Mục lục
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Bách Lý đứng trên tường thành, nhìn qua khói lửa về hướng núi Tuyết Phong, tâm tình nặng nề.

Ngay khi có tin Lâu Dự chết, Tống Bách Lý đã phái thám báo chạy về phương hướng núi Tuyết Phong dò xét tình hình. Cũng như Ân Minh không tin Lâu Dự chết dễ dàng như vậy, Tống Bách Lý cũng không hề tin.

Nhưng thám báo phái đi như đá chìm xuống biển, đến nay vẫn không có tin tức nào truyền về. Cùng với thời gian từ từ trôi qua, trái tim Tống Bách Lý cũng càng ngày càng nặng nề. Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật?

Ánh mắt nhìn về phía núi Tuyết Phong, Tống Bách Lý thầm nghĩ, thế tử, ngài nhất định phải trở về bình an!

***

Thác nước Phi Lưu trên núi Tuyết Phong như một con rồng trắng, tung lên tầng tầng sóng nước, từ trời cao đổ thẳng xuống ba ngàn thước, chảy xuống sườn núi, chuyển qua mấy khúc ngoặt gấp, đổ vào mấy hồ nước sâu, tốc độ chảy đã chậm lại rất nhiều. Khi từ hồ nước chảy ra thì đã là một dòng suối nông uốn lượn róc rách.

Trên bãi đá cuội bên dòng suối nông, một bóng dáng nho nhỏ đang nằm, nửa ngày không động. Một con chim bay tới đậu lên trên bóng người này, cúi đầu mổ tóc bóng người. Có lẽ là da đầu bị kéo ngứa, bóng người nho nhỏ cuối cùng cử động. Con chim giật mình đập cánh bay đi.

Bóng người nho nhỏ chậm rãi bò dậy, lắc cổ một lát, cố gắng mở mắt quan sát xung quanh, thở dài một hơi, tự nhủ: "Mạng tiểu gia lớn thật, như vậy mà cũng không chết được".

Bóng người nho nhỏ này đương nhiên chính là Loan Loan. Bị va vào đá trên khe núi, trên đầu mấy chỗ sưng vù, tóc rối bù ướt sũng như lúa gặp mưa rào, trên người vô số vết trầy xước, lúc này dáng vẻ Loan Loan thoạt nhìn chật vật vô cùng. Nhưng Loan Loan lại không hề để ý mà ngồi dậy, vội vàng hoảng hốt giương mắt nhìn quanh như đang tìm gì đó. Cuối cùng ánh mắt Loan Loan dừng lại cách đó không xa phía hạ lưu, một thứ màu đen bập bềnh trên mặt nước. Đồng tử co lại, không bận tâm kiểm tra thương thế của mình, Loan Loan vừa lăn vừa bò tới, ôm lấy thứ màu đen đó rồi lật lại xem, quả nhiên là Lâu Dự.

Dáng vẻ Lâu Dự còn thảm hơn, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng. Mũi trọng tiễn đó vẫn còn cắm trên ngực, thịt xung quanh vết thương đã bị được ngâm co lại trắng bệch, những vết rách gần đó sâu thấy xương, không ngừng rỉ máu ra ngoài.

"Dậy! Dậy! Ông tỉnh dậy đi!" Trái tim Loan Loan dường như bị ai đó bóp chặt, hô hấp cũng nghẹn lại trong ngực. Cô bé nhẹ nhàng vuốt má Lâu Dự, gấp đến mức nước mắt rơi xuống như mưa. Tôi còn không chết, ông mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể chết được chứ?

Ngón tay run rẩy đưa đến dưới mũi xem xét, mặc dù rất nhẹ nhưng dù sao cũng còn có hơi thở. Tảng đá nặng ngàn cân trong lòng tạm thời đặt xuống, cô bé hít sâu một hơi, hết sức thận trọng tránh mũi tên trên ngực Lâu Dự, vừa ôm vừa kéo chàng lên trên bờ. Đặt Lâu Dự lên một bãi cát mịn bằng phẳng, đầy mặt đầy đầu Loan Loan ướt đẫm, không rõ là nước suối, mồ hôi hay là nước mắt, tí tách chảy xuống từ những lọn tóc bám vào má, rỏ xuống trên người Lâu Dự.

Lục lọi trên người mình và Lâu Dự, túi nước, túi thuốc, ống tín hiệu, túi lương khô đều đã bị nước cuốn mất từ lâu, may mà Li Quang và chủy thủ cắm trong ống giày, chiếc nỏ buộc chặt vào thắt lưng đều vẫn còn. Lại nhìn Lâu Dự hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương đã có dấu hiệu thối rữa, hít vào ít, thở ra nhiều, thương thế cực nặng, sợ là không cầm cự được bao lâu nữa. Trong lòng sốt ruột, Loan Loan nhìn quanh khắp nơi, đột nhiên đứng dậy chạy thẳng vào rừng cây bên cạnh. Chốc lát sau, Li Quang cắn trên miệng, Loan Loan chạy ra với lá khô và cỏ tranh đầy đầu, trong tay cầm mấy chiếc rễ cây màu trắng xám. Chạy về bên cạnh Lâu Dự, hơi do dự một lát, nhưng nhìn thấy mặt Lâu Dự đã trắng bệch như người chết, tái nhợt như người trong áo quan, Loan Loan liền cắn răng, dùng Li Quang cắt quần áo chàng, hai tay gạt ra. Quần áo trên người Lâu Dự vốn đã rách bươm, lúc này bị xé rách không hề tốn công, lộ ra cơ ngực khỏe mạnh màu đồng. Mặt Loan Loan lập tức đỏ như mông khỉ, ngay cả lòng bàn chân cũng nóng bỏng. Cũng bất chấp Lâu Dự có nghe thấy hay không, Loan Loan đỏ mặt lẩm bẩm giải thích vài câu: "Lâu... Lâu... Lâu Dự, đây là tôi chữa thương cho ông, không phải cố ý phi lễ ông".

Lâu Dự không hề nhúc nhích.

Loan Loan cố gắng định thần lại, kiểm tra tay chân Lâu Dự một lượt. Rất tốt, người này gân cốt cứng cáp, da dày thịt chắc, ngoài hai vết thương trên vai và trước ngực, trên người chỉ có các vết đọng xanh sưng đỏ, không bị gãy xương. Xem ra nặng nhất chính là chỗ trúng tên này, việc gấp trước mắt là phải nhổ mũi tên này ra, nếu không bắp thịt không thể lưu thông máu, vết thương sẽ càng ngày càng thối rữa.

Hít sâu vài cái, kiềm chế nhịp tim đập như trống, tay run rẩy đè lên vết thương, nhắm mắt lại lấy bình tĩnh, lặng lẽ nhớ lại phương pháp chữa thương tía đã dạy. Đến lúc mở mắt ra, Loan Loan đã hoàn toàn bình tĩnh, nắm chặt mũi tên, cắn răng dùng sức rút mạnh. Cùng lúc mũi tên được rút ra, một tia máu phun lên đầy mặt Loan Loan. Không có thời gian lau máu trên mặt, Loan Loan luống cuống tay chân ném mũi tên sang bên cạnh, đè chặt vết thương, cho rễ cây màu trắng xám vào trong miệng nhai nát rồi đắp lên vết thương, sau đó nhìn vết thương chằm chằm không chớp mắt.

Loại rễ cây màu trắng xám này quả thật hữu hiệu một cách thần kì trên phương diện cầm máu sinh cơ. Chỉ chốc lát sau, vết thương vô cùng kinh khủng trên ngực Lâu Dự khẽ co lại, máu không còn chảy ra nữa. Loan Loan lại dùng lá sạch nhúng nước đưa đến bên miệng Lâu Dự, rõ từng giọt một vào miệng chàng.

Một hồi sau, hơi thở của Lâu Dự dần dần ổn định, tuy vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ nhưng trên mặt đã có sắc máu. Loan Loan ngồi bệt xuống đất, nặng nề thở hắt ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cho Lâu Dự, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối. Núi sâu rừng già, đêm khuya sương dày, lạnh giá căm căm, người bị thương nặng lại càng không thể chịu được. Nếu để mặc chàng nằm qua đêm trên bãi sông thì chỉ sợ còn chưa đến sáng sớm ngày mai đã cưỡi hạc về tây rồi.

Nhớ ra vừa rồi nhìn thấy một cái hang lúc đào rễ cỏ tranh có thể ngăn được gió lạnh, cô bé liền cầm Li Quang đi cắt một ít cỏ mềm về trải xuống nền hang, sau đó quay lại cẩn thận lật Lâu Dự lên, cõng trên lưng đi về phía hang. Loan Loan ít tuổi người thấp, Lâu Dự lại rất cao lớn, đôi chân dài kéo lê trên mặt đất để lại một vệt dài, đè Loan Loan còng lưng như một con tôm. Công việc này rất vất vả, khoảng cách vốn chỉ tung người là đến được, Loan Loan lại đi mất thời gian ăn một bữa cơm mới tới nơi.

Chậm rãi đặt Lâu Dự xuống thảm cỏ mềm đã lót trước đó, Loan Loan đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy xương cốt tứ chi và toàn thân dường như bị tháo ra rồi lắp lại một lần nữa, kêu lên kẽo kẹt, đau đớn khó nhịn.

Lúc này cô bé mới nhớ tới chuyện kiểm tra thương thế của chính mình, nhìn lại toàn thân trên dưới, lại cử động tay chân. Còn tốt, mặc dù vết máu đầy rẫy, đầu đầy cục u, thoạt nhìn cực kì thê thảm khó coi nhưng đều là bị thương da thịt, rất may là không thương đến gân cốt. Cô bé lại vận khí, cảm thấy kinh mạch thông suốt, không thấy tắc nghẽn, liền yên lòng, thậm chí còn không thèm bôi thuốc.

Ngồi bên cạnh Lâu Dự nhìn chàng nhắm chặt hai mắt, mặt như giấy vàng, không hề nhúc nhích, trong lòng Loan Loan vẫn bối rối, không nhịn được xem mạch cho chàng. Chỉ cảm thấy mạch đập rất yếu, vừa cứng nhắc, vừa nặng nề, lại vừa chậm chạp, lờ mờ còn có dấu hiệu sụp đổ.

Bàn tay bắt mạch của Loan Loan không cầm được run rẩy, rét lạnh buốt giá như dao cạo trong xương. Nghĩ đến mũi tên chàng đã cản giúp mình trên vách núi trước đó, trong lòng Loan Loan vừa nóng rực vừa đau buốt, cầm tay chàng không chịu thả, ngơ ngác rơi lệ, lẩm bẩm nói: "Ông không được chết, ngàn vạn lần không được chết".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK