Nàng cách người trên ngai rồng rất gần, hắn còn chưa kịp phản ứng, tay áo đã phất đến trước mặt.
Ân Minh có võ công, mặc dù không được coi là cao thủ hạng nhất nhưng ít ra cũng không phải thư sinh trói gà không chặt. Nhưng không biết vì sao lúc này tâm trạng hắn dường như không yên, trơ mắt nhìn tay áo phất thẳng đến mặt mà vẫn ngây ra không hề nhúc nhích.
Lưu Hoài Ân hoảng sợ tái mặt, tung người tiến lên, hai tay như vuốt ưng chặn ánh sáng lạnh ẩn trong tay áo lại rồi lật tay ném đi.
Chát! Hai mũi phi đao tinh xảo cắm vào cây cột đen bằng gỗ đàn hương trong đại điện, ánh sáng lạnh lấp lóe.
Biến cố bất ngờ, tiếng đàn im bặt.
Quần thần còn say mê trong điệu múa tiếng đàn lúc này mới bừng tỉnh, kinh hoàng kêu to: "Bắt thích khách, hộ giá, hộ giá..."
Chén đổ bát nghiêng, khắp nơi hỗn loạn.
Tay áo rất dài nhẹ nhàng rơi xuống như bóng nhạn, một vệt sáng lạnh như nước mùa thu lóe lên, Loan Loan cầm dao găm giấu trong tay áo, mũi chân khẽ điểm xuống đất, thân hình bay vọt lên như tiên nữ đạp sóng, mũi dao đâm thẳng về phía Ân Minh.
Lưu Hoài Ân chặn ở phía trước Ân Minh, ánh mắt sáng rực, không kịp lấy vũ khí, hai tay chập lại, chỉ dùng tay không kẹp chặt mũi dao găm đoạt mạng đó, xoay tay một cái, quát lớn: "Buông tay!"
Loan Loan cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn từ dao găm truyền đến khiến nàng suýt nữa không giữ được chuôi dao.
Lần này nàng tới đã xác định phải chết nên đâu chịu lùi nửa bước, bất chấp tất cả vận nội lực đến tay, mạnh mẽ đâm mũi dao về phía trước hai tấc nữa.
Lưu Hoài Ân không ngờ người phụ nữ nhìn yếu ớt trước mặt lại có công lực như vậy, hơi kinh ngạc nhưng vẫn chỉ cười lạnh, vận đủ mười thành nội lực. Có tiếng xương cốt rung động lách cách vang lên, hai tay hắn dường như chợt to lên vài phần, lại không sợ lưỡi dao sắc bén, chỉ dùng một tay nắm lưỡi dao găm, tay kia được giải phóng liền chuyển thành trảo tàn nhẫn chụp vào đỉnh đầu Loan Loan.
Ưng trảo công tầng thứ chín, xương đồng da sắt không sợ đao kiếm.
Loan Loan vừa nhìn đã biết lợi hại, muốn rút dao lui lại nhưng đã không kịp. Tốc độ của Lưu Hoài Ân cực nhanh, bàn tay già nua khô gầy như quỷ trảo đã chạm đến tóc nàng.
Năm ngón tay Lưu Hoài Ân đang co vào để bóp nát thiên linh cái của nàng, đột nhiên tiếng xé gió rít lên, một vậy tròn xoe trơn bóng bay thẳng tới mặt hắn, thế bay nhanh, mạnh, chuẩn, hoàn toàn không thua một trảo dùng hết sức của hắn.
Cao thủ vừa ra tay đã biết đẳng cấp ra sao.
Đồng tử Lưu Hoài Ân co chặt, biết nếu khăng khăng muốn lấy mạng người phụ nữ này, chính mình cũng khó tránh khỏi bị ám khí đánh nát xương sọ. Trong tình thế cấp bách, hắn thu chiêu buông Loan Loan ra, trở tay chụp một cái bắt gọn ám khí đó.
Một hồi giao đấu này kể lại thì phức tạp dài dòng, Loan Loan cầm dao xông tới, Lưu Hoài Ân tay không đón đỡ, kì thực chỉ xảy ra trong hai ba chiêu.
Mọi người chỉ mới thấy hoa mắt, hai người đã tách ra.
Cẩm y vệ trong cung Đại Thừa bây giờ mới bừng tỉnh, đồng loạt xông lên vây quanh Ân Minh lui ra hậu đường.
Lưu Hoài Ân cảm thấy thứ trong tay trắng tinh trơn bóng, mở tay ra xem, ám khí đó lại là một chiếc chén ngọc bích nho nhỏ.
Chỉ mất thời gian một lát, Loan Loan đã điểm mũi chân tung người mấy cái, nhìn chặt Ân Minh, đuổi theo vào hậu đường.
Lưu Hoài Ân hung ác đập chiếc chén xuống đất, đang định đuổi theo lại thấy một bóng người từ bàn tiệc bay lên, khẽ đạp vào bàn mượn lực, như đại bàng
giương cánh bay qua đỉnh đầu mọi người, vừa khép hạ xuống trước mặt hắn ngăn cản đường đi.
"Từ lâu đã nghe ưng trảo công của Lưu đại tổng quản Ưng Đình cực kì thâm hậu, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, bản vương nhìn mà ngứa tay ngứa chân nên muốn lãnh giáo luận bàn một hai". Lâu Dự liếc mắt nhìn một góc tay áo trắng tinh còn chưa vào trong hậu đường, che giấu sự lo lắng nồng đậm dưới đáy mắt, quay lại cao giọng nói.
Hôm nay đế quân bị ám sát, trong cung đại loạn, ngươi đúng là biết chọn thời điểm! Lưu Hoài Ân nóng lòng như lửa đốt, nào có tâm tư luận bàn võ công với chàng, cố kiềm chế tức giận nói: "Xin Tây Lương vương nhường đường, đợi đến lúc bắt được thích khách, lão nô luận bàn với vương gia sau cũng không muộn".
Lâu Dự đâu quan tâm hắn có đồng ý không, mũi chân hất một thanh đao lên nắm trong tay, chưa nói một lời đã thô bạo ngang ngược vung đao chém tới.
"Tây Lương vương, ngươi!"
Lưu Hoài Ân không nén được giận, lại thấy đao ý thấu xương, sát khí tràn ngập, căn bản không hề có ý định luận bàn mà chiêu nào cũng là sát chiêu, quả thực chỉ muốn chém chết hắn dưới đao cho hả giận, vì thế không thể không tập trung tinh thần ứng phó.
Bên này Lưu Hoài Ân bị Lâu Dự ngăn cản, bên kia Loan Loan theo sát Ân Minh vào hậu đường, đôi mắt như mảnh băng trên mặt suối cuối thu nhìn hắn chằm chằm không rời không bỏ.
Chính là hắn, chính kẻ này đã hại chết công chúa An Ninh, làm hại tía đau lòng nhắm mắt, làm hại mình từ đó trở đi lẻ loi cô quạnh không nơi dựa dẫm.
Còn có Tống thúc thúc xem mình như con gái, Triệu Vô Cực, Lưu Chinh xem mình như huynh đệ bạn thân... Năm ngàn anh linh máu chảy đầm đìa, món nợ máu nặng trĩu đó cũng khởi nguồn từ kẻ này.
Giờ đây mình yêu không thể yêu, hận không thể hận, lại mang bệnh tàn phế, không còn lưu luyến cuộc đời. Nếu sinh thời có thể báo thù cho tía và đồng đội cũng coi như là không sống uổng phí một hồi.
Phía sau cung Đại Thừa có một hành lang gấp khúc rất dài, cuối hành lang phân nhánh, một đường đi về hậu cung, một đường khác chạy dọc theo thế núi lên trên, điểm cuối là một ngôi đình cao hình bát giác. Góc đình treo những chiếc chuông đồng rung động leng keng trong gió hết sức dễ nghe, trên mái cong treo một bức hoành phi: Yết Sơn đình.
Trong mắt Loan Loan chỉ toàn oán hận, nhìn sát Ân Minh. Nàng có thân pháp nhẹ nhàng, kiếm thuật quỷ mị, thường xuyên dùng những chiêu hiểm, xuất kì bất ý tấn công điểm yếu của đối thủ, mạnh mẽ mở một lỗ hổng trong đám quân sĩ hộ giá, một mạch giết qua hành lang, đuổi theo đến Yết Sơn đình.
Trên đường đuổi theo dao găm bị quân sĩ đánh văng mất, nàng lại tiện tay cướp một thanh trường kiếm, bóng kiếm lúc nào cũng không rời Ân Minh ba bước.
Ân Minh bị kiếm khí của nàng ép cho liên tục lui lại, đột nhiên vấp vào ghế đá trong đình ngã nhào.
Loan Loan thấy cơ hội đã đến, bất chấp tất cả cắn răng điều động nội tức, kiếm khí lập tức kéo dài ba thước, kiếm quang lấp lánh như hàng ngàn hàng vạn đóa hoa lê nở rộ đâm thẳng đến đầu Ân Minh.
Kiếm khí như cầu vồng, mũi kiếm gần như đã chạm đến cổ Ân Minh.
Đột nhiên hai thanh đao cong từ chéo bên đâm tới chặn thanh kiếm của Loan Loan lại, người cầm đao nội lực hùng hậu, đao kiếm giao nhau, sức mạnh cực lớn khiến Loan Loan văng ra mấy mét.
Loan Loan cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động gần như lệch vị trí, lảo đảo lùi lại liền mấy bước mới dừng lại được. Nàng định thần nhìn lại, hai người đàn ông trung niên mặc trang phục sát thủ Ưng Đình đang hoành đao chặn phía trước Ân Minh.
Hai người này đều có huyệt thái dương nhô cao, mỗi người cầm một thanh đao cong, hai mắt lấp lánh tinh quang, hiển nhiên là cao thủ nội gia.
Chỉ chút xíu nữa là thành công.
Loan Loan cực kì tiếc nuối, tiếp tục quyết chí vung kiếm tiến lên.
Hai người đàn ông trung niên đó rõ ràng chính là cao thủ hạng nhất trong Ưng Đình, ánh mắt ổn định, đao pháp liên hoàn nhanh chóng, lão luyện thuần thục. Cuốn, trượt, vặn, rút, chém, móc, chặt, bổ, phối hợp ăn ý, chiêu thức liền mạch như ngọn thác ngàn tầng, phối hợp, lúc hư lúc thực, biến ảo vô cùng.
Loan Loan lấy một địch hai, dần thấy đuối sức, chỉ một hồi sau đã bị trúng một đao vào bụng, máu tươi chảy dài nhuộm đỏ chiếc váy trắng tinh.
Nguy hiểm nhất là kinh mạch bị hàn độc ăn mòn không chịu nổi nội tức cưỡng chế thúc ép ra như vậy, bắt đầu đau lâm râm, có dấu hiệu sắp sửa sụp đổ.
Hai người đó đã nhìn ra Loan Loan xuống sức, mỗi một đao đánh tới lại càng vững vàng cay độc, không đao nào là không nhằm vào yếu hại của nàng.
Toàn thân như có lửa cháy, xương cốt kinh mạch không chỗ nào không đau. Sắc mặt Loan Loan còn trắng hơn giấy, trong lòng biết hi vọng càng lúc càng xa vời, nhìn Ân Minh cách đó trong gang tấc, trong mắt toàn là không cam lòng.
Một chiêu hồi phong lược liễu, hai thanh đao một ngang một dọc từ hai phương hướng chém tới. Loan Loan vội xoay người tránh nhưng chỉ có thể tránh thoát nhát đao chém ngang đến cổ nàng, còn đao chém thẳng xuống đầu thì làm thế nào cũng không tránh nổi.
Ánh sáng lạnh từ lưỡi đao càng ngày càng gần, đao phong sắc bén chém xuống, Loan Loan tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tía ơi tía, Loan Loan vô dụng không thể báo thù cho tía, xuống suối vàng âm ti cũng không mặt mũi nào gặp lại tía nữa.