Lâu Dự như cười như không, bắt tay sau lưng đứng trước cửa sảnh hoa. Đợi Lâu Thành chỉnh trang lại xong ngồi xuống, chàng mới bước qua cửa vào, quỳ xuống đất hành đại lễ quân thần, cao giọng nói: "Thần Tây Lương vương Lâu Dự khấu kiến hoàng thượng".
"Tứ ca mau đứng lên". Lâu Thành vội vàng đứng lên, đi vài bước đến đỡ Lâu Dự đứng dậy.
Đối với vị Tứ ca này, từ nhỏ hắn đã vừa kính vừa sợ. Cho dù bây giờ đã làm hoàng đế, sự kính trọng của hắn vẫn chỉ tăng không giảm. Lúc này thấy Lâu Dự quỳ xuống hành đại lễ quân thần, hắn cảm thấy rất không quen.
Lâu Dự không hề đứng dậy mà trịnh trọng hành đại lễ xong mới đứng lên, nói: "Hoàng thượng không thể xưng hô như vậy nữa, thần không dám nhận".
Lâu Thành tức giận nói: "Cái gì mà không dám nhận? Ngươi chính là Tứ ca của ta, ta không thích ngươi gọi ta là hoàng thượng, cứ gọi ta là Lục đệ như trước kia mới thoải mái tự nhiên.
Lâu Dự nói bất đắc dĩ: "Bây giờ hoàng thượng đã là hoàng thượng, phải có khí độ của hoàng thượng, không thể tùy tiện giống như trước nữa".
Lâu Thành nhếch miệng nói: "Làm hoàng thượng vui như vậy, vì sao ngươi không tự mình làm mà lại đẩy cho ta? Ngươi không biết mấy tháng nay ta mệt thế nào à?"
Lâu Dự thấy khuôn mặt vốn bầu bĩnh của hắn quả thật đã gầy hơn một chút, không khỏi buồn cười. Bảo tạo hoàng đế, thiên hạ không ai không bu vào như ruồi thấy mật, tên Lục đệ này của mình lại khác người, xuất thân hoàng thất mà không có tham vọng uy quyền. Lần này nếu không phải mình dốc hết sức nâng đỡ, sợ rằng Lâu Thành chỉ muốn làm một thân vương an nhàn phú quý chứ nhất định không chịu ngồi lên ngai rồng.
Chàng cũng không muốn nhiều lời về chuyện này, phất vạt áo ngồi xuống, nói: "Sao hôm nay hoàng thượng lại rảnh rỗi tới đây?"
Trên dưới triều đình Đại Lương giờ đây đều biết Tây Lương vương có một quy củ quái gở mà trong ngày mùng tám tháng chạp nhất quyết không tiếp khách. Giờ đây chàng dưới một người trên vạn người, địa vị tôn quý vô cùng, không có người nào dám đến phá vỡ quy củ của chàng, ngay cả Ngụy tướng quốc cũng không đến bàn việc nước với chàng vào ngày này.
Ngàn vạn lần không thể nói với huynh ấy là mình chẳng qua nửa đêm không ngủ được, muốn nhân lúc huynh ấy không tiếp khách, chạy đến sảnh hoa trong phủ của huynh ấy chơi cho đỡ chán. Lâu Thành đảo mắt không ngừng, ậm ờ nói: "Tiện đường đi qua vào uống chén trà".
Đi qua? Có hoàng đế nào đêm hôm khuya khoắt đi lại lung tung ngoài cung sau đó chạy đến nhà triều thần chỉ để uống chén trà? Lâu Dự lẳng lặng nhìn hắn, yên lặng không nói.
Tứ ca, huynh đừng có như yêu nghiệt có thể nhìn thấu lòng người nữa được không? Lâu Thành ương ngạnh chống cự một hồi, cuối cùng chịu thua, nói: "Ta... không ngủ được, bởi vì nửa đêm đột nhiên nhớ tới một người, càng nghĩ càng khó chịu không sao ngủ được".
"Hoàng thượng nhớ tới người nào?"
"Loan Loan". Lâu Thành nhìn về phía Lâu Dự, đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên một cách vô cớ: "Chính là tên tiểu tướng Hắc Vân kị ta tình cờ gặp trong phủ của huynh đó, hắn còn dạy công phu cho ta nữa. Mấy năm nay hắn vẫn ổn chứ?"
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, tất cả bi thương đau đớn lập tức nổ tung trong lồng ngực, cổ họng như bị lửa đốt, Lâu Dự nhất thời không nói nên lời.
Lâu Thành nhìn kĩ sắc mặt Lâu Dự, cảm giác nóng bỏng trong lòng dần dần lạnh đi, hơi ấp úng suy đoán: "Loan Loan... Bây giờ hắn ở đâu? Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn đã..."
"Loan Loan rất ổn, không ngờ đã nhiều năm rồi mà hoàng thượng còn tưởng nhớ đến Loan Loan". Lâu Dự ngắt lời hắn, đáy mắt dường như có một vết rạn không thể nhận ra.
Lâu Thành lập tức vui vẻ, nhếch miệng cười nói: "Bên cạnh ta vẫn thiếu một người tri kỉ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Loan Loan là hợp ý ta nhất. Năm đó ta xin hắn đến chỗ ta nhưng huynh không chịu, bây giờ huynh có thể cho hắn đến chỗ ta làm một tứ phẩm đới đao hộ vệ không?"
"Không được!" Lâu Dự đáp không cần suy nghĩ, giọng nói như chém đinh chặt sắt.
Khuôn mặt tròn trịa của Lâu Thành lập tức xịu xuống, cả giận nói: "Vì sao? Bây giờ ta là hoàng đế rồi, chẳng lẽ cần một thị vệ cũng không được?"
Sắc mặt Lâu Dự vô cùng nghiêm túc, giọng nói nặng nề: "Lục đệ".
Sắc mặt Lâu Thành không khỏi thay đổi. Từ sau khi hắn lên ngôi, Tứ ca luôn luôn gọi hắn là hoàng thượng, cực ít khi gọi là Lục đệ. Lúc này thấy Lâu Dự gọi một tiếng Lục đệ nghiêm túc như thế, chuyện sắp nói tiếp theo sợ là sẽ tương đối quan trọng.
Lâu Dự nhìn Lâu Thành, nói từng chữ từng câu như búa vàng đập vào chuông đồng, âm thanh vang vọng: "Lục đệ, ta có thể cho đệ cả thiên hạ, trừ Loan Loan".
Lâu Thành kinh hãi. Hắn đã thấy Tứ ca sát phạt quyết đoán, đã thấy Tứ ca ẩn nhẫn máu lạnh, đã thấy Tứ ca thâm trầm tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ thấy Tứ ca như bây giờ. Lúc này sắc mặt Lâu Dự vẫn trầm tĩnh nhưng sự dịu dàng và đau buồn dưới đáy mắt sâu như đêm tối lại tuyệt đối không phải giả dối.
Người có thể làm cho Tứ ca ngay cả giang sơn cũng không để vào mắt đương nhiên phải là người chàng yêu thương hơn cả tính mạng mình.
Liên tưởng đến tiếng cười như ngọc trai rơi vào đĩa ngọc và bóng dáng nhỏ nhắn bốn năm trước, Lâu Thành dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhất thời trong lòng mừng mừng tủi tủi. Vừa hối hận vì đã đòi người làm Tứ ca không vui, lại cực kì hâm mộ Tứ ca, đời này không biết mình có thể gặp được một cô gái trong sáng lung linh như Loan Loan hay không. Nghĩ tới đây, đáy lòng hắn lại xuất hiện một thoáng thất vọng mơ hồ.
"Tốt tốt tốt, không được thì không được chứ sao. Nhưng huynh phải tìm một người thân thủ tốt trong Hắc Vân kị đến làm thị vệ cho ta, chuyện này thì được chứ?"
Lâu Thành xua tan nỗi thất vọng mơ hồ trong lòng, chủ động chuyển đề tài, nói hơi ngập ngừng: "Tứ ca, đã đến đây rồi thì ta còn có một việc cần hỏi huynh. Thái tử... Không, tội nhân Lâu Mẫn và Lâu Hiệt đã giam ở Đại Lý tự hơn ba tháng, nên xử trí như thế nào?"
"Lệnh cho Đại Lý tự tra rõ tội trạng của bọn chúng, chiêu cáo thiên hạ, chém đầu thị chúng". Lâu Dự mặt không biểu cảm, giọng nói hơn khàn khàn, dù nói ra những lời tàn nhẫn nhưng lại hời hợt như cần đá chết một con chó.
Lâu Thành lộ vẻ không đành lòng: "Dù sao cũng vẫn là huynh đệ".
Lâu Dự nói lạnh lùng: "Người nhân từ thì không cầm quân. Khi đó bọn chúng đoạt vị có hề nghĩ đến tình phụ tử huynh đệ? Quan trọng nhất là đế quân nước Sóc bừng bừng dã tâm, vẫn nhìn Đại Lương ta chằm chằm như hổ đói, Đại Lương tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người như Lâu Mẫn, nếu không đại chiến lại bùng nổ, trăm họ lầm than, dân chúng điêu linh".
Lâu Thành mặc dù khó xử trong lòng nhưng lại biết Tứ ca nói có lí. Từ sau khi đoạt lại sông Tháp Mẫu, quốc lực của Đại Lương tăng mạnh, giờ đây sức mạnh của hai nước Lương Sóc chênh lệch không lớn, cả hai nước đều không có năng lực thôn tính đối phương thống nhất thiên hạ, chỉ có thể cản trở lẫn nhau, giằng co cách một con sông.
Trăm họ không dễ gì được sống mấy năm thái bình, tiếp tục giằng co trong ổn định như vậy chính là điều lòng dân mong muốn. Nếu cho Lâu Mẫn cơ hội, vạn nhất để hắn tro tàn lại cháy, lần nữa cầm quyền, nước Lương tất sẽ loạn lạc, Ân Minh sao có thể từ bỏ thời cơ tốt đẹp đó?
"Dân là cao nhất, xã tắc thứ hai, quân vương cuối cùng". Trong cung Phượng Nghi, Dung thái hậu bưng một bát canh đường nấm tuyết, dùng thìa bạc múc, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Vũ Định đế, nói dịu dàng: "Thiếp không cần Thành nhi thống nhất thiên hạ, lưu danh sử sách. Thiếp chỉ cầu cho nó là một vị vua tốt, làm cho bách tính Đại Lương có cuộc sống giàu có thái bình".
Vũ Định đế râu tóc trắng xóa, nằm trên ghế dựa lót da chồn trắng, từ cổ trở xuống cứng đờ không thể cử động, há miệng ăn thìa nấm tuyết đó, lạnh lùng nói: "Muốn làm hiền vương phải làm một chuyện trước đã. Chuyện này nếu Thành nhi không hạ quyết tâm được thì để Lâu Dự giúp nó".
Dung thái hậu lại múc một thìa đưa tới bên miệng Vũ Định đế, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Đôi mắt vẩn đục của Vũ Định đế đột nhiên sáng rực, giọng nói uy nghiêm: "Muốn làm hiền vương, trước hết phải giết thái tử".
Dung thái hậu kinh hãi, bàn tay run rẩy, cả bát lẫn thìa rơi xuống đất. Tiếng vỡ vụn vang lên, chiếc bát ngọc lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.