Lần thứ hai…
Đại hội võ lâm lần thứ hai.
“Tiểu Tình, nàng phải mạnh mẽ lên. Nhớ, nhớ, nàng là nữ hiệp, nàng là nữ hiệp”, Âu Dương Y thấy sắc mặt khó coi của tôi, lại quyết tâm thôi miên lần nữa.
Sắc mặt tôi phải gọi là xanh như rau.
Nữ hiệp tôi…
Lại tái xuất lần này.
Cảnh tượng Đại hội võ lâm lần trước vẫn như hiển hiện trước mắt. Bi kịch! Đây chính là bi kịch! Tôi không muốn chết, thật đấy! Lần trước tôi giết người nhưng lần này có khả năng tôi sẽ là người bị giết.
“Tôi không đi!”
“Không được!!!”, đồng thanh vang lên.
“A Y, giải thích cho nàng ấy hiểu”, Âu Dương Thiếu Nhân hạ lệnh.
Tôi hoảng hồn, mặt mày lập tức biến sắc.
Hu hu, bổn nấm hương xinh đẹp đến thế, không thể bị vùi dập ở nơi này.
Tôi đứng bật dậy, xua tay không ngừng, rất khảng khái nói: “Không cần, tôi đi! Nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”
Xoay người, tôi quyết định tiến về phía bóng lưng lặng lẽ đìu hiu lâu ngày không gặp kia, sau đó…
“Bịch!”, lâu ngày quá khiến tôi bước hụt.
“Nàng không sao chứ.”
“Không phải ngã đến mức ngây ngô rồi chứ.”
Khốn kiếp! Đau chết mất! Tại sao tôi lại đen đủi thế này?
Màn đêm buông xuống, tôi lén chạy tới bên ao sen tận hưởng chút gió mát lành.
Tôi cũng đi rất lâu rồi, không biết thế giới bên kia giờ này ra sao.
Lòng thầm than vãn: “Thượng Quan Phong, mày đừng quên tưới nước cho nấm hương của chị đây nhé”.
“Khuya thế này còn chưa đi ngủ, ngồi đây đợi ma đến hả?”, giọng nói rất không hài lòng vang lên từ phía sau tôi.
Tôi xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt lang sói đào hoa của hắn, tim đập thình thịch: “Bổn cô nương đang đợi huynh”.
Khốn kiếp, huynh là ma hả, đi đến tận đây mà không phát ra âm thanh nào.
“Hả? Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chi bằng chúng ta đổi nơi khác đi?”, Mạch Thiếu Nam lại thuận tay muốn nhổ cây nấm hương là tôi đây mà.
Tôi phiền não nói: “Không biết xấu hổ”.
Thấy tôi nổi giận, Mạch Thiếu Nam liền giả bộ cười, vẻ mặt như mây bay gió thoảng.
Gió đêm thổi lên y sam của hắn, tôi phải thừa nhận rằng, tên Mạch Thiếu Nam đào hoa chết tiệt này vô cùng đẹp trai.
“Có tâm sự hả?”
“Không có”, tôi cúi đầu khẽ nói.
Mạch Thiếu Nam từ trên lan can nhảy xuống, đi bên cạnh tôi, bất ngờ gõ vào đầu tôi một cái.
Tôi đau quá, nghiến răng nghiến lợi nhe hàm răng trắng muốt, chỉ muốn cắn xé cái gì đó.
Chết tiệt! Tiểu gia tôi phải cắn huynh.
Có vẻ Mạch Thiếu Nam không thấy đau như tôi tưởng, khẽ cười nói: “Cọp giấy, dù cái miệng này lợi hại đến đâu cũng chẳng ăn thua”.
Mặt tôi thoáng đỏ, nhưng miệng vẫn kiên quyết không nhả ra.
Đứng vậy, tôi chính là cọp giấy, thì sao nào?
Tôi sợ tham gia Đại hội võ lâm lắm, sợ phải giết người, càng sợ bị người ta giết! Sao chứ! Ưu điểm của tiểu gia tôi chính là thành thực đấy!
Trong không khí tỏa ra mùi hương dễ chịu, tôi dường như nghe thấy lời than thở của Mạch Thiếu Nam: “Sao có thể… nàng”.
“Huynh nói cái gì thế?”, tôi sững người.
Mạch Thiếu Nam mỉm cười: “Ta bảo, tại sao Đại hội võ lâm lại mời nàng?”.
Tôi tròn mắt nhìn. Làm sao tôi biết được.
“Thế này đi, cho nàng thêm một lời mời nữa, đi tham gia cuộc thi hoa khôi. Như thế có thể chỉ cần lộ mặt, không cần tỉ võ.”
Hai mắt tôi chợt lóe sáng: “Thật sao?”.
Sen đang e ấp nở, chẳng hiểu sao nụ cười của hắn đột nhiên trở nên đáng tin cậy đến thế.
“Ừm, không lừa nàng đâu.”
“Mạch Thiếu Nam, tôi mới phát hiện ra huynh là một người rất tốt. Cảm ơn huynh.”
Vừa nghe thấy không cần phải đánh nhau, tôi liền hưng phấn hào hứng hẳn lên.
Cuộc thi hoa khôi, bổn nấm hương đến đây!
Thực ra, tôi đã quên một chuyện lớn, đó chính là tôi lấy tư cách gì để tham gia cuộc thi hoa khôi đó.
Tôi ngốc nghếch như thế đấy, lại tự biến mình thành Như Hoa[1] thứ hai.
[1] Như Hoa: Là tên một nhân vật trong bộ phim hài của Châu Tinh Trì, vô cùng xấu xí, chuyên lấy tay ngoáy mũi liên hồi.
Vậy mà tôi còn cười ha hả, nói lời “cảm ơn” với tên tiểu tử vô lương tâm này nữa chứ.
Mạch Thiếu Nam, là huynh cố tình hay vô ý vậy?