Bên kia, một đám tướng lĩnh cao cấp Hắc Vân kị thân mặc quân phục, sắc mặt lạnh lùng, sải bước dài vào cổng phủ thủ bị, cũng không khách sáo mà đi thẳng vào chính sảnh.
Người đàn ông trung niên đi đầu có thân hình cao lớn, lưng hổ tay vượn, mặt mũi nho nhã, chính là nhân vật số hai của Hắc Vân kị, Ưng Kích tướng quân Tống Bách Lý.
Tống Bách Lý là nguyên lão của Hắc Vân kị, lúc đầu đi theo Lăng Nam vương đánh Đông dẹp Bắc, sau đó trợ giúp Lăng Nam vương thành lập Hắc Vân kị, hết mực trung thành, tuyệt đối có thể nói là một cánh tay đắc lực.
Lăng Nam vương quá rõ tính tình con trai mình, thiếu niên trẻ tuổi, thiên tài cao ngạo, huyết khí phương cương, xung phong đánh trận là một hảo thủ, mười ngày mười đêm thúc ngựa không ngủ vẫn rất có tinh thần. Nhưng nếu bắt chàng xử lí các loại việc vặt như ăn ở ngủ nghỉ của toàn quân thì thần trí có thể tiêu tan chỉ sau nửa canh giờ.
Vì vậy lúc giao Hắc Vân kị cho con trai, Lăng Nam vương cũng giữ Tống Bách Lý lại. Người này trời sinh không phải lãnh tụ, lại là tổng quản và bộ trưởng hậu cần tốt nhất, tính tình rộng lượng, cần cù thận trọng, làm việc gọn gàng, suy tính chu đáo, mọi chuyện lớn nhỏ đều có thể suy nghĩ chu toàn, xử lí thỏa đáng.
Bình thường Lâu Dự tập trung hoàn toàn cho quân vụ, còn lại các loại công việc thượng vàng hạ cám đều mạnh tay giao cho Tống Bách Lý. Tống Bách Lý cũng không phụ kì vọng của Lăng Nam vương, làm đại tổng quản của Hắc Vân kị, mấy năm qua vừa cương vừa nhu, giọt nước không lọt, lo liệu đủ loại công việc rườm rà của Hắc Vân kị đều vận chuyển gọn gàng thích đáng, nhận được sự tôn kính và ỷ lại của tướng sĩ quan quân các cấp từ trên xuống dưới của Hắc Vân kị, bao gồm Lâu Dự.
Nếu nói Lâu Dự là linh hồn của Hắc Vân kị thì Tống Bách Lý chính là máu thịt của Hắc Vân kị. Võ nghệ của ông ta mặc dù không phải tốt nhất, nhưng ông ta lại là một người thật sự có quyền thế trong Hắc Vân kị. Cho nên trong thời khắc căng thẳng như lúc này, một người như vậy chủ động tới thăm, thủ bị đại nhân sao có thể không lệ nóng tràn mi, như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Chắp tay thi lễ, khách khí mời đám người Tống Bách Lý vào chính sảnh, thủ bị đại nhân vừa ngồi xuống định nói mấy lời khách sáo, Tống Bách Lý đã phất tay ngắt lời, đi thẳng vào vấn đề không hề có bất cứ vòng vo rào đón gì.
"Trương đại nhân yên tâm, Hắc Vân kị sẽ toàn lực hỗ trợ phòng thủ Lương Châu".
Trương Thành Uyên là thủ bị biên cương, về chức quan có thể còn cao hơn Tống Bách Lý một cấp, nhưng quyền lực thực tế sao có thể so sánh với nhân vật thực quyền trong cánh quân thiết huyết trực thuộc trung ương này? Lúc này nghe Tống Bách Lý nói câu này dứt khoát không hề khách khí, thủ bị đại nhân Trương Thành Uyên không hề cảm thấy không vui mà còn cảm thấy tim phổi mát mẻ như bệnh nhân ho lao được uống một cốc nước ép tuyết lê pha đường phèn.
Vẻ ủ rũ chưa già đã yếu vừa rồi lập tức hoàn toàn biến mất như được tiêm một mũi thuốc trợ tim, hai mắt tỏa sáng, Trương Thành Uyên tha thiết nhìn Tống Bách Lý, nói: "Đa tạ Tống tướng quân, không biết tướng quân có sắp xếp gì?"
Tống Bách Lý trầm ngâm chốc lát, nói: "Hắc Vân kị mặc dù được xưng trăm ngàn đại quân nhưng lại phân tán ở các châu phủ biên thành, giúp đỡ huấn luyện và củng cố quân lực địa phương. Cánh quân gần nhất đóng quân ở Ung Châu, cách Lương Châu năm trăm dặm, thời gian chạy tới đây nhanh nhất cũng cần ba ngày. Ta lo lắng là quân Sóc chơi trò giương đông kích tây, điệu hổ li sơn, khi điều viện binh tới thì chúng lại tập trung quân lực tấn công Ung Châu. Khi đó quân lực của Ung Châu hư không, đối phương sẽ dễ dàng đánh hạ".
Không thể cầu viện, vậy nghĩ là phải cứng đối cứng? Trương Thành Uyên sốt ruột như kiến bò chảo nóng, tâm hoả trong lòng khiến trên trán cũng phải nổi
mụn, hận không thể ăn liền một hơi tám cân mười cân thuốc hạ hoả. Trương Thành Uyên lau mồ hôi trên đầu, hỏi: "Hắc Vân kị trú binh ở Lương Châu chỉ có mười ngàn người, trong đó không ít là lính mới. Đối phương lần này có thể nói là dốc toàn bộ sức mạnh, nếu đánh nhau thật thì chúng ta có cơ thắng không?"
Tống Bách Lý lần này đã mang toàn bộ các tướng lĩnh chủ quản các doanh trong Hắc Vân kị đến, lúc này tất cả bọn họ đều ngồi thẳng tắp trong sảnh.
Nghe Trương Thành Uyên hỏi như vậy, thị trung lang Hầu Hành Tiễn nhướng đôi mày rậm, có vẻ không vui: "Lời này của Trương đại nhân sai rồi. Chẳng lẽ Trương đại nhân cho rằng quân lực Hắc Vân kị yếu ớt không chịu được một đòn hay sao?"
Trương Thành Uyên toát mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay nói: "Sao dám, sao dám. Có ai không biết Hắc Vân kị uy danh hiển hách, chỉ có điều thế tử điện hạ..."
"Thế tử điện hạ không chết". Tống Bách Lý mắt sáng như đuốc nhìn một lượt tướng lĩnh các doanh ngồi trong sảnh, giọng nói kiên quyết: "Thế tử là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt đối phương. Lần này nếu quân Sóc giết được thế tử thật thì đã vui mừng khôn xiết khua chiêng gõ trống thêu chữ trên quân kì trắng trợn tuyên dương rồi, tại sao lại thông qua khách buôn lạc đà và đám trộm cắp hèn hạ để truyền ra tin tức này, chẳng lẽ các vị không cảm thấy lạ sao?"
Nghe Tống Bách Lý nói bình tĩnh, mặc dù trong lòng vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng Trương Thành Uyên không lộ ra mà vỗ đùi nói kích động: "Không sai, ta đã nói rồi mà, thân thủ của thế tử điện hạ như vậy, làm sao có ai giết được thế tử? Loại người bất tài vô tướng như Vũ Hòa Liệt lại định dùng âm mưu vụng về này để dao động quân tâm bên ta, ta nhất định phải băm vằm hắn mới được".
Tống Bách Lý gật đầu khen: "Trương đại nhân xuất thân nhà tướng, quả nhiên không thiếu vũ dũng".
Được Tống Bách Lý khen ngợi, tâm tình Trương Thành Uyên càng ngày càng hưng phấn. Cuộc chiến này quan hệ đến tính mạng, gia đình và quan tước của hắn, chỉ cần Hắc Vân kị chịu đánh, hắn chỉ hận không thể mang hết tài sản của mình ra làm quân bị.
Trương Thành Uyên vỗ ngực nói: "Cần lương thảo, cần binh khí, cần người hỗ trợ, Tống tướng quân cứ việc phân phó, Lương Châu của ta sẽ dốc sức toàn
thành ủng hộ Hắc Vân kị".
Tống Bách Lý nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, lại chắp tay đáp tạ.
Đúng lúc này, một tên lính chạy nhanh vào, quỳ xuống, đưa một mũi tên và một phong thư lên: "Bẩm báo tướng quân, đại soái quân biên phòng nước Sóc có phi tiễn truyền thư".
Tống Bách Lý nhận lấy, nhìn lướt qua rồi cười lạnh: "Vũ Hòa Liệt nói, nếu trước lúc mặt trời lặn hôm nay không trao trả hầu thiếp bỏ trốn thì hắn sẽ công thành".
Trương Thành Uyên nổi giận lôi đình: "Thằng chó con Vũ Hòa Liệt này, trước kia bị thế tử của chúng ta đánh cho không ngóc đầu lên được, ngay cả rắm cũng không dám đánh quả nào, vậy mà hôm nay lại dám kiêu ngạo như vậy, ai cho hắn cái gan này?"
Còn có ai có thể tung tin đồn trong một đêm? Có thể bày ra cục diện vây Ngụy đánh Triệu, hư hư thực thực, thật giả khó phân, ép Hắc Vân kị dao động quân tâm, không thể không từ bỏ cầu viện? Tống Bách Lý thầm nghĩ, tâm cơ mưu lược, thủ đoạn năng lực như vậy, ngoài lão già mà còn không chết của Ưng Đình nước Sóc cùng với gã đang ngồi trong cung điện màu xanh đen đó thì còn có thể là ai?
Điều này cũng không tiện nói toạc ra, Tống Bách Lý lập tức chỉnh lại sắc mặt, đứng dậy lớn tiếng nói: "Các tướng Hắc Vân Kị nghe lệnh!"
Ầm một tiếng, các tướng đồng loạt đứng dậy trang nghiêm.
Tống Bách Lý ánh mắt sắc bén, lớn tiếng hạ lệnh: "Tên nỏ doanh lên tường thành, chuẩn bị đầy đủ tên, đá lăn, dầu hỏa, bắn chặn từ xa, đề phòng đối phương tới gần".
"Rõ!"
"Bộ binh doanh chuẩn bị đá lửa và then sắt trụ chống, giữ vững cổng thành, đề phòng đối phương cưỡng chế phá cổng".
"Rõ!"
"Tân binh doanh sắp xếp bộ binh, toàn bộ ra trận".
"Rõ!"
"Tiên phong doanh và đội trọng giáp toàn bộ vũ trang, chuẩn bị xung phong bất cứ lúc nào".
"Rõ!"
Tống Bách Lý quay lại nhìn về phía Trương Thành Uyên, nói: "Trương đại nhân, mạt tướng có một chuyện muốn nhờ".
Trương Thành Uyên sao dám không nghe, không cần biết là chuyện gì đều phải đồng ý: "Mời tướng quân nói".
Khóe miệng Tống Bách Lý lộ ra nụ cười thần bí, ghé vào tai Trương Thành Uyên, nhỏ giọng nói vài câu.