Bốn phía cuồng phong gào thét, mấy người chúng tôi tháo chạy điên cuồng khỏi Phong Nguyệt các trong đêm tĩnh lặng không một bóng người.
Âu Dương Thiếu Nhân bảo phải chạy càng xa càng tốt, vì lão bản của Phong Nguyệt các nuôi rất nhiều chó săn thính mũi.
Nhưng, vấn đề không phải ở việc chúng tôi bỏ chạy, mà vấn đề là vị trí của tôi lúc này.
Tôi… đang nằm trong lòng Mạch Thiếu Nam.
Mạch Thiếu Nam cúi đầu nhìn tôi, chẳng mấy bình thản nói: “Chớ có kiếm chuyện, lúc này ta không rảnh chơi đùa với nàng đâu.”
Lúc này không rảnh để chơi đùa cùng tôi?
Mạch đại bang chủ à, đừng nói là huynh đã quên, chính tiểu gia tôi đã cứu huynh đấy nhé.
Khó khăn lắm tôi mới có thể anh hùng cứu mỹ nhân đầy hoa lệ như thế, kết quả, “tiểu mỹ nhân” vừa cứu được lại hung hãn với tôi vậy đấy.
Có điều, thôi bỏ đi, dù sao nếu bảo tôi cãi với Mạch Thiếu Nam lúc này, tôi cũng cãi không nổi nữa.
Chạy được một lát, khi phát hiện đối phương không đuổi theo nữa, chúng tôi mới tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Một hàng người tức thì xếp ngay ngắn bên dòng sông nhỏ, tôi không kiềm chế được liền hỏi: “Mất bao lâu nữa chúng ta mới tìm được bọn Âu Dương Huyền, tôi rất nhớ họ.”
Âu Dương Thiếu Nhân tròn mắt nhìn tôi, nói: “Nếu cứ theo tiến độ hiện tại thì có lẽ cả đời này cũng chẳng đuổi kịp.”
Tôi nghe thấy vậy, lập tức nhảy dựng lên.
“Thế không được, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo bọn họ mới được.”
Mặc Nguyệt trừng mắt, nói: “Đuổi theo hay không đuổi theo cũng không quan trọng nữa, vấn đề lớn lúc này chính là thế lực của kẻ chúng ta vừa đắc tội.”
Tôi chau mày, nhớ lại lời người kia: “Ngươi phải nhớ tên của ta, ta tên là Triều Lưu.”
“Người đó, lợi hại vậy sao?”
“Đúng vậy, là một tên lòng lang dạ sói nổi danh trên giang hồ, không việc ác nào không làm. Vả lại quan hệ của hắn vô cùng phức tạp, cho tới lúc này, bất luận là triều đình hay nhân sĩ trên giang hồ, không người nào có thể khống chế được hắn. Nghe nói, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải kiêng dè hắn đến hai ba phần, vì hắn hình như nắm trong tay không ít đầu mối kinh tế quan trọng”, Mạch Thiếu Nam chau mày nói.
Tôi nghe mà há mồm sợ hãi.
Ông Trời của tôi ơi, tiểu gia tôi chỉ là con tép riu, tại sao số phận đưa đẩy lại đắc tội với cái loại đại nhân vật như thế.
“Thôi xong, thế tại sao các huynh còn bỏ chạy, chi bằng nhận sai đi!”, tôi gào lên thảm thiết.
Nếu sớm biết thế này tôi đã không ném cho hắn những lời như thế.
Khóe miệng Âu Dương Thiến Nhân run rẩy nói: “Nàng biết thế nào gọi là ‘lưu niên bất lợi’[1] không? Lão đại của Phong Nguyệt các xuất hiện chỉ ba lần một năm thôi đã được coi là quá nhiều. Chúng ta lại hiên ngang dính phải vận đen như thế, nàng nói xem lúc này nên trách ai?”
[1] Vận khí cả năm không tốt.
Tôi mếu máo, lặng im không nói.
Được, tiểu gia tôi vốn đã biết mình luôn mang vận đen đến cho người khác.
“Tóm lại, chúng ta nên chạy cả đêm”, Mặc Nguyệt nghiêm túc nói.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy huynh ấy có bộ dạng nghiêm túc như vậy.
Con tim loạn nhịp, “thình thịch” liên hồi, dường như tôi có thể hình dung những chuyện phiền phức sắp xảy ra.
Lúc ở trên lưng ngựa, tôi nhìn Phong Nguyệt các đang xa dần, lòng thầm cầu khẩn: Con ước mình sẽ không gặp lại tên nam nhân đó nữa.
Thúc ngựa như bay, chiếu theo những việc được nhắc trong thư bồ câu đưa tới, chỗ bọn Âu Dương Huyền dừng chân chính là núi Thanh Vân. Bọn họ lấy một tòa biệt viện trên núi làm căn cứ, sau đó tiến hành điều tra truy tìm báu vật đã mất. Trong thư Âu Dương Huyền gửi có nói, chuyện này, cơ hồ có âm mưu nào đó, chứ không đơn thuần chỉ là một vụ trộm.
Khi nhận được tin đó, chúng tôi đang ở một trạm dừng chân trong thành Hoa Vũ. Cách núi Thanh Vân chỉ còn hai trạm.
Tòa thành này, là tòa thành hào hoa mỹ lệ nhất mà tôi từng thấy. Vì… bốn phía quanh thành ngập tràn hoa nở, chỉ thấy toàn hoa là hoa.
Không phải tôi quá quê mùa đâu, nhưng thực sự tòa thành này rất đẹp. Vừa đặt chân vào thành, tôi liền thấy một không gian vô cùng mỹ lệ. Đó là cảnh tượng mà có lẽ cả đời tôi sẽ chẳng thể nào quên được.
Núi non trùng điệp bao quanh thành, từ trên đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy hoa nở ngập không gian. Cành lá xanh biếc khẽ lay trước gió hòa cùng những bông hoa trắng ngần thanh khiết.
Lay động, khẽ lay động, một màu trắng muốt, hoa như rụng ngập tòa thành cao lớn, cơn gió thổi qua khiến từng cánh hoa khẽ phiêu động rơi lả tả trên đường, rồi cứ như vậy gió lại thổi cánh hoa bay đến nơi nào chẳng biết.
Màu hoa trắng chói lóa, xuyên ánh bạc lướt trên khóe mắt.
Tôi không kiềm chế nổi thầm nghĩ, để màu nào nhuộm lên đó mới lộng lẫy nhất đây…
Dưới ánh mặt trời, tôi xuống ngựa đi vòng quanh núi mà ngắm cảnh. Quả thật, quá đẹp. Đột nhiên, tôi trông thấy một bóng người trên núi.
Bóng hình đó, mặc xiêm y màu đỏ, tay cầm mấy cành hoa sắc trắng, tóc bồng bềnh lay động, đứng trước đình hóng gió.
Người đó có đôi môi thật đẹp, cặp mắt nhỏ dài, dáng hình cao ráo.
Sự kết hợp lạ lùng giữa sắc đỏ của y phục và sắc trắng của những cánh hoa không ngờ lại tuyệt vời, hoàn mỹ đến thế. Chàng là một nam nhân, trên đời còn có người dung nhan hoàn mỹ như vậy mà lại là nam nhân sao. Không đúng, có lẽ chàng vốn không phải người.
Tôi thoáng chút kinh ngạc, đó không phải là người, nhất định không phải người, dung mạo tuyệt trần như thế, cảm giác ưu việt lạ lùng như thế. Lúc này, đôi mắt chàng nhẹ nhàng phiêu động, quay sang nhìn về phía tôi. Rồi chàng mỉm cười, khóe môi cong lên, chàng cười với tôi.
Giây phút đó, ánh dương sắp tàn, vạn vật tĩnh mịch. Gió cũng ngừng thổi, chỉ có hoa vẫn không ngừng rơi, lặng lẽ mà âm thầm rơi xuống. Rơi xuống mọi ký ức trong tâm trí tôi, ngập giữa nơi phồn hoa này, chỉ có bóng người kia, cơ hồ đã trở thành vĩnh viễn… khuynh quốc khuynh thành.
Trái tim tôi bất giác loạn nhịp, cảm giác này, lần đầu tiên xuất hiện trong đời. Tôi nghĩ, cuối cùng tôi đã hiểu ý nghĩa của cái gọi là “nhất kiến chung tình”.
Sau khi chàng mỉm cười với tôi, liền quay người rời bước. Tôi nhảy xuống ngựa, bắt đầu chạy theo bóng hình đó. Đừng đi nhanh vậy mà, hãy nói cho ta biết tên của chàng.
“Nè, chàng là ai vậy?”
Tôi rất muốn chạy về phía trước hỏi quý danh của chàng. Nhưng thoáng chốc bóng hình đó đã trở nên mờ ảo, tôi vốn chẳng có cơ hội đuổi theo. Rất nhanh sau đó, bóng hình chàng cũng hoàn toàn khuất bóng giữa ngàn cánh hoa rơi.
Chớp chớp mắt, tôi không kìm được liền nghĩ, chuyện vừa xảy ra không phải ảo giác đấy chứ. Lẽ nào trên thế gian này còn có người đẹp đến vậy sao. Có thể chàng là thiên sứ. Không, thiên sứ thường mặc y phục màu trắng, còn chàng lại mặc y phục màu đỏ, vậy lẽ nào chàng là yêu tinh.
Mặc Nguyệt đuổi theo đến nơi, kéo tôi lại hỏi: “Tiểu Tình, nàng sao vậy?”
Tôi quá kích động liền hét lớn về phía huynh ấy: “Yêu tinh! Tôi vừa nhìn thấy yêu tinh!”
Mặc Nguyệt chau mày hỏi lại: “Yêu tinh? Yêu tinh nào cơ?”
Tôi sững người giây lát, đầu thầm suy tính, đột nhiên chỉ muốn giữ bí mật này cho riêng mình.
Hi hi, chỉ thuộc về tôi thôi, bí mật của yêu tinh chỉ là của riêng tôi.