Thấy cái kén làm bằng Hắc Ám Lực này trước sau vẫn không có cách nào phá giải được thì Mộ Chỉ Ly không nhịn được hỏi, nếu như Hoàng Phổ Vân sớm đột phá hơn so với bọn chúng thì tình huống của bọn họ không xong rồi.
- Hắc Ám Lực của Hoàng Phổ Vân lộ ra huyết tính tà khí, khắp nơi đều có chỗ quỷ dị. Nếu như đệ tùy tiện đem hấp thu vào cơ thể thì không biết sẽ có tác dụng phụ hay không.
Mộ Dật Thần trầm giọng nói, lấy tư cách đối thủ của Hoàng Phổ Vân từ trước cho tới nay, cho nên hắn cũng có hiểu biết nhất định về sự gian xảo của Hoàng Phổ Vân.
Nếu như Hoàng Phổ Vân đã biết mình có Hắc Ám thuộc tính mà còn thi triển ra chiêu thức như vậy, thì chắc chắn là trong chiêu này có chỗ đặc biệt. Đối mặt với một Hoàng Phổ Vân quỷ kế đa đoan thì hắn nhất định phải cẩn thận đối phó.
Nghe Mộ Dật Thần nói vậy thì Mộ Chỉ Ly gật đầu:
- Vậy thì chỉ có một biện pháp chính là dùng lực phá bỏ kén to hắc sắc này.
Nàng hiểu biết sâu sắc đối với những lời Một Dật Thần nói, nàng vẫn luôn không thích có bất cứ giao thiệp gì với Hoàng Phổ Vân, lý do lớn nhất chính là hắn có vô số mưu ma chước quỷ.
Ầm ầm ầm!
Mộ Chỉ Ly phảng phất như chẳng biết mệt mỏi vậy, một quyền nối tiếp một quyền đánh vào kén to hắc sắc, quan trọng nhất là dưới ảnh hưởng của Hắc Ám lực nên thuật di chuyển trong chớp mắt của nàng cũng bị hạn chế.
Tình huống của Hoàng Phổ Vân cũng không khá hơn bao nhiêu, thân thể của hắn cũng bị giới hạn trong khu vực nho nhỏ này, cho dù hắn dùng phương pháp gì đều không cách nào phá vỡ phiến không gian này. Sự quỷ dị của Không gian thuộc tính khiến cho người ta khiếp sợ, mà hắn lại chưa bao giờ tiếp xúc với Không Gian thuộc tính nên càng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Đại chiến ác liệt đang kéo dài, Hàn Như Liệt cũng như sát thần, hắn đi tới nơi nào thì nơi đó nhất định sẽ có vô số thân hình màu đen rơi xuống trên mặt biển. Dần dần trên mặt biển nổi lơ lửng vô số thi thể màu đen dầy đặc trên mặt biển, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt biển phía dưới.
Bốn phía phảng phất như đã bị huyết khí bao phủ, mùi máu tanh theo gió biển thổi vào trong mũi của mọi người. Ở giữa những hắc y nhân này cũng có những con hình nhân, cũng có tu luyện giả của Trụ sở bí mật. Thủy triều liên tục cuộn trào, mỗi một đạo công kích đều vô cùng mạnh mẽ, có thể phá vỡ mặt biển khơi!
Hàn Như Liệt nhìn tình hình giao chiến của Mộ Chỉ Ly và Hoàng Phổ Vân thì trong lòng xẹt qua một chút lo lắng, nhưng trong tình huống hôm nay, dù hắn có muốn giúp đỡ nàng cũng không có cách nào phân thân ra được.
Ầm!
Một tiếng nổ vang dội truyền tới, thân hình của Mộ Chỉ Ly đột nhiên nhảy lên cao, thân ảnh màu trắng thuần khiết kia xuất hiện trong bóng tối, càng lộ ra sự chấn động mạnh mẽ.
Thiên lực Hắc Ám thuộc tính tách khỏi Mộ Chỉ Ly, phảng phất như những trái bom nổ tung vậy, đem mặt biển bình lặng nổ thành một hố sâu, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, trực tiếp đem một số thi thể nổ thành thịt vụng.
Không trung phảng phất như nổi lên một trận mưa máu cùng với thịt vụn, đẫm máu và thô bạo. Trong nhất thời, bầu không khí càng ngày càng vô cùng thảm thiết!
Y phục của Mộ Chỉ Ly cũng thấm ướt mấy phần, trong nháy mắt đi tới trước mặt Hoàng Phổ Vân. Mà Hoàng Phổ Vân vẫn bị vây ở phiến không gian như trước, mâu mắt của Mộ Chỉ Ly biến đổi, thủ ấn hai tay nàng đột nhiên lật qua lật lại. Thế nhưng vào giờ khắc này, không ít người đột nhiên phát hiện hai tay nàng vậy mà lại biến thành tay của hai người.
Tay trái của Mộ Chỉ Ly, tay phải của Mộ Dật Thần, hai bàn tay hoàn toàn khác biệt nhưng lại kết ấn rất hài hòa, tốc độ cực kỳ nhanh khiến cho người khác hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn thành một đám hư ảnh, không thấy rõ sự biến hóa trong đó.
Mặc dù là như vậy nhưng mọi người có thể nhìn thấy trong đám hư ảnh kia lóe ra hai loại năng lượng, thất thải sắc của Không Gian thuộc tính cùng với màu đen sẫm của Hắc Ám thuộc tính, thế nhưng theo hai tay tạm dừng thì mọi người lại kinh ngạc phát hiện hai dòng lực lượng này lại dung hợp vào nhau!
Vốn thất thải năng lượng biến thành hỗn hợp bát thải năng lượng, bởi vì Hắc Ám thuộc tính sáp nhập vào! Sau khi hai người hợp thể lại có thể đem thiên phú thuộc tính thuộc về hai người dung hợp lại với nhau, sao có thể làm được điều này?
Mọi người nhịn không được mà chắc lưỡi hít hà, một màn thần kỳ như vậy quả thực phá vỡ những kiến thức thông thường của bọn họ, đừng nói là nhìn thấy mà bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Còn có phương thức tác chiến lạ lùng như vậy, sau khi hai chủng loại thuộc tính dung hòa lại thì cái kia là cái gì?
- Quả không hỗ là thủ lĩnh, có thể dung hợp thuộc tính, không biết lúc thi triển ra sẽ tạo ra oanh động gì đây?
Một nam tử khiếp sợ nói.
- Ta cũng chưa từng nghe nói qua, chỉ có điều nếu thủ lĩnh có thể thi triển ra thì chắc chắn uy lực không nhỏ.
Một giọng nói mang theo sự khẳng định vang lên.
- Lúc này ở Thiên Âm Môn cũng đang đại chiến, chúng ta nhất định phải giải quyết tất cả những con hình nhân đáng ghét này! Ít nhất chúng ta cũng có cơ hội nhìn thấy thủ lĩnh xuất chiêu, trận chiến hôm nay thật sự khiến ta mở mang tầm mắt.
Mặt dù tình huống chiến đấu ở đây như dầu sôi lửa bỏng, nhưng mọi người vẫn không kềm được mà bàn luận vài câu, trận chiến kinh thiên bực này quả thực khiến cho người ta mở mang tầm mắt.
Đúng vào lúc này, động tác của Mộ Chỉ Ly cũng dừng lại, hóa thành một quả cầu tám màu. Quả cầu này cũng không lớn, chỉ to bằng bàn tay, nhưng năng lượng từ trong đó tỏa ra bốn phía khiến cho mọi người biết lực phá hoại của quả cầu này chắc chắn không nằm trong phạm vi bọn họ có thể thừa nhận!
Đôi tròng mắt của Hoàng Phổ Vân trong nháy mắt phóng to, nhìn quả cầu màu đen đang cách mình càng ngày càng gần, trong lòng không kềm được dâng lên một nỗi sợ hãi. Đã rất lâu rồi, hắn chưa từng cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, nhưng sau khi nhìn thấy bát thải quang cầu kỳ lạ này thì hắn lại có cảm giác tim đập nhanh.
- Hoàng Phổ Vân đi chết đi!
Mộ Chỉ Ly quát một tiếng, quang cầu trong tay liền đánh tới phiến không gian nơi Hoàng Phổ Vân đứng.
Quang cầu xuyên qua không khí, chỗ nó đi qua cuối cùng để lại một khe nức không gian màu đen rất dài. Đứng từ xa nhìn thấy khe nứt không gian khiến cho lòng người lạnh run. Ngay sau đó trong tầm mắt mọi người, quang cầu kia hung hăng rơi vào phiến không gian mà Hoàng Phổ Vân đang bị nhốt.
Một tiếng nổ vang dội như tiếng sấm sét tận chín tầng mây giáng xuống truyền vào tai mọi người, lỗ tai mọi người đều bị ù ù không nghe thấy gì trong thời gian ngắn. Tất cả đều không kềm được mà nhìn về phía trận chiến của hai người kia.
Hắc Ám thuộc tính và Thời Gian thuộc tính phảng phất như hai đạo ánh sáng, không ngừng đan xen vào nhau, quấn lấy mảnh không gian kia, vô cùng lộng lẫy khiến cho người xem khiếp sợ không thôi. Bầu trời vốn đang sáng rực, lúc này lại trở nên u ám, mây đen che khuất bầu trời. Mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh thất thải quang mang kia.
Gió biển gào thét, nước biển dâng trào cuồn cuộn, tất cả mặt biển khơi đều bị ảnh hưởng, từng đợt từng đợt sóng mãnh liệt dâng trào, cực kỳ kinh khủng.
Hai mắt Mộ Chỉ Ly chợt đông cứng, nhìn thấy phiến không gian bị thất thải quang mang vây quanh, ký hiệu huyền ảo lặng lẽ thành hình, đem phiến không gian kia triệt để phong tỏa lại.
Tu luyện giả của Trụ sở bí mật đồng thời reo hò, cái tên Hoàng Phổ Vân không giống người cũng không giống quỷ đó cuối cùng đã chết dưới sự liên thủ của thủ lĩnh và Mộ Dật Thần! Chẳng qua nọn họ vẫn xem không hiểu một chiêu thần bí này, dung hợp hai loại thuộc tính rốt cuộc thứ bộc phát ra sẽ là cái gì?
Lúc những hình nhân dừng động tác lại thì trong mắt bọn chúng vẫn tràn đầy vẻ ngỡ ngàng, bọn họ cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn bị Hoàng Phổ Vân khống chế, nhưng bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của hắn thì nhất thời không biết làm cái gì.
Nhìn thấy hình ảnh này thì mọi người đột nhiên đẩy nhanh hành động, những hình nhân này đều là tai họa, chi bằng cứ tháo rời toàn bộ bọn chúng ra! Trong lúc nhất thời, các hình nhân đều tới tấp chết dưới đao kiếm của tu luyện giả của Trụ sở bí mật.
Mộ Dật Thần cũng từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly thoát ra, trong đôi mắt đen huyền mang theo vẻ vui mừng:
- Không ngờ sau khi hai thuộc tính dung hòa lại phát ra hiệu quả thế này, cũng may là cuối cùng đã có thể giải quyết được Hoàng Phổ Vân.
Sự tồn tại của Hoàng Phổ Vân lúc nào cũng khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi lo âu, người này dường như đã định trước là hòn đá ngán bước chân của bọn họ, chỉ khi nào Hoàng Phổ Vân hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này thì hắn mới có thể an tâm.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười chói tay cùng với một giọng nói sắc bén lại truyền vào trong tai đám người Mộ Chỉ Ly:
- Muốn giết ta à! Không đơn giản như vậy đâu! Hôm nay, ta sẽ không dây dưa với các ngươi nữa, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ lấy đầu của các ngươi!
Thân hình của Hoàng Phổ Vân lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của đám người Mộ Chỉ Ly. Vừa dứt lời thì hắn liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ trong thời gian ngắn đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mộ Chỉ Ly thầm than một tiếng:
- Lần này không thể giải quyết Hoàng Phổ Vân thì lần sau gặp hắn sợ rằng tình huống sẽ càng thêm gay go hơn nữa.
Tốc độ tu luyện của Hoàng Phổ Vân rất nhanh, qua một thời gian ngắn nữa thì thực lực của hắn nhất định sẽ tăng lên vài phần.
- Thời thế hiện nay thật sự vô cùng rối loạn.
Hàn Như Liệt không kềm được mà cảm khái nói, người thừa kế bọn họ không chỉ đối mặt với sự truy sát của các lão nhân thuộc tính, tình hình chiến sự giữa Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông mà còn có cái tên âm hồn bất tán Hoàng Phổ Vân này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, tình huống hiện tại thật sự rất gay go.
- Đệ đi xem Thiên Nhi thế nào!
Mộ Dật Thần căn bản không có tâm tình suy nghĩ đến tất cả mọi chuyện, hiện tại trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh tình huống của Thiên Nhi, chẳng biết thương thế của nàng thế nào, ngộ nhỡ Thiên Nhi có chuyện gì thì hắn sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì chứ?
Một khắc sau, Mộ Dật Thần liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mộ Chỉ Ly liếc mắt sang Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt vội nói:
- Nàng mau đi xem tình hình của Thiên Âm Môn đi, nơi này cứ giao cho chúng ta là được rồi.
Các hình nhân đã mất đi khống chế, muốn đối phó với chúng nó là một chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ có điều lần này xem như là Hoàng Phổ Vân cũng tổn thất rất lớn, ở đây nhiều hình nhân như thế, chắc chắn Hoàng Phổ Vân cũng phải tốn rất nhiều tâm huyết để nuôi nấng nên, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bị vứt bỏ ở nơi này.
Hàn Như Liệt cũng rất lo lắng cho Thiên Nhi, chỉ là tình huống trước mắt vẫn cần có hắn ở đây. Lần này số lượng tu luyện giả ở Trụ sở bí mật bị tổn thất không ít, vì thế nên hắn cũng không thể để cho bọn họ tổn thất thêm nữa.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi đến Trụ sở bí mật, đập vào mắt nàng chính là đôi mắt phiếm hồng của Mộ Dật Thần, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hung hăng mím chặt môi, không nói một tiếng nào, nhưng ở trong lòng hắn vẫn đang cố gắng kềm chế đau khổ. Tim nàng chấn động, Mộ Chỉ Ly bước nhanh hơn, lúc này mới nhìn thấy đám người Thiên Nhi ở phía sau Mộ Dật Thần.
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Thiên Nhi thì sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng trở nên khó coi, vội vàng hỏi:
- Dĩnh Nhi, tình trạng của Thiên hiện tại thế nào?
Trên mặt Hàn Dĩnh Nhi tràn đầy lo lắng:
- Tình trạng Thiên Nhi hiện tại không ổn, sức sống của nàng đang bị rút ra rất nhanh, không ngừng thổ huyết, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sợ rằng sẽ khó giữ được tính mạng.
- Hoàng Phổ Vân!
Mộ Dật Thần cắn chặt hàm răng, ba chữ từ trong miệng hắn phun ra, nơi huyệt Thái Dương nổi gân xanh, hai tay càng nắm chặt, ánh mắt xen lẫn sự lo lắng không yên, đau đớn, oán hận,... rất nhiều loại cảm xúc đang dâng trào trong lòng của hắn:
- Ta nhất định phải giết hắn!
Mộ Chỉ Ly không kịp lo lắng đến tình hình của Mộ Dật Thần, ngân châm trong tay nhanh chóng đâm xống mấy huyệt đạo quan trọng, nàng chỉ có thể tận lực bảo trụ tính mạng của Thiên Nhi! Sống lại lực nhanh chóng vọt vào trong cơ thể của Thiên Nhi, lúc này Mộ Chỉ Ly mới biết được tình trạng của Thiên Nhi có bao nhiêu gay go.
Ngũ tạng lục phủ của nàng đã bị phá hoại đến không nhìn ra hình dáng, Quang Minh thuộc tính gần như đã hoàn toàn bị tiêu tan, Hắc Ám thiên lực thì lại không ngừng phá hư sức sống của nàng. Kỳ lạ nhất chính là ngay cả huyết khí của nàng cũng bị Hắc Ám thuộc tính này hấp thu, giống hệt như công pháp mà Hoàng Phổ Vân tu luyện.
Mặc dù nàng không ngừng đem Sống lại lực rót vào trong cơ thể Thiên Nhi, nhưng cũng chỉ là phương pháp tạm thời, một khi Sống lại lực tiêu tan thì tình trạng của Thiên Nhi cũng không cách nào xoay chuyển. Tim của Mộ Chỉ Ly như có ai bóp chặt vậy, một loại cảm giác đau đớn lan tràn trong tim của nàng, trái tin của nàng phảng phất như bị vô số ngân châm đâm vào, đau đớn đến tột cùng.
- Thiên Nhi, tỷ nhất định sẽ không để cho muội có chuyện!
Mộ Chỉ Ly cắn răng nói, ty rằng Thiên Nhi đang hôn mê căn bản không thể nghe được tiếng nói của nàng, nhưng nguyên nhân nàng học y chính là không muốn để cho người thân của nàng chết đi trước mặt nàng, vì thế nên nàng tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Nhi rời khỏi họn họ, tuyệt đối sẽ không!
Mộ Dật Thần vội vàng hỏi:
- Chỉ Ly tỷ, tình trạng của Thiên Nhi đã như thế, tỷ có biện pháp cứu nàng không?
Hiện tại, Mộ Chỉ Ly chính là cộng cỏ cứu mạng duy nhất, từ khi hắn tiếp xúc với con người cho đến nay thì người có y thuật cao minh nhất chính là Mộ Chỉ Ly.
Trong đôi mắt đen huyền tràn đầy vẻ chờ mong, xen lẫn chút sợ hãi, phảng phất như hắn đang rơi vào vực sâu vạn trượng tối tăm, chỉ còn sót lại một luồng ánh sáng nhỏ nhoi, một khi luồng ánh sáng này biến mất thì hắn sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối.
Nhìn sắc mặt của Mộ Dật Thần, tâm của Mộ Chỉ Ly cũng đang run rẩy, thế nhưng nàng chỉ có thể nói:
- Trước mắt tỷ không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, nhưng mà cũng không thể nào kéo dài được bao nhiêu thời gian...
Thân thể Mộ Dật Thần bỗng nhiên đứng không vững, không kềm được mà lui về phía sau, gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên trắng bệch, ngẩng gương mặt tái nhợt kia lên nhìn trời, hắn đứng yên một chút, sau đó cũng điên cuồng chạy đi.
Nhìn Mộ Dật Thần gần như mất đi khống chế thì Bạch Thừa Duẫn vội vàng chuẩn bị đuổi theo, nhưng Mộ Chỉ Ly lại kéo Bạch Thừa Duẫn lại:
- Đừng đi, đệ ấy cần trút nỗi lòng một chút.
Đừng nói là Mộ Dật Thần, mà ngay cả nàng cũng không thể khống chế được tâm tình kích động, chỉ là dưới tình huống trước mắt không cho phép nàng làm như vậy.
- Tẩu tẩu, nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Thiên Nhi!
Trong mắt của Hàn Dĩnh Di đã có sóng nước long lanh lưu chuyển, nàng kéo tay của Thiên Nhi, nhưng lúc này tay của Thiên Nhi cũng rất lạnh lẽo.
Mọi người sống chung với nhau lâu như vậy, nàng đã sớm xem Thiên Nhi trở thành tỷ muội ruột của mình, không ngờ Thiên Nhi lại biến thành bộ dáng như vậy. Nàng cũng rất hiểu rõ về Mộ Chỉ Ly, ở nên mãnh đại lục này, nếu như ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng không cách nào, vậy thì căn bản là không có cách nào có thể cứu chữa được.
Mộ Chỉ Ly gật đầu một cái:
- Tẩu sẽ không để cho muội ấy có chuyện!
Giọng nói có hơi khàn khàn, hốc mắt của Mộ Chỉ Ly cũng hơi phiếm hồng.
- Phốc.
Lại một ngụm máu tươi từ trong miệng của Thiên Nhi phun ra, máu tươi mơ hồ đã mang theo màu đen, Mộ Chỉ Ly càng đau lòng đến tột cùng.
- Thiên Nhi!
Thiên Nhi mở mắt ra nhìn Mộ Chỉ Ly, khóe miệng mạnh mẽ kéo ra một nụ cười:
- Chỉ Ly, tình huống hiện tại thế nào?
- Quân đoàn hình nhân đã toàn quân bị diệt, thế nhưng Hoàng Phổ Vân đã trốn thoát, chỉ có điều hắn bị thương cũng không nhẹ.
Mộ Chỉ Ly vội vàng nói, một đạo công kích trước đó của nàng chắc chắc đã đánh trúng Hoàng Phổ Vân, nếu như hắn đã lựa chọn chạy trốn thì chắc chắn đã bị thương.
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, lúc này Thiên Nhi mới thở phào nhẹ nhõm:
- Dật Thần không sao chứ?
Vì sao nàng không nhìn thấy Dật Thần? Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Thiên Nhi hiện lên một tia căng thẳng.
- Dật Thần không có chuyện gì, muội không cần lo lắng, đệ ấy sẽ lập tức tới đây.
Mộ Chỉ Ly đáp.
Thiên Nhi kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly:
- Không cần phải rót Sóng lại lực vào cơ thể của muội, muội hiểu rõ cơ thể của mình nhất. Lần này, muội không thể cùng mọi người tiếp tục xông pha được nữa rồi!