Lưu Chinh theo Lâu Dự đi tuần doanh, nhìn đôi mắt cười cong cong và khóe miệng sắp kéo đến mang tai của thế tử, hắn không nhịn được rùng mình một cái.
Thời gian này biểu hiện của thế tử thật sự quá mức kì lạ. Mấy ngày hôm trước còn như một quả pháo đã châm ngòi có thể nổ bất cứ lúc nào, hai ngày nay lại như chú rể sắp sửa cưới vợ, có người hay không người đều nhếch miệng cười ngây ngô. Sự thay đổi này giống như vừa bơi ra khỏi sông băng lại trôi vào biển nóng, làm mọi người không thích ứng kịp, toàn thân khó chịu.
May mà thế tử chỉ có hành vi kì dị chứ việc trị quân vẫn chặt chẽ cẩn thận không hề lơ là, mọi việc tuần doanh hay huấn luyện đều duy trì như thường ngày, tâm trạng bất an của Lưu Chinh cũng miễn cưỡng có được một chút thăng bằng.
Ngày đông mặt trời ấm áp, Loan Loan ngủ một giấc dậy, vết thương trên vai sau khi được đắp linh dược của tía đã đỡ hơn rất nhiều. Cô bé cử động vai, cảm giác đau như xé đã biến mất, động tác thoải mái linh động hơn hôm trước nhiều.
Vốn cũng không bị thương đến xương, sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một hai ngày, lại có thuốc trị thương đặc chế của tía, vết thương da thịt bình phục chỉ là vấn đề thời gian. Loan Loan vốn cũng không hề quá để ý đến vết thương nhẹ này.
Mấy hôm nay chuồng ngựa cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng ngựa hí hay nhai cỏ, ngay cả người thăm hỏi cũng không có một ai, điều này làm cho Loan Loan cảm thấy hơi đau lòng.
Những người khác không đến đã đành, tại sao ngay cả hắn cũng không đến? Chẳng lẽ hôm đó mình ngang bướng làm nũng đuổi người nên hắn giận mình?
"Đồ nhỏ mọn suốt ngày giận dỗi!" Loan Loan lầm bầm, trong lòng chợt thấy thất vọng và mất mát một cách khó hiểu. Bò ra khỏi ổ chăn, cô bé đưa tay gãi đầu, định ra ngoài xem đại Hồng và tiểu Hắc.
Sau khi Loan Loan từ Sơn Dương về, tiểu Hắc lại béo lên rất nhiều, lông mượt bóng loáng, bụng tròn căng sắp chạm xuống đất. Trước khi đi Sơn Dương, được Loan Loan nhờ vả, Lâu Dự đã dặn dò nhà bếp phải cho tiểu Hắc ăn no. Xem ra trong những ngày Loan Loan không có nhà, con báo đen này đã không hề bạc đãi chính mình, chẳng những ăn no mà còn ăn rất ngon, tự biến chính mình thành một con lợn màu đen.
Loan Loan đau đầu suy nghĩ xem có cần đuổi nó về thảo nguyên Dã Tây để lấy lại phong thái của báo hoang hay không. Vừa ra tới cửa, cô bé đã nhìn thấy một quân sĩ từ xa xa chạy tới: "Loan Loan, Loan Loan, thế tử điện hạ gọi ngươi đến lều trung quân một chuyến".
"Gọi ta đi đâu?" Loan Loan gãi tai, cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Lều trung quân". Quân sĩ gật đầu cực kì chắc chắn, ánh mắt lộ rõ vẻ hâm mộ.
Lều trung quân là doanh trướng của Lâu Dự. Mặc dù Lâu Dự có phủ tướng quân ở trong thành Lương Châu nhưng bình thường quân vụ bận rộn nên đa số thời gian đều ở lại trong đại doanh. Vì vậy lều trung quân vừa là nơi các tướng lĩnh cao cấp của Hắc Vân kị bàn bạc việc quân, chế định chiến lược, vừa là chỗ ở của Lâu Dự trong đại doanh.
Loan Loan đã từng vào lều trung quân một lần khi bị phạt vì tội đánh nhau ở tân binh doanh lần trước. Lần này Lâu Dự gọi mình tới làm gì? Chẳng lẽ lại định phạt mình?
Vừa nghĩ vậy, Loan Loan lại không muốn đi nữa. Cô bé chần chừ một hồi lâu, đến tận lúc bị quân sĩ truyền lệnh đó thúc giục không chịu nổi nữa mới chậm rãi đi tới lều trung quân.
Quân sĩ canh gác trên đường chắc hẳn đã nhận được chỉ thị của Lâu Dự, thấy Loan Loan đi tới mà không hề có biểu hiện gì, cũng không hề có ý định ngăn cản, ngay cả ánh mắt cũng không liếc cô bé lấy một cái. Loan Loan cứ thế đi vào trái tim của Hắc Vân kị mà không hề trở ngại, thản nhiên vén rèm lên đi vào, lại bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình kinh hãi.
Trong lều trung quân ngồi đầy người. Trung lang tướng tiên phong doanh Lỗ Chí Túc, trung lang tướng thám báo doanh Hầu Hành Tiễn, trung lang tướng bộ binh doanh La Chiêu, trung lang tướng tên nỏ doanh Lữ Nam Cung, thị trung lang Ngô Quán, phó tướng Lưu Chinh, hiệu úy Trần Thiên Kỳ và Triệu Vô Cực...
Trừ Tống Bách Lý đã đến Tứ Châu tuần sát, toàn bộ các tướng lĩnh cao cấp của Hắc Vân kị đều có mặt ở đây, một đám người ngồi đông nghịt quanh chiếc bàn dài đầu hổ sơn đen.
Nghe thấy tiếng vén rèm, rất nhiều gương mặt đen sạm quay ra nhìn về phía cửa lều, bầu không khí nghiêm túc uy nghi tràn ngập trong lều.
Loan Loan sững sờ, bàn tay vén rèm vẫn để yên trên không quên cả hạ xuống.
Lâu Dự ngồi ghế đầu, thấy Loan Loan đi vào liền đưa mắt thoáng nhìn tấm thảm mềm da hổ bên cạnh: "Đến rồi à? Tạm thời ngồi đây một lát, đợi ta bàn công chuyện với họ xong sẽ nói chuyện với ngươi sau".
Nói xong chàng lại nhìn về phía các tướng lĩnh, nói điềm nhiên như không: "Tiếp tục nói".
Loan Loan đã quen thói vô kỉ luật, cũng không hiểu cấp bậc quan giai là gì. Thấy Lâu Dự nói như vậy, cô bé yên tâm đi vào, ngồi luôn xuống tấm thảm da hổ dưới đất, đưa mắt nhìn đông nhìn tây, tiện tay cầm lấy một thanh đoản đao có vỏ bằng da cá mập trên giá binh khí lên ngắm nghía.
Các tướng Hắc Vân kị đưa mắt nhìn nhau. Lưu Chinh, Triệu Vô Cực, Trần Thiên Kỳ và mấy tướng lĩnh quen biết Loan Loan mỉm cười liếc cô bé một cái thay cho chào hỏi. Triệu Vô Cực thậm chí còn dùng khẩu hình hỏi một câu "Đã khỏi chưa?" và lập tức bị Lưu Chinh nghiêm mặt giẫm mạnh lên mu bàn chân dưới gầm bàn, đau đến mức phải nhe răng nhếch miệng.
Mấy trung lang tướng khác mặc dù không quen Loan Loan nhưng cũng đều đã nghe nói về chuyện của cô bé.
Nhờ có Lâu Dự, giờ đây tiếng tăm của Loan Loan trong Hắc Vân kị rất vang dội, có thể so với Thiếu Lâm hay Võ Đang trong chốn giang hồ. Trên dưới Hắc Vân kị gần như không có người nào không biết chuyện một tiểu mã phu thân thế truyền kì, kị thuật cực tốt, khinh công cao cường, lại không biết học được đao pháp tinh diệu từ chỗ nào, tuổi còn nhỏ đã có tiềm năng phát triển thành một siêu cao thủ, rất được thế tử điện hạ yêu thích.
Sau đó quan sát một thời gian, cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù hoang dã nhưng bất kể thân thủ hay hành vi đều tự nhiên phóng khoáng, đối nhân xử thế lại càng thẳng thắn hào sảng lẫm liệt khí khái, tính tình chính trực, dám làm dám chịu, như rượu thiêu đao tử loại mạnh nhất, nóng rát nhưng lại làm mọi người cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Trong quân đa số là người thẳng tính nên rất thích những người có khí độ và nhân phẩm như vậy. Mặc dù không có nhiều cơ hội gặp Loan Loan nhưng các vị trung lang tướng đều rất có thiện cảm với tiểu mã phu này.
Có điều lúc này đang bàn bạc việc quân, Loan Loan không hề có cấp bậc chức sắc gì mà lại ngồi dự thính bên cạnh như vậy thì hình như không được hợp lí cho lắm.
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt các thuộc hạ đắc lực nhất của mình, Lâu Dự khẽ ngước mắt lên, nói bình thản: "Từ hôm nay trở đi Loan Loan chính là thân binh của ta. Ta đến đâu, hắn sẽ phải đến đó".
Cái gọi là thân binh nghĩa là phải phụ trách chuyện ăn mặc, đi lại và an toàn cho tướng quân. Nói đơn giản thì chính là công vụ kiêm vệ sĩ bên cạnh tướng quân, quả thật lúc nào cũng phải theo sát bên cạnh, một phút cũng không rời.
Bên người các đại tướng quân có quân hàm cao nhất Đại Lương ít nhất cũng phải có chín mười thân binh. Chỉ có Lâu Dự mặc dù là Xa Kị đại tướng quân nhưng lại không có một thân binh nào. Trước đây Tống Bách Lý đã chọn mấy thân binh cho Lâu Dự nhưng tất cả đều bị Lâu Dự đuổi về. Lí do đưa ra là mình có sức chiến đấu mạnh mẽ, không cần hộ vệ nhưng thực ra chính là ngại phiền phức, không thích lúc nào cũng có người đi theo. Ngay cả lúc ăn cơm hay đi vệ sinh cũng có người nhìn chằm chằm, đúng là quá đáng ghét!
Hôm nay Lâu Dự lại thay đổi thái độ chọn Loan Loan làm thân binh, các tướng lĩnh mặc dù kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì nhân phẩm hay võ công của Loan Loan cũng đều ổn cả, biết đi đâu tìm được một thân binh phù hợp hơn Loan Loan chứ?
Keng! Thanh đoản đao trên tay Loan Loan rơi xuống đất. Cô bé trợn tròn hai mắt nhìn về phía Lâu Dự. Em đồng ý làm thân binh cho anh khi nào?
Không làm thân binh của anh, không vào ở trong doanh trướng của anh, vậy chẳng lẽ cứ để em ở trong chuồng ngựa lạnh như băng hay chạy đến ngủ giường ghép với đám lính tráng tiên phong doanh đó chắc?
Cửa cũng không có!
Lâu Dự không thèm để ý, hoàn toàn không cho Loan Loan có cơ hội kháng nghị, lại đưa mắt nhìn về phía các tướng lĩnh: "Vừa rồi nghị sự đến đâu rồi? Tiếp tục bàn bạc..."