Bên trong mộ táng, đã mấy ngày trôi qua nhưng đám người Trần Duệ vẫn chưa tới được đích đến của mình, khu rừng này giống như là một ma trận, càng đi càng lạc lối, hoàn toàn mất đi khả năng xác định phương hướng. Thời gian ở trong này có vẻ như không đồng nhất với thời gian ở Huyền Linh đại lục, một ngày ở nơi này đại khái chỉ khoảng hơn một tiếng so với bên ngoài, tức là nhanh hơn xấp xỉ 20 lần tả hữu.
Mọi người cũng không có sợ hãi hay là xuất hiện tâm tình hoảng loạn, bởi vì tuy rằng lạc đường, nhưng đại khái không gặp phải nguy hiểm gì nhiều, mấy ngày nay cả bọn cũng mấy lần đụng độ với thất giai yêu thú, chỉ là vài đầu yêu thú này còn chưa kịp làm nên trò trống gì thì đã bị Diệp Mị Nhi trực tiếp biến thành đồ ăn tiến vào trong dạ dày, tác dụng duy nhất của bọn chúng có lẽ là để làm ấm bụng nàng đôi chút.
“Tiền bối, chúng ta sắp đến nơi chưa?” Trần Duệ có chút chán nản truyền âm cho Tần Như Ngọc.
“Sắp rồi, yên tâm, lần này phương hướng là chính xác, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.”
“Tiền bối cũng nói như vậy mười hai lần trước đó.....” Trần Duệ câm nín nói, biểu lộ trên mặt chỉ thiếu muốn viết thẳng hai chữ “không tin” lên trên.
Nói đến đây Tần Như Ngọc cũng hơi xấu hổ, đường đường là cường giả Chí Tôn, tuy hiện tại đã xuống cấp đến mức chỉ còn lại một đạo tàn hồn, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả vấn đỉnh thiên hạ, vậy mà mấy ngày nay nàng lại bị một khu rừng cỏn con vây khốn, nói không xấu hổ mới là lạ.
Trong khi đó thì mấy người Lãnh Băng Băng lại không có gấp rút gì cho lắm, bọn họ không hề có ý muốn thu thập thiên tài địa bảo hay tương tự như vậy, mò mẫm trong rừng hay chạy ra bên ngoài tìm hiểu nơi khác cũng đều như nhau, vả lại bên trong rừng rậm vẫn thường xuyên xuất hiện yêu thú cường đại, đủ để làm đối tượng luyện tay cho mọi người, trải qua mấy ngày chiến đấu, ai nấy đều có thể cảm thấy chiến lực của mình nâng cao không ít, đến cả tiểu nha đầu Nhiếp Tiểu Thiến cũng trở nên dạn dĩ hơn nhiều, như vậy cũng có thể coi là hoàn thành mục tiêu khi tiến vào trong mộ táng này rồi.
Trần Duệ vốn không có chút tin tưởng nào đối với lời bảo đảm của Tần Như Ngọc, nhưng lần này người sai là hắn, bởi vì sau khi chạy loạn thêm khoảng bốn canh giờ nữa, khung cảnh trước mặt mọi người biến đổi hoàn toàn.
Chỉ thấy đập vào mắt mọi người chính là một khu vực địa hình lòng chảo vô cùng rộng lớn, đại khái bao trùm lấy phương viên kéo dài mấy trăm dặm, ở nơi này không hề có một cành cây ngọn cỏ nào cả, chỉ đơn thuần là một bãi đất trống không, ba mặt tiếp giáp rừng cây, mặt còn lại tựa lưng vào một ngọn núi lớn. Sở dĩ nói rằng Trần Duệ đã tính sai, là bởi vì ở nơi chân núi trước mặt, có một tấm bia đá khổng lồ cao tới chín trăm mét, bề rộng xấp xỉ trăm mét, sừng sững tựa như một cây cột trụ chống trời, bên trên mặt bia đá khắc lấy hàng ngàn hàng vạn những văn tự kỳ bí uốn éo như dây leo nối tiếp lẫn nhau, từ trên tấm bia tỏa ra khí tức thâm ảo thần bí, mộc chi linh khí dày đặc vờn quanh tấm bia gần như hóa thành thực chất, lâu lâu lại có một tia thoát ra ngoài, nhưng chỉ một tia linh khí mộc hệ mỏng như sợi tóc cũng mang theo lực lượng khổng lồ, trực tiếp khiến cả một mảng rừng rậm phụ cận bên ngoài khu lòng chảo đâm chồi nảy lộc, mỗi cái cây đều bành trướng to hơn không ít, tựa như trực tiếp lớn thêm mấy ngàn năm tuổi.
Tất cả mọi người dường như bị trấn trụ bởi cảnh tượng kỳ ảo trước mắt, đây hẳn chính là mộc hệ kỳ vật mà cả bọn đang nhắm tới, chỉ là cái thứ trước mắt này tuyệt đối không phải là vật gì đơn giản, bọn họ ở cách xa không biết bao nhiêu cây số mà vẫn có thể cảm nhận được mộc chi linh khí nồng đậm đến cực điểm, khi đến tận nơi thì mới biết rằng đó chỉ là một tia linh khí mỏng manh đến cả một phần triệu nguyên bản cũng không bằng tùy tiện thoát ra mà thôi, lợi hại như vậy sao có thể là phàm vật được.
“Cái thứ này.....chúng ta có nên động tới nó không?” Trần Duệ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hồi lâu mới lên tiếng.
Hắn lịch lãm rèn luyện khắp nơi, rất rõ ràng một đạo lí rằng bản lĩnh tới đâu thì chỉ nên đặt mục tiêu tới đó, nếu quá mức tham lam muốn há miệng lấy thân rắn đòi nuốt voi, tỉ lệ cao chính là tự đẩy bản thân vào trong nguy hiểm, thân là đồ đệ của Tử Phong, thấm nhuần tư tưởng cẩn thận của vị sư phụ này, Trần Duệ không dám mạo hiểm a, dù sao thì nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui cũng thấy cái bia đá này không phải là thứ mà một Tôn cấp nên nhúng chàm.
Diệp Mị Nhi nhìn sắc mặt không được tốt lắm của mọi người, nghiêng đầu hỏi
“Đây có phải là thứ tốt mà Tiểu Duệ Duệ nói lúc trước đúng không?”
Trần Duệ đối với cái xưng hô quái đản này của nàng nghe nhiều cũng thành quen, chỉ đơn giản gật đầu một cái
“Hẳn là vậy, chỉ là thứ này không đơn giản, với thực lực của chúng ta chưa chắc có thể bắt nó vào tay.”
Thực ra còn một lí do nữa để Trần Duệ khẳng định như vậy, đó là đến cả chính Tần Như Ngọc cũng không nhận ra nổi tấm bia đá này là thứ gì, điều duy nhất mà nàng biết đó là những văn tự khắc trên cổ bia chính là phù văn, nhưng bản thân nàng đối với phù văn chi đạo nhất khiếu không thông, căn bản bất lực chẳng thể tra ra được manh mối gì.
Diệp Mị Nhi nghe vậy liền cúi đầu trầm tư một chút, sau đó phun ra một câu
“Tính toán nhiều làm gì, đồ tốt thì phải lấy a!!”
Nói xong liền nhún mình một cái, cả người hóa thành một viên đạn pháo trực tiếp lao thẳng về hướng bia đá không chút sợ hãi. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Mị Nhi xông lên, thực lực mỗi người đều kém xa nàng đến mấy vạn dặm, bất lực không ngăn cản nổi, chỉ có thể cầu mong nơi này không có dị biến xảy ra.
Chỉ là ghét của nào trời trao của ấy, dị biến đích thực xảy ra, ngay khi Diệp Mị Nhi đến gần tấm cổ bia, một luồng ánh sáng xanh lục từ trên cổ bia bắn thẳng vào người nàng, lúc trước nàng dùng tốc độ kinh nhân lao tới nhanh bao nhiêu thì hiện tại nàng bị bắn ngược lại nhanh đến bấy nhiêu, cơ thể nàng mất đi tự chủ mà văng ra xa, đâm thẳng xuống mặt đất cày ra một cái rãnh sâu hoắm.
Đạo quang mang màu xanh lục kia sau khi đánh bay Diệp Mị Nhi liền giống như một làn khói tụ tập lại với nhau, sau đó hóa thành một cái hư ảnh cùng màu, cơ mà chưa dừng lại tại đó, đạo hư ảnh này một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, cho đến khi trọn vẹn xuất hiện ba mươi hai hư ảnh mới dừng lại. Những hư ảnh này giống nhau như đúc, mang theo hình dáng nhân loại, nhưng ngũ quan mờ nhạt chỉ có hai con mắt phát ra ánh sáng lục sắc là rõ ràng, khí tức bọn chúng vô cùng cường đại, so với Thánh Quân cao giai đỉnh phong cường giả cũng chỉ có hơn chứ không có kém.
Diệp Mị Nhi từ bên trong đống đất đá lao lên, một đòn vừa rồi trông có vẻ mạnh mẽ nhưng đối với dạng da dày thịt béo như nàng thì còn không bằng muỗi đốt, cơ mà bị cắt ngang cơn hưng phấn khiến nàng vô cùng tức giận, đôi mắt đen kịt xuất hiện từng đạo tơ máu đỏ quạch, làn da căng mịn xuất hiện từng dòng chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống, trong chớp mắt hóa thành một vũng huyết thủy bên dưới chân, dòng máu đặc sệt ngọ nguậy giống như là một sinh vật sống trông vô cùng quỷ dị, một cỗ hương vị tanh tanh dần dần tràn ngập trong không gian.
Cơ thể của Diệp Mị Nhi cũng biến đổi, lúc này nếu chỉ nhìn thoáng qua thì vẫn có thể thấy được một bóng hình nữ tính nóng bỏng lồi lõm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy toàn bộ thân thể của nàng giống như một đám huyết nhục cuồn cuộn quấn giao lấy nhau, vị mỹ nữ mị hoặc chúng sinh lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đầu quái vật mang theo nhân hình tỏa ra khí tức thị huyết kinh khủng.
“Siiiiiiiiiiiiii!!!!”
Rít lên một tiếng lanh lảnh, Diệp Mị Nhi tựa như một đầu hồng thủy mãnh thú, nhằm thẳng vào đám hư ảnh kia không chút sợ hãi, khí thế trên người bùng nổ như núi lửa phun trào.
-----------------------
“Thiên Thùy Vân Kiếm - Hạ!!”
Tử Phong lăng không đứng một chỗ, ngón tay giơ ra điểm xuống một chỉ, bầu trời phía trên cao đột nhiên rách ra một cái hắc động khổng lồ như muốn thôn thiên thực nguyệt, từ bên trong hắc động xuất hiện một thanh cự kiếm rộng đến cả ngàn mét, chiều dài không thể đong đếm, cứ như vậy mà từ cửu thiên cắm xuống nhân gian.
“Ầm!!!!”
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, sóng xung kích đem toàn bộ đại địa trong bán kính mấy vạn dặm lật tung, hết thảy mọi vật cản trên đường đi của nó đều bị mài nhẵn thành bột mịn, không gian phụ cận như một tấm gương mỏng manh vỡ tan nát trước lực lượng kinh thiên động địa, động tĩnh khủng bố đến mức dường như cả bầu trời cũng phải rung chuyển.
Sóng xung kích cường đại phóng tới chỗ Tử Phong liền bị một cỗ dị lực hóa giải phần lớn, chỉ còn lại mấy tia cương phong thổi bay vạt áo của hắn, trông Tử Phong lúc này y phục phất phơ trong gió lộ ra vẻ tiêu sái tự nhiên như trích tiên hạ phàm, hoàn toàn đối lập với cái khung cảnh thiên băng địa liệt ngay trước mặt.
Hồ Tâm Nguyệt có chút chết lặng đứng bên cạnh Tử Phong, ánh mắt hết nhìn nam nhân đang phong khinh vân đạm đứng đó rồi lại quay sang nhìn khu vực trung tâm va chạm, vốn nơi đó có một tòa thành khổng lồ kéo dài hai ba ngàn dặm gì đó, hiện tại chỉ còn lại một cái hố kinh khủng sâu không thấy đáy, tất cả đều đã bị nghiền nát thành cám bã, đừng nói là có người sống sót, ở trong bán kính tám vạn dặm xung quanh đây, hoàn toàn không còn lại chút khí tức của sinh vật sống nào, hiển nhiên là đã bị một kiếm kia ma diệt toàn bộ.
“Được rồi, đã xong Hứa gia, tiếp theo chúng ta còn những chỗ nào?” Tử Phong chép miệng một cái, lơ đãng hỏi.
Hứa gia là một trong những mục tiêu của Tử Phong, gia tộc này đại khái cũng được coi là đỉnh cấp thế lực, có một vị Nhị Tọa Linh Đế lão tổ và ba tên Bán Bộ Linh Đế, thực lực cũng được xếp vào hạng trung trong số các đỉnh cấp thế lực. Chỉ là vị lão tổ đó đã bị Tử Phong bổ chết ở trước cửa mộ táng cách đây không lâu, hiện tại Hứa gia chỉ còn lại ba tên Bán Bộ Linh Đế, ở trong mắt Tử Phong liền đến cả tư cách giãy chết cũng không có.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn nam nhân vừa mới ra tay dùng một chiêu đem gần sáu mươi vạn nhân mạng đưa đi đầu thai mà mí mắt cũng không nháy nửa cái, trong lòng nàng có chút cảm giác vô lực. Đi cùng với Tử Phong, nàng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Phong coi sinh mạng hàng chục vạn nhân loại coi như cỏ rác mà diệt sát, phải biết rằng những thế lực bị hắn nhắm tới ngày hôm nay tuyệt đối hơn xa Lăng Hư Cung, khu vực quản hạt của bọn họ không chỉ có mỗi một mình thế lực đó mà còn rất nhiều gia tộc và tông môn nhỏ yếu phụ thuộc quây xung quanh nữa, Tử Phong về cơ bản là không thèm để ý đâu là mục tiêu chính đâu chỉ thuần túy là đặt chân sinh sống tại phụ cận mà dính phải tai bay vạ gió, hết thảy đều bị hắn hủy diệt toàn bộ không chút thương tiếc.
Thế lực càng lớn thì nhân thủ càng nhiều, gia tộc hay tông môn nhỏ yếu phụ thuộc vào cũng nhiều hơn, điều này vô hình chung khiến con số thương vong lần này vô cùng khủng bố, Hồ Tâm Nguyệt chỉ tính sơ sơ thôi đã có gần bốn trăm vạn sinh mạng bốc hơi khỏi nhân gian, so với con số hơn trăm vạn lần trước Tử Phong làm loạn ở đông đại lục nhiều hơn gấp bội, hơn nữa đây mới chỉ là con số ước tính, con số thực chắc chắn phải hơn rất nhiều.
“Còn Đạo Cung và Cổ Huyền Môn mà thôi, cẩn thận một chút, hai tông môn này cũng là cường đại nhất trong danh sách, Đạo Cung có một vị Lục Tọa Linh Đế và hai vị Tứ Tọa Linh Đế trấn thủ, Cổ Huyền Môn còn mạnh mẽ hơn, có hai vị Lục Tọa Linh Đế và một vị Thất Tọa Linh Đế.”
Hồ Tâm Nguyệt lo lắng không phải là không có đạo lí, một trận chiến ở trước cổng mộ táng nàng vẫn nhớ như in, trong nhận thức của nàng, Tử Phong lúc đó tuy nói rằng lấy một địch ba, chém giết ba tên Thất Tọa Linh Đế, nhưng chiến cuộc lúc đó cũng không phải là áp đảo hoàn toàn, Tử Phong vẫn phải mất rất nhiều công sức mới có thể thủ thắng, đành rằng lúc cuối không biết hắn sử dụng bí thuật gì mà có thể áp đảo hoàn toàn địch nhân, nhưng nàng cũng biết tình trạng cơ thể của hắn tồi tệ ra sao, dạng bí thuật cường đại như vậy nói không chừng tồn tại di chứng vô cùng to lớn, nàng không dám chắc Tử Phong có thể đem Đạo Cung và Cổ Huyền Môn xử lí hay không.
Tử Phong nghe vậy cũng chỉ lắc đầu cười cười, bàn tay to lớn vươn ra vỗ vỗ đầu Hồ Tâm Nguyệt, thoải mái nói
“Cũng có chút thực lực đấy, cơ mà không cần thiết phải để ý, Lục Tọa Linh Đế mà thôi, ta đến cả Thất Tọa Linh Đế cũng đập chết ba cái, nàng đây là đang coi thường ta sao?”
Bị Tử Phong vỗ vỗ đầu như trẻ con, thậm chí nàng còn có ảo giác hành động này của hắn cơ hồ có chút giống với vỗ về.....thú cưng, Hồ Tâm Nguyệt không khỏi trừng mắt hạnh lên nhìn hắn, nhưng cũng không có làm ra hành động phản kháng gì, dù sao thì cả người nàng đã bị hắn vuốt ve từ trên xuống dưới mấy lượt, chỉ là mấy cái vỗ đầu nàng cũng lười không muốn phản ứng, mặc dù lúc đó nàng đang ở trong bản thể yêu hồ, nhưng bất kể bản thể hay là nhân hình, đều là cơ thể của nàng a.
“Ta biết, nhưng mà lúc đó chẳng phải ngươi phải dùng đến cái bí pháp gì gì đó mới có thể đánh bại địch nhân hay sao? Ta không rõ chênh lệch giữa Thất Tọa Linh Đế và Lục Tọa Linh Đế, cơ mà hẳn là không quá mức kém cỏi đi, ngươi muốn thủ thắng cũng không dễ dàng.”
Hồ Tâm Nguyệt đang nói liền ngừng lại, ánh mắt liếc nhìn Tử Phong từ trên xuống dưới, sau đó mới phun ra một câu
“Cơ thể ngươi có chịu được không?”
Tử Phong nghe xong thiếu chút nữa muốn dùng một chưởng đập bay cái con cáo đen này, dùng ánh mắt soi mói đánh giá một nam nhân sau đó hỏi một câu cơ thể có chịu được không, con mẹ nó nam nhân nào nhẫn nhịn được? Hắn biết rất rõ ý tứ của nàng không phải là như vậy, nhưng mà thân là nam nhân, Tử Phong vẫn không kìm được mà nghĩ sang cái hướng khác.
“Cơ thể ta có chịu được hay không, nàng thử qua chẳng phải là biết ngay?”
Hồ Tâm Nguyệt ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới minh bạch hàm ý trong đó, gương mặt nàng hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận mà trực tiếp cầm cái tập tư liệu trong tay cuộn lại sau đó nện tới tấp lên đầu Tử Phong.
“Ngươi muốn ta thử cái gì? Được lắm, có phải mấy ngày nay ta đối tốt với ngươi nên giờ ngươi muốn đánh chủ ý lên người ta phải không? Quả nhiên là nam nhân thối, sắc quỷ, đứng núi này trông núi nọ!!”
Đừng nói là bị một tập giấy mỏng đập lên đầu, có đem một quả núi nện lên người hắn thì Tử Phong cũng chỉ thấy hơi ngưa ngứa một chút, còn chưa kể tới việc Hồ Tâm Nguyệt vốn không dùng đến bao nhiêu lực lượng, cơ mà hắn vẫn giả bộ ôm đầu chịu tội, nhưng trong lòng hơi có chút vui vẻ, thời gian gần đây hắn bị sự thân cận quá đáng của nàng dọa hết hồn, cuối cùng cũng có thể trả đũa được một chút, thật là thư thái a.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, Tử Phong không hề nhận ra, nhưng bất tri bất giác, hắn dường như đã thoát ra khỏi cái bóng ma vẫn luôn bao phủ trên người hắn đến từ cái chết của Hồ Phi Nguyệt, không rõ đây là hắn đã suy nghĩ thông suốt, hay là bởi vì nỗ lực của Hồ Tâm Nguyệt làm bạn bên cạnh khiến hắn nguôi ngoai đi phần nào, nhưng xác thực tâm tình của hắn lúc này đã trở nên sáng sủa hơn không ít, vào cái thời điểm này mà vẫn có thể mở miệng đùa giỡn được.
Đây cũng là một chuyện tốt, Tử Phong mặc dù bật hack tu luyện, nhưng những cái cơ bản nhất đó là tư chất, tâm tính vẫn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ đề thăng tu vi của hắn, tâm linh của Tử Phong dần dần thoát ra khỏi sự thống khổ đau đớn tự trách trong nội tâm sẽ khiến tu vi của hắn buông lỏng hơn rất nhiều, nếu hắn để ý thì có thể nhận ra một chuyện, đó là cơ thể hắn ẩn ẩn có dấu hiệu muốn đột phá tu vi.
Liên tục đột phá tu vi cũng không phải là thứ gì tốt, chuyện này sẽ đặt một gánh nặng khổng lồ lên cơ thể của võ giả, tu luyện chính là đi ngược dòng nước mà tiến lên, mỗi khi đột phá dù không cần làm quen với lực lượng mới thì cũng cần thời gian lắng đọng nhất định để ổn định lại cơ thể, tránh dẫn đến ám tật ảnh hưởng đến mai sau.
Cơ mà với Tử Phong thì căn bản không cần đến cái thứ đồ chơi này, hắn muốn đột phá kiểu gì thì đột phá, chỉ cần đạt đủ điều kiện, trong một canh giờ trực tiếp phi thẳng lên Thương Hải Cảnh đỉnh phong cũng không có tệ đoan gì hết.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn thấy Tử Phong ôm đầu chịu trận cũng thấy đỡ tức giận, nhưng mà trông thấy khóe miệng của hắn hơi giương lên vẫn khiến nàng hơi xấu hổ, nàng không vung vẩy cái cuộn giấy trong tay nữa, sẵng giọng nói
“Đã không có vấn đề gì thì đi thôi, nói trước đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì ta không cứu nổi ngươi đâu!!”
Tử Phong hơi híp mắt, nở một nụ cười tự tin mười phần trông vô cùng soái khí, bàn tay vung lên liền trực tiếp mở ra không gian thông đạo, Hồ Tâm Nguyệt hình như quên mất một điều, trận chiến ngày hôm đó về cơ bản chính là hắn mang theo tâm tính thử nghiệm năng lực và biểu diễn là chủ yếu, bằng không thì vừa ra sân đã sử dụng “Tịch Diệt” rồi một chưởng chụp chết mấy tên Lý An, còn biểu diễn cái rắm, về nhà hắn không bị Mai Thường Hi đánh chết vì tội phá hư kế hoạch mới là lạ.
Danh Sách Chương: