Xa xa có một đội ngự lâm quân cầm đuốc tuần đêm đi tới, lập tức có kị binh hộ vệ tiến lên ra hiệu cho ngự lâm quân nhường đường. Nhìn thấy thẻ bài đeo bên hông các hộ vệ đó, người dẫn đầu ngự lâm quân lập tức biết người trong xe là ai, cực kì cung kính hành lễ, cầm đuốc im lặng lui lại.
Đội người ngựa này yên lặng đi về phía cuối phố, dừng lại trước một tòa nhà lớn sâu trong ngõ nhỏ cuối con phố chính.
Đại thái giám Vương Hỉ đích thân đánh xe bước xuống xe đi tới trước phủ, gia nô trên vọng lâu phụ trách quan sát nhìn thấy đội xe này đã ra cửa nghênh đón.
"Mau đi bẩm báo chủ nhân nhà ngươi, hoàng thượng giá lâm". Vương Hỉ hạ giọng nói.
Trước mặt chủ nhân của tòa phủ đệ này, cho dù hắn là tổng quản đại nội, người hầu hạ sát bên hoàng thượng cũng không dám tự cao tự đại chút nào.
Quản sự ra cửa đón khách lộ vẻ khó xử. Ngày này hàng năm vương gia luôn luôn đóng cửa không tiếp bất cứ khách nào. Hoàng thượng cũng biết thói quen này, tại sao hôm nay lại vội vã đến nhà?
Thậm chí quản sự còn oán thầm hoàng đế đến nhà không đúng lúc, lại không nghĩ người trong xe ngựa là hoàng đế Đại Lương. Trong thiên hạ này, hoàng đế Đại Lương muốn đến nhà bề tôi nào chẳng lẽ còn phải hẹn trước?
Thấy quản sự do dự không đi, Vương Hỉ cũng lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói: "Cũng biết ngày hôm nay không tiện, nhưng hoàng thượng lại cứ..."
Lúc này rèm xe ngựa màu đen bị vén ra, một đôi giày da màu đen thêu rồng vờn mây bạc đặt xuống mặt tuyết.
"Hoàng thượng!" Vương Hỉ kinh hãi run rẩy trong lòng, vội vã bước tới nghênh đón, khom người nói: "Bên ngoài lạnh giá, tại sao hoàng thượng lại xuống xe".
Đám hộ vệ kị binh tới tấp xuống ngựa, quản sự và đám gia nô trước cổng phủ cũng quỳ xuống đất thi lễ: "Khấu kiến hoàng thượng!"
Lâu Thành khoác áo da chồn đen đứng trên tuyết, hà hơi trắng xóa, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cổng phủ, trên biển viết bốn chữ to như rồng bay phượng múa: Phủ Tây Lương vương.
Mùa thu năm Vũ Định thứ mười, kinh đô Thượng Kinh của Đại Lương xảy ra bạo loạn, cấm quân và ngự lâm quân phụng mệnh tạo phản, thái tử Lâu Mẫn mưu toan giết cha giết em đoạt vị không thành, cùng với đồng đảng Lộc thân vương bị giam cầm trong ngục tối của Đại Lý tự. Tào hoàng hậu bị phế thành thứ dân, ban cho lụa trắng tự tử. Vây cánh của nhà họ Tào toàn bộ bị bỏ tù, các quan chức thuộc bè lũ thái tử bị quét sạch bằng thủ đoạn sấm sét, danh gia vọng tộc trăm năm đổ sụp sau một đêm, trở thành một đống gạch vụn.
Lục hoàng tử Lâu Thành kế vị, đổi quốc hiệu thành Thiên Nguyên, tôn Vũ Định đế làm thái thượng hoàng, Dung quý phi làm hoàng thái hậu. Thừa tướng Ngụy Minh đứng ra tổ chức lại nội các. Thế tử Lăng Nam vương công lao lớn nhất, sắc phong làm Tây Lương vương, quay lại nắm Hắc Vân kị, kiêm quản bộ Binh, ban tước vị công tước nhất đẳng, cha truyền con nối.
Từ đó cha con Lăng Nam vương đều là thân vương, tay nắm binh quyền hùng hậu, vinh sủng không ai bì được.
Lâu Thành nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu, không biết suy nghĩ gì, hồi lâu sau thở dài một hơi, nói: "Trẫm biết hôm nay Tứ ca không tiếp khách. Không sao, Trẫm cũng quen đến phủ Tây Lương vương rồi, cứ coi như vào nghỉ chân một chút, đến sảnh hoa uống chén trà thơm".
Dứt lời phất vạt áo bào nhấc chân đi vào trong phủ.
Hoàng đế muốn đi vào, còn ai dám ngăn cản? Đám quản sự gia nô quỳ ngay ngắn, phủ phục khấu đầu: "Cung nghênh hoàng thượng".
Lâu Thành khẽ gật đầu, thành thạo đi đến phòng khách.
Quản sự phủ Tây Lương vương cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, bất chấp nguy cơ bị vương gia đá ra ngoài, oai phong lẫm liệt đích thân đi đến hậu viện mật báo.
Trong sương phòng của hậu viện, trên bàn có một chiếc hộp gốm trắng đáy lót gỗ lê vàng đun trên ngọn lửa liu riu tỏa ra hương thơm ngọt ngào lượn lờ tinh tế.
Lâu Dự nghiêng người dựa vào bên ghế, cầm một bầu rượu in hình cánh hạc thắt lụa hoa tự rót tự uống, đã say đến bảy tám phần.
Chiếc ghế đối diện trống không, lại đặt một bộ váy áo phụ nữ. Đã nhiều năm trôi qua, màu hồng nhạt đã phai dần, kiểu hoa đào thêu bên góc váy cũng tỏ ra lỗi thời, nhưng vì được giữ cẩn thận nên ngay cả cánh hoa mỏng manh bằng voan cũng không thiếu một cánh nào.
Lâu Dự đổ một ngụm rượu vào miệng, ngơ ngác nhìn bộ váy áo đó rơi lệ.
Hôm nay là mùng tám tháng chạp, là ngày sinh của nàng!
Mùng tám tháng chạp bốn năm trước, chàng và nàng đã ước định ngày này hàng năm chính là sinh nhật của nàng. Chàng sẽ nấu cháo lạp bát để chúc mừng sinh nhật nàng. Nhưng bốn năm sau đó, cháo lạp bát vẫn thơm ngon như trước, trên chiếc ghế đối diện lại không còn có cô gái tươi cười đáng yêu đó nữa.
Lâu Dự dốc bầu rượu vào miệng ồng ộc, đến tận lúc trong bầu rượu không còn một giọt nào. Trong lòng khó chịu, chàng đập mạnh bầu rượu không xuống đất, hô to: "Mang rượu tới".
Cửa sương phòng mở ra, quản sự rón rén tiến vào, trên tay lại không có bầu rượu mà quỳ xuống đất bẩm: "Vương gia, có khách tới".
"Không gặp!" Lâu Dự đáp không cần suy nghĩ. Hôm nay là ngày của chàng và nàng, bất kì ai cũng không thể quấy rầy.
Quản sự hết sức thận trọng nhìn sắc mặt vương gia nhà mình, bẩm: "Vương gia, khách đến là hoàng thượng".
Lâu Dự chậm rãi ngồi thẳng lên, trầm ngâm một lát rồi nói: "Mời hoàng thượng chờ một chút, bản vương thay y phục rồi sẽ lập tức ra đón".
Sảnh hoa phủ Tây Lương vương, chính giữa là một tấm bình phong lớn màu đỏ rực vẽ hình Chu Tước, xung quanh trang trí cảnh săn bắn, yến ẩm, ca múa, khảm các đồ trang sức như sợi bạc, trân châu, ngọc thạch.
Tuy nói là sảnh hoa nhưng lại không có lấy nửa đóa hoa, lối trang trí cổ xưa cứng cáp, bố cục tổng thể trầm tĩnh vững chắc, toát lên tinh thần thượng võ nồng đậm.
Lâu Thành ngồi trên ghế chính giữa, dựa vào gối lụa thêu hoa vàng, ung dung dùng nắp chén trà gạt vụn trà trên mặt chén, đã uống đến chén trà thơm thứ ba.
Vương Hỉ đứng bên cạnh thầm than, tân hoàng mới có mười bảy tuổi, tính tình nói dễ nghe thì là hoạt bát hiếu động, nói khó nghe một chút thì chính là hấp tấp thiếu kiên nhẫn. Đưa mắt nhìn khắp Đại Lương cũng chỉ có chủ nhân tòa phủ đệ này mới có thể khiến tân hoàng kiên nhẫn chờ đợi như vậy.
Lâu Thành nhấp một ngụm trà, quan sát lối trang hoàng trong sảnh hoa, cảm khái: "Sảnh hoa này là nơi Tứ ca và Ngũ thúc bàn bạc việc quân với các tướng lĩnh. Dạo đó Trẫm suốt ngày tìm cơ hội đến phủ Lăng Nam vương chơi, rất muốn đi vào sảnh hoa này nhưng bọn họ đều coi Trẫm là trẻ con không cho vào.
Bây giờ cuối cùng Trẫm cũng có thể chính đại quang minh ngồi ở đây uống trà, đúng là hả hê lòng người, ha ha ha ha".
Vương Hỉ nhăn nhó thầm nghĩ, hoàng thượng ơi là hoàng thượng, ngài cho rằng biểu hiện của ngài bây giờ là giống người lớn sao?
"Vương Hỉ, ngươi nói xem vì sao Tứ ca không tự mình làm hoàng thượng?" Lâu Thành giữ phong độ hoàng đế một hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa, thả nắp chén trà xuống bàn, dang tay dạng chân thoải mái tựa vào chiếc gối dựa mềm.
Vương Hỉ thầm khinh bỉ trong lòng. Hoàng thượng hỏi câu này nô tài làm sao dám trả lời? Đây là chuyện mất đầu chứ đâu phải chuyện chơi?
Thấy Vương Hỉ ấp úng không đáp được, Lâu Thành cũng không ép hắn, kéo tay áo long bào lên, tức giận nói: "Lúc Tứ ca mười bảy tuổi đã ngang dọc sa trường, ra trận giết địch. Còn Trẫm thì sao? Cả ngày bị thái phó và Ngụy tướng quốc nhìn chằm chằm, nhốt trong cung phê tấu chương đọc sách sử học thuật trị quốc an bang bí bức muốn chết".
"Thái hậu vẫn dạy bảo Trẫm phải làm một hoàng đế tốt, nhưng kì thực Trẫm không hề muốn làm hoàng đế chút nào". Lâu Thành vén vạt áo, cười hê hê khoa tay múa chân theo mấy chiêu thức võ công: "Trẫm chỉ muốn rong ruổi sa trường giết địch lập công như Tứ ca".
Đuôi mắt giật giật, Vương Hỉ không nhịn được thầm oán trách rất bất kính. Hoàng thượng à, mấy chiêu mèo cào của hoàng thượng ngay cả cấm quân gác cửa cung cũng đánh không lại, còn nói gì đến ra trận giết địch? Cứ ngoan ngoãn nghe lời thái hậu làm hoàng đế đi!
Lâu Thành đâu biết gã thái giám bên cạnh gan to hơn trời đang oán thầm chính mình, vẫn bừng bừng hào hứng múa may quyền cước.
Vương Hỉ nhăn nhó đứng hầu bên cạnh, đột nhiên thoáng thấy một góc áo bào màu xanh bên ngoài sảnh hoa liền nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, vương gia đến rồi".
Lâu Thành đang đứng thế kim kê độc lập nghe vậy giật mình, chân đứng lảo đảo suýt nữa ngã nhào.