Lúc trước gã mắt chuột này dùng mọi cách hành hạ hai mẹ con, Loan Loan đã hận nghiến răng nghiến lợi, lúc này Li Quang vừa ra chính là sát chiêu, hoàn toàn không để lại bất cứ đường sống nào, một chiêu bao trùm tất cả ba mươi sáu đại huyệt trên người hắn.
Tốc độ người lao tới quá nhanh, gã mắt chuột chỉ thấy hoa mắt, đồng đội đã bị vỡ đầu mà chết. Sau đó ánh đao lóe lên chém thẳng về phía hắn, cực kì sắc bén mạnh mẽ, lại khiến hắn không có bất cứ khả năng chống đỡ nào. Cản cũng không thể cản được, gã mắt chuột cuống lên, vội vàng đưa tay kéo một thủ hạ bên cạnh đến trước mặt.
Phụp một tiếng, đao ý không gì cản nổi, Li Quang sắc bén vô cùng, lập tức chém gục gã xui xẻo bị kéo đến đao này. Gã mắt chuột hoảng hốt, nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy, không cần biết mấy kẻ còn lại sống chết thế nào.
Loan Loan hận hắn lòng dạ độc địa, sao chịu để hắn chạy thoát, mũi chân lại điểm xuống, lập tức theo sát...
Bên này, Lâu Dự bay tới như chim ưng bay lên trời cao, tốc độ nhanh như chớp, ánh đao lóe sáng chém về phía mấy kẻ còn lại.
Chàng ra tay đặc biệt tàn nhẫn, không cho đối phương một chút cơ hội phản kháng nào, gần như một đao một người. Đối phương chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen lay động, ngay cả mặt kẻ thù còn không thấy rõ ràng đã bị chém đứt cổ họng, ôm vết thương máu chảy như suối, đau khổ căm hận, lại không nói được một chữ nửa câu, đừng nói gì đến chuyện cất tiếng cảnh báo.
Loan Loan theo sát gã mắt chuột, thân pháp phát động, gã mắt chuột đâu phải đối thủ của cô bé. Chỉ sau hai ba lần tung người, Loan Loan đã đuổi tới sau lưng gã mắt chuột, một cước đá hắn ngã sấp xuống đất, vung đao đang định chém xuống.
Gã mắt chuột lăn tròn trên mặt đất, nhân thể nằm sấp xuống, không ngừng khấu đầu cầu xin tha thứ: "Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng! Trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già tám mươi tuổi, tiểu nhân chết không có người phụng dưỡng, xin thiếu hiệp tha cho cái mạng chó này".
Loan Loan sửng sốt, Li Quang dừng lại giữa không trung, nhất thời có chút do dự.
Lâu Dự thầm nghĩ không tốt, thân thể trên không trung cưỡng chế xoay người, như tên rời cung bắn về phía gã mắt chuột, ánh đao lóe lên chém về phía cánh tay hắn.
Nhưng đã chậm một bước.
Thừa dịp Loan Loan đang sững sờ, gã mắt chuột lấy ra một ống tên lệnh từ sau lưng, lén lút kéo mạnh. Vù một tiếng, một mũi tên lệnh mang theo tiếng xé gió sắc bén chói tai bay lên, nổ tung trên không trung, âm thanh vang vọng năm dặm xung quanh đều có thể nghe thấy.
Một giây sau, đao của Lâu Dự chuyển hướng giữa không trung, không lưu tình chút nào lướt qua cổ hắn, một đao mất mạng.
"Người này quá xấu". Thấy tên lệnh bay lên, Loan Loan biết mình đã gây ra họa, vừa tức vừa giận liên tục giậm chân.
"Ngã một lần, khôn hơn một chút, có buồn cũng vô dụng". Lâu Dự quyết định thật nhanh, xoay người kẹp cậu bé vào nách, nói: "Số đông quân Sóc sẽ nhanh chóng đuổi tới đây, ngươi dìu mẹ nó, chúng ta chạy mau".
Loan Loan ờ một tiếng, cài Li Quang vào bên hông, nâng người phụ nữ trung niên dậy, vội vã chạy theo phía sau Lâu Dự.
Lâu Dự kẹp cậu bé chạy phía trước, Loan Loan dìu phụ nữ trung niên chạy phía sau. Người phụ nữ trung niên đó đã bị thương, mặc dù mạnh mẽ nén đau đớn không nói câu nào, nhưng dù sao máu chảy quá nhiều, sức mạnh không đủ nên bước chân vẫn lảo đảo, chạy rất khó khăn.
Chưa chạy được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên phía sau. Từ tiếng bước chân có thể tính được truy binh nhiều đến hơn một trăm người.
Lấy một địch trăm? Đó chỉ là truyền kì.
Lâu Dự tự biết không thể cứng đối cứng, đành phải đẩy nhanh tốc độ, tập trung tinh thần chạy trốn.
Đáng thương cho Loan Loan và Lâu Dự đều có khinh công tuyệt đỉnh, nhưng phải mang theo phụ nữ trẻ em, khinh công hoàn toàn không thể thi triển, chỉ có thể dựa vào sức chân, mạnh mẽ triển khai một cuộc thi chạy với truy binh trong rừng sâu núi thẳm này.
Hai người xuyên rừng gạt cỏ chạy khoảng thời gian ăn một bữa cơm. Lâu Dự còn đỡ, chàng có nội lực thâm hậu, hít thở vận hành một tiểu chu thiên, hơi thở đều đặn, mặc dù dưới tay kẹp một cậu bé mà vẫn chạy nhanh hơn cả thỏ, không thấy có biểu hiện mệt mỏi.
Loan Loan lại tương đối mất sức, khuôn mặt đỏ bừng, hít thở hồng hộc, dìu phụ nữ trung niên lảo đảo tiến lên, tụt lại sau Lâu Dự một quãng xa.
"Thiếu hiệp đừng lo cho tôi, tự mình chạy đi, chỉ xin thiếu hiệp mang Hổ nhi ra ngoài bình an, đừng lo cho tôi". Người phụ nữ trung niên vùng vẫy muốn thoát khỏi Loan Loan.
Loan Loan đâu chịu buông ra, lại giữa chặt hơn, gần như là kéo người phụ nữ trung niên, cắn răng chạy tiếp.
Lâu Dự chạy một hồi, chợt thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, Loan Loan đã tụt lại sau lưng mình mấy chục mét. Chàng không khỏi thở dài, đành phải quay trở lại, thả cậu bé đang kẹp dưới nách xuống, nói với Loan Loan: "Ngươi đến cõng nó".
Nói xong chàng ngồi xuống, nói với phụ nữ trung niên: "Ta cõng ngươi".
Phụ nữ trung niên lo sợ không yên, đâu chịu nghe lời, liên tục xua tay, nói: "Không được không được, như thế là làm nhục thiếu hiệp".
"Đừng khách khí, có gì đâu mà nhục". Lâu Dự không cho bà ta nói nữa, không nói không rằng kéo bà ta lên lưng, đứng dậy hít sâu một hơi, hai chân phát lực, chạy có thể nói là không kém ngựa phi.
"Đúng là chết mất thôi". Loan Loan hít sâu mấy hơi, điều hòa lại nhịp thở dồn dập, bắt chước Lâu Dự cõng cậu bé lên rồi chạy theo Lâu Dự, dùng hết sức bình sinh chạy như điên.
Mặc dù chạy mệt thở hồng hộc, tính mạng cũng rơi mất đến nơi, nhưng nhìn bóng lưng đang ra sức chạy trốn như thỏ của Lâu Dự, cuối cùng Loan Loan lại không nhịn được bật cười.
"Này, tôi nói này, có phải đây là lần đầu tiên ông phải chạy trối chết không?"
Lâu Dự không quay đầu lại, chạy hết sức chăm chú: "Ờ".
"Nhìn ông chạy chật vật như vậy, tôi cảm thấy rất thú vị, ha ha ha". Loan Loan vừa thở hổn hển vừa cười suýt nữa đứt hơi.
"Thú vị cái đầu nhà ngươi!" Lâu Dự thầm mắng một câu cửa miệng của Triệu Vô Cực. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, trong tình thế cấp bách đã tính đến chuyện tìm một chỗ giấu Loan Loan và hai mẹ con này, còn mình thì dẫn truy binh đi.
Đang nhìn trước ngó sau, đột nhiên chàng nghe thấy người phụ nữ trung niên nói: "Thiếu hiệp, chạy một đoạn nữa lên trên núi sẽ nhìn thấy một chiếc cầu gỗ, qua cầu gỗ chính là bãi săn của người Sơn Dương chúng tôi. Truy binh có nhiều hơn nữa cũng có thể cầm cự được một thời gian".
Lâu Dự nghe vậy mừng rỡ, không nói một lời, quay đầu chạy lên trên núi. Càng chạy lên cao càng nghe rõ tiếng nước ầm ầm, dường như gần đó có một con thác lớn từ vách núi cao chảy xuống. Một lát sau tiếng nước đã ầm ầm như sấm, người phụ nữ trung niên cao giọng nói rất hưng phấn: "Đến rồi đến rồi, chính là nơi này".
Lâu Dự và Loan Loan đưa mắt nhìn lại, đồng thời há hốc mồm. Đây... đây... đây chính là cầu?
Bốn người đứng bên một vách núi dốc đứng, dưới chân mây trắng lượn lờ, cúi đầu chính là vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy. Một thác nước từ khe núi trút ra như hàng vạn con ngựa ầm ầm lao xuống, bắn ra vô vàn những giọt nước li ti, dệt thành một tấm màn nước trắng mịt mờ bao phủ khắp nơi.
Một cây cầu gỗ, nói là cầu thì đúng là đánh giá nó cao quá, trên thực tế chỉ là một thân cây cực dài cực to được đẽo gọt chút ít, thậm chí ngay cả cành lá cũng chưa chặt hết, cực kì nguyên thủy chất phác vắt ngang qua khe núi phía trên thác nước, bị tiếng thác đổ như búa đập sét đánh chấn động làm cành lá rung rinh, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.