Mục lục
Cuồng Huyết Thiên Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một thành trì nào đó nằm trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc, nơi này cách xa khu vực trung tâm gần như quá nửa chiều dài của đế quốc về phía tây, phải nói rằng đây là một trong những nơi xa xôi hẻo lánh nhất, mang tiếng là một thành trì nhưng dân số ở trong thành cũng chỉ vài ngàn người, so với các thành trì khác thì ít hơn rất nhiều.

Ở đâu có người sinh sống thì ở đó có võ giả, nhưng mà võ giả ở thành trì này rất yếu, chỉ có duy nhất hai vị cường giả Vương cấp, còn lại thì là một số ít Tướng cấp và Sư cấp, đa phần võ giả chỉ dừng lại ở Sĩ cấp. Đây có thể được coi là một số ít nơi gần như xa lánh khỏi thế giới bên ngoài, người dân ở đây không có nhu cầu tiến ra thế giới rộng lớn bên ngoài, mà người bên ngoài cũng chẳng có lí do gì mà đi vào cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này cả.

Nhưng có một điều mà ít ai biết, bên trong một ngôi nhà có phần hơi đơn sơ ở sâu bên trong thành trì, một tổ hợp năm người có thực lực khủng bố đang ẩn náu, người yếu nhất trong số bọn họ cũng có thể dễ dàng dùng một bàn tay lật úp cả toà thành trì này lên.

“Nhạc tỷ tỷ, tình hình bên ngoài ra sao rồi??” Người lên tiếng là một nữ tử trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp có phần hơi ngây thơ thánh khiết, nhưng ánh mắt của nàng lại toát lên vẻ lanh lợi có phần không hợp với ngoại hình của mình, nếu Tử Phong ở đây thì sẽ ngay lập tức nhận ra nàng chính là Diệp Ngưng Tuyết, muội muội kết nghĩa của hắn.

“Ài, ta cũng không biết phải nói sao nữa, theo như những gì ta đã điều tra được thì chưa một ai tìm thấy chủ nhân ở đâu cả, thậm chí còn có tin đồn là ngài ấy đã chết, nhưng ta tin rằng ngài ấy vẫn sống!” Nhạc Tư Kỳ cởi bỏ chiếc áo choàng rách nát trên người ra, để lộ một thân hình lồi lõm nóng bỏng, gương mặt nàng có phần hơi mệt mỏi giống như người vừa trở về từ một chuyến du hành xa xôi.

“Nếu ca ca vẫn còn sống thì tại sao lại không đến đây tìm chúng ta chứ, đã gần bảy năm rồi đó.” Diệp Ngưng Tuyết ủ rũ nói.

Nhạc Tư Kỳ cũng không biết phải nói gì, sau khi nàng và Diệp Mị Nhi được lệnh đưa mấy người Diệp Ngưng Tuyết, Lãnh Băng Băng và Tuyết Liên đi trốn không được bao lâu thì lệnh truy nã của Lăng Hư Cung đã được ban bố khắp thiên hạ khiến tất cả mọi người hốt hoảng một phen. Có một điều mà nàng không nói ra cho mọi người biết đó là bản thân nàng và Diệp Mị Nhi được ràng buộc bởi “Chủ Bộc Khế Ước” với Tử Phong, nếu hắn chết thì nàng với Mị Nhi hẳn đã bỏ mạng từ bao giờ rồi, đó là lí do mà nàng khẳng định hắn vẫn còn sống.

Tuy trong lòng vẫn đinh ninh như vậy, nhưng Nhạc Tư Kỳ vẫn cảm thấy lo lắng, bởi vì theo hiệu lực của khế ước, dù nàng có cách xa chủ nhân đến đâu thì vẫn sẽ cảm nhận được một mối liên kết mờ nhạt, nhưng mà từ lúc cái lệnh truy nã của Lăng Hư Cung đó được công bố, mối liên kết đó đã biến mất, dù nàng có cố gắng cảm ứng đến mức nào thì cũng không nhận thấy gì cả.

Suốt mấy năm nay, Nhạc Tư Kỳ cùng với Diệp Mị Nhi liên tục thay nhau bí mật đi khắp Càn Nguyên đế quốc do thám tình hình, chỉ mong có được một chút xíu thông tin về nơi Tử Phong toạ lạc nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh, giống như chủ nhân của nàng cứ như vậy mà tan biến không để lại chút vết tích gì.

“Đừng lo lắng, chủ nhân không tìm đến chúng ta hẳn là có nỗi khổ tâm riêng, dù sao thì cả thiên hạ cũng đang săn lùng ngài ấy, có lẽ ngài ấy không muốn liên luỵ tới chúng ta cũng nên.” Nhạc Tư Kỳ lựa lời an ủi Diệp Ngưng Tuyết.

“Mị Nhi tỷ tỷ cũng chưa trở về, chỉ mong rằng khi tỷ ấy trở về thì sẽ có một chút thông tin hữu ích.” Diệp Ngưng Tuyết cũng không phải là không biết điều ấy, nhưng biết là một chuyện, cảm xúc của nàng ra sao lại là chuyện khác.

“Nói mới để ý, Lãnh phu nhân đâu rồi?” Nhạc Tư Kỳ nhìn quanh một hồi, miệng hỏi.

“Lãnh tỷ tỷ kể từ lúc biết được ca ca bị Lăng Hư Cung phản bội vẫn luôn cố gắng tu luyện, bây giờ vẫn đang bế quan chưa ra, nhìn tỷ ấy càng ngày càng trầm mặc ít nói mà ta không khỏi thấy lo lắng, chỉ sợ có ngày tỷ ấy không chịu nổi nữa mà gục ngã xuống.” Diệp Ngưng Tuyết tay chống cằm, có phần âu lo nói.

“Cũng đâu phải chỉ có mỗi Lãnh phu nhân cố gắng đâu…” Nhạc Tư Kỳ âm thầm nói.

Tử Phong vừa mất tích một cái, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng điên cuồng tu luyện. Diệp Mị Nhi vốn có phần không tim không phổi lại là người phản ứng mạnh nhất, nàng ta liên tục tìm đến các tông môn ẩn thế, bí mật thôn phệ các cường giả của những tông môn đó để tăng lên thực lực, bộ dáng hung thần sát ác muốn trả thù cho Tử Phong khiến mọi người không khỏi sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Nhạc Tư Kỳ không khỏi đưa ánh mắt nhìn sang một bên, chỉ thấy một tiểu cô nương chỉ chừng mười một mười hai tuổi đang trầm mặc ngồi trên ghế, khuôn mặt tinh xảo lúc nào cũng ủ rũ chán chường, không còn vẻ hoạt bát đáng yêu như trước kia nữa. Tuyết Liên là một linh thụ hoá hình, tuổi đời có thể tính bằng vạn, nhưng trên thực tế cô bé cũng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu sự đời, mọi người đối với nàng đều quan tâm chăm sóc vô cùng tận tình chu đáo, nếu không muốn nói là chiều chuộng quá đà.

“Sao vậy Tuyết Liên, không còn đồ ăn vặt nữa à?” Nhạc Tư Kỳ có phần lúng túng nói.

Tuyết Liên ngồi ở trên ghế, hai tay ôm lấy một con thú nhồi bông nhỏ vốn là đồ chơi ngày trước Tử Phong cho nàng, nghe vậy liền lắc lắc đầu, miệng khẽ nói

“Con nhớ ba……”

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ kia thốt lên mấy chữ đó, Diệp Ngưng Tuyết và Nhạc Tư Kỳ không khỏi quay sang nhìn nhau, sau đó cả hai cùng thở dài, nhất thời không khí trong phòng trở nên ảm đạm thiếu sinh khí.

--------------------------------

“Arrghhhhhh!!”

Bên trong Vạn Quỷ Quật, từng tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong không gian, Tử Phong quỳ cả hai chân xuống mặt đất không ngừng thở dốc, khắp người hắn tràn ngập máu tươi, không chỉ như vậy, mặt đất bên dưới chân hắn lúc này cũng đã bị một dòng máu đen xì thấm đẫm từng mảng lớn.

Tử Phong cầm trong tay con dao găm tinh xảo mà Chúa Tể Hư Không đưa cho hắn cách đây không lâu, sắc mặt tái nhợt nhìn vào ngọn lửa đang cháy hừng hực trước mặt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến mức rạn nứt. Ngọn lửa đang cháy trước mặt hắn chính là Hỗn Độn Thiên Hoả, là một ngọn lửa bản nguyên của vũ trụ được chính Chúa Tể Hư Không cho mượn.

Hắn không biết cái mặt hàng này có bao nhiêu lợi hại, nhưng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình, ngọn lửa mang tên Thiên Hoả không phải là thứ gì có thể xem nhẹ, nhất là Thiên Hoả kèm theo hai chữ “Hỗn Độn”, chắc chắn đây chính là ngọn lửa thiêng lợi hại nhất trên thế giới này. Nhưng mà cái ngọn lửa chết tiệt này lại khiến Tử Phong phải chịu không ít đau đớn.

Bí pháp “Triệu Hoán Hồn Binh”, bước đầu tiên đó chính là duy trì Hỗn Độn Thiên Hoả, một ngọn lửa sẽ không thể cháy mãi nều không có nguyên liệu bổ sung, mà nguyên liệu ở đây chính là máu thịt của bản thân hắn. Sử dụng con dao găm trong tay, Tử Phong phải tự mình cắt từng miếng thịt trên người xuống, lấy máu tươi của mình rót vào cho Thiên Hoả, sau đó nhờ vào năng lực tái sinh của Thiên Ma Nhất Tộc để khôi phục phần máu thịt đã mất rồi lặp lại quá trình đó một lần nữa.

Đã trải qua cảm giác đau đớn trong Vạn Quỷ Quật hàng vạn năm, Tử Phong vốn nghĩ rằng nỗi thống khổ khi phải cắt da cắt thịt duy trì Hỗn Độn Thiên Hoả sẽ chẳng là vấn đề gì cả, nhưng hắn đã nhầm to. Xẻ thịt chính mình không phải là chuyện gì to tát, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn dùng cái gì để làm việc đó. Theo lời của Chúa Tể Hư Không, con dao găm hắn nhận được có một công năng đặc biệt, đó là nếu dùng nó để tự lăng trì bản thân, máu thịt của hắn sẽ trở thành nguyên liệu tốt nhất để duy trì Hỗn Độn Thiên Hoả.

Nhưng mà Chúa Tể Hư Không tuyệt nhiên không nhắc gì đến sự đau đớn mà con dao găm này có thể gây ra cho nạn nhân là Tử Phong, mỗi một đường dao chém xuống là sự thống khổ nhân lên hàng vạn lần rồi ập vào trong tâm trí của hắn chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi đau khủng khiếp đó khiến một kẻ đã gần như chai lì với cảm giác đau như hắn phải phát ra từng tiếng rú thê thảm.

Mới chỉ là công đoạn chuẩn bị bước đầu mà đã như thế này, Tử Phong thật sự không dám tưởng tượng khi đến với quá trình rèn luyện Hồn Binh vốn được miêu tả là sự dày vò thống khổ đến mức cùng cực ở trong bí pháp thì sẽ ra sao nữa. Nhưng mà đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, nếu vượt qua được tất cả những khó khăn đó thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, việc truy cầu thực lực đối với hắn đã không chỉ còn là một chấp niệm nữa, nó gần giống như là một tâm ma không thể kiểm soát, chỉ cần có thể tăng cường sức mạnh bản thân, hắn có thể trả bất cứ cái giá nào.

Nhìn thấy Hỗn Độn Thiên Hoả dường như có dấu hiệu ảm đạm xuống, Tử Phong hít sâu một hơi, dao găm trong tay chém thẳng xuống cánh tay còn lại của mình, vô cùng nhuẫn nhuyễn cắt dọc theo xương cốt, lóc ra từng miếng thịt to bằng bàn tay. Trong khoảnh khắc đó, một cơn đau khủng khiếp giống như một viên sao băng rơi từ trên trời xuống trực tiếp xông thẳng vào trong tâm trí hắn, Tử Phong há miệng ra gào thét đến mức khản cả giọng, cơ thịt trên người hắn gồng cứng lên, cơ thể của hắn run rẩy từng cơn, mồ hôi chảy ra ướt đẫm y phục vốn dính đầy máu tươi của hắn.

Tử Phong cố gắng nhịn đau cầm lấy mấy mảnh thịt rơi trên mặt đất ném vào trong Hỗn Độn Thiên Hoả, sau đó không dừng lại, dao găm tiếp tục vung lên, máu tươi phun ra bắn tung lên không trung, huyết nhục trên người hắn không ngừng bị chia cắt rồi ném vào trong ngọn lửa, trực tiếp phơi bày cả khung xương của hắn ra bên ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy rõ nội tạng bên trong người đang không ngừng co giật.

Một tuần….hai tuần…..một tháng…..ba tháng….hai năm…..tám năm…..mười sáu năm trôi qua, Tử Phong lặp đi lặp lại quá trình tự mình lăng trì chính bản thân không biết bao nhiêu lần, khi mà hắn tưởng rằng mình chuẩn bị tiếp cận giới hạn sụp đổ thì Hỗn Độn Thiên Hoả trước mắt hắn đột ngột chuyển từ màu đỏ sang màu trắng, báo hiệu công đoạn chuẩn bị ngọn lửa đã hoàn tất.

Mang theo tâm trạng mừng rỡ, Tử Phong vung tay lên một cái, mặt đất dưới chân hắn rung chuyển sau đó xuất hiện hàng loạt kí tự phù văn huyền ảo lấy hắn làm trung tâm sau đó lan rộng ra tạo thành một vòng tròn rộng khoảng trăm mét, vô số phù văn phát ra ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện liên tục rồi xếp chồng lên nhau, nhìn từ trên cao xuống có thể dễ dàng nhận ra đây là một loại trận pháp kỳ lạ nào đó. Xung quanh hắn có thể thấy một chồng lớn toàn xương của chính hắn tự chặt ra vứt lăn lóc, chính là nguyên liệu để rèn Hồn Binh.

“Nhiếp Hồn Đại Trận, kích hoạt!! Ta dùng toàn bộ linh hồn của mình làm thai thể binh khí, Triệu Hoán Hồn Binh!!!”

Tử Phong hai tay chắp vào nhau tạo thành ấn quyết, gầm lớn một tiếng. Thiên không ầm ầm dậy sóng, vô số mây đen tụ tập lại với nhau xoáy tròn trên đỉnh trận pháp, linh khí thiên địa bạo động một cách điên cuồng, trận pháp trên mặt đất toả ra ánh sáng mãnh liệt phóng lên tận trời cao, cột ánh sáng khổng lồ nuốt chửng lấy thân hình bé nhỏ của Tử Phong ở bên trong, khoé miệng của hắn nở một nụ cười điên loạn trước khí toàn bộ cơ thể của hắn bị nhấn chìm bởi thứ ánh sáng chói loà đó.

Toàn bộ không gian của Vạn Quỷ Quật rung chuyển không ngừng, hàng loạt vết nứt không gian xuất hiện ở khắp nơi, nhiều chỗ còn trực tiếp nát vụn tạo ra không gian liệt phùng, toàn bộ linh khí thiên địa giống như bị một cỗ lực lượng vô hình cưỡng ép kéo hết về trung tâm trận pháp. Đứng từ xa nhìn lại thì có thể thấy một cơn lốc linh khí cuồng bạo không ngừng xoáy tròn xung quanh cột ánh sáng thông thiên được tạo ra từ trận pháp, tràng cảnh trông không khác gì tận thế hàng lâm.

Tử Phong ở trong trung tâm trận pháp có cảm giác giống như cả cơ thể lẫn linh hồn của mình bị xé toạc ra thành từng mảnh nhỏ như hạt bụi, không ngừng tan biến vào trong cột ánh sáng, đây không còn giới hạn ở trong đau đớn hay thống khổ nữa, thứ cảm giác mà hắn đang phải chịu đựng vượt xa khỏi tất cả những gì hắn đã trải qua, tinh thần của hắn cố gắng chống chịu nhưng chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ, Tử Phong ngay sau đó liền mất đi tri giác, ý thức của hắn rơi vào trong một vực thẳm không đáy đen kịt.

Bỗng nhiên không gian bị phá ra thành một vết rách nho nhỏ, từ bên trong kẽ nứt lao ra một tia hắc quang, nếu nhìn kỹ lại thì có thể thấy hắc quang đó là một thanh kiếm nhỏ màu đen đã bị gãy phân nửa. Thanh kiếm màu đen giống như có linh tính, một mạch lao đến chỗ của Tử Phong, trong nháy mắt liền bị cột ánh sáng của trận pháp nuốt chửng.

“Hít!!”

Không biết là bao lâu đã trôi qua, Tử Phong bỗng nhiên thở mạnh một tiếng rồi bật dậy, cả người hắn có cảm giác bồng bềnh không thực chất, giống như cái cơ thể đang chuyển động không thực sự thuộc về bản thân mình, đầu óc của hắn hỗn loạn, Tử Phong cố hết sức duy trì tỉnh táo, đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhiếp Hồn Đại Trận chính là công đoạn cuối cùng của bí pháp Triệu Hoán Hồn Binh, đại trận này sẽ trực tiếp rút linh hồn của hắn ra để tế luyện Hồn Binh, kết quả chỉ có chết hoặc sống, mà nếu hắn đã có thể tỉnh dậy như thế này thì đích thị là Tử Phong đã hoàn thành công đoạn nguy hiểm nhất này, thành công chế tạo ra Hồn Binh.

Tử Phong không có chút kí ức nào về quá trình tế luyện bởi vì nửa đường hắn đã mất đi ý thức, hắn chỉ biết rằng mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng hiện tại có một chuyện mà hắn quan tâm tới nhiều hơn, đó là Hồn Binh của mình. Ánh mắt của hắn ngay lập tức bị một vật thể thu hút, sắc mặt của hắn chợt trở nên vui mừng bất chấp đầu óc đang quay cuồng.

Chỉ thấy phiêu phù lơ lửng gần đó là một kiện binh khí, hình dáng thì là một thanh kiếm đơn lưỡi, chiều dài khoảng 1.8m không tính cán kiếm, bề rộng khoảng 30cm, quả nhỏ để làm một thanh đại kiếm, quá lớn để là một thanh kiếm bình thường, hơn nữa lưỡi kiếm còn có chút cong cong giống như một cây đao. Lưỡi kiếm không phải là một đường cong hoàn hảo như bình thường mà vô cùng gai góc bén nhọn, trên bề mặt thanh kiếm là những đường rãnh kéo dài toả ra ánh sáng màu tím đậm có phần yêu dị.

Ở phần đáy thanh kiếm nối liền với cán vốn là nơi đặt quai bảo vệ bàn tay khi cầm kiếm thì lại hoá thành một hình thù kì dị, ở giữa đặt một viên ngọc tử sắc đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Thanh kiếm lơ lửng trên không trung, toàn thân không ngừng toả ra từng luồng năng lượng màu tím mờ nhạt như sương khói có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ cần nhìn vào đấy thôi cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức nặng nề âm trầm mà quỷ dị.

Tử Phong đứng lên rảo bước về phía thanh kiếm, hắn có thể cảm nhận được một tia liên kết mờ ảo giữa mình và binh khí trước mắt, cánh tay hắn vươn ra nắm lấy chuôi kiếm. Vừa mới cầm vào chuôi kiếm, Tử Phong bỗng cảm thấy cánh tay của mình giống như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa có độ nóng kinh khủng đến mức hắn muốn buông tay ra, nhưng thanh kiếm màu tím giống như trở thành một thể với hắn, nhất quyết không rời khỏi tay.

“Chúc mừng ngươi đã tạo ra được Hồn Binh bản mệnh, giờ thì, để ta tặng cho ngươi một đối thủ luyện kiếm!!” Giọng nói của Chúa Tể Hư Không vang lên, thiên không bị xé rách, từng đoàn ánh sáng chói loà từ bên trong vết rách chiếu xuống mặt đất, soi sáng Vạn Quỷ Quật vốn không có bao nhiêu ánh sáng.

Từ bên trong thứ ánh sáng đó, một thân ảnh mang theo khí tức thánh khiết vô bờ dần dần xuất hiện. Thân ảnh này toàn thân trắng muốt, chiều cao lên đến gần chục mét, trên tay cầm theo một chiếc khiên và một thanh kiếm lớn, đằng sau lưng là một cặp cánh dài phủ kín lông vũ màu trắng, trên đầu của nó là một vòng tròn nho nhỏ màu vàng lơ lửng.

Nhìn thấy thân ảnh vừa mới xuất hiện, Tử Phong vốn đang phải chịu cơn đau bỏng cháy tới từ cánh tay của mình cũng không khỏi thất thần trong giây lát, buột miệng thốt lên

“Thiên sứ?!?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
hahahahaha31 Tháng mười, 2022 03:47
hôm nay chx ra chương ms nx à?Hóng quá tác ơi
H
hahahahaha31 Tháng mười, 2022 03:47
hôm nay chx ra chương ms nx à?Hóng quá tác ơi
TT
Trọng Trần22 Tháng chín, 2022 02:51
Nhanh nhanh ra thêm đi tác giả ơi. Ra ít quá đọc không đã
VT
Vũ Thủy04 Tháng chín, 2022 05:14
Cho main tăng tu vi quẩy cho nó đã nào tác giả ơi
ĐXT
Đậu xanh tác giả25 Tháng tám, 2022 15:18
Hơi lâu chưa lên tu vi rồi tác cho main vào linh đế cho nó sung
LDH
Lê Dương Hoàng An16 Tháng tám, 2022 07:47
truyện hay vãi, ngày nào cũng hóng nè tác ơiiiiiiiiiiiiiiiiii
LDH
Lê Dương Hoàng An03 Tháng tám, 2022 15:31
tui thấy lâu quá chưa ra tưởng drop luôn rồi chứ tui ngày nào cũng hóng :)))
HN
Hiệp Nguyễn01 Tháng tám, 2022 14:16
Tác có việc thôi ông nên ko ra chap thường được.vừa ra 2 chap mới kìa.
LDH
Lê Dương Hoàng An30 Tháng bảy, 2022 16:59
ra đi 1 siêu phẩm T_T
LDH
Lê Dương Hoàng An22 Tháng năm, 2022 03:57
Chắc drop luôn r :))
MT
minh trần19 Tháng năm, 2022 15:14
Ad ra chương mới đi
MT
minh trần19 Tháng năm, 2022 15:14
Ad ra chương mới đi
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
TT
Tuấn Trần26 Tháng hai, 2022 14:35
1 tháng chắc tác ra dc 5 chương quá. Đọc vầy ngóng đến lúc xuống lỗ chắc đến đại kết cục
NHD
Nguyễn Hữu Danh20 Tháng hai, 2022 15:17
lâu có chap quá tác giả ơi
KG
Kẹo Gp09 Tháng một, 2022 13:33
Hay mà lâu có chap quá
H
hangsong31 Tháng mười hai, 2021 01:44
Bộ này thấy cũng hay! Logic truyện tác giả có quyền đưa ra theo dòng ý tưởng của bản thân người viết. Trí tưởng tượng của người viết phong phú và có những chuyển biến câu truyện khá hay ++++
*☠
*•.¸♡√ũ ☠❦29 Tháng mười hai, 2021 08:56
Mới đọc 90c nhưng thấy nv9 đáng ra phải chết rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi khi thoát khỏi cái chết toàn ảo vãi, mấy đứa muốn giết nv9 toàn lão tổ sống rất lâu mà 1 nữa nít ranh cũng ko giải quyết dc. Mà nv9 yếu nhưng hay thể hiện + vượt cả 2 đại cấp ko giết dc nv9 thế tụi kia tu kiểu gì vậy? Logic bộ này theo ko dc nên bỏ
BT
Buông Tay11 Tháng mười hai, 2021 08:07
Hóng quá hóng quá nghiệ mất r
BT
Buông Tay10 Tháng mười hai, 2021 11:21
Mong ad ra truyện liên tục hóng quá
VQ
Việt Quý03 Tháng mười hai, 2021 15:57
Chán, truyện viết liền một mạch ít cách xuống dòng đọc mỏi cả mắt, chán nên chỉ đọc lướt
VQ
Việt Quý03 Tháng mười hai, 2021 15:57
Chán, truyện viết liền một mạch ít cách xuống dòng đọc mỏi cả mắt, chán nên chỉ đọc lướt
BÌNH LUẬN FACEBOOK