"Chúng ta đánh cuộc nhé!" Lâu Dự đứng lên, cởi bộ giáp nặng ra, để lộ bộ quân phục màu đen gọn gàng bên trong, cười khẽ nhìn Loan Loan: "Nếu con... Ơ, con ngựa đỏ tía đó của ngươi tên là gì?"
Âm thanh của Loan Loan lanh lảnh: "Đại Hồng".
"Đại Hồng?" Khóe miệng Lâu Dự khẽ giật giật.
Đám người Lưu Chinh nhịn cười. Con ngựa đỏ tía cao to kiêu ngạo là thế mà lại có một cái tên dế trũi như vậy, đúng là chênh lệch quá lớn.
"Còn con báo đen đó tên là gì?" Lâu Dự có một dự cảm chẳng lành, lại thuận miệng hỏi một câu.
"Tiểu Hắc". Loan Loan nghiêng đầu, đáp rất nhanh chóng.
Trên đầu mọi người hiện lên ba vệt đen.
"Khụ khụ..." Lâu Dự đưa nắm đấm che miệng, khẽ ho một tiếng: "Tên hay lắm".
Cũng đúng, một đưa bé hoang dã cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, sao có thể trông chờ nó nghĩ ra cái tên nào có tình thơ ý hoạ được?
Giấu nụ cười, Lâu Dự bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thế này, chúng ta thi đấu một trận, nếu... ơ... đại Hồng của ngươi có thể thắng Truy Phong của ta, ta sẽ thưởng cho ngươi mười chiếc bánh hoa quế, lại thêm mười chiếc bánh hạt dẻ ngươi chưa từng được ăn, thế nào?"
Loan Loan sáng mắt lên, nuốt nước miếng, liên tục gật đầu.
"Nếu đại Hồng thua thì sao?" Lưu Chinh hỏi một câu rất đúng lúc đúng nơi.
Lâu Dự nhìn về phía Loan Loan, cười rất hòa ái dễ gần: "Nếu đại Hồng thua, từ ngày mai ngươi đến tên nỏ doanh theo giáo đầu học cưỡi ngựa bắn cung".
Loan Loan sửng sốt nhìn người đàn ông tươi cười dịu dàng trước mắt, cảm thấy nụ cười này đáng ghét một cách hết sức quen thuộc.
Không sai, hôm đó hắn đã lừa mình, sau đó lúc bắt mình lại, hắn cũng cười như thế...
Cô bé bắt đầu cảnh giác trong lòng, lại nhìn về phía đàn ngựa bên kia. Đại Hồng và Truy Phong đã hầm hè với nhau.
Hai con vua ngựa đã nhận ra đối phương từ lâu, lúc này đại Hồng đang phun hơi thở, ngẩng đầu cong mông, lắc lư ngúng nguẩy đi qua đi lại bên cạnh Truy Phong.
Truy Phong đóng nguyên bộ trang bị chiến trường, đầu và bụng đều có trọng giáp, uy phong lẫm liệt đứng yên một chỗ, mặc cho đại Hồng khiêu khích thế nào cũng ngẩng đầu không động, thỉnh thoảng lại nhìn đại Hồng bằng ánh mắt kiêu ngạo khinh thường.
Một quân chính quy, một vua không ngai, đều có địa bàn, đều có oai phong, không con nào phục con nào.
Loan Loan nhìn đại Hồng, lại nhìn Truy Phong. Con nhà mình bao giờ cũng đẹp, cô bé càng nhìn càng cảm thấy đại Hồng không có lí do gì để thua, lòng tin tăng mạnh, nói với vẻ khinh thường: "Cuộc thì cuộc, ai sợ ai chứ?"
"Chốt nhé!" Lâu Dự nhếch miệng, tự tay tháo trọng giáp của Truy Phong, dặn dò: "Lưu Chinh, lấy một bộ hàm thiếc và dây cương cho Loan Loan".
Loan Loan hừ một tiếng: "Tôi không cần mấy thứ đó".
Lưu Chinh nhìn cái lưng trần của đại Hồng, trơn trượt không có cả một chỗ bám tay, hừ một tiếng: "Tiểu quỷ, cưỡi như vậy nếu có thể thắng thế tử thì lão Lưu này sẽ bái ngươi làm sư phụ!"
Loan Loan nhếch miệng, thầm nghĩ ngươi không thấy nên không biết, từ nhỏ ta vẫn toàn cưỡi như vậy.
Lâu Dự đã xoay người lên ngựa, làm một thủ thế với Lưu Chinh. Lưu Chinh nghiêm sắc mặt, nhận lệnh dẫn chín thớt ngựa còn lại đi.
Lâu Dự nhìn về phía Loan Loan, nói: "Hai con ngựa sức chân không hơn kém bao nhiêu, có chạy vài chục dặm cũng không phân thắng bại được. Hôm nay chúng ta đấu kiểu khác, vừa so tốc độ vừa bì can đảm".
***
Thiên nhật thảo nở đầy trên thảo nguyên Dã Tây, những đóa hoa nhỏ màu trắng xanh lấm tấm dưới bầu trời xanh, tinh khiết khiến lòng người trải rộng, có cảm giác rất muốn thoải mái tung hoành.
Lâu Dự và Loan Loan ngồi trên lưng ngựa, sánh vai mà đứng. Gió thu nhẹ nhàng như bàn tay của người tình nhẹ nhàng lướt qua tay áo hai người.
Hai người ngồi ngay ngắn trên ngựa, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Vài dặm trước mặt, Lưu Chinh dẫn đầu chín ngựa đều đóng trang bị chiến trường, thiết kị trọng giáp, bày thành thế trận xung phong hình mũi dùi.
Lưu Chinh phóng tầm mắt nhìn về phía xa, đợi Lâu Dự và Loan Loan đứng vững, hắn lập tức ra lệnh một tiếng. Chín thớt ngựa cùng bắt đầu chạy, xông lên với tốc độ cao nhất. Đàn chiến mã cao lớn uy mãnh chạy nhanh như sấm sét, như một quả đấm thép đấm thẳng về phía này.
Vó ngựa to khỏe đập xuống mặt đất, mắt Loan Loan đột nhiên nheo lại, sức chú ý tập trung đến cực điểm.
Khi xông lên hết tốc lực, tốc độ của kị binh là cực kì kinh người.
Chín thớt ngựa càng ngày càng lớn trong đồng tử, chưa được mấy nhịp thở, khoảng cách hai bên đã thu nhỏ còn năm trăm mét. Loan Loan đã có thể nhìn thấy người xông lên trước tiên ở vị trí đầu mũi dùi là Lưu Chinh.
Như giữa sa trường tanh mùi máu, chín thớt ngựa mang khí thế hủy diệt hết thảy dũng mãnh lao về phía trước.
Ba trăm mét...
Loan Loan tim đập như sấm, bàn tay đặt trên cổ đại Hồng nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Cơ bắp đại Hồng căng cứng, lông bờm dựng đứng, vẫy đuôi nhanh hơn, đã bắt đầu bất an nhưng vẫn cố gắng đứng yên tại chỗ.
Một trăm năm mươi mét...
Tiếng vó ngựa nện xuống đất đinh tai nhức óc, âm thanh như sấm dội vào đáy lòng người nghe.
Sống lưng Loan Loan lạnh buốt, lông tơ dựng ngược, lầm tấm mồ hôi, không nhịn được lén nhìn người bên cạnh.
Một người một ngựa bên cạnh vẫn vững như bàn thạch, lặng như nước đầm.
Một trăm mét...
Cát đá chiến mã làm bắn lên đã bay đến trên mặt đại Hồng, chín thớt ngựa đó lại hoàn toàn không có định chậm lại, ngược lại những người ngồi trên lưng ngựa còn thúc giục chiến mã tăng tốc lao tới.
Đại Hồng tứ chi khẽ run, hơi thở nặng nề, bất an cào mặt đất, trong đôi mắt vẫn coi trời bằng vung cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ sệt.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Loan Loan chột dạ quay sang nhìn Lâu Dự, vẫn còn không chạy sao?
Lâu Dự nhìn về phía trước, mí mắt cũng không rung động chút nào.
Ba mươi mét...
Lâu Dự vẫn không hề nhúc nhích.
Loan Loan tuyệt vọng cực độ, ôm chặt lưng ngựa, toàn thân không nhịn được run rẩy, lại quật cường cắn chặt răng không lên tiếng, liều mạng vậy!
Tuy nhiên, cô bé muốn liều mạng nhưng đại Hồng lại không muốn.
Đại Hồng xưng bá thảo nguyên, lang bạt tự do, đã bao giờ gặp cảnh thiết kị xung phong tàn khốc vô tình, tràn ngập mùi máu tanh như vậy? Trận thế chỉnh tề, tốc độ ổn định, tiếng vó ngựa tập trung của đối phương, toàn bộ đều mang hơi thở tàn khốc hiểm nguy chốn sa trường, làm chấn động tâm linh của vua ngựa hoang.
Cũng giống như tướng cướp xưng bá một ngọn núi, tận mắt thấy quân chính quy huấn luyện kĩ càng không ai bì được, vua ngựa hoang cảm thấy tuyệt vọng và... sợ hãi chưa từng có.
Mắt thấy đội kị binh gào thét lao tới như một mũi nhọn đâm thẳng vào mặt, đại Hồng cuối cùng không nhịn được nữa, hí dài một tiếng, co chân chạy sang bên cạnh bất chấp Loan Loan có đồng ý hay không.
"Đại Hồng!" Loan Loan giận dữ tóm bờm ngựa quát lớn, mắt thấy đã tránh ra khỏi phạm vi xung phong của kị binh, trong lòng cô bé lại thoải mái như trút được gánh nặng, như tìm được đường sống trong cõi chết.
Cô bé vẫn tranh thủ quay lại nhìn về phía Lâu Dự, chỉ thấy đội kị binh không hề giảm tốc độ, vẫn lao thẳng tắp tới đây. Đúng lúc hai bên sắp lao vào nhau long trời lở đất, Lâu Dự đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt như chớp, hành động liền mạch như mây trôi nước chảy, kéo cương, nghiêng người, hai chân kẹp bụng ngựa. Truy Phong hơi chuyển hướng, nhanh chóng khởi động, lao vào đội kị binh trước mặt với một góc độ lệch nhau rất nhỏ.
Tốc độ hai bên công lại quả thật là nhanh như chớp, Loan Loan gần như nghe thấy tiếng không khí bị xé rách. Chỉ trong nháy mắt, Truy Phong đã lao sát sạt qua bên rìa đội hình xung phong của kị binh đối phương.
Đã chạy qua chiến đội của đối phương, Lâu Dự ghìm cương ngựa. Truy Phong đang chạy đột nhiên dừng chân, cả người đứng lên, chân trước trắng như tuyết vẽ thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung hóa giải hoàn toàn quán tính rồi vững vàng hạ xuống đất, động tác gọn gàng đẹp đẽ khiến mọi người không thẻ không thán phục.
Gần như đồng thời, Lưu Chinh hét lớn một tiếng: "Dừng!"
Chín thớt ngựa cũng đột nhiên dừng chân, tung hai chân trước lên giống hệt hành động của người vừa rồi, vẽ thành một loạt đường vòng cung, đột nhiên quay đầu ngựa lại chạy về phía Lâu Dự, xếp thành hàng ngang sau lưng chàng. Hành động đều nhịp, gọn gàng dứt khoát như cắt đậu phụ.
Tiếng sấm dừng lại, mưa rào đã tạnh, tiếng vó ngựa vẫn như còn bên tai, mười người mười ngựa đã đứng vững vàng ở đó.
Trong gió thu lành lạnh, Lâu Dự cưỡi Truy Phong đứng trước, chín thớt ngựa xếp hàng ngang phía sau, lạnh lùng đứng trên thảo nguyên, khí thế thấu xương ép người như một chiến đội ngàn người.
Đây là khí phách ra sao, dũng mãnh cỡ nào?
Nhìn người đàn ông đứng trước hiểm nguy vẫn an nhàn bình tĩnh đó, Loan Loan trợn mắt há mồm, cảm thấy sau lưng ướt đẫm, cả thể xác và tinh thần dường như đều bị hút khô.
Đây mới là quân nhân thật sự, chiến mã thật sự.
"Tôi thua rồi". Loan Loan rùng mình một cái, lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói ảo não.
Khóe miệng Lâu Dự lộ ra một nụ cười nhạt: "Có phục hay không?"
Loan Loan nhìn đại Hồng cũng ảo não như mình, nghĩ bụng cũng không thể trách nó, mình cũng suýt nữa sợ hãi đến tè ra quần còn gì? Cô bé vỗ vỗ cổ đại Hồng tỏ ý an ủi, ý muốn diễn đạt đại khái là người đàn ông này là một kẻ biến thái, ngựa của hắn cũng là biến thái, thua trước kẻ biến thái không có gì là mất mặt.
Đại Hồng lắc lắc đầu, bi phẫn phun phì phì. Bản lĩnh không bằng người khác chính là bản lĩnh không bằng người khác, ngươi còn nói người ta là biến thái, ta thấy da mặt ngươi mới là dày đến mức biến thái.
Loan Loan vừa xấu hổ vừa tức giận, đón ánh mắt lành lạnh của Lâu Dự, không thể không cắn răng, cúi đầu nói: "Phục rồi".
Lâu Dự mỉm cười gật đầu: "Vậy thì ngày mai tự động đến tên nỏ doanh báo danh".