Trước đây tôi không trả lời được câu hỏi đó, còn giờ thì biết rồi.
Hóa ra sau khi chết, thực sự có linh hồn, còn có nơi gọi là địa phủ nữa.
Khi đứng đối diện với cổng địa phủ, ngoài kinh ngạc chấn động ra, trên mặt tôi còn túa đầy vằn đen.
Mắt mở trừng trừng phát hiện bản thân mình đang ở đây mà bên cạnh lại không hề có bóng dáng của Triều Lưu, chỉ thấy một đám “người” cứ lặng lẽ lượn qua lượn lại.
Tôi muốn kéo ai đó lại hỏi xem đang xảy ra chuyện quái quỷ gì, đây là đâu, khi đưa tay ra túm lấy một người, bất giác phát hiện mình vốn chẳng thể giữ người ta lại được.
Đối phương quay lại, hai hốc mắt sâu hoắm dọa người, nói: “Người chết không có tay chân. Mới đến hả. Đừng vọng tưởng chạm được thứ gì, ngươi không có thực đâu”.
Tôi đưa tay lên nhìn, suýt chút nữa tự dọa chết mình, quả là không còn tay nữa!
Khốn khiếp, trong ống tay áo chẳng có gì cả! Ông trời ơi, tại sao ông không để con được vui vẻ đi đầu thai kiếp khác, cứ bắt con phải trải qua thời đoạn tự mình dọa mình thế này.
Càng khiến tôi kinh hoàng hơn chính là địa phủ.
Ai đến nói cho tôi biết, địa phủ này là cung điện hiện đại, hay là sản vật siêu lâu đời của thời cổ đại vậy.Tại sao tôi nhìn thấy mấy tấm thẻ cổ đại treo trên kia, kiến trúc nửa tây nửa tàu thế này.
Khốn khiếp, địa phủ hay là cung điện nghệ thuật vậy hả?
Thôi kệ xác, dù là cái gì đi nữa, tôi cũng không cần ngẩn ngơ thẫn thờ ở đây làm gì, tôi phải quay trở về thế giới của mình thôi.
Tiến thẳng về phía trước, hả, không phải, mà là gió thổi tôi bay về trước, tôi xông thẳng đến đám ma quỷ đang đứng trước cửa.
Tục ngữ có câu rất hay: Nước tát theo mưa, cua trôi theo dòng, ở nơi này tôi chẳng quen ai, xông pha đến chỗ đông người tụ tập mới là chân lý.
Tôi mới phiêu chưa được mấy bước, lập tức bị một bóng nam nhân cao lớn thân mặc bạch y giữ lại.
Người này tay cầm chiếc gương, dáng vẻ y chang bác sĩ biến thái thời hiện đại, lạnh lùng hờ hững hét vào mặt tôi: “Dừng lại cho ta, dừng lại’’ .
Tôi bị dọa cho run cầm cập, nhìn gã toàn thân trắng muốt, chợt nghĩ đến đây nhất định là Bạch Vô Thường[1], vì thế tôi gọi theo bản năng: “Bạch Vô Thường đại nhân, ngài có gì dạy bảo?’’.
[1] Bạch Vô Thường cùng với Hắc Vô Thường là hai quỷ sai dưới địa phủ.
Ặc, tôi đúng là kẻ nhát gan mà!
Dù rất không muốn nôn mửa, nhưng tôi không thể ngăn được cơn mắc ói.
Đại ca này ở thời đại nào thế, mặc y phục trắng tinh của thời cổ đại, lại đeo cái gọng không kính đứng làm tiền vệ siêu cấp! Đại ca đang đùa tôi đấy hả?
Đối phương nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Cô từ đâu đến đây?”.
Tôi nghĩ ngợi giây lát, hồi đáp: “Tôi từ trên xuống”.
Bạch Vô Thường nhìn đi nhìn lại tôi rồi nói: “Bên trên không phái người xuống”.
Tôi trợn mắt kinh ngạc, giải thích: “Ý tôi là, tôi vừa mới chết đấy đại ca”.
Đối phương như vừa sực tỉnh, gật gật đầu, nói với tôi: “À, mới đến hả, đi theo ta”.
Đi theo nam nhân to lớn, tôi quay lại nhìn đám người đang đứng ở phía xa.
Có gì đó bất ổn, tại sao người ta đều đi trên đường lớn, còn một mình tôi đơn thương độc mã lại bị kéo đến đây.
“Đại nhân, tại sao, tiểu nhân không đi cùng họ?”, tôi thật thà hỏi.
Đối phương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, nói: “Thế nào? Ngươi muốn xuống địa ngục thật hả?”.
Vừa nghe thấy vậy, tôi lập tức phân rõ ranh giới với đám người kia.
“Không, không, tôi là người tốt.”
“Hầu hết những kẻ xấu xa đều nói bản thân mình là người tốt.”
“Tôi thực sự là người tốt mà.”
“Đừng giảo hoạt nữa, đi theo ta đến gặp Diêm Vương.”
Tôi lau mồ hôi hột đang túa khắp trán.
Thế là tôi phải gặp Diêm Vương rồi.
Trong lòng thầm suy đi nghĩ lại, tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo người đó đến gặp Diêm Vương.
Diêm Vương ngồi trên chiếc ghế vô cùng hoa lệ, nghiêng người tạo dáng, trong tay cầm sổ sinh tử giở đi giở lại khiến nó vang lên những tiếng loạt soạt, sau đó lại một tay cầm bút múa máy rất nhanh.
Tôi vừa nhìn thấy lập tức kinh hồn bạt vía.
Tôi nói này đại ca, huynh cũng biết cuốn sổ trong tay mình lưu giữ không biết bao nhiêu nhân mạng, huynh nên cẩn thận một chút, đừng qua loa đại khái như thế.
“Diêm Vương gia, người đưa đến rồi”, Bạch Vô Thường nhỏ giọng nói.
Diêm Vương nghe thấy, uể oải hồi đáp: “Ngươi lui đi”.
Bạch Vô Thường nghe vậy, lập tức ra ngoài, để lại một mình tôi.
Tôi đứng bên dưới, thẫn thờ hồi lâu.
Đối phương cũng chẳng đếm xỉa đến tôi, cứ bận bận rộn rộn công việc của mình.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên được trông thấy thần tiên, tuy là thần tiên mà tôi không muốn gặp nhất. Có lẽ dù nói thế nào, cũng là nhìn thấy rồi. Trong lòng tôi chợt dấy lên niềm hưng phấn.
Hồi lâu sau, thấy Diêm Vương vẫn không ngó ngàng đến mình, tôi bắt đầu lo lắng.
Nè! Còn tiếp tục chậm trễ sẽ không chọn được thời điểm đầu thai thích hợp cho tôi đâu đấy.
“Tên ngươi là gì?”, cuối cùng Diêm Vương cũng mở miệng.
Tôi lễ độ, cung kính đáp: “Hồi Diêm Vương, dân nữ Thượng Quan Tình”.
“Hả, trước khi đi đầu thai còn có gì muốn nói không? Ta sẽ ghi chép lại.”
Tôi bất giác cau mày.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế, lẽ nào ở địa phủ này không có người, phải cần đến Diêm Vương đích thân ghi chép sao?
Hít thở thật sâu, khép mắt lại, trong suy nghĩ của tôi lúc này là vô số hình ảnh khi ở cùng đám người kia.
Kỳ thực, tôi cũng có chút hối hận khi bản thân mình lại kích động đi tìm cái chết như thế.
Tôi vì muốn trả nợ tình của Triều Lưu, nhưng trên thực tế Triều Lưu nếu biết tôi vì chàng mà chết, nhất định sẽ rất đau lòng. Vì thế, tôi lại mắc nợ càng nhiều hơn.
Bốn huynh đệ Âu Dương gia trên đường đi vì tôi mà chịu bao rắc rối cũng không một lời oán thán.
Mặc Nguyên vì tôi, ngay cả chức thành chủ thành Lạc Dương cũng không làm.
Mạch Thiếu Nam, đường đường là bang chủ cái bang, không đi hưởng thụ cuộc sống của mình, lại bôn ba chân trời góc biển cùng tôi.
Tất cả, đều do tôi không tốt.
Là tôi ngang ngược, cố chấp, là tôi không hiểu chuyện. Là tôi khi học cách yêu, lại chưa từng học cách đứng trên lập trường của những người yêu thương mình.
Muộn rồi, quá muộn rồi.
“Con có rất nhiều điều muốn nói. Con muốn nói với bốn huynh đệ nhà Âu Dương rằng, tìm bà xã nhất định phải kiếm người hiền đức, đừng tìm nữ nhân nào giống con, sẽ là một tổn thất vô cùng to lớn. Con muốn nói với Mặc Nguyệt, thành Lạc Dương mới chính là nhà của huynh, hãy về đi, tôi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Con muốn nói với Mạch Thiếu Nam rằng, cố gắng làm ăn mày cho thành thạo, rất có tiền đồ đấy. Con muốn nói với Giang Tả, tiểu vương tử mà con yêu thương nhất, mong huynh ấy được hạnh phúc. Còn nữa, con muốn nói với một người nữa, từ trước đến nay con đều chưa bao giờ nói năng tử tế với chàng cả, con yêu chàng. Nếu có thể, con muốn cùng chàng bắt đầu lại từ đầu. Còn nữa…”
Tôi đột nhiên cảm thấy lúc này mình có quá nhiều điều muốn nói, khóe miệng không cách nào kiềm chế, chữ tuôn ra như mưa.
Nhưng chết tiệt, Diêm Vương lại lên tiếng ngắt lời tôi.
“Ta nói…”
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Vào lúc quan trọng thế này, ngài không cần phải ngắt lời con như thế! Tại sao mỗi lần con đau buồn, liền có người đến cắt ngang vậy.
“Sao thế ạ? Chẳng phải ngài muốn ghi chép sao?”, tôi phẫn nộ mở miệng, không nể nang gì.
Diêm Vương đúng là cái gì cũng làm được, lão lập tức có thể tùy tiện điều chỉnh tâm tình của người khác.
Vị Diêm Vương đang lật sổ kia chợt ngừng tay lại, mặt không cảm xúc nói với tôi: “Máy ghi âm của ta hỏng rồi, ngươi chết từ đâu, quay về chỗ đó chết lại đi…”.
A a a a a! Ném cho tôi cái gì đó sắc nhọn, tôi phải đâm chết lão Diêm Vương này.
Lão từ thời đại nào đến vậy trời, tại sao lại dùng máy ghi âm.
Lắc lắc cây bút ghi âm, Diêm Vương có vẻ đang muốn khẳng định rằng, lời của lão nói là thật.
Tôi chăm chú quan sát kỹ càng chiếc máy ghi âm, miệng lập tức há hốc.
“Diêm… Diêm Vương, bút ghi âm trong tay ngài, có thể cho tiểu nhân xem chút được không?”
Diêm Vương chau mày, e dè nắm chặt chiếc bút: “Ngươi chớ có làm hỏng đấy, thứ này cực kỳ quan trọng đối với ta”.
Tôi tròn mắt kinh ngạc. Chiếc bút ghi âm này có phải hỏng thật rồi không?
Nói đi nói lại, cuối cùng cũng rơi vào tay tôi.
Tôi nhìn đi ngắm lại rồi trả lại lão, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, hỏi: “Chiếc bút này là ai đưa cho ngài?”.
Nghe tôi nói đến đây, Diêm Vương lại mỉm cười, khóe miệng cong lên, nói: “Là đồ vật của người ta yêu thương nhất”.
Sau đó, giữa đại điện thênh thang trống trải, đột nhiên vọng lại tiếng hét lớn: “Khốn kiếp, buông lão tử ta ra. Gọi tên Diêm Vương kia đến gặp ta”.
Diêm Vương vừa nghe thấy giọng nói đó, đột nhiên bật dậy, vẫy vẫy tay nói với tôi: “Ngươi mau đi đi, chạy ra khỏi đây theo lối đằng sau. Ta còn có chuyện phải làm”.
Đợi Diêm Vương đi xong. Tôi lặng lẽ quay người, hướng về phía bên phải đường mà đi.
Vừa đi vừa cảm thán.
Thế giới này, dù là ở đâu cũng có thể phát điên.
Hả, bạn hỏi tôi tại sao hả?
Vì chiếc bút ghi âm kia, chính là vào sinh nhật năm ngoái của thằng em tôi, tôi đã mua làm quà tặng cho nó. Thằng nhóc này nhất định muốn bằng được chiếc bút ghi âm ấy, cho nên còn đặc biệt khắc lên đó tên của mình.
Thượng Quan Phong, không ngờ chúng ta lại có tình tỷ đệ sâu nặng như thế.
Chị mày đen đủi khi phải xuyên không tới thời cổ đại, mày lại càng xui xẻo hơn, lại bị Diêm Vương bắt đến đây.
Haizzz, đúng vào thời điểm cái gọi là sự nghiệp đam mỹ đang trên đường phát triển, mày cần phải nỗ lực hết sức đấy nhé.
Chị mày hiện tại ngay đến bảo vệ bản thân mình cũng khó, mày cố gắng tự cầu phúc cho mình đi vậy.
Là thế này, sau cảnh hoang đường đó, tôi đã vô cùng kỳ tích sống trở lại.
Nhưng, tôi vạn phần không thể ngờ được, sau khi tỉnh dậy, đối diện với tôi lại là một chuyện đen đủi đến thế, khốn kiếp.
Sớm biết thế này, tôi chi bằng nên dứt khoát một chút, khi đó lẽ ra đừng có chết mà cứ về chịu tội luôn còn hơn.