Ngoài khung cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, trong phòng chỉ còn leo lét một ánh đèn.
Trước khi xuyên không, tôi chưa từng tưởng tượng bản thân mình lại có thể vượt nóc băng tường. Đúng là chỉ đến khi tỉnh lại, tôi mới cảm nhận được rõ ràng, cơ thể mình đã không còn như trước nữa.
Mặc Nguyệt đang ngồi bên cạnh, đợi tôi tỉnh dậy sẽ cho huynh ấy một chưởng.
“Huynh biết không? Loài sinh vật di cư đó”, tôi nhìn đường nét hoa văn chạm trổ trên xà nhà, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.
“Là một loài chim phải không?”, Mặc Nguyệt vừa lau mồ hôi trên trán cho tôi, vừa dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy, là một loài chim mà tùy theo thời tiết chúng sẽ di trú đi nơi khác, chúng thích những nơi ấm áp, dù là ở giữa trời cao. Hết bay về phương Nam lại chạy về phương Bắc. Khi phương Nam ấm áp, thì chúng bay về Nam. Khi phương Bắc ấm áp, chúng lại quay về Bắc. Chúng sẽ không dừng lại cố định ở một nơi nào, sẽ chỉ chạy về những nơi ấm áp mà thôi. Loài chim đó có phải rất vô tình không? Dù có bao nhiêu lưu luyến, cũng không cách nào giữ những chú chim đó ở lại, chỉ cần xuất hiện nơi ấm áp trên trái đất này, chúng sẽ không hề do dự mà bay thẳng đến đó. Thật là, quá vô tình…”
Những hạt nước mằn mặn trong suốt bỗng nhiên trào ra.
Trong lòng xuất hiện một khoảng không trống rỗng, tôi hoàn toàn không biết đó là thứ gì.
Nước mắt của tôi sao?
Tôi đang khóc? Tôi đang hạnh phúc như thế, tại sao phải khóc cơ chứ?
Mặc Nguyệt thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, nắm chặt tay tôi rồi nói: “Tiểu Tình, có muốn cho ta một chưởng không?”.
Tôi mím chặt môi, đau khổ lắc đầu.
“Tôi không có tư cách.”
“Nàng có, chỉ vì nàng tự cảm thấy mình không có thôi. Tiểu Tình đã quên rồi, chim di trú thích di chuyển đến mọi nơi, không ngừng bay đi bay lại. Có điều những nơi ấm áp, sẽ mãi ấm áp. Nơi đó vẫn luôn tồn tại một trạm dừng chân. Khi đàn chim bay mỏi cánh, chỉ cần ngoái đầu lại, sẽ có thể trở về nơi ấm áp ấy.”
Tôi ra sức đánh lên người Mặc Nguyệt, nức nở nghẹn ngào.
“Không cần phải đối tốt với tôi như thế, tôi là loài chim di trú tàn nhẫn, một khi đã bay đi sẽ không bao giờ ngoái lại.”
“Nhưng ta luôn ở phía sau đợi nàng, bất luận nàng có ngoái lại nhìn hay không”, Mặc Nguyệt ôm lấy tôi, mỉm cười nói.
Ánh trăng ngoài khung cửa tựa như dòng sông bạc lững lờ trôi giữa không gian.
Cảm giác đau đớn âm ỉ lại tấn công bờ vai, nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Lúc này, dường như khi chữ “yêu” hiện ra trước mắt, tôi đã có một cách nhìn hoàn toàn khác.
Tôi thầm nghĩ, trái tim mình có lẽ không đơn thuần chỉ dành cho một người.
Trong số những chàng trai này, tôi không thể phụ bạc ai cả.
“Mặc Nguyệt, mọi người đều không vấn đề gì chứ?”
“Ừm, chỉ là xuất ra chút nội công thôi, chẳng có gì to tát cả, chúng ta đều luyện công từ nhỏ, không đáng sợ như nàng tưởng tượng đâu, nghỉ ngơi chốc lát là khỏe lại thôi.”
Tôi gật đầu, không ngăn nổi tiếng thở dài.
Mặc Nguyệt điều chỉnh lại vị trí cho thích hợp, vuốt ve mái tóc tôi rồi hỏi: “Thở dài gì thế?”.
“Mặc Nguyệt, dù tôi có làm chuyện quá đáng mức nào thì cũng đều được mọi người tha thứ phải không?”
“Nếu không phải chuyện gì làm tổn thương đến bản thân nàng, ta nghĩ chúng ta nên làm như vậy.”
“Vậy sao, Mặc Nguyệt à, huynh sẽ giúp tôi làm bất cứ chuyện gì phải không?”, nghiêng đầu, tôi mỉm cười hỏi huynh ấy.
Mặc Nguyệt thoáng thất thần.
Ánh mắt sâu thẳm chằm chặp nhìn tôi, cơ hồ soi thấu trái tim tôi.
“Tiểu Tình, nàng muốn làm gì?”, huynh ấy hỏi.
Tôi cười: “Tôi muốn người trong thiên hạ đều nằm trong bàn tay tôi, tôi muốn đảo lộn tất cả những gì thuộc về số phận. Tôi phải bảo vệ những điều vô cùng quan trọng đối với tôi. Huynh sẽ… giúp tôi phải không?”.
Dưới ánh trăng, mái tóc tôi buông xõa đung đưa theo gió, cùng làn tóc êm mướt của Mặc Nguyệt cơ hồ như quấn quyện vào nhau.
Đột nhiên bộ dạng huynh ấy giống như vừa mất mát thứ gì, đau khổ ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi luôn biết nét cười trên khuôn mặt đó tồn tại là vì tôi, biểu cảm đau khổ này, giờ như mũi dao nhỏ đâm vào tim tôi đau đớn.
“Tiểu Tình, không cần phải vậy, ta đồng ý với nàng, nhất định ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, ta sẽ đưa nàng đi có được không, đi càng xa càng tốt, không ai tìm thấy, chỉ có hai chúng ta, không vướng bận bất cứ điều gì, có được không?”
Lúc này, ánh đèn trong phòng khẽ lay động.
Tôi thấy một con thiêu thân đang lao mình vào ngọn lửa bập bùng đó.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn đau đang dấy lên từng hồi, gắng sức kiềm chế nỗi kích động khi bản thân mình lại rất muốn đồng ý với Mặc Nguyệt.
Nhắm mắt lại, cơ thể run lên, tôi hỏi: “Mặc Nguyệt, huynh sẽ giúp tôi chứ”.
“Tại sao? Tại sao nàng không đồng ý với ta?”, Mặc Nguyệt đột nhiên gào lên như một người điên, giữ chặt lấy tôi mà chất vấn.
Tôi không thể ngăn nổi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra, hai tay bưng lấy khuôn mặt đau khổ của mình, bi thương nhìn huynh ấy.
“Mặc Nguyệt, tôi không được lựa chọn, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”
Cầu xin huynh, cầu xin huynh đồng ý với tôi đi, Mặc Nguyệt.
Trầm mặc, tựa như khung cảnh ảm đạm đang từ từ ập đến.
Ánh đèn lay động, vào khoảnh khắc tôi cho rằng huynh ấy sẽ cự tuyệt, thì Mặc Nguyệt bỗng nhiên mỉm cười.
Ánh trăng mềm mại kia không cách nào sánh nổi nụ cười ấm áp dịu dàng ấy.
Và tôi đã thấy, sắc màu ánh trăng lúc này sao lại thê lương mà hoàn mỹ đến thế.
“Tiểu Tình, ta đồng ý, ít nhất thì người mà nàng chọn là ta, như thế cũng đủ rồi”, huynh ấy nói với tôi như thế.
Ánh mắt bi thương cùng tấm lòng ấm áp bao dung đó như khiến trái tim tôi vỡ vụn.
Mặc Nguyệt, ánh trăng mà tôi yêu thương nhất, xin lỗi, từ đầu đến cuối đều là tôi đã lừa huynh.
Vì tôi không lựa chọn bất kỳ ai, bao gồm cả huynh…