***
Sau khi nghỉ ngơi thời gian ngắn trên bãi sông, quân Sóc lần nữa tập kết lại, vẫn lấy đội trọng tiễn làm tiên phong, tiến vào sâu trong rừng rậm.
Tác chiến trong rừng núi không thích hợp để đại quân cùng tiến. Đại thụ trong rừng dày đặc, tự nhiên chia cắt quân Sóc thành vô số nhóm nhỏ hai ba người.
Những quân Sóc này đa số đến từ châu phủ biên giới, sức chiến đấu tầm thường. Trọng tiễn xạ đội bình thường đều cưỡi ngựa bắn cung chiến đấu trên các khu vực rộng rãi, không hề am hiểu tác chiến trong rừng núi. Hơn nữa lần đầu tiên tiến vào khu rừng này, không có dân bản xứ dẫn đường, chỉ dẫn duy nhất chính là câu nói "Bộ lạc Sơn Dương ở trong khe núi".
Cả đám người liền mù quáng tiến vào khe núi. Khu rừng này quá lớn, đi một lát đã có rất nhiều tiểu đội quân Sóc lạc đường, cách đội hình càng ngày càng xa rồi biến mất trong rừng cây rậm rạp không còn tin tức.
Chỉ có đội trọng tiễn vẫn ngoan cường giữ đội hình tương đối chỉnh tề, trọng tiễn đặt lên cung, hết sức thận trọng tiến lên theo đội hình tấn công hình mũi dùi.
Đội hình tiến lên bình an vô sự. Núi rừng vắng vẻ, không thấy chim chóc dã thú.
Trước đó bị đám Triệu Vô Cực khuấy động một hồi, trên người các xạ thủ trọng tiễn ít nhiều đều có thương tích. Hành quân gấp thời gian một bữa cơm, dần dần cảm thấy mệt mỏi và mất cảnh giác.
Trong lúc tinh thần và thể lực đều tương đối mệt mỏi này, đột nhiên mấy tiếng huýt sáo chói tai vang lên, như mũi nhọn đâm vào tai, như móng tay cào thành vại, khó nghe làm mọi người nổi gai ốc khắp người.
"Có địch phục kích!" Đội trưởng đội trọng tiễn khựng lại, lớn tiếng quát: "Chuẩn bị tấn công!"
Không hổ là đội ngũ được Ưng Đình nước Sóc huấn luyện đặc biệt, các xạ thủ trọng tiễn phản ứng nhanh chóng, ra lệnh là thực hiện ngay. Hàng đầu tiên quỳ một gối xuống đất, hàng thứ hai nửa ngồi, hàng thứ ba đứng thẳng. Roạt một tiếng, toàn bộ mũi tên hướng ra ngoài, bày ra trận hình mũi dùi duy trì bắn liên tục.
"Hu a... Hu a..." Tiếng kêu quái dị không ngừng vang lên, như vượn kêu, lại như cú đêm. Vô số người mình khoác da thú, mặt vẽ đồ đằng không biết từ chỗ nào chui ra, miệng không ngừng kêu, hoặc tay đu dây mây, hoặc chuyền qua cành cây, như một đàn vượn len lỏi từ cây này sang cây khác.
"Chuẩn bị, bắn!" Đội trưởng đội trọng tiễn mặt lộ vẻ khinh thường. Một đám dã nhân, cho rằng vẽ mặt thành quái thú là trở thành quái thú thật à? Dám vuốt râu xạ đội huyền tiễn, tìm chết!
Các xạ thủ trọng tiễn nghe lệnh tấn công. Hàng đầu tiên bắn trước, trọng tiễn xé gió bay tới. Những người khác da thú tới tấp hú hét nấp sau thân cây, động tác nhanh chóng, linh hoạt như quỷ mị.
Phập phập phập! Trọng tiễn sắc nhọn cắm vào thân cây, vẫn chưa hết đã xuyên qua thân cây, đầu mũi tên sắc bén lộ ra phía sau, khẽ rung vù vù.
Mặc dù khí thế hừng hực nhưng sức sát thương lại nhỏ đến mức đáng thương. Trong rừng rậm, đại thụ mấy người ôm trở thành lá chắn thiên nhiên, mũi tên bị thân cây ngăn cản, không thể nào bắn trúng người nấp sau thân cây.
Loạt tên đầu tiên vừa dừng, những người đàn ông khoác da thú lại hú lên áp sát. Không ngờ xạ đội của đối phương được huấn luyện kĩ càng, các xạ thủ hàng thứ hai thứ ba lần lượt bắn tên tạo thành sóng tấn công không ngừng. Mấy người đàn ông khoác da thú vừa thò đầu ra, còn không kịp bám vào cành cây gần đó đã bị bắn ghim vào thân cây rất thê thảm.
Xạ đội trọng tiễn uy nghiêm lạnh lùng, rút tên, đặt tên, kéo cung, bắn ra. Hành động đều tăm tắp, trầm lặng mà sát ý thấu xương, chỉ cần có người thò đầu ra liền lạnh lùng bắn chết không lưu tình chút nào.
Đám người khoác da thú bị áp chế sau thân cây không thể nào tới gần.
Giữa rừng núi đột nhiên vang lên một tiếng hú dài như tiếng hổ gầm. Đột nhiên hơn mười tấm lưới rộng buông xuống xung quanh đội trọng tiễn, những mũi tên bắn tới đều bị mắc lại ở mắt lưới.
Tiêu hao mũi tên của đối phương.
Đây là chiến lược Lâu Dự định ra cho Thác Bạt Hồng Liệt. Trước hết phô trương thanh thế tấn công, đe doạ không lộ hư thực làm đội trọng tiễn không quen tác chiến trong rừng núi sợ hãi. Mà một chút sợ hãi như vậy đã đủ khiến đối phương phán đoán sai lầm, dùng những mũi tên được bọn chúng coi trọng nhất để tăng thêm can đảm cho chính mình.
Tên rồi sẽ có lúc bắn hết.
Các dũng sĩ Sơn Dương bất chấp tính mạng, lấy thân thể làm mồi nhử, dùng trả giá nhỏ nhất để tiêu hao tối đa những mũi tên của đối phương.
Chỉ chốc lát sau, trên tấm lưới lớn dùng để săn mãnh thú đã mắc đầy tên giống như mấy con nhím to lớn. Các dũng sĩ Sơn Dương trốn ở sau lưới, không mất cọng tóc, hình thành một vòng vây từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tới gần đội huyền tiễn.
Tiếng hổ gầm lại vang lên. Mấy tấm lưới lớn đó đột nhiên bị kéo lên. Như vở kịch cuối cùng bắt đầu biểu diễn, những tấm rèm dày nặng trong rạp hát được kéo ra, các diễn viên đứng sau màn sân khấu dồn sức đã lâu, tới tấp nhảy ra trước sân khấu.
Lúc này các xạ thủ trọng tiễn mới phát hiện đám dã nhân nhảy nhót trên ngọn cây đó không ngờ đã đến rất gần mình. Chúng đưa tay rút tên, lại phát hiện trong ống tên chỉ còn lại một vài mũi.
Mưa tên đang dày đặc trở nên thưa thớt đáng thương, các dũng sĩ Sơn Dương lũ lượt từ sau thân cây hiện ra, đứng trên cành cây to như cánh tay.
Thác Bạt Hồng Liệt đứng đầu, khóe miệng mang nụ cười lạnh tàn khốc. Giết nhiều tộc nhân của ta như vậy, hôm nay phải cho các ngươi nợ máu trả bằng máu.
Thác Bạt Hồng Liệt ngẩng mặt hú dài như quân lệnh, các dũng sĩ Sơn Dương cầm những mũi lao vót nhọn ra sức ném về phía đội huyền tiễn.
Những dũng sĩ Sơn Dương này giết hổ săn báo trong rừng núi, lực cánh tay kinh người, cự li gần ném tà cao xuống, mũi lao như trọng tiễn phóng đại mười lần từ trên trời giáng xuống, tàn nhẫn đâm vào xạ đội huyền tiễn.
Đội ngũ của bọn chúng quá chỉnh tề, nếu trong giao đấu chém giết bình thường, trận hình chiến đấu chỉnh tề kiêm cả công thủ như vậy đương nhiên là mạnh mẽ vững vàng, vừa có thể bảo đảm mũi tên cuồn cuộn không ngừng bắn ra, cũng có thể bảo vệ xạ thủ không bị kị binh đối phương xung phong đánh tan.
Nhưng trong rừng núi thì hoàn toàn trái ngược.
Như mãnh hổ bị giam cầm, mặc dù hung mãnh lại không thể di chuyển, mọi người co cụm lại một chỗ, muốn tránh cũng không được, đành phải trơ mắt nhìn những ngọn lao bay tới. Sợ hãi còn trong đáy mắt, tiếng rống giận còn ở trong họng, mũi lao sắc nhọn đã đâm xuyên qua ngực, lập tức mất mạng.
"Tản ra, tránh né". Đội trưởng đội huyền tiễn rút bội đao ra, gào thét điên cuồng. Mệnh lệnh vẫn còn vang vọng trên ngọn cây, một ngọn lao đã bay tới trước mặt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xiên hắn và một xạ thủ phía sau thành kẹo hồ lô.
Mùi máu tanh làm những người khoác da thú vô cùng hưng phấn, tới tấp hú hét từ trên cây nhảy xuống, rút bội đao ra đánh tới, hành động thành thạo như thường ngày đi săn mãnh thú.
Người Sơn Dương đều là thợ săn bẩm sinh, nghi thức trưởng thành của đàn ông trong bộ lạc chính là một mình đi săn một con mãnh thú về làm tế phẩm, mỗi người đều có sức mạnh đánh hổ săn báo. Lúc này các dũng sĩ trong bộ lạc dốc hết sức mạnh vung đao chém giết không hề mềm tay, lập tức đánh cho các xạ thủ đã loạn đội hình luống cuống tay chân.
Thác Bạt Hồng Liệt đứng trên cây, chậm rãi thu tay lại, cúi xuống nhìn tình hình chiến đấu bên dưới. Sắc mặt kì dị, kích động, vui sướng, máu nóng sôi trào, lại bội phục khó tin... Tất cả mọi chuyện này quả nhiên không khác gì dự đoán của chàng trai trẻ tuổi đó.
Một ngày trước, trong hang núi dưỡng thương, Lâu Dự nói bình thản, ánh mắt chăm chú: "Bắn tên và cưỡi ngựa xung kích có chỗ tương tự, đều cần một khoảng cách tương đối thích hợp. Quá xa dễ mệt, quá gần vô lực. Chỉ cần các ngươi có thể kéo gần khoảng cách, cung tên sẽ mất sức tấn công. Ta tin rằng khi cận chiến, dũng sĩ Sơn Dương sẽ không thua quân Sóc".
Từ việc đối phương sẽ tiến lên với đội hình chiến đấu đến lợi dụng tâm lí sợ hãi rừng núi của đối phương, lại lên kế hoạch tiêu hao mũi tên của bọn chúng, thành công rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, chuyển từ sở trường bắn cự li xa của xạ thủ thành sở trường cận chiến của người Sơn Dương. Tất cả mọi cơ hội và lực lượng đều được người đàn ông tuấn tú này nắm chắc trong lòng bàn tay và lợi dụng triệt để.
Người Sơn Dương đau khổ chống lại quân Sóc hơn mười ngày trong rừng núi lại không bằng kế hoạch người đàn ông trẻ tuổi này vạch ra trong một buổi sáng.
Cái gọi là người làm tướng chính là như vậy.
Thác Bạt Hồng Liệt thầm hạ quyết tâm trong lòng, bất kể dùng cách nào cũng phải đưa gã em trai như ngựa hoang của mình vào Hắc Vân kị, đi theo Lâu Dự chiến đấu.
Lúc Thác Bạt Hồng Đạt chạy tới thì bên này đang chém giết hỗn loạn. Các xạ thủ trọng tiễn mặc dù tử thương nặng nề nhưng vẫn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại với ý chí mạnh mẽ.
Thác Bạt Hồng Đạt xông vào chiến trường, tìm được Thác Bạt Hồng Liệt, gọi một tiếng anh trai, không phân bua gì nhét một thứ đầm đìa máu vào tay Thác Bạt Hồng Liệt, sau đó không nói một lời, vung hắc thiết đại đao lao vào vòng chiến.
Thác Bạt Hồng Liệt dở khóc dở cười nhìn thứ đó, trên mắt Hồng Tam Hỉ còn cắm một mũi tên, nửa con mắt đầm đìa máu mở to dữ dằn, đã chết mà nhìn vẫn rất sống động.
Biết người này chính là thủ lĩnh quân địch theo lời Lâu Dự, Thác Bạt Hồng Liệt mừng rỡ trong lòng, lập tức tóm tóc thủ cấp giơ lên cao, hét lớn: "Tướng địch đã chết, các dũng sĩ Sơn Dương, thời khắc báo thù cho thân nhân đã đến, giết!"
Rừng núi hoang vắng, tiếng hét của hắn rất lớn, tiếng vọng vang mãi trong khe núi, lọt vào tai chấn động tinh thần.
Các xạ thủ trọng tiễn mới mất đội trưởng, lại thấy trưởng quan cao nhất bị bêu đầu tàn nhẫn, quân tâm lập tức tan rã, không còn ý chí chi tâm mà chạy trốn tán loạn trong rừng, cố gắng tìm đường sống.
Giặc cùng đường chớ đuổi, Thác Bạt Hồng Liệt không hề có kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột với đám tàn binh này. Theo lời Lâu Dự thì chính là quá mất thời gian và tinh lực.
Trong rừng đã có các loại cạm bẫy chăm sóc, còn những kẻ tránh được bẫy rập cũng không thể thở phào nhẹ nhõm, vì trong kế hoạch của Lâu Dự còn có hậu chiêu.
Thác Bạt Hồng Liệt cười lạnh, lấy một mũi tên lệnh dùng trong quân đội của Hắc Vân kị ra, kéo ngòi nổ. Tên lệnh mang tiếng rít bay lên, giữa không trung nổ ra một đóa hoa màu sáng bạc...
Cửa núi Tuyết Phong, Lưu Chinh đợi nóng ruột nóng gan, tinh thần suy kiệt, khóc không ra nước mắt. Mấy ngày qua hắn vẫn qua lại vô số lần trước cửa núi như một quả lắc đồng hồ không biết mệt. Lúc này nhìn thấy đoá hoa sáng bạc quen thuộc bay lên trên trời, Lưu Chinh chấn động, như gà chọi say đòn, nhảy cao ba thước, đỏ mặt gào to: "Thế tử đã thành công! Các anh em, lên ngựa! Chặn hết các lối ra! Giết con bà chúng nó..."
Ngoài núi Tuyết Phong, dù không phải đêm trăng tối gió cao, lại là ngày giết người phóng hỏa.