Tôi há hốc miệng, kinh ngạc hỏi: “Không…không phải chứ?”.
Mặc Nguyệt mỉm cười gian trá, nói: “Sao lại không thể. Giang Hoài Liễu thích dùng ngàn vàng đổi lấy mỹ nam. Hắn có thể xuất hiện trong bất cứ tình huống nào, dùng bất cứ hình thức nào để dành được mỹ nhân. Thứ trong tay hắn đều là bảo vật hiếm có trên đời. Nếu hắn vừa mắt ai, sẽ dùng tất cả bảo bối quý báu tặng cho người đó”.
Khóe miệng tôi giật giật mãi không thôi, run rẩy hỏi :“Vậy hắn sẽ tìm tôi sao?”.
Mặc Nguyệt cười nói : “Đúng vậy”.
Cắn chặt môi, tôi thực sự rất muốn nện cho Mặc Nguyệt một trận.
Tên tiểu tử này cố ý, nhất định là cố ý.
“Huynh đã biết từ lâu rồi?”.
Lắc đầu tỏ vẻ vô tội, Mặc Nguyệt nói: “Sau này ta mới nghĩ tới. Nếu nàng muốn tính toán chuyện này, phải đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân, hắn biết rõ hơn ta nhiều”.
“Tôi ngửi thấy có mùi âm mưu ở đây.”
Âu Dương Thiếu Nhân chẳng biết đã từng đứng phía sau tôi từ lúc nào, cười nhạt nói: “Không phải âm mưu, đây là sách lược của bậc anh hùng”.
Bên ngoài, trời đã tối đen như mực, cơ thể tôi bắt đầu nóng bừng.
Có chút buồn phiền.
Tác dụng của thuốc này rốt cuộc phải bao nhiêu ngày nữa mới hết đây.
Cắn chặt môi, tôi vụt chạy ra ngoài.
“Hừ, kệ các huynh, tôi đi về trước”, đẩy cửa bước đi được mấy bước, cổ tay tôi đột nhiên bị giữ lại bởi một bàn tay vô cùng ấm áp.
Chẳng cần quay đầu nhìn tôi cũng biết đó chính là Âu Dương Thiếu Nhân.
Âu Dương Thiếu Nhân dịu dàng hôn tôi, những ngón tay không ngừng di chuyển trên eo làm tôi có chút lo lắng cố sức giãy giụa: “Không, không được, Mặc Nguyệt đang ở bên…”.
“Không cho phép nàng gọi tên nam nhân khác, Tiểu Tình, nàng có thể thoải mái ở bên cạnh họ, đã là ta phải cố hết sức kìm nén rồi đấy.”
Giọng nói trầm thấp pha chút thái độ bao dung khiến tôi không thể phản bác.
Tôi biết, tôi biết chàng luôn chiều chuộng tôi nhưng giờ đã không thể chiều chuộng hơn được nữa. Đưa tay ra nắm lấy tay chàng đưa lên môi mình, tôi nghĩ thứ duy nhất có thể báo đáp lại chàng, chính là sự thật lòng của tôi.
Tôi yêu quý những người này, dù chẳng thể bỏ được bất kỳ ai, nhưng Thiếu Nhân, chàng là người tôi bận tâm hơn cả.
Cắn nhẹ lên môi tôi, Âu Dương Thiếu Nhân đột nhiên thấp giọng nói: “Cái này sẽ khiến giọng của nàng càng thêm trầm thấp hơn”.
“Tại sao phải để giọng thiếp trở nên trầm thấp?”, tôi không hiểu.
Giật bỏ dây buộc, mái tóc Âu Dương Thiếu Nhân phút chốc buông xuống, dưới ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, dáng hình chàng mang vẻ ma mị, đẹp đến khác thường, trái tim tôi vì thế cứ thổn thức không thôi.
“Đợi chút, nàng sẽ biết thôi.”
Câu nói này của chàng khiến trái tim tôi căng ra. Một khối bom khổng lồ như vừa phát nổ trong trí não.
Âm… âm mưu!
Rõ ràng tôi cảm thấy Âu Dương Thiếu Nhân đang có âm mưu gì đó, tên nam nhân này đúng là luôn thích giày vò tôi.
Tôi vừa lùi lại phía sau vừa nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Thiếu Nhân, cửa… cửa sổ”.
Âu Dương Thiếu Nhân tiến lên một bước, đột nhiên đẩy tôi đến bên thành giường, cười nói: “Cửa sổ gì chứ, cứ để nó mở đi”.
Vươn tay về phía trước, chàng mau lẹ tháo dải yếm buộc trên eo tôi. Tôi sửng sốt, vội nắm tay chàng.
“Này! Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Âu Dương Thiếu Nhân kề sát đôi môi lên vành tai tôi, thì thầm: “Cứ để hắn nhìn đi. Cứ để hắn thầm đố kỵ là được”.
Khóe miệng tôi như bị co rút lại.
Sở thích này của chàng rõ ràng chẳng hay ho chút nào.
Hơn nữa, điều càng khiến tôi kinh ngạc hơn là, Âu Dương Thiếu Nhân hình như không hề có ý định ôm tôi lên giường, chẳng lẽ chàng muốn để tôi tự bò lên đó.
“Thiếu Nhân, chúng ta không cần lên giường sao?”, tôi run rẩy hỏi.
Trước sự âu yếm của Âu Dương Thiếu Nhân, cơ thể tôi bắt đầu bùng lên cảm giác kích động, dục vọng trào dâng không ngừng.
Âu Dương Thiếu Nhân đưa tay cởi y sam của tôi rồi xoay tôi lại, ôm từ phía sau.
“Tiểu Tình, ta đâu có nói là phải lên giường, đêm nay ta sẽ khiến nàng chìm đắm trong sự yêu thương của ta, tan chảy thành nước”.
Nửa y sam đã được cởi ra, chàng đỡ tôi đến bên thành giường, trái tim tôi thổn thức mãi không thôi.
…
Cửa sổ đột nhiên mở tung ra, gió bên ngoài thổi vào.
Âu Dương Thiếu Nhân khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Tình, hắn đến rồi”.
Tôi có chút mơ hồ.
Ai… ai đến?
“Thiếu Nhân, chàng nói gì vậy?”, tôi nghiêng đầu, khẽ nhếch miệng hỏi.
Âu Dương Thiếu Nhân đưa tay ra chặn lên môi tôi, mỉm cười tà ác, chàng nói: “Giang Hoài Liễu đến rồi”.
Tôi sững người.
Khốn khiếp! Tôi biết ngay là tên tiểu tử chết tiệt này chẳng có gì tốt đẹp mà.
Mở cửa sổ! Chàng mở cửa sổ là muốn để cho Giang Hoài Liễu nhìn thấy, lựa chọn tư thế này cũng để lừa Giang Hoài Liễu…
Tôi không biết sau đó Giang Hoài Liễu bỏ đi từ lúc nào.
Tôi chỉ biết ngày hôm sau mình không dậy nổi. Tên nam nhân chết tiệt này.
* * *
Được ngồi trong nhà, tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, an nhàn, cơm bưng nước rót thật tuyệt.
Chỉ là khi hoàng hôn xuống, tôi nhận được một thứ.
Là nhân lúc không có người, một anh bạn nhỏ đã lén chạy đến phòng giao cho tôi.
Là một chiếc quạt giấy.
Mở ra, trên mặt quạt có vẽ một bông cúc màu đỏ.
Còn có mấy chữ viết rất lớn: Cúc đỏ yêu kiều nở núi nam, chưa gặp người duyên, quyết không tàn.
Lật ngược lại, có bốn chữ lớn: Tạm biệt giang hồ.
Lật qua lật lại, tròn mắt ra nhìn, nét mặt đen sạm, càng lúc tôi càng thấy khó hiểu.
Ông Trời ơi, cũng là bốn chữ này, tại sao so với chữ tôi viết lại có thể khác biệt đến thế?
Khi tôi viết, người ta chỉ có thể dùng câu: “Động tác của huynh rất đẹp” để cảm thán.
Còn với chữ của người khác viết, lại có thể kết hợp với một câu: “Huynh đài, chữ của huynh thật đẹp”.
Xí! Tôi hận những tên viết chữ đẹp, đây chẳng phải là sỉ nhục bổn nữ hiệp tôi sao.
Nhìn lại bức họa trên chiếc quạt, tôi chợt ưu tư mãi không thôi.
Lúc này, Âu Dương Thiếu Nhân từ bên ngoài đi vào. Tôi trợn mắt bực bội, trách móc: “Đều là chuyện tốt do chàng làm đấy”.
Vứt quạt sang một bên, tôi ủ dột chẳng thèm đếm xỉa đến chàng.
Sau khi xem xong chiếc quạt, Âu Dương Thiếu Nhân bật cười: “Tên Giang Hoài Liễu này thực sự bị nàng mê hoặc mất rồi, gửi thư mời nhanh thật đấy”.
Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy thì, đại chủ mưu, chàng nói cho thiếp xem hiện tại thiếp nên làm gì, thiếp sẽ đi nói với hắn mình là nữ nhân, sao đó để hắn một đao chặt mình làm hai hả? Hắn đâu có ngốc, chắc chắn sẽ nhìn ra chúng ta lập mưu lừa hắn. Chàng có biết một khi hắn bốc hỏa, chúng ta sẽ phải đón nhận bao nhiêu tai họa không?”.
“Đương nhiên là biết, chí ít một phần ba môn phái trong võ lâm đều đứng về phía hắn”, Âu Dương Thiếu Nhân nhún vai nói.
Tôi thực sự muốn khóc.
Nam nhân chết tiệt này có phải cố ý không vậy.
Tại sao tôi cảm thấy chàng đang chuẩn bị kéo chúng tôi nhảy xuống hố lửa thế này.
“Rốt cuộc chàng muốn gì?”
Âu Dương Thiếu Nhân ngồi uống canh tổ yến, nói: “Không vào hang hổ một chuyến sao biết được hổ có cắn người hay không. Cho dù lừa dối hay không lừa dối, chúng ta vẫn phải đến chỗ Giang Hoài Liễu. Nàng nên biết, từ trước đến nay Giang Hoài Liễu chưa từng buông tha cho bất kỳ mỹ nam nào đi qua địa bàn của hắn”.
Nhìn dòng chữ viết trên mặt quạt: Cúc đỏ yêu kiều nở núi nam, chưa gặp người duyên, quyết không tàn.
Cũng là một nam nhân đẹp tựa nước ngày xuân, tôi sao có thể lừa gạt người ta như thế được.
Thôi được, thôi được, tôi biết, tôi biết, chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới làm như vậy.
Giang Hoài Liễu, nếu phải trách, ngươi hãy trách minh chủ võ lâm đi. Là ông ta bảo bọn ta đi qua chỗ này, bọn ta chẳng còn cách nào khác nên mới phải lừa ngươi.
Minh chủ võ lâm à, minh chủ võ lâm, ông đợi đấy, đợi tôi thoát khỏi chỗ này, nếu không dỡ nhà ông thì tôi không còn là Thượng Quan Tình nữa.
“Để bát yến xuống, đó là đồ ăn của thiếp”, liếc xéo Âu Dương Thiếu Nhân một cái, tôi chạy đến giành giật bát tổ yến.
Hừ, người làm chuyện xấu sẽ chẳng có gì mà ăn đâu!