Đoạt lại sông Tháp Mẫu là mục tiêu quan trọng của chiến dịch lần này. Trăm năm trước, chỗ đó từng là nơi sản xuất muối và sắt chủ yếu của Đại Lương, màu mỡ phì nhiêu, gánh vác gần một nửa sản lượng muối và sắt của Đại Lương, nhân dân ở đó đến nay vẫn còn dùng tiếng địa phương của nước Lương.
Nhưng thực lực quốc gia của Đại Lương suy yếu, sông Tháp Mẫu bị nước Sóc chiếm lĩnh, đến nay đã được trăm năm.
Trên bản đồ quân sự, từ sông Thú đến thành Phượng Đài ở đầu nguồn sông Tháp Mẫu chỉ có chiều dài hai ngón tay, nhưng nếu thật sự tiến đánh lại phải vượt trăm núi ngàn sông. Quãng đường này không biết phải chôn vùi tính mạng bao nhiêu quân sĩ Đại Lương trẻ tuổi.
Thái tử triệu tập Lâu Dự và các vị tướng lĩnh cao cấp thương nghị chiến lược. Bốn trăm ngàn người được chia làm bốn lộ đại quân. Thái tử Lâu Mẫn là thống soái, dẫn theo một trăm ngàn người làm quân dự bị, phụ trách lương thảo quân nhu, sẵn sàng tiếp viện bổ sung quân lực bất cứ lúc nào. Phó thống soái
Lâu Dự dẫn theo trăm ngàn người làm quân trung lộ, thẳng tiến tấn công Yên Cát, thành trì quan trọng đầu tiên ở lưu vực sông Tháp Mẫu. Công Tôn Minh dẫn trăm ngàn người làm quân cánh trái tấn công thành Khôn Cáp. Vương Ký dẫn trăm ngàn người làm quân cánh phải tấn công thành Mộc Lũy.
Theo kế hoạch, bốn lộ đại quân tiến lên theo hình quạt, cùng nhau hô ứng, chi viện lẫn nhau. Cho dù có một lộ quân không tiến quân thuận lợi, gặp phải trở ngại, mấy lộ đại quân khác cũng có thể phái ra viện quân bất cứ lúc nào. Đến khi bốn lộ đại quân tề tụ dưới thành Phượng Đài là đã hoàn thành thế vây kín Phượng Đài.
Ban đêm đầu xuân cực kì lạnh giá, vành trăng lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời tối đen, gió đêm rít gào mang theo hơi lạnh đánh thức đêm đen vạn vật yên tĩnh, điên cuồng gào thét bên trên đại doanh.
Lâu Dự ngồi trên lưng ngựa lẳng lặng nhìn về phía trước. Sự yên lặng đêm trước đại chiến giống như khoảnh khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh.
Trong bóng đêm, từng đội kị binh đen kịt bắt đầu nhổ trại, lặng lẽ di chuyển.
Đợt tập kích sấm sét bất ngờ vừa rồi đã tiêu diệt đại bộ phận chủ lực ở sáu thành Kính Bắc, Long Giang, Ô Lượng, Di Trị, Thanh Hóa, Phong Tây. Mặc dù quân Sóc đã điều binh khẩn cấp, nhưng mấy thành này vẫn gần như không có bao nhiêu binh lực.
Vì vậy đại quân trung lộ tiến nhanh không gì cản nổi, gần như chưa gặp sự chống cự nào đáng kể đã đến dưới thành Yên Cát.
"Quân Sóc nếu dễ đánh như vậy, nước Lương ta đã không bị ức hiếp bao nhiêu năm". Lâu Dự chăm chú nhìn phương xa, trong mắt không hề có vẻ coi thường hay xem nhẹ, roi ngựa chỉ thẳng phương hướng thành Yên Cát, trầm giọng nói: "Ở đó, chúng ta sẽ phải đối mặt với cuộc chiến tàn khốc nhất".
Tống Bách Lý gật đầu, sắc mặt nghiêm trang.
Trận có khó đánh đến mấy cũng vẫn phải đánh.
Theo hiệu lệnh của Lâu Dự, Tống Bách Lý phất cờ, bảy chiến đội hình chim nhạn dàn hàng ngang bắt đầu từ từ thay đổi, cánh tả dần dần kéo dài vẽ thành một vệt cong, cánh hữu giảm tốc độ chậm lại, từ từ co cụm. Bảy thê đội lấy lá cờ tướng quân của Lâu Dự làm trung tâm, dường như biến thành hai cánh tay to lớn, tay trái vươn ra như rồng đen sắp bay, tay phải co lại như chuẩn bị đấm tới.
Tùng tùng tùng tùng...
Trống trận quân Lương vang dội như sấm vang chớp giật. Lâu Dự chậm rãi giơ chiến đao lên, chém xuống đêm đen dày đặc một nhát chói mắt, dường như muốn xé rách sự tối tăm trước bình minh, gầm lên: "Tấn công!"
"Tấn công! Tấn công! Tấn công!" Các tướng sĩ hô vang như núi lửa phun trào phá vỡ trời cao, vạn ngựa cùng phi như dòng sắt màu đen chảy dài ngàn dặm.
"U u u u..." Tiếng tù và quân Sóc vang lên nặng nề trong bóng đêm. Từ phía cuối tầm mắt trong đêm tối đột nhiên bay lên mấy đóa hoa lửa rực rỡ, mang theo tiếng rít chói tai, lên tới không trung liền nổ tung.
Khóe miệng Lâu Dự mang nụ cười lạnh lùng. Chàng cố tình gây thanh thế lớn như vậy, nếu quân Sóc đóng ở Yên Cát còn không phát hiện thì tất cả treo cổ tự tử luôn cho rồi.
Tập kích cần nhất là tốc độ, nhưng đại quân tiến lên lại tất yếu phải hi sinh tốc độ. Đã không thể đánh bất ngờ, kiểu gì cũng phải chiến đấu chính diện, vậy thì phải làm ra động tĩnh thật lớn, ầm ĩ sôi trào, sát khí ngút trời, ra oai áp chế, trước tiên khí thế phải áp đảo quân Sóc.
Đây vừa là trận địa chiến đao thương đẫm máu, vừa là tâm lí chiến nghiền ngẫm suy đoán đối phương, hơn nhau là ở sĩ khí.
"Chuẩn bị... Bắn!" Đại tướng quân Sóc Phác Hổ lạnh mặt nhìn đội quân đen tuyền lao nhanh tới gần, lớn tiếng hạ lệnh.
Cùng với tiếng giương cung làm người ta ghê răng, không trung vốn đã u ám lập tức lại nặng nề thêm mấy phần, mây trên trời dường như cũng không có cách nào chịu đựng được sự ồn ào náo động của chiến trường, bắt đầu vỡ vụn từng mảnh.
Tuyết trên trời rơi xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị tiễn khí ngút trời lao lên đánh vỡ tan giữa không trung.
Một đám mây hình thành từ những mũi tên che khuất những tia nắng ban mai đầu tiên trong ngày, rít gào trên không phát ra tiếng xé gió đinh tai nhức óc, lao thẳng tới trước mặt quân Lương.
Trung lang tướng Hầu Hành Tiễn của tiên phong doanh Hắc Vân kị là tướng lĩnh lãnh binh tiên phong trong lần công thành này, chạy ở mũi nhọn của đội ngũ xung phong. Khi không trung đột nhiên trở nên âm trầm vô cớ, Hầu Hành Tiễn cực kì nhanh chóng phản ứng, lớn tiếng hạ lệnh: "Tránh!"
"Tránh!" Các hiệu úy hô to truyền lệnh.
"Tránh!" Tiếng hô của các đô úy lập tức vang lên theo.
Sau đó là thiên phu trưởng, bách phu trưởng, thập phu trưởng, từng cấp một nhanh chóng truyền mệnh lệnh đến tai mỗi một quân sĩ.
Cùng với tiếng "tránh" này, các kị binh nhanh chóng co người, xoay mình xuống dưới bụng ngựa có trọng giáp bảo vệ toàn thân.
Trọng tiễn đổ ập xuống như mưa to, tiếng xé gió chói tai, dường như ngay cả mặt đất cũng phải lún xuống.
Các quân sĩ chưa kịp tránh né, toàn thân bị tên xuyên qua như con nhím, giận dữ trợn mắt, vô lực ngã xuống.
Cho dù là những quân sĩ nhanh chóng xoay xuống dưới bụng ngựa, hơn hai ngàn người xông lên trước tiên cũng lũ lượt bị lực bắn cực mạnh của trọng tiễn hất tung.
Bụng là bộ phận phòng ngự yếu kém nhất của chiến mã, bị trọng tiễn xuyên qua, cùng kị sĩ trên ngựa ngã xuống đất, co giật một hồi trước khi chết.
Còn chưa giáp mặt đã thương vong nặng nề.
Đợt tấn công thứ nhất không có bất cứ chiến lược quân sự nào, gần như là thế công liều mạng, làm cho trọng tiễn của quân Sóc từ trên cao bắn xuống phát huy được uy lực cực lớn. Mũi tên sắt đến đâu, quân Lương lũ lượt ngã xuống ngựa mất mạng tới đó.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là quân Lương lại không hề lùi bước, không hề khuất phục, vẫn anh dũng quên mình xông về phía trước.
Lâu Dự sắc mặt như sắt, giơ tay phất mạnh, trống trận gấp gáp, tiếng trống như đập vào lòng người.
Cùng với tiếng trống trận, đội kị binh xung phong kéo giãn khoảng cách nhưng tốc độ không hề giảm xuống, vẫn liều mạng lao tới như cũ. Đội kị binh phía sau nhanh chóng biến trận, các kị binh giơ lá chắn huyền thiết lên, co lại gần nhau hình thành một tấm lá chắn thép cực lớn, tiếp tục tiến lên thong thả mà vững vàng.
Thừa dịp đợt mưa tên đầu tiên của đối phương vừa dứt, Hầu Hành Tiễn đã dẫn đội cảm tử lao tới cách tường thành năm trăm mét.
Từ trên cao nhìn xuống, cánh tay khổng lồ duỗi dài gần như sắp va chạm vào tường thành, còn nắm đấm siết chặt phía sau thì chậm rãi tích lũy sức mạnh, có thể đấm tới bất cứ lúc nào.
Trống trận long trời lở đất, gần như có thể đánh vỡ tường thành Yên Cát chắc chắn.
"Bắn!" Hầu Hành Tiễn hô lên.
Các kị binh đang chạy nhanh chóng cầm lấy cung sắt nặng mười bảy cân, kéo cung đặt tên, mượn thế lao tới của chiến mã bắn ra một loạt tên phản kích sắc bén về phía quân phòng thủ trên tường thành.
Các binh sĩ trên tường thành lắp loạt tên mới, đang chuẩn bị tiếp tục bắn xuống quân Lương chợt phát hiện mình đã không có thời gian bắn ra loạt tên này, bởi vì trọng tiễn đối phương phản kích đã bay tới nơi, không thể không tạm thời dừng tấn công, trốn vào sau tường che tạm thời né tránh.
Chỉ chậm trễ một lát như vậy, tiên phong quân Lương đã áp sát được một đoạn.
Phác Hổ nhìn quân đội đông nghịt chạy tới dưới thành như tia chớp, dũng mãnh quyết một trận tử chiến, bàn tay vẫy mạnh. Tù và sừng hươu phát ra hiệu lệnh đánh giáp lá cà, cổng thành đột nhiên mở rộng, hổ bôn kị binh dồn sức đã lâu gào thét xông ra.
Song phương đều xông tới với tốc độ quá nhanh, khoảng cách năm trăm mét lập tức rút ngắn, gần như chỉ sau chớp mắt đã lao vào nhau long trời lở đất.
Tuyết rơi xuống sàn sạt, trời đất mênh mông vẩn đục. Ngoài thành Yên Cát, tiếng giết rung trời, vô số tiếng chém giết, tiếng gào thét hình thành một cơn nước xoáy to lớn càng ngày càng mạnh, dường như phải nuốt hết tất cả.