Loan Loan mỉm cười không trả lời. Âm thanh của Lâu Dự vang lên sau lưng, nhàn nhạt không có mùi khói lửa: "Bọn chúng không dám".
Không biết Lâu Dự đã xuống lầu, cười nhạt đứng ở đó từ bao giờ.
Loan Loan reo lên một tiếng, chạy tới hỏi: "Vừa rồi em đánh gã kẻ xấu đó có được không?"
Chỉ đánh mặt mũi, không đánh chỗ yếu hại. Tiền quản sự mặc dù mặt mũi bầm dập hết sức khó coi nhưng lại không hề có nội thương, không nguy hiểm đến tính mạng. Loan Loan hạ thủ có chừng mực. Thứ nhất là cô bé bản tính lương thiện, xem tội ác đến đâu thì trừng phạt đến đấy. Tiền quản sự mặc dù xấu xa hèn hạ nhưng tội không đáng chết. Thứ hai là cũng suy nghĩ cho Lâu Dự, sợ lỡ tay gây ra án mạng mang phiền phức đến cho Lâu Dự.
Lâu Dự nhìn rõ ràng từng chiêu từng thức của Loan Loan vừa rồi, trong lòng đương nhiên biết vì sao Loan Loan lại có chừng có mực như vậy. Không ngờ cô bé này lại hiểu chuyện và khôn khéo như vậy, việc Loan Loan lo nghĩ cho Lâu Dự khiến chàng thoải mái từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân, tâm tình lại tốt hơn mấy phần.
Lâu Dự mở miệng khen ngợi: "Được lắm. Vừa đẹp mắt lại vừa sướng tay".
Ông già dẫn cháu gái đến chào cảm ơn: "Hôm nay may mà có các vị công tử, Lục lão nhi và cháu gái đa tạ các vị".
Thấy ông già đi đứng đàng hoàng, cử chỉ chững chạc, không giống như người bán nghề kiếm cơm bên phố, mỗi lời nói cử động đều mang dáng dấp của người xuất thân quân ngũ, Lâu Dự nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Khúc quân ca của Lục lão bá vừa rồi đúng là hào khí ngút trời, mang đậm phong phạm quân nhân. Chỉ có điều trong phóng khoáng vẫn mang buồn khổ, không biết lão bá có chuyện thương tâm nào không thể tiêu tan?"
Thấy Lâu Dự nói đúng tâm sự của mình, ông già họ Lục thở dài một tiếng, vuốt mái tóc vàng xơ xác của cháu gái, nói: "Thính lực của công tử quả thật cao siêu. Con trai lão nhi tên là Lục Thành Kiệt, cũng là người trong quân ngũ, có điều nửa năm trước bị giáng tội phải vào tù, chỉ còn lại lão nhi và cháu gái sống nương tựa lẫn nhau".
Lục Thành Kiệt?
Ánh sáng lóe lên trong mắt Lâu Dự. Cái tên này nghe quen quá.
Lưu Chinh bên cạnh cực kì kinh ngạc: "Nguyên thống lĩnh doanh một của cấm quân cũng tên là Lục Thành Kiệt, cũng bị giáng tội hạ ngục nửa năm trước, chẳng lẽ chính là người này?"
Ông già họ Lục thở dài, gật đầu nói: "Chính là nó".
Lâu Dự chấn động trong lòng. Thì ra là người nhà của Lục Thành Kiệt.
Gã Lục Thành Kiệt này là thống lĩnh doanh số một của cấm quân, dũng mãnh thiện chiến, tính tình chính trực, đối xử với thuộc hạ hào phóng, coi trọng nghĩa khí, lại có tinh thần trách nhiệm, được các quan binh cấp dưới trong doanh một và thậm chí cả các doanh cấm quân khác yêu quý và ủng hộ, có danh vọng rất cao, danh tiếng cực tốt trong cấm quân, vốn là một ứng viên sáng giá cho chức đề đốc cửu môn sắp tới. Không ngờ vì bảo vệ quyền lợi chính đáng giúp thuộc hạ, đắc tội với nhà họ Tào nên đã bị hạ ngục.
Một người có tâm huyết, có khí khái như vậy, giờ đây lại hãm thân đại lao, sống chết không biết, cha già và con thơ lưu lạc dân gian, bị người nhục mạ, nói cho cùng chính là hậu quả của tính tình cương trực, không muốn phụ thuộc họ Tào, không muốn nhận lời mời chào của họ Tào.
Cùng là người trong quân ngũ, tự nhiên đều quý nhau vì tài. Lâu Dự mặc dù chưa từng gặp Lục Thành Kiệt nhưng vẫn tán thưởng tính cương trực và bầu nhiệt huyết của hắn. Hôm nay nhân duyên trùng hợp, người nhà của Lục Thành Kiệt lại được Loan Loan cứu. Nhà họ Tào không dám động vào chàng nhưng bóp chết hai ông cháu này lại không khác gì bóp chết hai con kiến. Để đề phòng nhà họ Tào trả thù, bây giờ đương nhiên chàng phải đích thân ra mặt lên tiếng bảo vệ họ.
Lâu Dự trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Lục lão bá tấu nhạc rất hay, rất hợp ý ta. Không biết ta có thể mời lão bá đến phủ một thời gian để tiện bề lãnh giáo âm luật của lão bá hay không".
Ông già họ Lục ngẩn ra. Mặc dù lớn tuổi nhưng ông vẫn rất minh mẫn, nghe tiếng đàn biết ý người chơi. Ý của Lâu Dự khi nói lời này chính là muốn đưa ông và cháu gái vào phủ để bảo vệ dưới vây cánh của mình. Có điều không biết vì sao vị công tử có khí chất thanh quý này lại quan tâm đến hai ông cháu mình như thế.
Trong lòng cảm động, ông lão lẩm bẩm nói: "Lục lão nhi tài gì đức gì, công tử..."
Lâu Dự nói: "Ta cũng là người trong quân ngũ, hết sức kính trọng phong cốt và khí tiết của Lục huynh. Lão bá và cháu gái là người nhà của Lục huynh, ta rất hi vọng có thể giúp đỡ một tay".
Ông già họ Lục vừa mừng vừa sợ. Mặc dù kiến thức hạn hẹp nhưng ông không phải người vụng về, con trai đắc tội họ Tào nên dẫn tới đại họa, còn vị công tử trước mặt này lại có thể mạnh tay đánh quản sự nhà họ Tào mà mặt không đổi sắc, hiển nhiên không phải là người thuộc phe cánh nhà họ Tào. Ông già hỏi hơi do dự: "Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?"
Lâu Dự hiểu ông lão đang lưỡng lự vì chuyện gì, trả lời cực kì tự nhiên hào phóng: "Ta tên là Lâu Dự, thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự".
Đối với ông già họ Lục, một câu này không khác gì vén mây mù nhìn thấy trời quang. Bình thường nghe con trai nhắc tới thế tử Lăng Nam vương bao giờ cũng tỏ ra rất tôn kính, nào là còn trẻ tài cao, dụng binh như thần, quan trọng nhất là thân ở địa vị cao mà lại không kiêu ngạo, tay nắm trọng binh lại không tham quyền, không hề có một chút tác phong nào của một công tử quý tộc quần là áo lượt. Bây giờ được biết người cứu mình không ngờ lại chính là thế tử Lăng Nam vương, ông Lục đâu còn có chút do dự nào, tay vuốt tóc cháu gái, hai giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt già nua vẩn đục, tiếng nói nghẹn ngào: "Được thế tử quan tâm, tiểu lão nhi vô cùng cảm kích".
Nghe nói Lâu Dự mời hai ông cháu đến vương phủ làm khách, Loan Loan nhảy tới ôm đứa cháu gái, vui mừng vô hạn: "Em gái, em tên là gì? Sau này cùng chơi với anh được không?"
Bé gái nhìn ông nội một cái, nói rụt rè: "Em tên là Tiểu Hương. Chị là người tốt, Tiểu Hương thích chị".
Chị... chị?
Sắc mặt Loan Loan tái nhợt, nhìn Tiểu Hương trân trối, thầm nghĩ tại sao em lại biết? Bọn họ bao nhiêu người mà có ai nhìn ra được đâu?
Đang kinh hãi không biết nên làm thế nào, trong lòng vừa chột dạ vừa sốt ruột, Loan Loan lại nghe thấy Triệu Vô Cực bật cười thành tiếng: "Chị cái gì mà chị? Nó là con trai mà, làm gì có đứa con gái nào bẩn như nó chứ, vừa đen nhẻm vừa hôi rình".
Loan Loan lấm lét liếc nhìn Lâu Dự, thấy chàng không có biểu hiện gì khác lạ, trong lòng mới yên tâm hơn một chút. Nghe thấy Triệu Vô Cực nói như vậy, cô bé lập tức đùng đùng nổi giận. Ngay cả tía cũng nói Loan Loan đẹp như nguyệt dạ liên, vậy mà ngươi dám nói ta vừa đen vừa hôi, đúng là không có mắt, không biết thế nào là đẹp.
Đang định phản bác mấy câu lại nhìn thấy ánh mắt Lâu Dự ấm áp nhìn qua, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ ý nghĩa, Loan Loan lập tức nhụt chí, vội vã đặt Tiểu Hương xuống, nói lúng túng: "Là anh chứ không phải chị, sau này em nhớ phải gọi anh là anh".
Vòng tay "ông anh" này mềm mại thoải mái như bông, rõ ràng là một chị gái mà? Cho dù không rõ nguyên do nhưng Tiểu Hương vẫn ngoan ngoãn gật đầu, gọi một tiếng: "Anh".
Đám người Lâu Dự đang chuẩn bị ra về chợt nghe thấy phía sau có người gọi: "Khách quý xin dừng bước".
Mấy người quay đầu nhìn lại, thấy chưởng quỹ của Túy Nguyệt cư vội vã chạy tới, cung kính hành lễ, nói cung kính: "Công tử nhà tiểu nhân từng dặn dò, nếu ngài hạ cố đến nơi thì phải báo cho công tử một tiếng để công tử tiếp đón cho chu đáo. Bây giờ công tử nhà tiểu nhân đang chạy tới, mong quý khách nán lại chờ giây lát".
Hắn đã đoán ra thân phận của Lâu Dự nhưng lại chỉ luôn miệng quý khách, ngài, hoàn toàn không nhắc tới thế tử Lăng Nam vương, nguyên nhân là muốn chối bỏ trách nhiệm vì trước đó đã mặc kệ Loan Loan xung đột với nhà họ Tào mà chỉ đứng yên không can thiệp.
Trâu bò đánh nhau, đương nhiên sẽ có một đám ruồi muỗi xui xẻo bị chết lây. Tầm cỡ như Lâu Dự và nhà họ Tào, dù có đập tan Túy Nguyệt cư thì chưởng quỹ cũng chỉ có thể run rẩy giơ ngón cái lên khen hay, sợ rằng ngay cả Ngô Thượng Trạch cũng không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cho nên trước đó mặc dù tình hình rất ầm ĩ nhưng Túy Nguyệt cư lại không có bất cứ động tĩnh nào. Toàn bộ chưởng quỹ, hầu bàn đều trở thành kẻ câm người điếc. Lúc này gió êm sóng lặng mới chui ra vuốt đuôi nịnh bợ, quả nhiên là ứng xử rất khéo léo.
Lâu Dự đáp lạnh nhạt: "Không cần. Chuyển cho Ngô Thượng Trạch một câu, nếu tin tức ông cháu họ Lục làm khách ở phủ Lăng Nam vương lọt vào tai người nhà họ Tào thì ta cứ coi là hắn nói và sẽ tìm hắn tính sổ".
Dù chàng nói nhẹ nhàng như không nhưng chưởng quỹ lại toát mồ hôi giữa trời lạnh giá, liên tục gật đầu vâng vâng dạ dạ.