Thế nào là thích khách? Thích khách là mấy tên giết người. Cô nương tôi thuần khiết như thế, sao là thích khách được.
Đúng lúc tên thị vệ không nao núng rút kiếm ra chĩa thẳng về phía tôi, theo bản năng, tôi cong người sát đất để né đường kiếm.
Đương nhiên là tôi đang đóng kịch, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra. Nhưng, rõ ràng đầu tôi có chút bị tổn thương, đúng lúc đó tôi lại quên mất phải thực hiện kế hoạch cùng Mạch Thiếu Nam.
Tôi quên mất rằng Mạch Thiếu Nam đang ở cách chỗ mình không xa, tôi quên mất, huynh ấy sẽ giả trang tên thị vệ đầu tiên đi tới.
Bóng kiếm sáng lòa trong chớp mắt, đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Mình phải diễn vai con gái của Trương Vân Thiên đã mất tích nhiều năm, được một người nông dân nuôi dưỡng, không phải thích khách.
Đứa con gái do một người nông dân nuôi dưỡng sao có thể biết võ công? Haizzz, cho nên một bước sa chân ngàn năm ôm hận. Tôi không thể không đưa tay ra nắm chặt lưỡi kiếm kia, cố tình run rẩy hét lớn: “Ta, ta không phải là thích khách”.
Đại ca à, huynh tin ta đi, ta thực sự không phải thích khách.
Nói xong, tôi không đợi người kia hạ đao xuống mà lập tức bỏ chạy.
Đám người vội hô vang: “Bắt lấy thích khách”.
Lúc đó miệng tôi cứ như đang co rút, phải chăng tôi nên cảm thấy may mắn khi đầu óc mình đủ ngu ngốc, tại sao lần nào nhân vật mà tôi sắm vai cũng đều chỉ cần búng móng tay một cái cũng liền chế ngay là sao?
Chạy chưa được mấy bước, đám người tứ phía đã nhanh chóng bao vây thành vòng lớn quanh tôi.
Còn Mạch Thiếu Nam cũng trà trộn vào trong đám người đó, vừa nhếch mép thô bỉ, vừa lăng xăng hùng hổ lao đến, ghì lưỡi kiếm sáng loáng lên cổ tôi, thì thầm nói một câu: “Nàng diễn tuyệt lắm”.
Tôi tròn mắt ra vẻ sợ hãi, nếu không diễn như thế thì cũng chẳng còn cách nào. Tôi không thể không diễn tốt lần này. Và lại dù sao diễn nhập vai diễn một chút, chẳng phải cũng sẽ đỡ nguy hại đến tính mạng sao.
Tôi cố tính giãy giụa hét lớn: “Để ta gặp Trương Vân Thiên”.
Lột chiếc mũ thái giám ra, mái tóc dài xõa xuống, Mạch Thiếu Nam bất giác cùng đám người hét lớn kinh ngạc: “Là nữ nhân”.
Lúc này, Trương Vân Thiên đang ngồi trong phòng, cuối cùng cũng bị tiếng ồn làm kinh động mà chạy ra, trầm giọng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”.
Mạch Thiếu Nam vội nói: “Đại nhân, chúng tiểu nhân bắt được thích khách, là nữ nhân”.
Tôi cao giọng nói: “Ta không phải thích khách! Ta chỉ muốn đến gặp Trương Vân Thiên”.
Trong phòng đột nhiên phát ra tiếng đập ghế, sau đó có bóng người bước ra.
Cuối cùng tôi đã được nhìn thấy chân diện của Trương Vân Thiên.
Quả nhiên là tên khốn mà dù trong tưởng tượng, tôi cũng không thể nghĩ ông ta là một tên khốn. Sự thực đã chứng minh, trên mặt của những tên khốn không bao giờ viết hai chữ khốn nạn.
Kẻ có tên Trương Vân Thiên bước ra ngoài, đi quanh tôi mấy vòng, sau đó hỏi: “Ai phái ngươi đến đây?”.
Tôi ngẩng cao đầu, hỏi lại: “Ông chính là Trương Vân Thiên?”.
Trương Vân Thiên cau mày, sắc mặt khó coi nhìn tôi.
Mạch Thiếu Nam thấy vậy, lập tức trách mắng: “Nữ tặc to gan, thấy Trương tướng quân lại dám không quỳ. Còn nói những lời hàm hồ…”.
Nói xong lập tức đạp gối bắt tôi quỳ xuống.
Khốn nạn thân tôi! Thủ hạ của Trương Vân Thiên thật là uy lực. Tôi thật sự nghi ngờ khả năng diễn xuất của tên Mạch Thiếu Nam này, không biết giả bộ hả, hay là từ lâu huynh ấy đã muốn đá tôi như thế.
Vừa nghe “phịch” một tiếng, quỵ gối trên nền đất, tôi đã đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Được lắm, Mạch Thiếu Nam, tôi có thừa độc ác, huynh cứ đợi đấy, bổn cô nương và huynh vẫn chưa xong đâu.
Ngẩng cao đầu, nhìn thẳng Trương Vân Thiên, tôi cố tình để cái gối đau khổ của mình nhuốm đầy những giọt nước mắt, bộ dạng càng thêm thê thảm.
“Vào một đêm của mười lăm năm về trước, trên đỉnh núi Thanh Mông, ông còn nhớ hay không?”, tôi nói với Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên chợt sững người, hai mắt mở trừng trừng, âm trầm nói: “Ngươi là ai?”.
Tôi ngước mắt nhìn đám người xung quanh, sau đó lại trông về phía ông ta, nói: “Hiện tại ông có thể đem trói tôi lại, nhưng tôi muốn nói chuyện riêng với ông”.
Trương Vân Thiên gật đầu, khoát tay ra lệnh cho đám binh sĩ thoái lui.
Trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác lo lắng. Đám chết tiệt này, ta tranh thủ thời gian của các ngươi, nhiều lắm cũng chỉ một khắc thôi, các ngươi không cần trói ta chặt thế chứ.
Bốn bề lặng thinh, tôi nhìn về phía Trương Vân Thiên, bắt đầu câu chuyện.
Từ chuyện mười lăm năm về trước cho đến chuyện của ngày ấy mười lăm năm sau.
Tôi có chút bái phục chính mình, lại có thể thêu dệt được một câu chuyện hoang đường như thế.
Trương Vân Thiên vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, nghe tôi kể nhưng từ sâu trông đáy mắt ông ta, tôi đã nhận ra một nỗi kích động.
Con gái mười lăm năm không gặp cuối cùng cũng được trùng phùng, có thể không xúc động được sao.
Thực ra tôi cũng cực kỳ xúc động, nhưng cũng căng thẳng không kém.
“Cho nên, ngươi nói ngươi chính là Vân Yên?”, Trương Vân Thiên đi đến trước mặt tôi, nghiêm túc hỏi.
Tôi cố lấy lại tinh thần, tập trung sức lực.
“Đúng vậy, tôi là Vân Yên, hôm nay tới đây, chỉ muốn gặp lại ngài một lần. Phụ thân đại nhân còn sống, xin nhận của Vân Yên một lạy, sau lần này, Vân Yên sẽ không làm phiền ngài nữa.”
Trương Vân Thiên vội vàng cởi trói, run rẩy đỡ tôi dậy, nói: “Con nói gì vậy, khó khăn lắm cha mới tìm được con trở về, không thể để con chịu khổ thêm nữa”.
Tôi lắc đầu: “Trong nhà còn có dưỡng phụ dưỡng mẫu cần chăm sóc. Vân Yên chỉ có thể đến thăm phụ thân một lần, như thế còn phải hối hận gì nữa. Vân Yên không có phúc phận, chỉ có một tấm thân gầy gò vất vả. Vinh hoa phú quý chẳng thể hưởng nổi”.
Trương Vân Thiên chẳng buông tha, nói: “Không, con phải trở về bên cạnh phụ thân. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của con, ta sẽ sau người đi đón họ. Vân Yên, con chịu khổ nhiều rồi, đều là cha không tốt, không thể tìm được con”.
Lúc này, trong lòng tôi, mồ hôi tuôn chảy không ngừng.
Dù Trương Vân Thiên là kẻ đại nghịch vô đạo, nhưng tâm tình của người cha, tôi vẫn có thể hiểu được. Chuyện giả trang làm con gái người ta, nghĩ đi nghĩ lại cũng khiến tôi có gì đó không thoải mái cho lắm.
Nửa canh giờ đã trôi qua, tôi nhìn thấy thấp thoáng có ánh đèn phía xa, sau đó liền vụt tắt, trong lòng thầm vui mừng.
Đây chính là ám hiệu của Âu Dương Huyền, sau khi tất cả đã xong xuôi, huynh ấy sẽ đốt đèn làm dấu.
Lúc này tôi đã thấy an tâm hơn nhiều, chỉ còn làm thế nào để thoát khỏi Trương Vân Thiên nữa thôi.
Trương Vân Thiên nắm chặt tay tôi, vẫn đang lảm nhảm không ngớt.
Trong lòng thầm tính toán, mình nên giả bộ mệt mỏi, sau đó sẽ chạy trốn khỏi cung.
“Vân Yên, Vân Yên, con có nghe cha nói gì không?”
Tôi định thần trở lại, mỉm cười dịu dàng ấm áp: “À, phụ thân, con thấy hơi mệt, cho nên không nghe rõ, cha vừa nói gì vậy?”.
“Cha nói, mẫu thân nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui”, Trương Vân Thiên mỉm cười, nói với tôi.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười: “Dạ, con cũng rất nhớ mẫu thân”.
Trương Vân Thiên cười cười, đột nhiên khóa chặt tay tôi.
Chợt kinh hãi, trong lòng thầm nhủ không hay rồi, ngay tức khắc tôi đá lên bắp tay ông ta một quyền.
Vội vàng nhanh chóng chạy khỏi chỗ đó.
Trương Vân Thiên mỉm cười lạnh lùng, nói: “Người đâu, bắt lấy ả lại cho ta! Ngươi vốn không phải là Vân Yên! Ngươi là ai?”.
Tôi cười gượng, nói: “Phụ thân đại nhân, cha nói gì vậy, con sao có thể không phải là Vân Yên được”.
Nhìn đám binh lính lũ lượt kéo đến, tôi chợt thấy sợ hãi.
Không phải chứ, tôi phải chiến đấu với từng này người sao? Dù tôi có cực kỳ lợi hại đi nữa, tục ngữ cũng đã nói rồi, hai đánh một chẳng chột thì què. Huống hồ là bao nhiêu người thế này.
Tôi đoán mình chết thảm rồi.
“Trên cánh tay phải của Vân Yên có một vết bớt, ngươi không có. Và lại mẫu thân của Vân Yên cũng đã qua đời khi mới sinh nó rồi.”
Nửa câu trước rất đúng trọng điểm, ý kiến này, tôi hoàn toàn tiếp thu.
Tôi không hiểu, tài diễn xuất của tôi có điểm nào sai sao?
Nhưng nửa câu sau, tôi không thể không phản bác.
Bạn nói xem, trên đời làm gì có cái chuyện như vậy chứ, ông ta không thể yêu cầu đứa con gái nhỏ bé của mình phải luôn nhớ rằng mẹ nó đã chết, vì như thế chẳng phải sẽ khiến cho đứa trẻ không thể nào thoát khỏi bóng đen tâm lý ngày đêm bủa vây quanh nó hay sao?
Xem ra không thể tiếp tục cải trang được nữa, trong lòng tôi thầm vui mừng, cũng tốt, cứ tiếp tục làm thân phận khuê nữ của người ta thế này, tôi sẽ bị cha mình đánh chết mất thôi.
Nhiệm vụ hoàn thành, tôi đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Trương Vân Thiên.
Binh đao xung quanh thi nhau chĩa tới, tôi khẽ cười.
Bốn huynh đệ Âu Dương, Mặc Nguyệt, Mạch Thiếu Nam, e rằng tôi không thể toàn thây chạy khỏi đây rồi. Dù chuyện đó thực sự quá tàn nhẫn, nhưng rất xin lỗi.
Vung tay đoạt kiếm, tôi dứt khoát nói: “Đã không thể lừa được ngươi, vậy ta sẽ nói rõ cho ngươi biết. Cẩu quan, ta đến là để lấy mạng ngươi”.
Được thôi, tôi khẩn cầu cho mình sẽ không bỏ xác lại nơi đây.
Trương Vân Thiên mỉm cười giảo hoạt: “Trước tiên cứ bảo toàn mạng của ngươi đã rồi hãy nói”.
Cây trường kiếm trong tay lao đi, quyết định rồi.
Để bảo toàn mạng sống, tôi phải mở đường máu để thoát thân.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên từ trong đám người bạo phát tiếng hét lớn: “Á, có phản đồ”.
Xung quanh bất giác hỗn loạn, tiếp đó tiếng gào thét vang lên khắp nơi, đám binh lính cứ lần lượt ngã xuống.
Đám binh lính nằm ngả rạ như tôm hấp trong nồi, bốn phía sợ hãi đưa mắt nhìn nhau.
“Chớ hoảng loạn!”, Trương Vân Thiên hét lên một tiếng, nhưng chẳng tác dụng gì. Vì đám binh sĩ bị thương ngã xuống càng lúc càng nhiều.
Trong lòng thầm hiểu ra vấn đề, viện binh đến rồi, đám tiểu tử này, ai gọi họ đến cứu chứ.
Trương Vân Thiên mặt mày biến sắc, lập tức lao về phía tôi.
Tôi vung quyền đánh lại.
Lão tặc, ngươi cho rằng bổn cô nương đây dễ bắt nạt hả, nói cho ngươi biết, trên mình ta lúc này toàn bộ võ công do chính kẻ thù ngàn kiếp của ngươi truyền thụ. Ngươi cứ thử xem.