Các đệ tử bên ngoài sơn cốc liên tiếp xông vào.
- Buông sư huynh ra. Các ngươi là ai? Sống đủ rồi sao!
- Ngươi biết tỷ tỷ của hắn là ai không, ngươi biết ca ca hắn là ai không?
Bọn hắn vừa sợ vừa giận, chỉ vào bọn người Chu Thanh Thọ tức giận mắng to.
Chu Thanh Thọ giẫm lên Hoa Vị Lạc, mũi chân khẽ xoay chậm, cảnh cáo bọn hắn.
- Đều tản linh văn ra, quỳ xuống, nếu không, ta phế hắn.
- Nhẹ chút nhẹ chút, đau! Đều mù hết rồi sao, không thấy hắn đang giẫm vào đâu à, đều quỳ xuống cho ta!
Hoa Vị Lạc nhắm mắt lại hô to.
- Quỳ xuống!!
Tiêu Phượng Ngô gào thét như sấm, chấn động cả sơn cốc.
- Quỳ xuống!
Hoa Vị Lạc nhắm mắt lại thét lên.
Hơn mười vị đệ tử Xích Tiêu tông giãy dụa, cực không tình nguyện mà quỳ trên mặt đất. Lúc này, Khương Phàm vượt qua bên cạnh núi cao, vọt tới trong sơn cốc.
- Bọn hắn tới rồi?
Tiêu Phượng Ngô dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm rừng cây ngoài sơn cốc.
- Mang theo bọn hắn lượn quanh một vòng, lập tức tới ngay.
Khương Phàm Hoa Vị Lạc nhìn trên đất, cười nói:
- Đoán xem ta là ai?
Hoa Vị Lạc hé con mắt ra, vốn định nhìn lén kết quả lại lập tức mở to hai mắt mà nhìn:
- Khương Phàm??
- Đúng rồi!
Tên quỷ nhỏ này không chết, ngược lại còn đang hãm hại hắn.
Vậy người dẫn hắn tới kia không phải chính là Khương Phàm đấy chứ?
Mộ Dung Xung đáng chết, làm sao lại không giết chết tên hỗn đản này đi cơ chứ!
Cái gì thiên tài, đơn giản chỉ là một kẻ ngu xuẩn.
- Khương Phàm?
Các đệ tử Xích Tiêu tông quá sợ hãi, đây là đang xảy ra chuyện gì.
- Đừng kích động, trò hay còn ở phía sau.
Khương Phàm thông qua tàn đao cùng quyền sáo cảm nhận được Hoa Vị Ương đang nhanh chóng tới gần.
Chỉ sau chốc lát, Hoa Vị Ương mang theo các đệ tử Xích Tiêu tông chạy tới nơi này, cảnh tượng trước mắt để sắc mặt bọn hắn đại biến.
Toàn bộ đệ tử đang quỳ đều đứng dậy, chen chúc đến bên cạnh Hoa Vị Ương, căm tức nhìn bọn người Khương Phàm.
- Các ngươi đến cùng là ai. Dám động vào đệ đệ ta. Đêm nay ta sẽ để cho các ngươi biến thành xương khô tại La Phù này.
Hoa Vị Ương càng nhìn càng cảm thấy là lạ, nếu như chỉ là đệ tử bình thường thì cũng không dám phách lối như vậy.
- Tỷ tỷ, hắn là Khương Phàm! Hắn là Khương Phàm của Thiên Sư tông, cứu taa!
Hoa Vị Lạc thấy tỷ tỷ như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, kéo cuống họng hô to.
- Khương Phàm??
Hoa Vị Ương và đệ tử bên cạnh nàng bỗng nhiên biến sắc.
Thánh phẩm thú văn, Khương Phàm!
- Ngươi ngày đó không có đi đại hội La Phù sao, chúng ta không thể sớm nhận biết nhau, thật đáng tiếc.
Khương Phàm bóp lấy cổ Hoa Vị Lạc, nhấc hắn lên.
- Quỳ xuống! Cúi đầu!
Tiêu Phượng Ngô nhấc chân đá vào Hoa Vị Lạc.
Đầu gối Hoa Vị Lạc chỉ có một khúc, nhanh chóng quỳ trên mặt đất. Trong lòng nổi nóng nhưng cũng không dám phát tác.
- Thánh văn thì sao? Thiên Sư tông cấu kết hoàng thất Lang Gia, gây loạn La Phù, tội không thể tha. Chờ các tông tìm được chứng cứ, Thiên Sư tông sẽ bị xoá tên khỏi La Phù, Khương Phàm ngươi sẽ trở thành ‘chó nhà có tang’!
Hoa Vị Ương rất nhanh đã tỉnh táo lại, bất kể hắn là thánh văn thú văn gì, Thiên Sư tông rất nhanh sẽ trở thành kẻ thù của La Phù, Tên Khương Phàm này sẽ lại càng không có kết cục tốt.
- Lời đồn mà thôi, ở đâu ra chứng cứ. Ngươi đừng quản Thiên Sư tông, hãy quản tốt chuyện của mình đi.
Khương Phàm bóp lấy Hoa Vị Lạc, quyền sáo ngưng tụ thành lợi trảo, đâm rách da thịt trên cổ, chậm rãi đưa vào bên trong.
- Đau đau đau! Dừng tay, dừng tay.
Sắc mặt Hoa Vị Lạc trắng bệch, cảm giác móng vuốt giá lạnh giống như sắp đụng vào xương cổ của mình. Loại cảm giác này quá kinh khủng để hắn rét run toàn thân.
- Dừng tay! Ngươi dám đả thương đệ đệ ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Hoa Vị Ương đã tháo mặt nạ xuống, mở ra gương mặt trắng hồng xinh đẹp, lại có cảm giác rất ôn nhu làm cho lòng người sinh ra yêu thương.
Chỉ là giờ phút này nàng đang rất phách lối lại tức giận, biểu lộ có vẻ hơi dữ tợn.
- Ta ở đây có câu một nói vẫn như cũ muốn tặng cho ngươi. Đem đồ vật giao ra.
Khương Phàm tiếp tục luồn vào, đầu ngón tay sắc bén nhẹ nhàng đâm tới trên xương cốt.
- A!! Tỷ tỷ, cứu ta, nhanh cứu ta, ta không muốn chết.
Hoa Vị Lạc bị dọa thét to, cũng không dám động đậy.
- Ta lặp lại lần nữa! Thả người!
Hoa Vị Ương giằng co với Khương Phàm.
- Tiêu Phượng Ngô, để vị Hoa cô nương này thấy rõ ràng tình thế.
Khương Phàm nói với Tiêu Phượng Ngô một câu.
- Cái này đơn giản.
Tiêu Phượng Ngô từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh trọng chùy, là bảo bối lấy từ chỗ Song Đầu Cự Tích.
Hắn không có chút gì do dự, vung lên một chùy, đánh tới chân phải của Hoa Vị Lạc.
Bành!
Răng rắc!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên quanh quẩn sơn cốc, dọa túc điểu kinh hãi bay loạn ra khỏi rừng rậm.
- Dừng tay! Ngươi muốn chết...
Hoa Vị Ương giận dữ, kích hoạt linh văn muốn giết tới.
- Đập!!
Khương Phàm la to, tiếng động chấn sơn cốc.
Tiêu Phượng Ngô vung trọng chùy lên, đánh tới cái chân thứ hai.
Tiếng keu thảm nương theo hài cốt vỡ vụn kích thích thần kinh mỗi người.
- A a a a...
Hoa Vị Lạc kịch liệt giãy dụa, toàn thân run rẩy, chỗ cổ bị gắt gao bóp lấy ồ ạt chảy máu.
Bọn người Hoa Vị Ương nhanh chóng dừng lại, tức giận nhưng lại sợ hãi.
Thật ác độc!!
Đây đều là hậu nhân võ tướng tới từ Bạch Hổ quan sao?
- Đập nữa không?
Tiêu Phượng Ngô cũng là một kẻ độc ác, hắn nắm trọng chùy, triển khai tư thế, nhắm ngay cái mông Hoa Vị Lạc.
- Ta đếm tới ba thì đập!
Khương Phàm nhìn Hoa Vị Ương duỗi đầu ngón tay lên:
- Một...
- Tên hổn đản ngươi.
Hoa Vị Ương lên cơn giận dữ, chưa bao giờ có ai dám uy hiếp nàng, càng không có ai dám khi dễ nhục nhã tỷ đệ Hoa gia các nàng.
- Hai!!
Khương Phàm duỗi đầu ngón tay thứ hai ra, còn cố ý lung lay.
- Thả đệ đệ ta trước!
- Ba! Đập!
Khương Phàm bỗng nhiên rơi tay.
- Hoa Vị Lạc, nói tạm biệt với huynh đệ tỷ muội ngươi đi.
Tiêu Phượng Ngô lên tiếng rống to, vung lên trọng chùy, đánh thẳng đến phía dưới Hoa Vị Lạc.
Khí thế dã man, con mắt như cái chuông đồng, ngay cả Chu Thanh Thọ ở bên cạnh cũng đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Danh Sách Chương: