thêm được nữa.
“Hết thảy tất cả đều nghe theo ngươi”
Mấy ngươi sau lưng thấy hắn quyết định cũng không có gì dị nghị, dù sao bọn hắn đối với võ kỹ của Mộ Chỉ Ly cũng rất hâm mộ, nếu bọn hắn có thể tu luyện, kỳ thật thực lực tất nhiên có thể bạo tăng.
“Cái kia liền như vậy quyết định”
…
Tại lúc ăn cơm, người ít nói như Mộc Thiên Nam thế nhưng mở miệng nói:
“Ta cuối cùng vẫn cảm thấy tựa như có người nhìn chằm chằm chúng ta, các ngươi có cảm giác không?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu:
“Ta cũng có cảm giác này, bọn hắn tới rồi.”
Sắc mặt năm người lập tức ngưng trọng vài phần, đối phương có thể nhẫn nại đợi mấy ngày để bọn họ buông lỏng cảnh giác có thể thấy tâm tư bọn hắn có bao nhiêu kín đáo, lại thêm biết rõ bọn họ đánh bại yêu thú cực thành cảnh còn dám đối với bọn họ có ý kiến chứng minh thực lực của bọn hắn tuyệt đối không kém, có lẽ trong bọn họ có người đạt đến cực thành cảnh.
Nghĩ vậy, trong lòng bọn họ lại tăng thêm chút trầm trọng. Vượn Ô Kim cũng là Cực Thành Cảnh, nhưng là cùng nhân lọai Cực Thành Cảnh so chiêu mà nói không được bao lâu chính là sẽ bị thua, thêm vào vũ kỹ hắn tu luyện, cả hai tuyệt đối không phải cùng một cấp bậc.
“Dựa vào suy đoán của ta, bọn hắn tính toán ngày mai đợi lúc chúng ta khỏi thành sẽ ra tay, dù sao trong thành cũng quá gây chú ý ánh mắt mọi người rồi.”
Hiên Viên Dật phân tích tình huống hiện tại. Mấy người cũng là đồng loạt gật đầu, loại khả năng này chính là lớn nhất.
“Chúng ta đây ngày mai trước không ra khỏi thành?”
Cao Chính Thanh hỏi.
“Dù sao trận chiến này là không thể tránh khỏi, cho bọn hắn lãng phí chút thời gian chúng ta không để ý.”
Nguyễn Ngọc Hành đột nhiên cười nói, quay mặt về phía địch nhân cường đại, mấy người thế nhưng lại không có chút lo lắng nào, dù sao lúc này lộ ra lo lắng cũng vô dụng.
Đêm.
Mộ Chỉ Ly ngồi trong phòng, nhìn Bụi Thái Lang bên cạnh đang ăn ngon lành, trên mặt cũng hiện lên tươi cười, giờ Bụi Thái Lang không ăn vật gì khác, chỉ ăn yêu tinh rồi.
Cũng may thông qua đêm huyết nguyệt hôm đó nàng cũng có không ít yêu tinh, cho nên tạm thời không cần lo lắng, nếu người khác biết nàng đem yêu tinh cho Bụi Thái Lang ăn chắc chắn sẽ nói nàng là người ngu, bất quá nàng một chút cũng không thấy vậy.
Khi nàng chứng kiến thời điểm Bụi Thái Lang phá xác mà ra, nàng cũng đã xem nó thành thân nhân của mình, tự nhiên không có cái gì không nỡ.
Nhưng Thiên Nhi lại không nhịn được mở miệng nói:
“Sói ngu xuẩn, ngươi làm sao suốt ngày chỉ biết ăn?”
Nghe vậy, Bụi Thái Lang cũng lên tiếng nói:
“Ngươi như vậy còn không biết xấu hổ nói ta? Thời điểm chúng ta ra ngoài giết yêu thú chính ngươi lúc đó chẳng phải một mực ở đằng kia ăn sao? Ngươi ăn yêu linh ta ăn yêu tinh thì có làm sao?”
“Ta đây là vì khôi phục thực lực!”
“Ta đây là vì tăng thưc lực lên!”
…
Hàn gia.
Hàn Như Liệt đứng trong sân, nhìn lên không trung trên kia luân phiên trăng tròn, trong lòng người nhiều hơn một tia tưởng niệm.
“Ngươi bây giờ có khỏe không?”
Thì thào lên tiếng, nàng rời đi thời gian không dài lại làm cho hắn cảm giác tựa như đã đi qua thật lâu, nàng giống như một loại ma lực, đem lòng của hắn toàn bộ bắt làm tù binh, ngoại trừ nàng không thể dung nạp thêm bất kỳ người nào.
Bọn họ trước kia ít nhất còn có thể cùng ngắm trăng tròn, mà bây giờ ngay cả điểm ấy cũng không làm được.
Hàn Dạ yên lặng đứng ở phía sau, nhìn bộ dáng kia của Hàn Như Liệt hắn liền biết rõ thiếu chủ lại nhớ đến Mộ cô nương rồi, từ khi thiếu chủ cùng Mộ cô nương ở chung một chỗ hắn thường chứng kiến trên mặt thiếu chủ tươi cười lên nhiều, cũng sẽ không giống trước đây nửa đêm bừng tỉnh, mà từ khi Mộ cô nương đi thiếu chủ tựa hồ lại trở về trạng thái lúc trước rồi.
Dường như chỉ có Mộ cô nương mới có thể làm cho thiếu chủ phát sinh cải biến như vậy, cái này chính là mệnh trung chú định*(số phận dành cho nhau)? Nếu là lúc trước bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không tin tưởng lời nói như vậy, thế nhưng khi nhìn thấy Mộ cô nương cùng thiếu chủ hắn lại thấy tin tưởng đấy.
Thấy bọn họ lần đầu gặp mặt càng về sau ở cùng một chỗ càng để cho hắn sinh ra cảm giác như vậy.
Sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi, Hàn Như Liệt trở về gia tộc, đem những vấn đề trong gia tộc giải quyết cho hết, mỗi ngày không ngừng bận rộn, chưa bao giờ nhắc qua danh tự Chỉ Ly, nhưng trong lòng thì chưa bao giờ buông tha nàng.
Một chỗ khác trên chiến trường Thiên Huyền, Đinh Thục Nghi cũng lẳng lặng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ:
“Mộ Chỉ Ly, bất luận ngươi ở địa phương nào, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Từ khi đi vào chiến trường Thiên Huyền nàng vẫn nghe ngóng tin tức của Mộ Chỉ Ly, chỉ là không có kết quả, dù sao nơi này nhiều người như vậy tìm một người vốn là rất khó, cộng thêm bọn họ không cố định ở một chỗ, độ khó càng lớn hơn.
Ở chỗ này không thể lợi dụng lực lượng của gia tộc, không tra được cũng là bình thường, bất quá nàng tin tưởng bọn họ còn gặp lại, cho dù hiện tại không nhìn thấy, thời điểm môn phái tuyển người nhất định sẽ nhìn thấy.
“Hi vọng thực lực của ngươi không quá yếu, nhất định phải đi đến bước cuối cùng a”
Nàng không hi vọng Mộ Chỉ Ly sớm bị đánh bại, ngược lại càng hi vọng nàng ta triệt để bại dưới tay mình, chứng minh chính mình ưu tú hơn nàng ta nhiều.
Ngoại trừ ĐinhThục Nghi nàng, không ai có tư cách đứng bên cạnh Liệt ca ca!
Chỉ là nàng không để ý một điểm, hai người họ ở cùng một chỗ trước giờ không phải bởi vì đối phương có đủ ưu tú hay không, có hay không có tư cách đứng chung một chỗ, mà là vì cảm tình…
Hôm nay, đám người Mộ Chỉ Ly không ra ngoài săn giết yêu thú như mọi khi, mà tiếp tục ở trong phòng tu luyện, lúc trước mỗi ngày săn giết, hiện tại yên tĩnh tu luyện với bọn họ cũng có chỗ tốt, dù sao như vậy cũng khiến tu vi của bọn họ thêm vững chắc.
Nhưng Hiên Viên Dật lại cho bọn hắn một tin tức tốt, đêm qua hắn vậy mà đột phá! Đạt đến Cực Thành Cảnh. Đối với bọn họ mà nói đây chắc chắn là một tin tức tốt, kể từ đó bọn hắn cũng thêm vài phần đảm bảo, đối với đối phương không cần lo lắng như lúc trước nữa rồi, bất quá bọ hắn cũng không đi ra ngoài.
Bọn người Tôn Vương Bình dàn hàng ngang đứng chờ ngoài cổng thành, thời gian trôi qua cũng không phát hiện cái gì bất thường.
“Mấy ngày trước đây, giờ này bọn họ đã ra khỏi thành rồi, hôm nay như thế nào còn chưa đi ra?”
Một nam tử dẫn đầu lên tiếng nói, thời gian bọn họ ra thành lúc trước đều rất chuẩn.
“Chẳng lẽ hôm nay bọn họ không đi ra?”
Tên còn lại cũng là vẻ mặt nghi hoặc. Sắc mặt Tôn Vương Bình trở nên khó coi,, hướng phía Từ Lôi bên cạnh hỏi:
“Bọn họ không phải là phát hiện cái gì? Cho nên hôm nay mới đặc biệt không đi ra?”
“Chúng ta làm rất cẩn thận, bọn họ không thể phát hiện ra mới đúng, bất quá có khả năng bọn họ chưa từng buông lỏng cảnh giác.”
“Phái người trở về xem xét, bọn họ có phải hay không không ra khỏi thành?”
Tôn Vương Bình ra lệnh, nếu đúng như trong lời nói, đối phương cố ý không đi ra khỏi thành, cái kia chính là đang trêu đùa bọn hắn rồi, nghĩ vậy sắc mặt cũng rất khó coi.
Ước chừng 20 phút sau, một nam tử rất nhanh đi tới trước mặt Tôn Vương Bình cẩn thận từng li từng tí nói:
“Bọn họ không có ra khỏi thành, một mực đều ở trong phòng.”
Tay Tôn Vương Bình nắm thàng đấm:
“Bọn họ nhất định phát hiện ra chúng ta rồi, cho nên cố ý không ra khỏi thành! Không nghĩ tới chúng ta một mực tính toán cuối cùng lại bị bọn họ xếp đặt.”
Sắc mặt Từ Lôi cũng là lúng túng, nhìn bộ dạng Tôn Vương Bình nổi giận không khỏi nói :
“Đừng tức giận, bọn họ là con tôm nhỏ, không đáng để chúng ta phải tức giận? Bọn họ không đi ra thì chúng ta tìm tới cửa, lúc đó bọn họ phải trả giá thật nhiều vì đã làm những chuyện này!”
Nghe lời Từ Lôi nói, sắc mặt Tôn Vương Bình mới khá lên vài phần, chỉ là trong mắt tràn đầy hung ác cùng ngoan tuyệt:
“Một tên cũng không để lại!”
Bên kia bọn hắn thịnh nộ, đám người Mộ Chỉ Ly bên này thật ung dung nhẹ nhõm, nhất là Hiên Viên Dật, sau khi đột phá lên Cực Thành Cảnh hắn mới biết Cực Thành Cảnh cùng Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong có bao nhiêu chênh lệch, loại lực lượng này làn cho hắn tăng cường không ít tin tưởng, bất quá đối với Mộ Chỉ Ly càng thêm bội phục.
Nhưng khi mọi người đang cười nói, Thiên Nhi đột nhiên nói với Mộ Chỉ Ly:
“Có người tìm tới cửa.”